“Vâng.
Chuyện vừa mới xảy ra, đã đưa đi bệnh viện, nhưng xe cứu thương gây chú ý, mặc dù bây giờ chưa có phóng viên đến, nhưng tin tức không giấu được.” Giọng Tần An có chút nôn nóng.
Từ khi《 Hoa hướng dương 》 bắt đầu có tin tức đã thu hút sự chú ý và bàn tán của vô số người, bây giờ vừa mới bắt đầu quay đã xảy ra chuyện như vậy, đúng là quá gian nan.
“Không sao, không giấu được thì thôi, không cần lo lắng phía phóng viên, dù sao bọn họ cũng không dám quá phận, bây giờ Tiết Khải thế nào rồi?”
“Tôi không rõ lắm, tôi đang trên đường đến bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?” Lục Hi hơi nhíu mày, khởi động lại xe.
“Bệnh viện số 1 thành phố, gần đại học Thâm Hải.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hi cúp điện thoại, quay đầu nhìn người bên cạnh, đang định nói gì đó thì Tô Cẩm đã lên tiếng trước.
“Lái xe đi.” Cô hất hất cằm.
Lúc hai người đến bệnh viện, phóng viên đã vây kín cổng lớn, mấy nhân viên bảo vệ của bệnh viện đứng ở cổng giữ trật tự, Lục Hi xoay tay lái rẽ vào bãi đỗ xe ngầm, dẫn Tô Cẩm đi vào thang máy.
Trong hành lang màu trắng, Tần An đang khoanh tay ngồi trên băng ghế dài, ngửa mặt dựa vào tường, mày hơi nhăn lại.
Cách hắn không xa, một người phụ nữ tóc dài đi qua đi lại trước phòng bệnh, tiếng giày cao gót hỗn độn nện xuống sàn nhà khiến người ta có chút tâm phiền ý loạn.
“Sếp!” Nhìn thấy Lục Hi đưa Tô Cẩm đến, Tần An đứng lên gọi, sau đó gật đầu với Tô Cẩm, “Cô Tô.”
Tô Cẩm gật đầu đáp lại, hỏi: “Sao rồi?”
“Vẫn chưa biết được.” Tần An bất đắc dĩ khoát tay, “Chưa thấy ra.
Nhưng Kỷ Mẫn nói trước đây Tiết Khải vẫn luôn thiếu máu, gần đây thì nặng hơn một chút, hôm nay có hơi sốt, chắc là không có gì nghiêm trọng.”
“Kỷ Mẫn?”
“Là cô ấy.” Tần An hất cằm về phía người phụ nữ đi tới đi lui cách đó không xa, “Người đại diện của Tiết Khải.”
“Thiếu máu…… nặng lên…… sốt……” Tô Cẩm thu hồi ánh mắt, nhíu mày.
“Sao vậy?” Lục Hi cụp mắt hỏi.
“Có điểm xuất huyết dưới da không?” Cô không trả lời mà ngẩng đầu hỏi Tần An.
“Điểm xuất huyết dưới da?” Tần An lặp lại, vẻ mặt mờ mịt.
“Thôi, anh cũng không biết được.” Tô Cẩm thở dài một tiếng, lắc đầu, “Chắc sẽ không đến mức cẩu huyết như vậy đâu……”
“Cẩm Nhi……”
“Bác sĩ!” Lục Hi còn chưa nói xong đã bị một giọng nữ cắt ngang.
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, thấy một người trung niên mặc blouse trắng đứng trước cửa phòng bệnh.
“Bác sĩ, thế nào rồi? Tiểu Khải không sao chứ?” Ba người đi qua, liền nghe thấy Kỷ Mẫn hỏi.
“Cô là người nhà của bệnh nhân?”
“Tôi là người đại diện của cậu ấy.” Kỷ Mẫn vội vàng gật đầu nói.
“Người đại diện……” Bác sĩ dường như hơi chần chờ, “Người nhà của cậu ấy đâu?”
“Không có.” Kỷ Mẫn vội vàng trả lời, “Cậu ấy không có người nhà.
Tiểu Khải là cô nhi.”
“Cô nhi?” Bác sĩ cau mày thấy rõ.
“Bác sĩ ông nói đi.” Kỷ Mẫn hít một hơi thật sâu, như buộc mình bình tĩnh lại, khẽ nói: “Tôi còn là bạn gái của cậu ấy.”
“Cô nhi……” Bác sĩ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiện tại chúng tôi nghi ngờ có thể là bệnh bạch cầu, nhưng kết quả chọc tủy ngày kia mới có, bây giờ không thể chẩn đoán chính xác được.”
“Bệnh…… Bệnh bạch cầu?” Kỷ Mẫn hoàn toàn sững sờ, nhỏ giọng nhắc lại, chân lảo đảo một chút.
“Cô đừng lo lắng.” Bác sĩ đưa tay đỡ cô, an ủi nói: “Không phải vẫn chưa có chẩn đoán chính xác sao, kết quả vẫn chưa chắc chắn.
Hơn nữa cho dù thật sự là bệnh bạch cầu, cũng có thể điều trị bằng phương pháp ghép tủy, nếu cậu ấy không có người thân, chúng tôi sẽ đến ngân hàng tủy Hoa Hạ tìm, mong cô hãy bình tĩnh lại.”
“Bình tĩnh……” Kỷ Mẫn cắn mạnh vào môi mình, đứng thẳng dậy, nghiêm túc cúi mình, “Bác sĩ, nhờ cả vào ông.”
Bác sĩ cười gật đầu với cô.
“Đạo diễn Lục……” Nhìn bác sĩ rời đi, Kỷ Mẫn quay đầu nhìn về phía Lục Hi, “Anh xem……”
“Chờ kết quả xét nghiệm đi.” Lục Hi trả lời: “Nếu không nghiêm trọng, tôi có thể quay suất diễn của những người khác trước, nếu……”
Những lời còn lại không nói hết, nhưng ai cũng hiểu.
Nếu nghiêm trọng, với tình hình hiện tại của Tiết Khải, hiển nhiên là không thích hợp để tiếp tục đóng phim.
“Cảm ơn anh.” Kỷ Mẫn sụt sịt, chân thành cảm ơn Lục Hi.
Lăn lộn một hồi, lúc về sắc trời đã tối.
Bên ngoài tin tức lan truyền rầm rộ, đoàn phim 《 Hoa hướng dương 》vừa khai máy một ngày, đã có xe cứu thương vào đại học Thâm Hải, tin tức và hình ảnh tràn lan trên mạng, thậm chí còn lên hot search.
Tần An đăng thông báo trên weibo official theo lời Lục Hi, ba ngày sau sẽ tổ chức họp báo tại thính phòng của đại học Thâm Hải, đến lúc đó sẽ giải thích chi tiết chuyện này.
Quả nhiên, vừa đăng Weibo, bình luận trên mạng lập tức giảm đi rất nhiều.
Tần An xem tình hình, cũng thoáng yên lòng.
Tuy nhiên, một tin tức khác lại nổi lên trên Weibo.
Người đăng là phóng viên của Apple Entertainment, tên Chu Đồng.
Nội dung đại khái là…… Cô ta biết được người quyết định tuyển chọn diễn viên cho 《 Hoa hướng dương 》lần này không phải là đạo diễn Lục Hi, mà là vị hôn thê của anh – Tô Cẩm, Lục thiếu gia vung tiền như rác để đổi lấy nụ cười giai nhân, còn cô ta bất bình thay cho thị đế Trác Quân An vì vừa có diễn xuất vừa có nhan sắc nhưng lại bị loại, cho nên vào ngày khai máy đã đặt câu hỏi với đạo diễn Lục Hi, không ngờ đạo diễn Lục lại lảng tránh không trả lời, còn nhìn bảng tên của cô ta, chỉ điểm tên cô ta.
Cô ta vì sợ hãi nên mới đăng bài Weibo dài này, lấy nó làm bằng chứng, nếu cô ta vô cớ bị sa thải thì người đứng sau chắc chắn là Lục thiếu gia.
Đám người bình luận dưới bài đăng đại khái chia thành mấy phe, Phe thứ nhất là fan não tàn của Trác Quân An, vừa nghe thần tượng của mình chịu ấm ức đã vội vàng vào tư thế chiến đấu, chia sẻ bình luận khắp nơi, một số vào vai cùng sống chết với chủ thớt.
Phe thứ hai là fan của Lục Hi…… Không, nói chính xác là fan của 《 Rung động 》, phần lớn đều mang thái độ nghi ngờ, cho rằng đạo diễn Lục không phải loại người như vậy, tiếp tục theo dõi diễn biến.
Phe thứ ba là quần chúng ăn dưa mang mười vạn phần hứng thú đối với giới hào môn, một số người chia sẻ bình luận còn tiện tay tag người điều hành Thịnh Minh là Lục Cảnh.
Phe cuối cùng là những người khá tỉnh táo.
Phân tích kỹ một chút, yo, đây là chiêu lợi dụng dư luận để chèn ép, đối tượng còn là tiểu thiếu gia của tập đoàn Thịnh Minh, họ cũng chỉ là số ít, không thể nói lại đống fan não tàn.
Chậc chậc, không nói gì cả, ngấm ngầm theo dõi vậy.
Mặc kệ sóng gió trên mạng, Lục thiếu gia – người chẳng mấy khi lướt Weibo đưa Tô cô nương – người không có tâm trạng lướt Weibo đi ăn cơm tối xong rồi lại đưa về nhà, lúc đó hai người vẫn chưa biết tin tức này.
Minh Ngọc Viên.
Dưới ánh trăng sáng ngời, Lục Hi dắt tay cô gái của mình đi về phía biệt thự Tô gia, đến cổng, Tô Cẩm tạm biệt hắn, lại thấy người đàn ông trước mặt có chút thất thần.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tô Cẩm giơ tay vẫy vẫy trước mắt hắn.
“Đang nghĩ……” Lục Hi định thần lại, hơi cong môi, khẽ nói: “Nhân sinh vô thường.”
Nhân sinh vô thường……
Tô Cẩm cũng thở dài, “Ai nói không phải chứ? Người vừa mới còn khỏe mạnh đứng trước mặt ngươi, ngay sau đó đã nằm trên giường bệnh lạnh như băng.”
Ai mà ngờ được? Cô chỉ là muốn ra ngoài giải sầu, sau đó liền tan thành tro bụi trong tai nạn máy bay.
Tốc độ nhanh đến mức…… cô còn không cảm nhận được một chút đau đớn nào, suy nghĩ đã dừng lại.
“Cẩm Nhi……” Lục Hi bỗng nhiên tiến lên một bước, dưa tay ôm lấy người Tô Cẩm.
Hơi thở quen thuộc ập vào trước mặt, Tô Cẩm ngẩn người, đưa tay ôm lại vòng eo hẹp rắn chắc của hắn.
“Em có thích tôi không?”
Giọng nói của hắn từ vang lên trên đỉnh đầu, trầm thấp dễ nghe, giống như bản sonata từ đàn cello.
“Thích.” Cô cong môi, trả lời không chút do dự.
“Vậy……” Hắn hơi lui ra sau một chút, cụp mắt nhìn vào mắt cô, hỏi tiếp: “Em yêu tôi chứ?”
Âm sắc vẫn giống như vừa rồi, thậm chí còn réo rắt hơn vài phần do không có những âm thanh khác gây nhiễu, chỉ là trong giọng nói có chút run rẩy cố gắng đè nén.
“Tôi……”
Tô Cẩm cắn môi, hơi cụp mắt, ánh trăng rơi trên hàng mi vừa dày vừa dài của cô, phác họa ra một chiếc bóng hình vòng cung.
Tôi không yêu anh.
Cô không muốn làm tổn thương hắn, cũng không muốn lừa hắn.
Cho nên, chỉ có thể trầm mặc.
Lớp phòng tuyến cuối cùng trong lòng kiên cố đến mức ngay cả chính cô cũng không biết nên cởi bỏ như thế nào.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Hi dần ảm đạm xuống, nhưng lại nhanh chóng tràn ngập ý cười.
Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô.
Đối diện với đôi mắt phượng có chút vô thố kia, đôi mắt đào hoa như phản chiếu cả bầu trời sao lộng lẫy.
Sau đó, hắn cúi đầu, đôi môi ấm áp in lên giữa mày cô, kèm theo giọng nói trầm thấp rõ ràng.
“Ngủ ngon, hy vọng em có thể ――”
“―― mơ thấy tôi.”.