Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Edit: Rùa.

Khoảng chừng mười giây, lúc này Khương Mịch mới sửng sốt, hiểu được chắc là Cố Ngôn Phong đã hiểu nhầm cô thành người nào đó nửa đêm bò lên giường anh rồi, vậy nên thái độ mới kiên quyết từ chối như vậy.

Cũng không biết nên nói là do thầy Cố giữ mình trong sạch, hay nên nói là do anh quá thẳng nam đây.

Tâm tình phức tạp thở dài, Khương Mịch vốn muốn đi xuống dưới trực tiếp tìm Trình Song Song.

Nhưng hoa của mọi người tặng nhiều như vậy, nếu để đến mai sẽ không còn tươi nữa, vì thế Khương Mịch lại gõ cửa phòng.

Lần này trong phòng không hề có động tĩnh.

Căn bản thầy Cố không có ý muốn mở cửa ra.

Khương Mịch lại muốn gõ cửa, bỗng nhiên nghĩ đến cách xử lý thô bạo của Cố Ngôn Phong, rất có thể anh sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho khách sạn, đến lúc đó một đám bảo vệ đi lên... Như vậy thì thật quá khó xử.

Khương Mịch rùng mình một cái, lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Ngôn Phong.

Lần này thầy Cố nhanh chóng nhận điện thoại: "Còn chưa ngủ à?"

"Thầy Cố..." Khương Mịch cất giọng u oán: "Anh thật sự không muốn cho em vào cửa sao?"

"Hửm?" Thầy Cố sửng sốt hai giây, sau đó rốt cuộc cũng phản ứng lại: "Người ở ngoài cửa là em?"

Trong phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Khương Mịch giận dỗi tắt điện thoại.

Sau đó cửa mở ra, hai người đứng đối diện nhau nhất thời không biết nói gì.

Vì thế, bất ngờ được chuẩn bị đã lâu nay lại trở thành Khương Mịch nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp, còn thầy Cố thì áy náy xin lỗi.

"Mau vào đi." Cố Ngôn Phong áy náy cười: "Tại sao muộn như vậy rồi mà vẫn tới đây?"

"Vì bị tắc đường." Khương Mịch không khống chế được đề cao giọng nói: "Em ngồi trên xe bảy tiếng mới tới, kết quả anh còn nhốt em ở ngoài cửa!"

"Là tôi sai." Cố Ngôn Phong căn bản không cãi lại.

Anh cầm lấy vali và hoa của Khương Mịch, vội chuyển sang đề tài khác: "Hoa này ở đâu ra đây?"

Vừa nhìn thấy đã biết không phải ở cửa hàng bán hoa rồi.

"Hoa dại hái ở ven đường đấy." Tâm trạng của Khương Mịch biến đổi trong vài giây, suy cho cùng, nhìn thấy Cố Ngôn Phong thì cô cũng rất vui vẻ, kể rõ mọi chuyện xảy ra trên đường: "Em vừa nói mình biết anh một cái là bọn họ đã kích động, ai cũng chúc phúc cho em và anh hết rồi."

"Cảm ơn." Cố Ngôn Phong có chút cảm động.

Anh có rất nhiều fans, cũng đã nhận được nhiều lời chúc phúc, nhưng hiển nhiên ý nghĩa lời chúc này của Khương Mịch hoàn toàn không giống nhau.

"Nhưng mà... em đã đồng ý với bọn họ để cho anh ký tên rồi." Khương Mịch cẩn thận hỏi: "Anh sẽ không chê em lắm chuyện chứ?"

Cố Ngôn Phong lập tức nói: "Đương nhiên là không, ngày mai tôi sẽ ký."


Khương Mịch vui vẻ hẳn lên, kết quả còn chưa cười ra tiếng thì bụng đã kêu hai tiếng "rột rột".

Lúc trước không ngờ tắc đường sẽ nghiêm trọng đến vậy nên cô vốn muốn định cùng Cố Ngôn Phong ăn tối với nhau, vì thế chưa ăn cơm. Kỳ thật trên đường đi cũng đói một lúc nhưng qua rồi thì cũng không còn thấy đói nữa.

Bây giờ thì có hơi xấu hổ.

Tiếng bụng réo to đến mức Cố Ngôn Phong cũng nghe thấy, anh quay đầu hỏi: "Chưa ăn cơm à? Muốn ăn gì để tôi gọi khách sạn làm..."

"Chờ em nghĩ đã." Khương Mịch nảy ra sáng kiến: "Em muốn đi ra ngoài ăn, được không?"

Cố Ngôn Phong hơi do dự rồi cũng đồng ý: "Được, đi thôi."

Anh đi thay quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang lên, sau đó hai người cùng nhau đi ra cửa.

"Muốn ăn gì?" Cố Ngôn Phong hỏi.

"Không biết nữa." Tuy rằng Khương Mịch rất đói, nhưng kì lạ là cô không biết mình muốn ăn cái gì: "Ra ngoài tìm đã rồi nói sau."

Mai là ngày nghỉ chính thức, điều đó đồng nghĩa với việc hôm nay bắt đầu không cần làm bài tập. Mọi người giống như lâu lắm nới được thả ra ngoài nên đổ xô ra đường hết.

Lúc này đã xấp xỉ 12 giờ đêm, người đi trên đường cái cơ hồ còn đông hơn ban ngày.

"Em muốn ăn món gì?" Cố Ngôn Phong lo bệnh đau dạ dày của Khương Mịch lại tái phát nên đưa cô đến một con phố ẩm thực, nhưng lúc này nhiều quán cơm đã tạm dừng buôn quán.

Khương Mịch lắc đầu, tò mò quanh một hồi, chỉ vào một biển quảng cáo ở phía trước: "Chợ đêm ăn vặt? Mùi thơm quá, nếu không chúng ta đi qua đó thử đi?"

Quả thật Khương Mịch chưa bao giờ đi tới những khu chợ đêm kiểu này, trước kia với hoàn cảnh sinh hoạt của cô, mọi người xung quanh chắc chắn sẽ chẳng ai đi tới chợ đêm. Nhưng sau khi xuyên đến đây, cô đã nghe thấy nơi này rất nhiều lần, cảm giác rất thú vị.

Cố Ngôn Phong cũng chưa từng tới chợ đêm bao giờ, nhưng nhờ phim điện ảnh mà anh đã biết đến nó, hơi do dự nhưng vẫn không từ chối: "Người trong chợ đêm rất nhiều, em đừng chạy quá nhanh."

Khương Mịch gật đầu, thầm nghĩ mình còn có thể đi lạc được sao?

"Với lại, đồ ăn ở chợ đêm không đảm bảo vệ sinh, không được ăn nhiều." Cố Ngôn Phong không có chỗ nào là không yên tâm: "Tôi sợ dạ dày của em sẽ không chịu nổi."

Anh nói gì Khương Mịch cũng đồng ý, sau đó hào hứng đi lên trước.

Cố Ngôn Phong kéo vành mũ xuống thấp, thay đổi tư thế đi bình thường, chỉ có thể đi theo sau cô.

"Oa..." Khương Mịch vừa vào cửa chợ đêm đã sợ ngây người.

Con đường trước mắt này dù không quá rộng nhưng không thể nhìn thấy được điểm cuối. Trong tầm nhìn đều là chi chít đầu người, hai bên chật kín, đều là người buôn bán hàng hóa hoặc là xe bán đồ ăn vặt.

Cảnh này rất giống với dòng xe cộ ban ngày mà cô thấy.

Rốt cuộc Khương Mịch cũng đã tin Cố Ngôn Phong lo lắng không phải là không có lý do.

Ở chỗ này thật sự rất dễ đi lạc.


Khương Mịch quay đầu, nắm lấy một góc áo của Cố Ngôn Phong: "Nhiều người quá đi mất, rõ ràng ở trên đường lúc đến đây cũng không nhiều như vậy."

"Bởi vì những người này đều đi về hướng chợ đêm." Cố Ngôn Phong hiểu biết hơn cô: "Cẩn thận kẻo va vào người ta đấy."

Khương Mịch đi đường rất không thuận lợi, đi một bước đã bị đâm hai cái.

Cố Ngôn Phong dứt khoát duỗi tay ra giữ chặt cánh tay của cô kéo lên phía trước mình, sau đó nói: "Em cứ yên tâm đi đằng trước đi, tôi sẽ đi theo em."

Khương Mịch "à" một tiếng, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, đi được hai bước liền phải quay đầu lại nhìn xem thế nào. Cứ như thế vài lần, mỗi lần cô đều nhìn thấy Cố Ngôn Phong vững vàng đi theo phía sau, rốt cuộc cũng yên lòng, không quay đầu lại nữa.

"Cái này trông có vẻ ngon này." Khương Mịch dừng lại ở một quầy bán đậu phụ ván, người ở xung quanh rất nhiều, chỗ nào cũng nên ào nên Khương Mịch theo đó mà đề cao giọng: "Ông chủ, bao nhiêu tiền một suất đây?"

Cố Ngôn Phong nhìn vào tấm đậu phụ, do dự: "Cái này nhìn trông có vẻ hơi cay, ăn vào bụng có thoải mái không?"

Khương Mịch ngẩng đầu nhìn anh: "Em muốn ăn cái này."

Cố Ngôn Phong: "... Được. Ông chủ, phiền ông cho tôi một phần không cay."

Khương Mịch dẩu môi, miễn cưỡng đồng ý.

Tốc độ của ông chủ rất nhanh.

Đợi khi Cố Ngôn Phong tính tiền xong thì Khương Mịch đã không chờ nổi mà cắn một miếng, sau đó mặt mày đều cong lên, mạnh mẽ quay đầy nhìn Cố Ngôn Phong gật đầu: "Thật sự rất ngon! Anh muốn nếm thử không?"

Cố Ngôn Phong một bên duỗi tay che chở cho cô, một bên chỉ vào khẩu trang của mình rồi lắc đầu.

Khương Mịch cũng không ép anh, cúi đầu tiếp tục ăn.

"Chờ tôi một chút." Đằng trước có một quán nước gia đình, Cố Ngôn Phong kéo Khương Mịch qua đó.

Khương Mịch lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong mỹ thực, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà "vâng" một tiếng, ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ ăn.

Cố Ngôn Phong vào quán mua nột cốc trà sữa, vừa mới quét mã trả tiền thì có một cô gái xếp hàng bên cạnh bỗng nhiên tiến lên trước mặt anh nhìn thoáng qua: "Anh... anh chính là Cố Ngôn Phong phải không?"

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại waatpad tomaican.

Cố Ngôn Phong bình tĩnh ấn xác nhận dấu vân tay, bóp méo giọng nói đáp: "Là tôi, cô muốn ký tên à?"

Toàn thân cô gái nổi da gà, quay đầu đi không để ý tới anh.

Cố Ngôn Phong nhướng mày, lấy trà sữa rồi đi ra ngoài cửa.

"Thầy Cố? Cố Ngôn Phong!" Lại có một cô gái khác vào trong cửa hàng, vốn là đang nhìn menu, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy Cố Ngôn Phong thì ngay lập tức hưng phấn kêu lên.

"Anh ta là giả đó." Cô gái vừa rồi nói.


Cố Ngôn Phong nhân cơ hội này đi qua một đám người, kéo Khương Mịch về: "Đi mau."

"Tôi là fan mười năm của thầy Cố, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm đâu!" Ở trong quán nước, hai cô gái còn ở đó tranh chấp.

Đợi sau khi các cô đi ra nhìn thì ngay cả cái bóng của Cố Ngôn Phong cũng không đâu. Cô gái kia bỗng nhiên dồn khí hét lên một tiếng: "Cố Ngôn Phong! Em yêu anh!"

Toàn bộ người trên đường đều quay đầu lại nhìn.

Khương Mịch vốn còn đang không hiểu chuyện gì, nay nghe được tiếng hét này mới biết được là Cố Ngôn Phong đã bị người khác nhận ra. Cô ngay lập tức không còn quan tâm đến thức ăn trong tay nữa mà vứt nó chạy đi.

Cũng may hai người vốn dĩ cũng không đi quá xa, rất nhanh đã ra khỏi nơi đông người.

Nhưng chỉ có hai người họ đi đối ngược lại với đám người, nhìn qua thật sự nổi bật, rất nhanh đã có người đuổi theo.

Cố Ngôn Phong kéo Khương Mịch, hai người dốc hết sức chạy về phía trước.

Rốt cuộc sau khi chạy đến một con hẻm nhỏ tối đen như mực, đoàn người đuổi theo phía sau đã không còn bóng dáng.

Khương Mịch nhẹ nhàng thở ra, khom lưng xuống điên cuồng thở dốc.

Cố Ngôn Phong vậy mà tim không đập nhanh, thở không mạnh. Khương Mịch cảm thấy nếu không phải có cô đi theo thì anh đã sớm ném xa đám người đó rồi.

"Không biết bọn họ có chụp lại không nữa?" Sau khi Khương Mịch ổn định hơi thở lại thì gấp gáp hỏi: "Liệu anh có bị lên hot search không?"

"Không sao đâu, đừng lo lắng." Cố Ngôn Phong đưa trà sữa cho Khương Mịch: "Nghỉ ngơi, uống chút nước đi."

Khương Mịch không ngờ anh vậy mà còn mang theo trà sữa, không thể không thừa nhận rằng tập thể dục thật có lợi.

Uống một ngụm, cuối cùng Khương Mịch mới khá lên được chút ít. Nhìn xung quanh tối đen như mực, cô lại thấy hơi sợ, không tự chủ được nhích lại gần phía Cố Ngôn Phong: "Đây là chỗ nào vậy?"

"Không cần sợ, đi theo tôi." Cố Ngôn Phong nắm cổ tay Khương Mịch, cùng cô sánh vai đi về phía trước.

May mắn thay, con hẻm này không dài lắm, đi không lâu thì đã nhìn thấy ánh sáng.

"Đằng trước có một cửa hàng." Cố Ngôn Phong nói: "Nghe bảo hương vị không tồi, không thì em ăn tạm một ít?"

Khương Mịch chạy xong một đoạn thì bụng lại bắt đầu đói, vội vàng gật đầu.

Hai người ra khỏi con hẻm nhỏ, tại chỗ ngoặt quả nhiên có một cửa hàng.

Nhưng cửa hàng này không giống như trong tưởng tượng của Khương Mịch, vừa nhỏ lại vừa cũ, chủ quán là một đôi vợ chồng già.

Cố Ngôn Phong nói: "Ông ơi, nấu cho cháu một bát mì, không cho tỏi, hành và rau xanh..."

Lỗ tai của cụ già không tốt lắm: "Cái gì cơ?"

"Không bỏ tỏi, không bỏ hành... Mà thôi, một bát mì là được." Cố Ngôn Phong bèn từ bỏ.

Tuy tai của cụ già không nghe rõ nhưng chân tay lại rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã đem mì đi nấu.

Lúc ông cụ nấu, Cố Ngôn Phong cũng đi theo vào, lần lượt chỉ vào những thứ nào không cần cho vào.

Khương Mịch nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm, ấm áp vô cùng.

Mì rất nhanh đã được bưng lên, không cần cho vào những nguyên liệu mà Khương Mịch không thích ăn.

"Cảm ơn." Khương Mịch nếm thử một miếng, mùi vị vô cùng ngon, nhất thời yêu thích không buông tay: "Ngon hơn rất nhiều so với mấy quán khác."


Cố Ngôn Phong ngồi xuống đối diện cô: "Làm mì chuyên nghiệp đã mấy thập niên rồi."

"Hình như là anh rất quen thuộc với chỗ này?" Khương Mịch thấy hơi kì lạ.

Cố Ngôn Phong nói: "Lúc trước từng đóng phim ở đây."

Thảo nào... Khương Mịch gật đầu, không nói nhiều nữa.

Lúc ăn xong đi về, Khương Mịch hỏi Cố Ngôn Phong: "Hai ông bà kia già như vậy rồi tạo sao vẫn còn mở quán nữa? Là do kinh tế khó khăn sao?"

"Không phải, là do thói quen của bọn họ thôi." Cố Ngôn Phong giải thích: "Trước kia trên phố này có một cái xưởng, công nhân trong xưởng sau khi trực tối về thì bên ngoài đã không còn quán cơm nào mở nữa, sau đó ông bà ấy liền ở đó bán hàng, đợi ít lâu sau sẽ đóng quán. Sau đó nhà máy kia bị đập, bọn họ vẫn giữ thói quen bán hàng."

Khương Mịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, con đường nửa đêm trống vắng. Một chiếc đèn nho nhỏ cố chấp phát sáng, ngọn đèn mờ nhạt thoạt nhìn rất ấm áp.

Bọn cô không đi lại con đường chợ đêm kia, Khương Mịch cũng không dám nói muốn đi lung tung đâu nữa. Hai người cứ như vậy đi chầm chậm trở về khách sạn, trên đường cũng không xảy ra chuyện gì.

Bây giờ đã là 1 giờ rưỡi sáng, chắc chắn Trình Song Song đã ngủ.

Cố Ngôn Phong chần chờ một lát, sau đó hỏi Khương Mịch: "Đặt cho em một căn phòng khác nhé?"

Nhưng lễ tân nói đã không còn phòng trống.

Kì quốc khánh người tới đây thăm ban rất nhiều, tất cả các phòng ở khách sạn đều đã hết.

"Thôi đi." Khương Mịch kéo Cố Ngôn Phong đi: "Không cần rắc rối như vậy nữa, phòng anh là phòng đôi không phải sao? Em sẽ ngủ ở phòng anh."

Cố Ngôn Phong lưỡng lự trong chớp mắt rồi đồng ý.

Hai người trở về phòng, Cố Ngôn Phong giúp Khương Mịch trải giường xong liền đi ra ngoài.

Cả ngày nay Khương Mịch đã mệt đến mức không chịu được, rửa mặt xong liền ngã xuống ngủ.

Nhưng mà sáng ngày hôm sau, cô lại tỉnh dậy vào đúng giờ bình thường lúc ở trong buổi huấn luyện quân sự.

Rõ ràng lúc huấn luyện quân sự buồn ngủ muốn chết, đến ngày nghỉ thì lại không ngủ được.

Khương Mịch rửa mặt sạch sẽ xong, vừa đẩy cửa ra thì thấy Cố Ngôn Phong đã dậy sớm hơn cả cô. Anh đang ngồi trên ghế sô pha viết viết cái gì đó, bên cạnh bàn có một bình hoa, bên trong chính là hoa dại hôm qua cô mang đến.

"Thầy Cố, mới sáng sớm mà anh đã viết cái gì vậy?" Khương Mịch vừa ngáp vừa đi qua, phát hiện Cố Ngôn Phong đang ký tên. Lúc này cô mới nhớ chuyện ngày hôm qua mình đã đồng ý với người ta, cười nói: "Sao anh lại tích cực như vậy chứ?"

"Dù sao cũng phải ký mà." Cố Ngôn Phong bình tĩnh nói, đưa cho Khương Mịch một ổ cứng: "Còn về việc kết hôn kia, tôi đã ghi lại video chúc mừng rồi."

"Ôi, thầy Cố, anh cũng quá có tâm rồi?" Khương Mịch khoa trương cảm thán.

"Kết hôn là một chuyện tốt, đương nhiên là phải nên chúc phúc." Cố Ngôn Phong nói, lại lấy ra một tờ giấy ghi chú, khi thấy nội dung ghi trên mặt sau thì sắc mặt anh hơi biến đổi.

"Sao thế?" Khương Mịch chú ý tới biến hoá của anh, vội ngẩng đầu lại xem: "Thành phố Thanh Châu, khu Thanh Vân đường Thượng Tỉnh Tây số 369, Tiêu Hàm Sương Thu? Cái này có vấn đề gì sao?"

Cố Ngôn Phong vứt tờ giấy ghi chú đặt trên mặt bàn, xoa xoa ngón tay của mình rồi nói từng câu từng chữ với Khương Mịch: "Nhà cũ của Cố gia là ở đường Thượng Tỉnh Tây số 366."

Khương Mịch sửng sốt: "Là hàng xóm của nhà anh? Vậy không phải là biết anh rồi sao? Tại sao còn phải tìm em để ký tên nữa?"

"Đúng thật là hàng xóm, Tiêu Hàm Sương tôi cũng biết." Cố Ngôn Phong chậm rãi nói: "Nhưng mà... bà ấy đã qua đời mười mấy năm rồi."

Khương Mịch rùng mình một cái, trong nháy mắt da gà rơi đầy xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận