Vị hôn phu kẻ thù không đội trời chung của tôi bị mất trí nhớ

Việt Ngôn Quy đứng yên nhìn Kiều Anh Đào chắn trước mặt mình, rồi lại nhìn cô ngã về phía mình.
 
Anh vô thức đưa tay ra định đỡ lấy cô nhưng khi nhìn thấy người mình, tay mình dính đầy bụi bặm thì ngẩn người ra một lúc, đến khi tỉnh táo lại thì cô đã được người khác đỡ rồi.
 
Nhưng do bị phân tâm nên anh không chú ý đến Việt Ngôn Thăng lại đấm thêm một cú vào mình. Anh cảm nhận được sự va chạm. Việt Ngôn Quy nhẹ nhàng đưa tay che lấy quai hàm đau đớn của mình: “A!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Lai Hề vừa lo lắng vừa đau lòng: “Anh Tiểu Ngư, sao anh không tránh đi? Anh có đau không?”
 
Cô ta xoay người nhìn về phía Việt Ngôn Thăng. Con thỏ trắng trừng mắt nhìn anh một cách tức giận: “Mấy người là ai vậy? Còn anh này, anh chưa biết đúng sai thế nào mà tại sao lại tự tiện đánh người khác như vậy hả? Tôi đã nói mấy người nhận nhầm người rồi! Anh ấy không phải Việt Ngôn Quy gì đó, anh ấy là Tiểu Ngư, là bạn trai của tôi!”
 
Kiều Anh Đào không ngờ rằng với thân thủ của Việt Ngôn Quy mà lại bị Việt Ngôn Thăng đánh bại! Lão Việt à, không ngờ anh mất trí nhớ rồi thì vô dụng đến thế này. Em trai đánh hay lắm, đánh tốt lắm, đánh xuất sắc lắm!
 

Việt Ngôn Kiều tức giận: “Tiểu Ngư, Tiểu Hà gì chứ, đây là anh họ cả của tôi đấy! Anh cả, anh không nhận ra chị Anh Đào cũng được nhưng anh nhận ra em chứ? Em là Kiều Kiều, còn đây là anh hai này!”
 
Việt Ngôn Quy cau mày rồi lắc đầu.
 
“Anh ấy giả vờ không quen chúng ta vậy chúng ta cũng xem như không quen anh ấy! Em không có người anh như anh!” Việt Ngôn Thăng vung cánh tay đang đau của mình vài cái, tức giận nói: “Anh ấy không nhận ra vị hôn thê, không nhận ra hai đứa em họ vậy thì cứ để anh ấy ở đây với cô bạn gái mới đến cuối đời luôn đi!”
 
Lâm Lai Hề nắm lấy tay áo của Việt Ngôn Quy, kéo anh rời đi: “Anh Tiểu Ngư, chúng ta về nhà thoa thuốc thôi. Nếu để bà nội thấy anh bị thương nhất định sẽ đau lòng lắm.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bảo bối Tiểu Ngư của cô, sao chỉ bán trà sữa mà cũng bị người ta đánh thế này? Khuôn mặt đẹp trai của Tiểu Ngư nhà chúng ta chuyên dùng để thu hút khách hàng mà bị ai đánh thế này? Thật quá đáng mà. Các người không được đi, phải bồi thường đi chứ!” Từ xa, một người phụ nữ trung niên trong chiếc váy màu đỏ chạy lại.
 
Người phụ nữ thấy ba người kia ăn mặc sang trọng thì mắt sáng lên như nhìn thấy vàng vậy, bà ta niềm nở nói: “Nhìn ba vị nhìn quý phái thế này chắc là lên đảo chơi đúng không? Có muốn nghỉ ngơi ở tiệm chúng tôi chút không? Hay là đến ở nhà trọ Lâm gia của chúng tôi đi, là nhà trọ đặc biệt nhất trên đảo đấy. Quan trọng là không cần mọi người trả tiền thuốc men cho Tiểu Ngư nữa.”
 
Việt Ngôn Thăng không thèm để ý đến bà cô xảo trá, tham tiền kia: “Anh Đào, Kiều Kiều, chúng ta đi thôi!”
 
“Chị không đi.” Kiều Anh Đào đưa tay lên lau nước mắt. Tuy rằng cô phải đi khập khiễng nhưng vẫn giữ được dáng vẻ kiêu ngạo như một con thiên nga trắng. Cô đi đến trước mặt Việt Ngôn Quy: “Anh Ngôn Quy, em hỏi anh một câu cuối cùng, anh thật sự không nhớ em sao?”
 
Không đợi Việt Ngôn Quy trả lời, Kiều Anh Đào đã bất ngờ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ngã về phía trước.
 
Cô ngã thẳng vào lòng của Việt Ngôn Quy, tiện thể nắm luôn tay của anh, trở thành một người đẹp đang ăn vạ. Lúc nãy anh dám không đỡ tôi, để tôi xem bây giờ anh có đỡ hay không?
 

Việt Ngôn Quy đơ người. Một cơ thể mềm mại, đầy hương thơm đột nhiên ngã vào lòng anh, đã vậy còn có thêm hai quả bóng tròn mềm mại, căng tròn và nặng nề đè lên...
 
Việt Ngôn Thăng: “Anh Đào!”
 
Việt Ngôn Kiều: “Chị Anh Đào!”
 
Người cô tham tiền: “Cô gái xinh đẹp như tiên nữ này sao đột nhiên lại ngất thế này? Tiểu Ngư, bế cô ấy vào nhà trọ của chúng ta nghỉ ngơi đi. Tiểu Hề, con đi gọi ông Ngưu đến khám cho cô ấy!”
 
Lâm Lai Hề bất mãn: “Cô!”
 
Lâm Ngôn Thăng cũng thấy bất mãn: “Anh tránh ra, để tôi bế chị ấy. Chúng tôi không ở lại đây!”
 
“Cậu đẹp trai yên tâm đi. Tiểu Ngư nhà chúng tôi cao lớn thế này, sức khỏe tốt lắm, sẽ không làm ngã cô gái này đâu. Tiểu Ngư, nhanh lên đi, ôm cô ấy vào phòng hạng nhất nghỉ ngơi. Một ngày chỉ có 2888 mà thôi.” Người cô không màng đến sự ngăn cản của Lâm Lai Hề, chỉ một lòng kéo khách.
 
Việt Ngôn Kiều kéo góc áo của Việt Ngôn Thăng: “Anh hai, chị Anh Đào ngất rồi, hay là chúng ta cứ ở lại nhà trọ này đi. Nhân tiện xem thử anh cả bị làm sao.”

 
Kiều Anh Đào nhắm mắt nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau đó Việt Ngôn Quy bế cô lên đúng như cô mong muốn.
 
Cô của nữ chính vẫn còn la lối bên tai cô: “Tiểu Ngư là anh cả của hai người, còn là vị hôn phu của cô gái xinh đẹp này? Làm gì có chuyện đó chứ? Tiểu Ngư chỉ là một tên nhóc nghèo rớt mồng tơi không có gì ngoài cái vẻ đẹp trai thôi, không thể nào giàu có đến thế được. Tiểu Ngư là người bạn trai mà Tiều Hề nhà tôi quen được khi làm việc ở thành phố.”
 
Kiều Anh Đào nghe được một lúc thì buồn ngủ, cô đã không có giấc ngủ đàng hoàng nào nửa tháng nay rồi. Bây giờ không chịu nổi nữa nên cô dựa vào người của Việt Ngôn Quy, yên tâm mà ngủ thiếp đi.
 
Đến khi cô tỉnh lại thì cô nghe thấy giọng nói dịu dàng, đầy sự quan tâm của nữ chính đầu tiên, giọng nói nhỏ nhẹ như gió xuân: “Anh Tiểu Ngư, cô Anh Đào cứ kéo lấy anh, cánh tay anh có bị tê không? Có cần em xoa bóp giúp anh không? Vết thương trên mặt anh hình như trở nặng rồi, em thoa thuốc cho anh nhé, anh có đau không?”
 
Cô ta bất ngờ nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng quay sang giải thích với Việt Ngôn Thăng: “Anh Việt, tôi không có ý nói anh đánh mạnh đâu. Anh ở cạnh chăm sóc cô Anh Đào thế này có nghĩa là anh rất quan tâm đến cô ấy. Lúc nãy anh giúp cô Anh Đào trút giận, quan tâm quá nên không để ý những chuyện khác, chúng tôi không trách anh đâu. Đúng không, anh Tiểu Ngư?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận