Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Edit: Rùa.

Trong không khí tràn ngập hương vị xấu hổ.

Khương Mịch cúi đầu xuống giả chết, hết sức chăm chú nhìn vào hoa văn viên gạch cổ dưới chân, trông giống như là đang nghiên cứu cái gì đó vậy.

Nhưng lỗ tai và cần cổ đỏ ửng của cô đã chứng tỏ cô không bình bĩnh như vẻ bề ngoài.

Cố Ngôn Phong xoa xoa huyệt thái dương: "Em học được mấy cái này ở đâu..."

Từ ngữ như hổ đói rình mồi thế này?

Anh còn cảm thấy cô là một tiểu tiên nữ ngoan ngoãn biết nghe lời, ngay cả chạm vào cũng không dám, từng chút một giữ khoảng cách, thế mà cô lại "nhớ thương" ngực của anh?

Có phải anh không nên đợi nữa rồi không?

Khương Mịch liên tục giả chết.

Tô Phán ở phía xa nhìn thấy bầu không khí giữa hai người họ không quá thích hợp, lo lắng hai người cãi nhau nên chủ động tiến tới hòa giải: "Tại sao hai người còn ở đây? Không đi vào ăn cơm ư?"

"Có ạ! Đang chuẩn bị vào đây, đói chết em rồi!" Khương Mịch khoa trương kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt cánh tay của Tô Phán.

Cố Ngôn Phong: "..."

Tô Phán liếc mắt nhìn Cố Ngôn Phong một cái, phát hiện anh tuy rằng có chút bất đắc dĩ nhưng tâm tình cũng không tệ lắm. Cô ấy lại liếc sang nhìn Khương Mịch đang mặt đỏ tai hồng, ánh mắt né tránh, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng sâu bên trong vẫn là thẹn thùng.

Tô Phán hiểu rồi, hai người này không có chuyện gì, chỉ là cô gái nhỏ xấu hổ mà thôi.

Cô thoáng an tâm, kéo Khương Mịch đi vào chỗ.

Khương Mịch vừa lộ diện, mọi người ngay lập tức nhiệt liệt hoan nghênh.

Tô Phán muốn nhường vị trí của mình cho Khương Mịch, vì chỗ của cô ấy là ngồi bên cạnh Cố Ngôn Phong.

Nhưng lúc này sao Khương Mịch có thể không biết xấu hổ mà ngồi cạnh anh chứ, cô ngồi bên còn lại cạnh Tô Phán, bên cạnh là nữ thứ Mạnh Lan Quân.

Tô Phán tò mò không chịu được, rốt cuộc Cố Ngôn Phong đã nói gì mà khiến Khương Mịch thẹn thùng thành như vậy?


Chắc chắn Cố Ngôn Phong sẽ không nói rồi, anh bình tĩnh bắt đầu dùng bữa.

Căn bản Khương Minh không dám nhìn về phía Cố Ngôn Phong, cô quay đầu cùng Mạnh Lan Quân nói chuyện.

Bởi vì biết trước kết cục trong sách của Mạnh Lan Quân nên Khương Mịch rất chú ý đến cô ấy. Nhưng bởi vì những chuyện nguyên chủ đã làm nên trước sau cô đối với Mạnh Lan Quân vẫn có chút áy náy, vậy nên không dám quá thân cận với Mạnh Lan Quân.

"Mịch Mịch, có phải em đóng phim không?" Mạch Lan Quân chủ động nói chuyện piếm với cô.

Khương Mịch gật đầu: "Chị Lan Quân cũng biết bộ phim này ạ?"

"Chị đóng vai chủ nhiệm lớp của các em." Mạnh Lan Quân cười nói: "Chúng ta phải hợp tác rồi."

"Hả?" Khương Mịch rất bất ngờ: "Đất diễn của chủ nhiệm lớp không nhiều lắm phải không?"

Cũng có một vài bộ phim thanh xuân cho giáo viên thành nhân vật chính, nhưng thì không phải vậy, giáo viên ở đây chính là vai phụ.

Mạnh Lan Quân có thể diễn vai nữ thứ trong phim của Cố Ngôn Phong chứng tỏ cô ấy không phải là một nhân vật vô danh. Đỗ Tích Vân chỉ diễn một vai phụ nho nhỏ trong thôi mà đã khinh thường vai nữ phụ trong rồi, vậy vì đâu Mạnh Lan Quân lại nguyện ý đi diễn vai phụ?

"Đạo diễn trong bộ phim đầu tiên của chị chính là Gia Vĩ." Mạnh Lan Quân nói: "Hơn nữa, chị không giống mấy người học giỏi như các em, chị từ nhỏ đã sợ giáo viên rồi. Có thể làm giáo viên cũng chỉ có ở trong phim thôi, chị rất mong chờ đó."

Khương Mịch cười rộ lên: "Em cũng rất mong chờ sẽ được hợp tác với chị Lan Quân."

Vừa nói xong, mi mắt bỗng nhiên giật giật, cô nhớ ra Ngu Bạch cũng đóng bộ phim này.

Dựa theo cốt truyện, Mạnh Lan Quân vì cứu Ngu Bạch nên mới chết.

Cô âm thầm tự nhủ với chính mình, chờ khi bắt đầu đóng phim rồi sẽ phải nhìn chằm chằm hai người này thật kĩ.

Buổi tối, mọi người ăn cơm xong lại muốn đi hát karaoke, vui chơi đến rạng sáng mới giải tán.

Khương Mịch rất ngại khi thấy Cố Ngôn Phong, khi Tô Phán khách sáo hỏi có muốn đi về cùng cô ấy không, cô đã mặt dày đồng ý.

Dù sao cũng có lí do đối diễn làm cớ, Cố Ngôn Phong cũng không dám nói gì.

Tô Phán rất có chừng mực, biết rất nhiều chuyện nhưng lại không có ý muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác.


Khi đối diễn thì rất nghiêm túc, những chuyện khác không hề nhắc tới, giúp đỡ cho Khương Mịch rất nhiều.

Mỗi tuần Khương Mịch đều đi đến nhà của Tô Phán, ngày thường cũng bận đi học nên đảo mắt đã đến Tết Nguyên Đán rồi.

Tết Nguyên Đán gộp với cuối tuần dành ra được ba ngày, Tô Phán phải đi nơi khác tham gia hoạt động, mà việc đối diễn của các cô cũng sắp xong, vậy nên Khương Mịch cũng không muốn làm phiền Tô Phán thêm nữa.

Lúc này đây, cô không tìm ra một cái cớ nào để không đi tìm Cố Ngôn Phong cả.

Vậy nên khi Cố Ngôn Phong gửi Wechat đến hỏi cô có muốn về hay không, Khương Mịch đã sảng khoái đồng ý.

"Mịch Mịch, anh tới rồi, ở dưới lầu chờ em." La Giang nhắn tin cho cô.

Khương Mịch tạm biệt với Tạ Hiểu Toàn rồi nhanh chóng xuống lầu.

Nghiêm túc mà nói, cô và Cố Ngôn Phong đã hơn một tháng chưa gặp mặt nhau, lần trước gặp mặt cũng chẳng nói được mấy câu. Buổi tối hôm đó sau khi cô lấy cớ bỏ đi thì vẫn chưa gặp lại, thật ra cô cũng rất nhớ anh.

"Anh La, gần đây thầy Cố có bận không?" Khương Mịch vừa mới lên xe đã hỏi.

Trong khoảng thời gian này cô không đi gặp Cố Ngôn Phong, La Giang không cần tới đón cô nên hai người cũng chưa gặp lại nhau.

"Không bận, chỉ có mấy hoạt động, hai ngày trước còn về nhà, đến bệnh viện thăm phu nhân." La Giang nhẹ giọng đáp: "Thời gian còn lại đều ở nhà, chắc là vận động gì đó thôi."

Nhắc đến "vận động", Khương Mịch lại nhớ đến câu "ngực lớn" của mình, không nhịn được che mặt. Thật ra ngực của Cố Ngôn Phong cũng không lớn như vậy, thân hình anh cân xứng vừa vặn, cũng không quá khoa trương, lúc ấy đầu óc của cô hỗn loạn nên... không, không nghĩ ra được điều này.

"Tình huống của dì thế nào rồi?" Khương Mịch chuyển đề tài.

Sau lần trước ngắm cây bạch quả thất bại, Khương Mịch và Cố An đã tới Cô gia một lần, một phần là muốn đến xem cây bạch quả, một phần là muốn đến thăm Phí Nhất Nhược và Cố Vinh Xa. Sức khỏe của Cố Vinh Xa đến mùa đông càng kém, cơ bản chỉ ở nhà không ra khỏi cửa. Mà Phí Nhất Nhược vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ cũng không có biện pháp.

La Giang nói: "Bác sĩ nói tình huống vẫn ổn, ít nhất không có chuyển biến xấu, cũng coi như là tin tức tốt rồi."

Khương Mịch gật đầu, không nhịn được có chút sốt ruột. Trong khoảng thời gian này cô không gặp được Ngu Bạch, việc tìm tin tức về hệ thống cũng không có chuyển biến gì.

Lần trước bởi vì sự kiện "ngực lớn" nên cô không kể rõ ràng cho Cố Ngôn Phong nghe chuyện của đại ca béo kia. Bất quá lúc ấy La Giang có ở hiện trường nên hẳn Cố Ngôn Phong cũng biết việc này, chắc sẽ âm thầm cho người quan sát đại ca béo.

Tới bây giờ vẫn không thu hoạch được gì, đại ca béo chắc hẳn cũng không nói dối, anh ta không biết cái gì hết, điểm mấu chốt vẫn nằm trên người vị hành khách kia. Chỉ với manh mối trên cổ có ba nốt ruồi xếp lại thành đường thẳng thì chẳng khác gì mò kim đáy biển cả.


Đến cửa biệt thự nhà Cố Ngôn Phong, La Giang dừng xe lại, nói: "Mịch Mịch, thầy Cố cho anh nghỉ rồi, anh không đi vào nữa."

"À, vâng." Khương Mịch tháo đai an toàn xuống xe: "Cảm ơn anh La, Tết Nguyên Đán vui vẻ."

"Tết Nguyên Đán vui vẻ." La Giang vẫy tay với cô: "Tuyết vừa rơi xong, đi đường cẩn thận đó."

Khương Mịch nhìn thấy La Giang lái xe rời đi thì mới bước vào cổng lớn, vừa nhìn thấy đã ngơ ngẩn.

Trong sân phủ tuyết thật dày, trên cây trang trí ngôi sao cũng quả chuông, còn có một tấm ván gỗ hình con nai đang kéo một chiếc xe trượt tuyết, trông đẹp vô cùng.

Đây rõ ràng là hình ảnh trang trí lễ Giáng sinh mà.

Khương Mịch gốc là người phía Nam, cô sống ở thành phố nên rất ít khi nhìn thấy tuyết, mặc dù thỉnh thoảng cũng thoáng nhìn thấy nhưng nhanh chóng lại tạnh. Trò ném tuyết và đắp người tuyết trong truyền thuyết cô chưa bao giờ được chơi.

Vậy nên năm nay khi đợt tuyết đầu mùa đến, Khương Mịch vui đến phát điên lên, lôi kéo Tạ Hiểu Toàn đi nặn người tuyết xấu kinh khủng, còn hưng phấn đến mức chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè đi khoe khắp nơi.

Nhưng bất kể là cái gì, cảm giác mới mẻ đi qua rồi cũng chóng chán.

Mùa đông năm nay tuyết đã rơi mấy lần, Khương Mịch dần dà cũng không còn hứng thú nữa.

Tối hôm qua cũng có tuyết rơi, nhưng không lớn lắm, hôm nay tuyết bên ngoài đã gần như bị cạo sạch nên ngoại trừ cảm giác hơi lạnh ra thì Khương Mịch cũng không có bất kì cảm giác nào khác.

Lúc này nhìn một khu vườn đầy tuyết, Khương Mịch cũng không ngốc, nhanh chóng biết đây không phải là hiện tượng tự nhiên, hẳn là có ai đó đã đem tuyết bên ngoài vào rồi.

Từ nhỏ Cố Ngôn Phong đã chứng kiến nhiều trận tuyết lớn, chắc chắn sẽ không có hứng thú gì với tuyết, hơn nữa anh cũng không phải kiểu người thích nghịch tuyết như thế này.

Vậy nên, anh làm như vậy vì ai, không cần nói cũng biết.

"Thầy Cố!" Giờ này Khương Mịch nào còn nhớ xấu hổ hay không xấu hổ nữa, nhanh chóng chạy vọt vào.

Cố Ngôn Phong cầm xẻng đi ra, nhắc nhở nói: "Đi đường cẩn thận."

Còn chưa nói dứt lời, Khương Mịch đã lao tới trước mặt anh, dưới chân trượt một cái, cả người ngã xuống mặt đất.

Cố Ngôn Phong trực tiếp ném cái xẻng trong tay đi, duỗi tay ra muốn đỡ cô. Nhưng anh đã đánh giá cao năng lực của mình rồi, anh trực tiếp bị Khương Mịch làm cho ngã xuống mặt đất.

Cố Ngôn Phong ngã trên mặt đất, Khương Mịch ngã trên người anh, tay Cố Ngôn Phong còn đặt trên eo cô, bảo vệ cô ở trong lồng ngực mình.

"Thầy Cố, anh không sao chứ?" Khương Mịch hoảng sợ, muốn xem Cố Ngôn Phong có bị làm sao không.

Bây giờ cả người cô đã hoàn toàn dán lên người anh, môi tựa vào chỗ cổ anh, lời vừa nói ra thì tỏa theo một làn khí.


Cố Ngôn Phong hơi ngoảnh đầu đi: "Tuyết ngừng rơi rồi, không sao đâu, em đứng dậy đi."

Lúc này Khương Mịch mới ý thức được tư thế của hai người ái muội cỡ nào, cô vội vàng muốn bò dậy, tay sờ soạng lung tung, bàn tay trực tiếp ấn trên ngực Cố Ngôn Phong.

Tuy rằng cách một lớp vải, nhưng mà Khương Mịch vẫn cảm nhận được cơ bắp rõ ràng... Thật ra... cũng không nhỏ lắm.

Khương Mịch luống ca luống cuống bò dậy, gương mặt và lỗ tai đỏ bừng.

"Đã là Tết Nguyên Đán rồi, anh còn tổ chức lễ Giáng Sinh làm gì chứ?" Khương Kịch xấu hổ đến điên lên rồi, muốn chuyển sang đề tài khác.

Cố Ngôn Phong không trả lời: "Em làm tôi ngã mà không kéo tôi dậy sao?"

Khương Mịch: "..."

Cô vội vàng quay đầu lại, duỗi tay ra kéo Cố Ngôn Phong lên.

Cô vừa mới từ trên xe xuống, không đeo găng tay, bàn tay nhỏ vì lạnh mà bắt đầu đỏ lên.

Cố Ngôn Phong mượn lực của Khương Mịch mà đứng lên.

Khương Mịch muốn rút tay về nhưng không rút được.

Cố Ngôn Phong cởi găng tay của mình ra, đeo lên tay cô: "Tết Nguyên Đán với Giáng Sinh gần nhau, không phải nói chưa thấy tuýet bao giờ, muốn đắp một đôi người tuyết sao? Hôm nay tôi giúp em đắp người tuyết, cái lần trước em làm thật cay mắt."

Lớp nhung của găng tay rất dày, hơn nữa bởi vì Cố Ngôn Phong vừa mới đeo xong nên bên trong vẫn còn lưu lại độ ấm, ấm đến nóng bỏng.

Bàn tay đông cứng của Khương Mịch chạm phải đồ vật ấm áp liền cảm thấy ngứa ngáy, ngay cả trái tim cũng run lên.

Cố Ngôn Phong túm lấy tay cô: "Không được cởi ra, nếu không da sẽ bị nứt, vừa ngứa vừa đau lại vừa xấu."

Khương Mịch: "..."

Cô giật giật chiếc găng tay khổ lớn trên tay mình: "Vậy anh phải làm sao bây giờ?"

Cố Ngôn Phong lấy từ trong túi ra một đôi găng tay khác, đeo vào tay mình: "Diễn viên cần phải yêu quý bàn tay mình, nếu không khi đóng phim bị quay gần lại thì trên màn ảnh có thể nhìn ra vết chai, như vậy sẽ rất khó nhìn."

"..." Khương Mịch thật sự không biết nói gì hơn nên đành phải nói: "Cảm ơn thầy Cố."

Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười: "Không cần cảm ơn, lần trước em còn nói thiếu bốn ưu điểm của tôi, lần này bổ sung là được."

Khương Mịch: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận