Bầu không khí rơi vào yên tĩnh.
Lục Hi đưa tay xoa đầu Tô Cẩm, thấp giọng nói: “Tôi đi thay quần áo, em đừng quỵt nợ đó.
”
Quỵt nợ? Tô Cẩm khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhướng mày nói: “Đi đi, kim chủ tôi đây mặc dù không thể anh muốn gì cũng cho anh, nhưng một chiếc áo sơ mi thì vẫn mua được.
”
“Nếu là Cẩm Nhi thì,” Lục Hi cong khóe môi cụp mắt nhìn cô, đáy mắt đào hoa đầy ý cười, “Lấy thân báo đáp là được.
”
“Mơ đi.
” Mặt Tô Cẩm ửng đỏ, đưa tay đẩy người hắn, “Mau đi thay quần áo, mua cái này xong tôi không nợ anh nữa.
”
Lục Hi cười khẽ thành tiếng, nghe lời đi vào phòng thử đồ.
Cho đến khi hai người sóng vai rời khỏi cửa hàng, cũng không để lại nửa ánh mắt cho Triệu Văn Tắc đứng bên kia với sắc mặt thay đổi như bảng pha màu.
“Bữa trưa muốn ăn gì?” Lục Hi cầm lấy túi xách trong tay Tô Cẩm, nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: “Hơn 12 giờ rồi.
”
“Hả?” Tô Cẩm sửng sốt, thuận tay kéo cánh tay Lục Hi nhìn cổ tay hắn.
12 giờ 15 phút.
“May quá, tôi hẹn một người 12 giờ rưỡi ở quán cà phê đối diện nói chút chuyện,” Tô Cẩm nhẹ nhàng thở ra, “May mà chưa muộn.
”
“Nói chuyện?” Lục Hi hơi nhướng mày, “Muốn tôi đi cùng em không?”
“Ừm……” Tô Cẩm nhíu mày suy nghĩ, ngẩng đầu hỏi: “Anh là người trong giới giải trí, anh có hiểu rõ hợp đồng chuyển thể tiểu thuyết thành kịch bản không?”
“Hợp đồng? Chuyển thể tiểu thuyết?” Mắt Lục Hi sáng rực lên, gật đầu nói, “Cũng tạm.
”
Cũng tạm?
Nhớ tới câu ‘không có gì’ của hắn sau khi xâm nhập những trang web kia lần trước, Tô Cẩm âm thầm gật đầu, cũng tạm, vậy chính là rất giỏi.
Nghĩ như vậy, cô ngước mắt cười với người đàn ông bên cạnh, cong môi nói: “Vậy làm phiền Lục tiên sinh nhé.
”
“Đâu có đâu có.
” Lục Hi vuốt cái cằm trơn bóng gật gật đầu.
Ừm, nếu hiệu ứng đặc biệt thêm vào một bộ râu dài màu trắng thì thật sự có vài phần cảm giác tiên phong đạo cốt.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Hi, Tô Cẩm cắn môi, vẫn không nhịn được bật cười.
Đang nói, hai người đã đi tới trước thang máy, Lục Hi một tay đỡ cô gái đang cười nghiêng ngả, một tay xách hai túi đồ ấn nút đi xuống.
“Tinh ――”
Âm thanh trong trẻo vang lên bên tai.
Tô Cẩm đứng thẳng người hít một hơi, đi theo Lục Hi vào thang máy.
Trung tâm thương mại có bốn thang máy chạy thẳng, tạo thành một vòng tròn bao quanh trung tâm, ngoài cửa ra thì bốn phía của cả bốn thang đều làm bằng kính, tốc độ đi xuống cũng rất chậm, hy vọng dựa vào cái này có thể làm khách hàng đi thang máy thưởng thức toàn cảnh trung tâm mua sắm một cách kỹ càng.
Có lẽ vì không phải ngày nghỉ nên hôm nay trung tâm mua sắm không có quá nhiều người, thang máy cũng vừa không có ai.
Khi cánh cửa đóng lại, Tô Cẩm lùi về phía sau một bước, tay nắm chặt lấy lan can.
Một bàn tay ấm áp bao phủ lên tay cô, Tô Cẩm ngẩn ra, ngẩng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt có chút lo lắng của Lục Hi.
Khẽ cong môi, cô lắc đầu, xoay người vịn lan can nhìn ra ngoài cửa kính, hô hấp dần thả lỏng.
Trước đây vì phong tỏa ký ức theo bản năng nên không phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của mình, nhiều lắm là có chút không thoải mái khi đi thang máy thôi.
Cho đến lần trước ở trong kho hàng tối tăm nhớ ra vài chuyện, cô mới hiểu được.
Hóa ra cô có chứng sợ không gian kín nhẹ.
Cũng may chỉ rất nhẹ, khắc phục một chút là được.
Nghĩ như vậy, cô vu vơ nhìn những biển quảng cáo sặc sỡ ngoài cửa kính, sau đó đột nhiên nhớ tới gương mặt như bảng pha màu của Triệu Văn Tắc trong cửa hàng vừa rồi.
“Nói ra,” cô quay đầu về phía Lục Hi trêu chọc nói: “Chắc Lục thiếu gia chưa bao giờ bị người khác dùng phương thức thổ hào như vậy theo đuổi đúng không? Còn là một người đàn ông nữa, chậc chậc, tôi cũng chưa bao giờ gặp người tự xưng là phong lưu phóng khoáng như Triệu Văn Tắc.
”
“Sao vậy?” Lục Hi nghe vậy khẽ nhướng mày, hơi cúi đầu thấp giọng nói bên tai cô: “Ghen rồi à?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, Tô Cẩm rụt cổ lại theo phản xạ, dịch sang bên cạnh một bước, bước chân có chút hoảng loạn.
“Nói nhảm gì đó?” Cô ngước mắt nhìn hắn, “Tôi chỉ là ngứa mắt hắn hỏi cũng không hỏi đã đoạt……”
Tô Cẩm khựng lại.
“Đoạt cái gì?” Lục Hi dựa nghiêng vào lan can trước cửa kính, cong môi cười khẽ.
Đoạt đồ của tôi.
Nửa câu này bị Tô Cẩm trực tiếp nuốt vào bụng.
Cô đã xếp hắn vào phạm vi “đồ của cô” từ khi nào?
“Đoạt……” Cô dừng một chút, nghiêm túc nói ra bốn chữ, “trai ngoan nhà lành.
”
Vừa nói ra bốn chữ này, Lục Hi còn chưa phản ứng, Tô Cẩm đã không nhịn được cười trước.
“Tôi còn tưởng Cẩm Nhi sẽ nói đoạt người của em cơ.
” Lục Hi lặng lẽ thở dài, đi về phía trước vài bước, đứng cách Tô Cẩm một bước.
“Nhưng Cẩm Nhi, tôi ghen.
”
Giọng đàn ông trầm thấp, dịu dàng lướt qua bên tai.
“Cái gì?” Tô Cẩm giật mình, ngước mắt khó hiểu nhìn hắn.
“Triệu Văn Tắc, tiểu thiếu gia nhà họ Triệu, em trai ruột của Triệu Văn Hoa.
Tính tình phong lưu không kiềm chế được,” hàng mi dài của hắn khẽ chớp, che khuất ánh sáng lạnh lẽo hiện lên trong mắt, nói tiếp: “Không kể nam nữ.
”
Những chuyện này…… cô đều biết.
Không đúng, cô đột nhiên phản ứng lại.
Chẳng lẽ……
“Đúng vậy.
” Thấy Tô Cẩm đã hiểu ra, Lục Hi khẳng định gật đầu, “Ánh mắt hắn nhìn em, có kinh diễm, còn có ――”
“Tham lam.
”
“Cẩm Nhi, em là của tôi.
” Đáy mắt đào hoa của hắn nổi lên sự nóng rực quen thuộc.
Tô Cẩm ngẩn người, dường như đột nhiên đã hiểu phần nóng rực kia nghĩa là gì.
Là d*c vọng chiếm hữu.
Dường như ở trước mặt cô, hắn trước nay chưa bao giờ che giấu tâm tư đối với cô, mà thể hiện ra hết thảy không hề che đậy một chút nào.
Có lẽ là do hắn quá thẳng thắn trực tiếp, thế nên cô thậm chí không cảm thấy nguy hiểm một chút nào, mà cứ thế…chìm hãm vào từng chút một……
Lục Hi giơ tay lên, nhân lúc Tô Cẩm ngây người nhìn hắn, phác họa từng đường nét của cô trong không khí.
“Lông mày là của tôi, đôi mắt là của tôi, mũi là của tôi, môi là của tôi, tất cả đều là của tôi.
” Hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Hắn nghĩ cũng không được nghĩ!”
Nói như trẻ con vậy.
“Mấy tuổi rồi?” Xem nhẹ những suy nghĩ phức tạp vừa mới thoáng hiện lên của mình, Tô Cẩm nhướng mày hỏi hắn.
“Ừm.
” Lục Hi trầm tư một lát, “Chắc là ――”
“―― ba tuổi.
”
Lúc này cuối cùng Tô Cẩm cũng không nhịn được nữa, nở nụ cười thật tươi trên môi, nói nhỏ với giọng dỗ dành: “Ngoan, gọi chị đi.
”.