Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ


Mãi đến khi dừng xe trước cửa biệt thự nhà mình, mở cửa bước xuống xe, nhìn thấy mặt trời trên đầu, người đàn ông vẫn đang đắm mình trong niềm vui bất ngờ không thể kiềm chế được mới đột nhiên nhận ra.
Bây giờ còn chưa đến trưa, một ngày đẹp trời vừa mới bắt đầu, sao hắn lại nói ngày mai gặp theo cô gái nhà mình chứ?
Có điều, hắn ngẩng đầu nhìn biệt thự bên cạnh, mặc dù có chút hối hận, nhưng cũng không thể thắng nổi niềm vui sướng tràn đầy cõi lòng.
Với tính cách của Cẩm Nhi, có thể nói ra những lời này đã nói lên cô thật sự động tâm, còn những thứ khác…… từ từ đi, nhiều năm như vậy hắn còn chờ được, không lẽ lại để ý chút thời gian này sao?
Nhưng chuyện người đứng sau chủ mưu, vẫn phải điều tra rõ ràng.
Vừa mở cửa ra, phía sau liền có một chiếc xe dừng lại.
“Sếp!” Một giọng nam hơi cục mịch từ trong xe truyền ra, sau đó một người đàn ông đeo kính mắt gọng đen bước ra khỏi xe.
Nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc tây trang màu đen nghiêm chỉnh, ngũ quan đoan chính, nhưng lại có một đôi mắt hẹp dài, toát lên vẻ khôn khéo sắc bén, trông có vẻ hơi khó hòa đồng.
Không hề tương xứng với giọng nói hơi cục mịch của hắn.
“Tiểu An Tử đến rồi.” Lục Hi tâm trạng tốt cho hắn một nụ cười.
Tần An hơi nhướng mày, hắn không để ý cách xưng hô của Lục Hi, dù sao cũng làm trợ lý của Lục Hi lâu rồi, quan hệ giữa hai người không tồi, thỉnh thoảng trêu chọc một chút cũng không sao, có điều nhìn qua hôm nay người sếp này có tâm trạng rất tốt?
Người ngoài đều nói hai vị công tử Lục gia, đại thiếu gia Lục Cảnh thanh lãnh như băng, nhị thiếu gia Lục Hi ôn nhuận như ngọc.

Nhưng chỉ những người tiếp xúc với họ nhiều mới thực sự hiểu, hai vị này, đều là những ông chủ không biểu hiện vui giận ra mặt, dồn nén mọi chuyện trong lòng.
Đặc biệt là vị nhị thiếu gia này, đôi mắt lúc nào cũng giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù, cho dù cười, cũng khiến người ta không nhìn thấu được.
Những lúc đôi mắt đào hoa rạng rỡ ý cười không giấu được như lúc này, đúng là không thấy nhiều lắm.

Ít nhất hắn cũng chỉ từng nhìn thấy một lần, mặc dù không biết được nguyên nhân, nhưng sau đó khi hắn báo cáo về kỷ lục bán vé tuần đầu của 《 Rung động 》, cũng không thấy sếp vui vẻ như vậy.
“Hôm nay sếp có chuyện vui sao?” Hắn mở miệng trêu chọc.
“Đúng vậy.” Lục Hi cười nói, nhưng không có ý định nói cụ thể, chỉ khoanh tay hất cằm với hắn, “Đưa máy tính lên thư phòng lầu hai đi.”
“Vâng.” Thấy hắn không nói, Tần An cũng chỉ có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ, nhún vai đáp, vòng ra sau cốp xe lấy đồ.

Căn biệt thự này là do hắn ra mặt mua, trước khi mua từng tới xem xét nên đương nhiên biết rõ cách bố trí bên trong.
Lúc hắn thở hồng hộc từ lầu hai đi xuống, Lục thiếu gia đã ngồi trên sô pha uống trà.
“Chậc.” Lục Hi giương mắt nhìn dáng vẻ ngồi xụi lơ trên sô pha thở không ra hơi của trợ lý nhà mình, ghét bỏ nói: “Quá yếu, nên rèn luyện.”
Tần An: “……”
Có thấy ai coi trợ lý như con sen không?!
Hắn là người lao động trí óc đó được không?
Mặc dù…… Hắn cũng muốn trở thành một người đàn ông có cơ bụng tám múi……
Nghiến răng nửa ngày, Tần An – trợ lý vàng toàn năng nổi tiếng cả Điện ảnh Thịnh Minh, người được đồn là “độc miệng” và “vắt cổ chày ra nước”, trước sự ghét bỏ của sếp, chỉ có thể ấm ức thở dài, “Sếp à……”
Lục Hi nhướng mày.
“Sếp mà như vậy sẽ không tìm được bạn gái đâu……”
“Không cần.” Tay Lục Hi quay lại, đưa ấm trà đang định rót cho hắn quay lại trước mặt mình, mặt không đổi sắc rót đầy bảy phần ly trà, cười với hắn: “Tôi có vị hôn thê rồi.”
Tần An bị nghẹn không nói nên lời, chỉ có thể tự rót cho mình một ly trà, cứng nhắc chuyển đề tài.
“Gần đây sếp có kế hoạch gì mới không?”
Sự huy hoàng của《 Rung động 》 đã là chuyện quá khứ, tương lai cần có những thành tựu mới.
Nghe hắn nói đến công việc, Lục Hi cũng nghiêm túc gật đầu.

Thấy hắn gật đầu, Tần An lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt hẹp dài bỗng nhiên sáng lên.
Bên này hai người đang nói chuyện công việc, bên kia Tô Cẩm cũng đang cầm chiếc điện thoại mới của mình gọi điện.
Đầu dây bên kia là Minh Huyên, nếu Lục Hi đã nói để hắn nghĩ cách, thế thì cô phải bàn bạc trước với Minh Huyên một chút, dù sao cũng không thể để xảy ra chuyện vất vả tìm được em trai của Minh Huyên, nhưng chị ấy đã đính hôn với Thẩm An Yến chứ?
“Chị Minh Huyên” bên kia nhấc máy, Tô Cẩm hỏi: “Chuyện của chị và Thẩm An Yến đến đâu rồi?”
Minh Huyên hơi sửng sốt trước câu hỏi không đầu không đuôi của Tô Cẩm, sau đó mới phản ứng lại.

“Chị và Thẩm An Yến……” Cô dừng một chút rồi nói: “Vừa mới bắt đầu giao thiệp, lúc trước ba nói với chị về quyết định của ông ấy, nhưng vẫn chưa công khai với bên ngoài.” Cô thở dài, khẽ nói: “Tiểu Cẩm, không tìm được em ấy đâu……”
“Chị Minh Huyên!” Tô Cẩm ngắt lời cô, trầm giọng nói: “Chưa đến giây phút cuối cùng, chị thật sự cam tâm tình nguyện sao?”
“Chị……” Minh Huyên cắn môi, không biết nên nói gì, có thể nói gì đây.
“Chị lấy Thẩm An Yến rồi trơ mắt nhìn anh em cưới người khác, sau này, giữa hai người ngoài là đối tác hoặc đối thủ ra, không còn một chút quan hệ nào nữa.” Tô Cẩm hạ giọng khẽ hỏi.
Đây là kết cục trong nguyên tác.
Thẩm An Yến là người mà ba Minh lựa chọn, năng lực không thể nghi ngờ, nhưng hắn và Minh Huyên chung quy cũng chỉ có thể tôn trọng nhau như khách, duy trì tình cảm vợ chồng bên ngoài.
Trong lòng chị có người khác, hắn lãnh tâm lãnh tình.
Trần Phỉ Phỉ sau này thì yêu Tô Việt, nhưng đối với cô, Tô Việt từ đầu đến cuối chỉ có áy náy.
Hai người yêu nhau, lại đến mức này.
Minh Huyên có chút thất thần, hắn…… cưới người khác, sau đó vợ chồng hòa hợp ân ái?
Trái tim bỗng nhiên đau nhói.
“Chị Minh Huyên mà em biết là người kiên cường can đảm, xinh đẹp tự tin.

Cho nên, vì chị cũng vì anh trai em,” Tô Cẩm kiên định nói: “Chị Minh Huyên, chưa đến giây phút cuối cùng, chị tuyệt đối không thể thỏa hiệp.”
Kiên cường can đảm, xinh đẹp tự tin.
Nghe được lời đánh giá của Tô Cẩm, Minh Huyên nở nụ cười, nhưng trong lòng lại thở dài, kiên trì không thỏa hiệp đến giây phút cuối cùng, không phải cô chưa từng nghĩ tới, cô đã tìm vô số thám tử tư, nhưng lúc đầu hy vọng bao nhiêu thì sau đó liền tuyệt vọng bấy nhiêu.
Có điều, cô gái nhỏ đã cổ vũ cô như thế, sao cô có thể để cô bé thất vọng đây?
“Được.” Cô trả lời.
Dù sao cô cũng không muốn lấy chồng, có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu.
Tô Cẩm nghe được câu trả lời hài lòng, cúp điện thoại với tâm trạng vui vẻ, đi gõ chữ cho tác phẩm mới của mình.

Lục Hi ở cách vách lại đang nhíu mày.
Hắn nói sơ qua chuyện công việc với Tần An rồi đuổi hắn đi, ngồi trước máy tính.
Hắn vốn nghĩ nếu kẻ đứng sau đã dám liên lạc với Hàn Tuyết Lam qua internet thì chắc hẳn phải có khả năng xóa dấu vết nhất định, rất khó tìm được sơ hở từ internet.

Cho nên hắn mới bảo Tần An đưa một bộ máy tính để bàn cấu hình cao đến đây.
Nhưng mọi thứ lại khác hoàn toàn suy nghĩ của hắn.
Thông qua lịch sử trò chuyện của Hàn Tuyết Lam và người nọ, hắn nhanh chóng tìm được vị trí lúc đang gửi tin nhắn, mà quá trình còn thuận lợi đến khó tin, không có một chút dấu vết nào bị xóa bỏ.
Vị trí xác định sau cùng chính là nguyên nhân khiến hắn nhíu mày.
Số 19 Tân Hải Sơn Trang, Kinh Châu.
Số 19 Tân Hải Sơn Trang, là nhà riêng của đại tiểu thư Tiếu Nhã nhà họ Tiếu ở Kinh Châu.
Mặc dù cô thường tổ chức một số bữa tiệc ở đó, nhưng…… Lục Hi nhắm mắt, rà soát lại mọi chuyện một lần, khóe môi từ từ hiện lên ý cười.
Đầu tiên, thời gian trò chuyện là ngày 1 tháng 7, thời gian đã được xác định.

Tiếp theo, kẻ đứng sau dùng máy tính, vốn là đi tụ tập ăn nhậu chơi bời, chắc hẳn sẽ chẳng có ai mang laptop đi chứ? Đương nhiên, nếu kẻ đó mang laptop đi thì càng dễ, theo hắn được biết, nhà riêng của Tiếu Nhã có gắn camera.
Nếu không mang laptop đi thì chứng tỏ hắn đã sử dụng máy tính của Tiếu Nhã.

Tiếu Nhã hơi mắc bệnh sạch sẽ, nếu đã cho mượn máy tính cá nhân thì nhất định là người rất thân thiết.
Nhưng người này ……
Lục Hi hơi lắc đầu.
Tiếu gia và Lục gia có quan hệ không tồi, hắn và Tiếu Nhã cùng tuổi cũng quen biết nhau từ nhỏ.

Mà từ nhỏ Tiếu Nhã đã thích đến nhà họ Lục, thỉnh thoảng cũng sẽ riêng đến tìm hắn.

Vài lần như thế, mọi người đều cho rằng Tiếu Nhã thích hắn.
Dùng máy tính của Tiếu Nhã mưu hại Cẩm Nhi, có lẽ người này cũng nghĩ rằng cho dù sự việc bại lộ thì người khác cũng nghĩ ngay là Tiếu Nhã ghen ghét nên ám hại vị hôn thê của hắn.

Không thể không nói, đúng là kế hay.
Nếu Tiếu Nhã thật sự thích hắn, không chừng hắn sẽ thực sự nhắm vào cô, chung quy một người phụ nữ vì chấp niệm có thể điên cuồng đến mức nào, hắn đã chứng kiến vô số lần.
Nhưng sự thật là…… Người Tiếu Nhã thích là Lục Cảnh.
Cô hết lần này đến lần khác chạy đến nhà họ Lục cũng chỉ là vì muốn gặp Lục Cảnh, chẳng qua là vì người anh trai lạnh lùng trong mắt người ngoài nhưng lại luôn dịu dàng khoan dung với em trai là hắn cô mới tìm hắn thôi, nếu không phải quan hệ huyết thống rành rành ra đó, chỉ sợ Tiếu Nhã sẽ coi hắn như tình địch.
Tâm tư của Tiếu Nhã đối với Lục Cảnh, giới quyền quý ở Kinh Châu và những người thân thiết của cô đều biết.
Mà kẻ đứng sau này, có thể mượn máy tính của Tiếu Nhã, nhưng lại không biết chuyện này, e là quan hệ với Tiếu Nhã có chút khó nói.
Vừa không quá thân thiết, vừa khiến cô không từ chối được, chẳng lẽ là họ hàng gì đó?
Gần như đã xác định được mục tiêu, hắn mở điện thoại gọi cho Tiếu Nhã.
“Alo, Lục Hi.” Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói lanh lảnh của Tiếu Nhã vang lên, “Có gì mau nói, bà đây đang vội đi chặn Lục Cảnh!”
Nữ hán tử này…… Lục Hi bất đắc dĩ thở dài, cái cô này cũng chỉ ở trước mặt Lục Cảnh mới giống một cô gái.
“Ngày 1 tháng 7 cô đưa người đến Tân Hải Sơn Trang?” Hắn cũng không lòng vòng mà hỏi thẳng.
“Ngày 1 tháng 7?” Tiếu Nhã nhớ lại một chút, trả lời “Đúng vậy, sao thế?”
“Có ai mang laptop đi hoặc mượn máy tính của cô không?”
“Máy tính?” Tiếu Nhã sửng sốt một chút, lập tức căm giận nói: “Có, một tên siêu đáng ghét, đến từ Thâm Hải, chỉ lớn hơn tôi một tuổi, mẹ tôi còn bắt tôi gọi hắn là anh, nói là họ hàng xa gì đó, còn bắt tôi dẫn hắn ra ngoài chơi, tôi tốt bụng đưa hắn đi tụ tập, kết quả hắn lại muốn dùng máy tính cá nhân của tôi, cậu biết là tôi ghét người khác đụng vào đồ của tôi rồi đấy, nhưng mẹ tôi bảo tôi phải……”
“Hắn là ai?” Nghe được thông tin quan trọng, Lục Hi không chút do dự cắt ngang sự lảm nhảm của người đối diện.
“A,” Tiếu Nhã ngẩn ra, sau đó bực bội nói: “Lục Hi cậu làm gì vậy! Bà đây đang nói hăng mà……”
“Nếu cô còn tiếp tục,” Lục Hi cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, không nhanh không chậm nói: “Anh tôi sẽ tan tầm đi ăn cơm đó.”
Quả nhiên, giọng nói bên kia lập tức dừng lại.
Vài giây sau, giọng Tiếu Nhã lại tiếp tục vang lên, “Hình như hắn tên là Triệu Hoa gì đó, tôi cũng không nhớ rõ.

Ôi sắp 12 giờ rồi, tôi cúp đây!”
Trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút cúp máy.
Lục Hi cầm điện thoại, đáy mắt đào hoa hiện lên ánh sáng sắc bén..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận