“Dì ơi, anh ấy là nhân viên của dì à?” Cô xoay người chỉ vào Việt Ngôn Quy đang định rời đi: “Tôi muốn anh ấy đút thì phải trả bao nhiêu tiền ạ?”
Vẻ mặt người cô trở nên khó coi: “Chuyện này...”
“Mọi người ra ngoài hết đi, tôi chỉ muốn một mình anh ấy ở lại thôi.” Kiều Anh Đào lấy thẻ đen của mình ra một cách dứt khoát: “Thẻ này không có mật mã, dì muốn tiêu thế nào cũng được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được, được, được, chúng tôi ra ngoài đây.” Đúng là hình tượng thấy tiền là sáng mắt. Người cô nhận lấy tấm thẻ đen rồi kéo Lâm Lai Hề và Việt Ngôn Quy ra cửa: “Tiểu Ngư, con phải hầu hạ... À không, con phải chăm sóc cô gái xinh đẹp cho tốt nhé.”
Lâm Lai Hề không cười nổi: “Cô Kiều, cô có ý gì đây?”
Kiều Anh Đào nhìn sang Việt Ngôn Quy, người mà đến cả mặc áo ca rô cũng vô cùng đẹp trai kia. Nhìn xem, gương mặt này, đôi vai rộng này, vòng eo này, đôi chân dài này. Đáng ghét thật đấy, tuy là kẻ thù không đội trời chung nhưng phải thừa nhận rằng lão Việt thật sự rất đẹp trai, đẹp đúng gu của cô luôn ấy chứ.
Nhìn đôi mắt này, chiếc mũi này, đôi mày này, khuôn miệng này và cả hàng lông mi này xem, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ đấy. Còn nữa nhé, người bạn thân là một tay làng chơi thay bạn trai như thay áo của cô từng nói với cô rằng nếu sống mũi cao thì ở dưới chắc chắn sẽ rất lớn. Việt Ngôn Quy nhìn rất đáng để “ngủ” chung đấy nhưng tiếc thật, cô chưa từng được “ngủ” lần nào...
“Cần gì phải sợ chứ? Cô Tiểu Hề, cô không tin tưởng bạn trai mình đến vậy sao? Tôi chỉ cảm thấy anh ấy...” Kiều Anh Đào ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo, nhíu mày tỏ vẻ khinh thường: “Tiểu Ngư này nhìn rất giống vị hôn phu của tôi, tôi có vài điều muốn hỏi riêng anh ấy. Yên tâm đi, tôi không ăn thịt anh ấy...” mới lạ đó!
Cô kéo tay anh. Tên họ Việt kia làm gì mà cứ muốn rời đi vậy?
Anh mất trí nhớ thì hay lắm à, mất trí nhớ thì cũng phải trả lại hết những gì anh đã nợ cô!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Anh Đào cảm thấy cô có thể bình tĩnh chấp nhận việc Việt Ngôn Quy trở thành chồng của người khác.
Dù gì thì sau này anh cưới cô Lâm Lai Hề dung mạo xấu xí, bỏ lỡ một Kiều Anh Đào xinh đẹp, giàu có (khoan đã, cô còn ưu điểm gì khác không nhỉ?), ừm, hơn nữa còn là một người vợ xinh đẹp như tiên. Đây là hình phạt nặng nề nhất mà ông trời dành cho anh đấy.
Nhưng cô cực khổ nuôi nấng Việt Ngôn Quy bao nhiêu năm nay, không lấy tiền lời thì coi sao được chứ?
Quyển tiểu thuyết tổng tài này viết là hai người đều sạch và trinh trắng gì đó đúng không? Vậy thì cô sẽ ra tay, “ngủ” với Việt Ngôn Quy trước. Đúng vậy, “ngủ” với anh để lấy chút tiều lời. Cô muốn lấy lại được cả vốn lẫn lời, chén sạch sẽ anh, nuốt hết vào bụng, nuốt luôn xương không để sót cái gì cả!
“Đâu có, đương nhiên là tôi tin tưởng anh Tiểu Ngư rồi. Tôi cũng tin rằng cô Kiều là một người sang trọng, quý phái, sẽ không làm chuyện cướp bạn trai của người khác đâu.” Lâm Lai Hề bị cô mình kéo ra khỏi cửa nhưng vẫn cố mỉm cười.
Trước khi đóng cửa lại, cô ta còn quay sang nhìn Việt Ngôn Quy với ánh mắt trìu mến: “Anh Tiểu Ngư, anh giúp cô Kiều rồi đi xuống nhanh nhé. Anh cũng đói rồi mà, em đợi anh ăn cùng nha.”
“Biết rồi.” Việt Ngôn Quy trả lời.
Tên họ Việt kia còn dám trả lời à? Hôm đấy tôi cũng chờ anh về ăn cơm đấy, rồi anh có về không?
Kiều Anh Đào cảm thấy rất tức giận. Khoan nhé, đừng giận nào. Hình như cô vừa bất cẩn để lộ tính tình kiêu ngạo của mình rồi, nhớ kỹ nào, phải dịu dàng, dịu dàng...
Việt Ngôn Quy trở về ngồi cạnh giường với ánh mắt lạnh lùng, xa cách.
Một tay anh cầm chén cháo, một tay cầm muỗng, nhẹ nhàng khuấy lên.
Hơi nóng trắng như tuyết bốc lên từ chén cháo dần dần che khuất đi khuôn mặt thanh tú và kiêu ngạo của anh.
Việt Ngôn Quy dùng muỗng múc cháo lên, để yên trong không khí khoảng 10 giây rồi đưa đến trước miệng của Kiều Anh Đào: “Cô Kiều, ăn cháo thôi.”
“Châu Tiểu Ngư.” Kiều Anh Đào dùng tay đẩy muỗng cháo ra. Bỗng nhiên, cô nở một nụ cười: “Anh quen với cô ấy sau khi mất trí nhớ đúng không? Anh rất thích cô ấy sao?”
Việt Ngôn Quy thấy cô không gọi mình là “anh Ngôn Quy” nữa. Sau khi rút muỗng cháo về, anh dừng động tác khuấy cháo của mình lại một lúc.
“Tôi quen Lai Hề trước khi mất trí nhớ.” Hàng mi đen dài của anh rũ xuống, giọng nói cũng chân thành hơn: “Tôi nghe nói trước khi tôi mất trí nhớ, chúng tôi chỉ mới quen được nửa tháng thôi. Về việc thích hay không, tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy đã cứu tôi, cô ấy không chê tôi nghèo lại còn đối xử với tôi rất tốt. Nếu cô Kiều không cần tôi đút vậy tôi đi trước đây...”
Kiều Anh Đào tiếp tục hỏi: “Vậy anh và cô ta nắm tay nhau chưa? Hôn nhau chưa? Ngủ với nhau chưa?”
Việt Ngôn Quy ngẩng đầu lên, khuôn mặt bình tĩnh điển trai kia vậy mà lại trở nên ngại ngùng: “Cho dù tính cả nửa tháng trước khi mất trí nhớ, tôi và Lai Hề cũng chỉ mới quen nhau được tròn một tháng thôi...”
“Là đã làm hay chưa làm?”
“Chưa nắm tay, chưa hôn, cũng chưa...”
“Cũng chưa ngủ với nhau, đúng chứ?”
“...Đúng.”