Cho dù ở buổi tiệc nào, đại tiểu thư nhà họ Kiều, Kiều Anh Đào cũng đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy cúp ngực màu đỏ hoa hồng Carola có nơ bướm. Rất ít người có thể mặc đẹp được kiểu cắt may và màu sắc này nhưng Kiều Anh Đào có thể. Cô có một cơ thể hoàn hảo với các tỷ lệ vàng, điều này khiến người khác chỉ có thể cảm thán tại sao tạo hóa lại ưu ái cô đến như vậy.
Khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, cái nơ bướm trước ngực dài từ vai đến thắt lưng được kéo căng lên, dần xuống dưới thì được cột lại. Vòng eo cô như cây liễu mùa xuân, dù một cái ôm cũng không chịu nỗi. Thịt trên người đều nghe lời mà có ở những chỗ nên có, những chỗ không nên có thì không có một chút thịt nào...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ôi, đó là tiểu thư nhà ai thế? Dáng người tuyệt thật! Cô ấy là người mặc váy đỏ đẹp nhất, kiều diễm nhất mà tôi từng thấy đấy. Chỉ nhìn váy đỏ một lần mà say cả đời!” Ở chỗ không xa có một người đàn ông tuấn tú trong bộ vest lịch lãm vỗ vỗ người anh em đứng bên cạnh, kinh ngạc nói: “Tôi e là sau này không thể nhìn người phụ nữ nào khác mặc váy đỏ rồi. Cô ấy nhìn tôi, nhìn tôi kìa!”
Bộ váy đỏ cao cấp này của Kiều Anh Đào là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới được thiết kế riêng cho cô, màu sắc của nó vô cùng rực rỡ và diễm lệ.
Nó toát lên vẻ cao quý và kiều diễm như một ngọn lửa đang rực cháy. Nếu là những cô gái xinh đẹp bình thường khác thì đã bị lấn át bởi màu đỏ rực của hoa đồ mi này rồi.
Nhưng cô có vẻ ngoài xinh đẹp, thanh tú, da trắng như tuyết, tóc đen như mun. Làn da sữa bò của cô mềm mại đến nỗi trông như có thể vắt ra nước vậy. Cho dù chiếc váy đỏ thu hút ánh nhìn trước tiên, nhưng khi người đó ngước lên nhìn vào khuôn mặt khiến người ta quên mất cả việc thở thì không ai còn quan tâm đến việc chiếc váy này đẹp hay xấu nữa.
“Trời ạ, nhìn chính diện còn đẹp hơn nữa, tôi sắp không thở được nữa rồi! Cậu nhìn các cô gái khác ở đây xem, khi so sánh họ với cô ấy thì họ thua một cách triệt để. Đến cả những bạn gái cũ là minh tinh tôi từng hẹn hò cũng trở nên tầm thường trước mặt cô ấy. Người anh em, đóa hoa xinh đẹp mơn mởn này tôi nhất định phải hái!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh đi. Đừng làm ra vẻ chưa trải đời như vậy. Cậu đừng nghĩ nữa, cô gái này là một đóa hồng dại đầy gai đấy, đảm bảo sẽ khiến tay cậu bị đâm đến đầy máu.” Người anh em của anh ta chán nản thở dài một hơi: “Hơn nữa, hoa đã có chủ rồi. Cậu vừa về nước nên không biết, đại tiểu thư nhà họ Kiều đã đính hôn với đại thiếu gia nhà họ Việt hai tháng trước rồi.”
“Việt Ngôn Quy? Tôi vừa về đã bị bố mắng cho một trận đen mặt, bảo tôi phải học theo tên nhóc nhà họ Việt kia. Ông còn nói sau khi tốt nghiệp, anh ta tự mình mở một công ty kỹ thuật, mới ba năm mà đã lên sàn chứng khoán rồi, kiếm được bao nhiêu là tiền. Thằng nhóc đó từ nhỏ đã là con nhà người ta, tôi mà so được với anh ta à? Đợi đã, cậu nói đại tiểu thư nhà họ Kiều, là vị tiểu thư nào đấy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xung quanh chúng ta còn vị tiểu thư họ Kiều nào khác à, chính là Kiều Anh Đào đấy!”
“Đại ma vương Anh Đào! Trời ạ, tôi vẫn còn ám ảnh việc lúc nhỏ bị cô ấy đánh đây. Cậu cũng biết cách nói thật, hoa hồng dại? Đây rõ ràng là một đóa hoa ăn thịt người không nhả xương đấy! Xin lỗi nhé, thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng tôi nhớ lúc nhỏ cô ấy và Việt Ngôn Quy đánh nhau dữ dội hơn nhiều, lần nào cũng đánh nhau đến chết đi sống lại, vậy mà có thể đính hôn được sao?”
“Ai biết được, có thể là kết hôn vì lợi ích! Không chỉ cậu mà bất cứ người đàn ông nào trong giới này đều say mê vẻ đẹp của đại tiểu thư nhà họ Kiều, ai cũng nhường cho vị thiếu gia họ Việt lạnh lùng kia thôi. Cậu nói xem, tại sao gia đình tôi không biết cố gắng nhỉ, nếu cơ nghiệp của nhà tôi cũng lớn như nhà họ Việt, nói không chừng tôi mới là người đính hôn với Kiều Anh Đào. Đâm vào tay thì sao, đâm nát cả người tôi cũng có thể chịu được...”
Kiều Anh Đào đã quen với việc mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình. Cô cầm ly rượu lên một cách lơ đãng, khí chất nhã nhặn cao quý, tay còn lại cầm điện thoại gọi cho vị hôn phu của mình, giọng nói đầy sự khó chịu.
“Lão Việt, khi nào anh đi công tác về vậy?”
“Trễ nhất là ngày kia. Nếu nhanh thì ngày mai là về được rồi.”
“Anh biết ngày mai là ngày gì không?”
“Hả?”
“Ngày kỷ niệm 66 ngày đính hôn của chúng ta đó.”
“Nói thẳng đi, lại muốn quà gì đây?”
“Một viên đá nhỏ thôi. Em nói này, tam tiểu thư nhà họ Từ hôm nay dám mặc chiếc váy phiên bản giới hạn được đặt may mà em thích trước em. Anh biết không, cô ta mặc chiếc váy đó trông vừa xấu, vừa cay mắt chết đi đi được! Em không cần biết, em muốn giành viên kim cương hồng mà cô ta thích từ lâu kia để hả giận!”
“... Bao nhiêu tiền?”
“Mười một ca-ra chỉ có hơn 800 triệu thôi, cũng xem như miễn cưỡng xứng với vẻ đẹp của vị hôn thê của anh, anh mua cho em!”
“...Tạm biệt.”
“Không được cúp máy! Em nghĩ kỹ rồi, em sẽ lấy nó làm mặt dây chuyền. Tháng sau, vào tiệc sinh nhật của cô ta, em sẽ đeo sợi dây chuyền kim cương hồng anh tặng em đi dự. Khi đó, em sẽ là người lộng lẫy nhất, chẳng lẽ anh không nở mày nở mặt sao?”
“Em xem anh là gì đấy, máy in tiền à?”
“Máy tin tiền dù in cả một ngày cũng đâu thể kiếm được nhiều bằng một phút của giám đốc Việt đâu chứ!”
“Trước khi đi anh đã mua cho em một chiếc Lamborghini làm quà kỷ niệm hai tháng đính hôn rồi mà? Mới qua sáu ngày thôi mà lại kỷ niệm tiếp à?”
“Lão Việt, anh đừng phí lời nữa. Có mua không? Không mua thì ngày mai em đến uống trà với ông nội Việt đấy...”
“...Mua.”
“Vậy anh cố gắng về trong ngày mai nhé. Em đợi anh về cùng ăn mừng ngày kỷ niệm. Quyết định vậy nhé, chúc ngủ ngon.” Sau khi nhận được câu trả lời đúng như mong đợi từ vị hôn phu, Kiều Anh Đào dứt khoát ngắt máy.
“Ngủ...” Việt Ngôn Quy vừa nói được một chữ “ngủ” thì đã nghe đầu dây bên kia truyền đến âm thanh “tít tít”. Kiều Anh Đào đúng là một con thú nuốt tiền không có lương tâm. Đúng là chỉ khi nào muốn mua gì đó mới nhớ đến mình...