Nhưng bây giờ xem ra, tuy Việt Ngôn Quy là đàn ông nhưng phản ứng còn mạnh hơn cô, mặc quần nhanh như vậy, đứng lên chạy đi cũng nhanh, còn đụng trúng cửa một cách ngốc nghếch khiến cô trông thật bình tĩnh, giống như một tên xấu xa, đầy tiềm năng trở thành một tên lưu manh đấy! Rất có tiền đồ nha!
“Ôi, có đau không?” Kiều Anh Đào chỉ nhìn thôi mà cũng thấy đau, cô gọi với theo: “Việt Ngôn Quy, anh đợi đã...”
Cô vẫn chưa dứt lời thì đã thấy thân hình cao ráo, thanh tú kia nhanh chóng biến mất khỏi cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Anh Đào đưa tay bịt miệng lại, cúi đầu cười.
Ha ha ha ha ha ha, Việt Ngôn Quy, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay!
Từ nhỏ, Việt Ngôn Quy đã là người điềm tĩnh, ung dung, không để chuyện gì vào mắt, hầu như có thể nắm được mọi thứ trong tay, không ngờ có ngày anh lại hoảng sợ bỏ chạy, còn bị cô lừa như vậy. Chạy nhanh thế làm gì chứ, làm cứ như cô muốn làm chuyện đó giữa ban ngày vậy. Cho dù muốn làm thì cũng phải đợi đến tối chứ...
Kể từ lúc nghe được tin Việt Ngôn Quy mất tích đến nay, đây là lần đầu tiên Kiều Anh Đào mỉm cười thật lòng.
Cô thừa nhận những ngày qua cô quá nhập tâm vào trò chơi điện tử là vì không muốn đối mặt với hiện thực, cô sợ rằng nếu giấc mơ là giả vậy thì việc Việt Ngôn Quy sống chết thế nào quả thật rất khó nói.
Khi cô nghe bác Việt nói rằng để Việt Ngôn Thăng đưa cô đi giải khuây, cô mới trút được một nửa gánh nặng, mới có tâm trạng để nói những câu nửa thật nửa đùa kia. May mắn rằng giấc mơ là thật, may mắn rằng hôm nay cô có thể gặp được một Việt Ngôn Quy bình anh.
Cô lờ mờ nhớ rằng nữ chính trong giấc mơ kia của cô rất hiểu lòng người. Sau khi tìm được nam chính, để có thể xin được sự đồng ý của người nhà cho anh ở lại, cô nói dối rằng đó là người bạn trai mới quen của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó khi nhóm người nữ phụ gặp lại được nam chính, nữ chính lập tức thừa nhận rằng cô ấy tìm được nam chính ở bãi biển, muốn đưa nam chính về với nữ phụ nhưng bản thân nam chính đã có chút tình cảm với nữ chính nên không muốn rời đi, không muốn từ bỏ thân phận người bạn trai giả Châu Tiểu Ngư này.
Nhưng Lâm Lai Hề khi nãy tại sao lại không thừa nhận Châu Tiểu Ngư chính là Việt Ngôn Quy chứ? Lời nói dối khập khiễng thế này rất dễ bị vạch trần, cũng chỉ có Việt Ngôn Thăng, người yêu thầm nữ phụ, tên ngu ngốc luôn muốn thay thế vị trí của anh họ mình mới tin thôi. Hay là do đã qua lâu rồi nên cô nhớ nhầm?
Kiều Anh Đào nghĩ không ra nên không muốn nghĩ nữa. Cô vui vẻ nằm xuống, thẫn thờ nhìn chiếc rèm xanh ngọc bích thêu hoa đang treo trên đầu.
Kế đó, cô lại nhìn một lượt các đồ nội thất cổ xưa trong phòng. Ở trong góc đặt một tấm bình phong lớn, kê thêm một cái bàn bát tiên, bên trên đặt thêm ít hoa và bộ trà tách được làm từ tre thôi mà lại là phòng hạng nhất, 2800 đồng một ngày?
Dùng danh nghĩa phong cách cổ xưa, biến một nhà khách nhỏ thành nhà khách lớn có một không hai, bà cô ham tiền kia chắc chắn không nghĩ ra được ý hay như vậy, nhất định là tên hồ ly nham hiểm họ Việt kia nghĩ ra rồi. Cho dù mất trí nhớ nhưng vẫn không thay đổi được bản chất của một nhà tư bản lừa tiền người khác nhỉ...
Vào đêm, gió thổi càng mạnh, sấm chớp vang trời.
Kiều Anh Đào uống hai ly rượu trái cây do bà cô ủ để lấy can đảm.
“Anh Ngôn Quy, không mời em vào trong sao?” Cô mở cửa phòng của Việt Ngôn Quy một cách thuận lợi. Đây là thứ mà cô đã tốn 1000 đồng tiền boa để hỏi thăm người phục vụ của nhà khách đấy.
Cậu chàng đẹp trai ăn mặc như người phục vụ này hình như là nam thứ ba, nam thứ tư gì đó trong tiểu thuyết thì phải, là thanh mai trúc mã của nữ chính. Anh là con trai của một nhà giàu có trên đảo, hạ mình đến nhà khách nhỏ này làm việc. Tất nhiên, anh ta yêu thầm nữ chính nên hỏi anh ta Việt Ngôn Quy ở đâu là chuẩn không cần chỉnh...
Từ xưa đến nay, thanh mai trúc mã không đánh lại người mới đột ngột xuất hiện. Cô như vậy, cậu chàng phục vụ này cũng như vậy.
Kiều Anh Đào nghiêng đầu, vờ ra vẻ đáng yêu, cúi người chui qua cánh tay của Việt Ngôn Quy bước vào phòng. Căn phòng nhỏ để đồ linh tinh mà anh đang ở chỉ cần nhìn một cái là đã thấy hết mọi thứ.
Ngoài những món đồ linh tinh thì chỉ có mỗi một cái giường nhỏ, một cái bàn gỗ và hai cái ghế tròn.
Chỗ sát tường có đặt một chiếc tủ quần áo cũ lớn, căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Cô kinh ngạc nói: “Mấy hôm nay anh đều ở trong căn phòng này à?” Đại thiếu gia họ Việt kiêu ngạo, sang trọng, thậm chí còn sạch sẽ quá mức mà nửa tháng nay đều ở trong căn phòng sơ sài này sao?
Việt Ngôn Quy cũng kinh ngạc nói: “Tối thế này rồi, cô, cô Kiều đến đây làm gì? Chỗ của tôi vừa cũ vừa rách nát, cô không nên ở đây...”
Kiều Anh Đào nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Đêm tối tĩnh mịch thế này, cô đến đây còn để làm gì chứ? Tất nhiên là để ngủ với vị giám đốc Việt đã mất trí nhớ này rồi...