Vị hôn phu kẻ thù không đội trời chung của tôi bị mất trí nhớ

Cô ta chỉ được vẻ thanh tú thôi, vẻ đẹp thuộc dạng nhẹ nhàng, trong trẻo ấy. Cô ta không có ngực, cũng không có mông, cả người toát lên vẻ thuần khiết như hoa sen, vô cùng ngây thơ đáng yêu. Việt Ngôn Quy, mắt nhìn của anh cũng chỉ được thế này thôi à, anh thích kiểu con gái như thỏ trắng này sao?
 
Con thỏ trắng này nhìn cũng đâu có trắng lắm, vậy mà lại dám tuyên bố chủ quyền trước mặt đại tiểu thư cô, còn làm ra vẻ chính thất nữa chứ?
 
Kiều Anh Đào bĩu môi rồi bắt đầu màn biểu diễn cảnh khóc rung động lòng người của mình: “Anh là bạn trai của cô ấy, vậy còn em, vị hôn thê của anh thì sao? Anh Ngôn Quy, anh mất tích lâu như vậy là vì ở với cô ta sao? Anh Ngôn Quy, anh không yêu em nữa, không cần em nữa đúng không? Đồ bội bạc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô suy nghĩ một chút về việc mình sắp mất đi chiếc máy đếm tiền tên Việt Ngôn Quy, những giọt nước mắt xinh đẹp của Kiều Anh Đào trở nên vô cùng chân thật.
 
Đôi mi dài của cô rủ xuống, những giọt nước mắt như những hạt ngọc rơi xuống. Cô đã cố gắng lắm rồi đấy. Nghĩ thử xem cô là Kiều Anh Đào, tuy rằng nghe tên thì có vẻ ngọt ngào dễ thương nhưng thật ra trái tim cô rất kiên định, thờ phụng tư tưởng “có thể chảy máu, đổ mồ hôi nhưng tuyệt không rơi nước mắt”, từ nhỏ đến lớn không có bao nhiêu lần cô khóc thê thảm thế này đâu!
 
Việt Ngôn Quy nhìn cánh tay đang khoác lấy mình của Lâm Lai Hề, bỗng anh có suy nghĩ muốn bỏ nó ra.
 

Anh không nhịn được mà đưa tay lên, ngay lúc này thì Việt Ngôn Thăng chạy đến: “Kiều Kiều, em chạy nhanh lên, chậm quá đấy! Anh Đào, chị không nhận nhầm người chứ, anh họ sao lại có thể ở...”
 
Việt Ngôn Kiều chạy ở phía sau với vẻ không vui: “Anh hai, anh đi chậm thôi, chờ em với. Chị Anh Đào, chị không bị ảo giác...”
 
Khi hai người nhìn thấy khuôn mặt của Việt Ngôn Quy thì im lặng ngay. Bẽ mặt, bẽ mặt quá đi thôi!
 
Việt Ngôn Thăng là người đầu tiên tỉnh táo lại. Anh nhìn cô gái lạ mặt đang khoác tay anh họ mình trước rồi lại nhìn đến nữ thần đang khóc thương tâm, kế đó anh lại nhớ đến mấy chữ “bạn gái” mà vừa nãy nghe được loáng thoáng. Chỉ vậy thôi là anh đã hiểu được vấn đề.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh tự viết ra một câu chuyện anh họ mình ngoại tình.
 
Trong lúc tức giận, anh đã vào người đánh anh họ.
 
Nắm đấm này đánh thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Việt Ngôn Quy một cách vừa nhanh vừa mạnh mẽ. Anh cũng không thèm gọi là anh họ nữa mà gọi thẳng cả tên: “Việt Ngôn Quy, anh là đồ khốn! Anh có lương tâm không vậy, cả nhà tìm anh đến phát điên vậy mà anh lại ở đây sống sung sướng với người phụ nữ khác...”
 
Kiều Anh Đào ở cạnh đó cũng cảm nhận được sức mạnh kinh người của nắm đấm kia.
 
Cô ở bên cạnh hóng chuyện vui đến quên trời đất, giả vờ chạy lên ngăn lại: “Đừng mà!” Đánh! Đánh tiếp đi! Nếu cô không cần cố gắng giữ hình tượng yếu đuối thì cô đã sớm ra tay đánh tên khốn Việt Ngôn Quy kia rồi. Việt Ngôn Thăng nhỏ hơn cô hai tuổi vậy mà lại ra dáng đàn ông quá!
 
Trong lúc Lâm Lai Hề còn đang kinh ngạc thì Việt Ngôn Quy đã nghiêng đầu né sang một bên.
 
Anh đưa tay đỡ lấy cú đấm, ánh mắt lạnh đi, thuận thế đẩy Việt Ngôn Thăng về phía sau: “Cậu đang làm gì vậy?”
 

“Khốn khiếp, tôi đang làm gì à?” Việt Ngôn Thăng bị đẩy ra sau mạnh đến mức suýt ngã khiến anh càng tức giận hơn: “Tôi đánh tên bạc tình bạc nghĩa anh đấy. Anh Đào ngày nào cũng khóc vì anh, ăn không ngon ngủ không yên, cả người đều gầy rộc đi. Anh có xứng với chị ấy không? Tôi nhất định phải thay Anh Đào đánh anh một trận!”
 
Kiều Anh Đào thấy Việt Ngôn Thăng vẫn còn muốn đánh tiếp thì thay cậu thở dài. Em trai Việt à, em không biết tự lượng sức mình sao? Khi nãy em tấn công bất ngờ, chiếm được thế thượng phong mà người ta còn né được thì bây giờ nếu lại xông lên, em nghĩ em có thể thắng không...
 
Cô giang hai tay, đứng chắn trước Việt Ngôn Quy với vẻ đầy trượng nghĩa: “Đừng mà! Đừng mà Ngôn Thăng! Em đừng đánh anh Ngôn Quy, anh ấy là anh của em, đừng như vậy mà!”
 
Thôi bỏ đi, dù gì thì em cũng không thắng được đâu em trai, chi bằng cứ để nữ phụ độc ác là chị đây lợi dụng để tạo hảo cảm!
 
Vị hôn phu đã thay lòng đổi dạ nhưng cô vẫn không nỡ nhìn anh bị đánh, nữ phụ này có ác độc đâu chứ, cô rõ ràng là một người lương thiện, chung tình, khiến người ta phải cảm động mà...
 
“Anh hai, anh làm gì vậy?” Việt Ngôn Kiều cũng đứng ra khuyên nhủ: “Tìm được anh cả là chuyện đáng mừng mà, sao anh lại đánh người ta chứ?”
 
Việt Ngôn Thăng nhìn Kiều Anh Đào đang đứng chắn trước mặt, vừa tức giận vừa đau lòng: “Anh Đào, chị tránh ra đi. Anh ấy đã thay lòng rồi, đã yêu người phụ nữ khác, không xem vị hôn thê đã đính hôn là chị ra gì cả. Anh Đào, chị hiền lành quá. Em nhất định sẽ trút giận cho chị.”
 
Nói đoạn, anh gạt cánh tay đang cản lại của cô, chuẩn bị xông đến đánh tên anh họ khốn khiếp của mình một trận.
 

Kiều Anh Đào mượn thế nghiêng về phía sau, dự định sẽ ăn vạ một trận, giả vờ trật chân: “Ui da.”
 
Cô nhìn về Việt Ngôn Quy đang đứng phía sau mình rồi ngã về phía đó. Không ngờ tên đó lại đứng im một chỗ, không thèm đỡ lấy cô.
 
“Chị Anh Đào!” May mắn là Việt Ngôn Kiều đã kịp chạy đến đỡ lấy cô.
 
Kiều Anh Đào cố gắng đứng vững một cách khó khăn.
 
Chân đau, trong lòng cũng đau, cô xém chút nữa là không nhịn được chửi thề rồi.
 
Tên họ Việt kia mất trí nhớ thì hay lắm à? Còn không nhớ cả việc ga lăng. Anh dám không đỡ tôi sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận