Vị hôn phu kẻ thù không đội trời chung của tôi bị mất trí nhớ

Kiều Anh Đào nhớ lại những thanh niên có thể xem là tuấn tú mà mình đã gặp, so sánh tới lui một lúc. Được rồi, đàn ông có ba chân thì đầy đường nhưng có thể so sánh với Việt Ngôn Quy thì thật sự không tìm được ai cả!
 
Hơn nữa, khi còn đi học, năm nào cô cũng “đốc thúc” Việt Ngôn Quy thi được hạng nhất.
 
Tuy rằng lý do chính là bởi trí thông minh của anh cao nhưng nếu không có tên “ngàn năm hạng nhì” là cô đuổi sát phía sau thì anh có thể đứng vững ở hạng nhất không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi anh tốt nghiệp, cô lại “ủng hộ” anh tự phấn đấu lập nghiệp mà không dựa vào gia tộc. Tuy rằng chỉ nói suông, tuy rằng chỉ là những lời châm chọc, khiêu khích qua điện thoại nhưng đó chẳng phải là vì cô đi học ở nước ngoài không về được à? Ai nói ủng hộ theo cách này thì không phải là ủng hộ chứ!
 
Cộng những thứ này lại thì Việt Ngôn Quy là vị hôn phu tuyệt vời mà cô đã cực khổ nuôi dưỡng đó! Vậy mà bây giờ cứ như cô nuôi giúp cái người tên Lâm gì gì đó vậy? Hứ, không sao, cô không thèm quan tâm!
 
Vì để chứng minh rằng bản thân không đau lòng, không quan tâm, Kiều Anh Đào trở về phòng mở một trò chơi điện tử đang nổi lên, càng chơi càng cảm thấy trò này thú vị.

 
Cô chơi cả đêm, đến sáng mới ôm gối đi ngủ. Lúc này cô lại nhận được cuộc điện thoại từ giám đốc Vương, cấp trên trực tiếp của cô, gọi cô đi làm gấp.
 
Đúng vậy, Kiều Anh Đào là một nhân viên làm công bán mình cho tư bản.
 
Năm ngoái khi cô từ nước ngoài trở về, vì để chứng minh với Việt Ngôn Quy rằng bản thân không phải là một đại tiểu thư ăn không ngồi rồi như lời anh nói, cô đã cố ý dùng thân phận của một người tìm việc bình thường, thông qua các cuộc phỏng vấn để được tuyển vào công ty công nghệ của Việt Ngôn Quy.
 
Cô che giấu thân phận, đi từ chức vụ thấp đi lên. Mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, thậm chí còn không dám nghỉ phép. Chỉ trong một năm, cô đã được thăng lên chức phó giám đốc hiện giờ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Anh Đào còn nghĩ rằng đợi đến khi cô thăng tiến đến chức vụ có thể gặp các giám đốc lớn thì sẽ tặng cho khuôn mặt đẹp trai sáng lán của tổng giám đốc Việt một bạt tay thật vang! Dám nói cô ăn không ngồi rồi à, cô cũng rất có năng lực đó nhé!
 
Nhưng bây giờ thì cứ để mặc ông giám đốc Vương mập mạp kia đi!
 
Cô cũng không muốn tiếp tục bán mạng cho công ty của Việt Ngôn Quy nữa, nhấc điện thoại dứt khoát xin nghỉ phép dài hạn.
 
Từ khi nhốt mình trong phòng, cô chính thức trở về hàng ngũ của các thiếu nữ nghiện mạng. Cô dự định sẽ mang tất cả những trò chơi mà trong hai năm qua do bận bịu công việc không chơi được ra chơi cho bằng hết.
 
Không có gì mà một ván trò chơi không giải quyết được cả. Nếu có, vậy thì chơi hai ván, ba ván. Chơi hết ván này đến ván khác, Kiều Anh Đào thua rồi lại muốn thắng, thắng rồi lại muốn tiếp tục thắng. Cô chơi hết ngày này qua ngày khác, quên luôn cả vị hôn phu, nam chính gì đó...
 

Những món ăn mà dì giúp việc đưa vào phòng phần lớn đều vẫn còn nguyên, có một vài phần ăn cô chỉ ăn một ít. Mỗi ngày, bố mẹ đều khuyên hết lời mong cô ra khỏi phòng nhưng cô quan tâm đến thắng thua trong trò chơi, cứ ngồi đờ đẫn ra đấy.
 
Bố Kiều và mẹ Kiều nhìn vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ lên, dưới mắt còn có quầng thâm do thức khuya của con gái, cứ nghĩ rằng con gái vì thằng nhóc Việt Ngôn Quy đã mất tích kia mà ăn không ngon, ngủ không yên, cũng không biết đã khóc hết bao nhiêu nước mắt. 
 
Lại nhìn thấy con gái ngày càng ốm đi, quần áo ngày càng rộng ra, hai ông bà vô cùng đau lòng. Vậy nên cũng khóc theo con không biết bao nhiêu nước mắt...
 
Mẹ Kiều thương con gái mà lòng như lửa đốt, bà quyêt định mời mẹ của Việt Ngôn Quy đến nhà giúp khuyên con gái.
 
“Anh Đào, con gái ngoan.” Mẹ Việt nhìn dáng vẻ thất thần của Kiều Anh Đào, bà đau lòng xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp đã gầy rọc đi của cô: “Cho dù là vì Ngôn Quy, con cũng đừng không ăn không uống gì thế này chứ, có khỏe thế nào cũng không chịu được đâu.”
 
Hôn ước từ nhỏ này của Kiều Anh Đào và Việt Ngôn Quy là do ông nội Việt đề ra. Cách đây một khoảng thời gian, ông lại quyết định tổ chức lễ đính hôn cho cháu trai và Tiểu Anh Đào nhà họ Kiều ở trước giường bệnh.
 
Mẹ Việt không thích việc bố chồng tự ý làm chủ, bà cũng cảm thấy Kiều Anh Đào là một đứa trẻ kiêu kỳ, ngổ ngáo, tính tình quá thất thường, không dịu dàng hiều thục, không nhã nhặn đoan trang, không phải là người xứng với con trai mình. Nhưng bà lại không thể làm trái ý của bố chồng...
 

Bây giờ suy nghĩ của bà về Kiều Anh Đào có sự thay đổi vô cùng to lớn. Bà không ngờ đứa trẻ này thường ngày nhìn có vẻ vô tâm nhưng lại yêu Ngôn Quy đến như vậy.
 
“Dạ?” Kiều Anh Đào bị chậm mất nửa nhịp. Người phụ nữ hiền lành, dễ gần này thật sự là mẹ chồng tương lai lúc nào cũng khắt khe, kén cá chọn canh của cô sao? Vì Việt Ngôn Quy sao, hớ, rõ ràng là cô vì hạng trên bảng xếp hạng của trò chơi. Bác gái, bác hiểu nhầm rồi!
 
Mẹ Việt nén nỗi đau trong lòng, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Anh Đào ngoan nhé, đừng để chưa đợi được Ngôn Quy về mà cơ thể con đã đổ bệnh rồi. Ngày mai bác gọi Ngôn Thăng đến đi chơi với con để giải khuây chịu không? Nói không chừng khi con trở về thì Ngôn Quy cũng trở về luôn đấy.”
 
Nghe đến Ngôn Thăng, lại nghe đến đi chơi giải khuân, lỗ tai của Kiều Anh Đào dựng thẳng lên. 
 
Có vẻ như cô vừa nhớ ra được một vài tình tiết trong quyển tiểu thuyết. Sau khi nam chính mất tích, nữ phụ độc ác kiêm vị hôn thê là cô đây vô cùng đau lòng, người em họ của nam chính Việt Ngôn Quy luôn ở bên cạnh an ủi cô, còn đưa cô ra ngoài cho khuây khỏa tâm trạng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận