Tống Thiệu An nghĩ, trái tim Giang Uyển dường như còn khó rung động hơn trước kia.
Nhưng cũng không sao cả, Hạ Khinh Chu có thể chờ cô tám năm, vậy thì anh ta cũng có thể chờ cô tám năm, thậm chí mười tám năm hay hai mươi năm.
Chỉ sợ chờ cả đời cũng không chờ được.
Nhưng chỉ cần được ở bên cạnh cô, chăm sóc cô thì anh ta cũng đã vui rồi.
Trước giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được cơ hội như ngày hôm nay.
Vì vậy, cũng nên cảm thấy hài lòng rồi.
Mấy ngày hôm nay mưa rả rích, thành phố chìm trong không khí ảm đạm.
Tô Ngự suốt mấy hôm nay cũng cùng nhóm bạn của mình say sưa nhàn rỗi.
Anh ấy cũng không quấy rầy Hạ Khinh Chu.
Thời gian gần đây Hạ Khinh Chu đang dần tiếp quản công việc trong công ty, bận rộn hơn trước kia rất nhiều.
Thời gian trôi qua mà con người ta không thể cảm nhận được.
Mưa cũng ngớt dần, Hạ Khinh Chu cũng không còn bận rộn như trước.
Tô Ngự liền tổ chức một buổi tiệc để Hạ Khinh Chu thư giãn một chút.
Buổi tiệc ở tầng hai, ngay khi Hạ Khinh Chu vừa đưa điếu thuốc lên miệng đã có người vội vàng châm thuốc cho anh.
Ngay khi làn khói thuốc nồng nặc tỏa ra, ánh mắt Hạ Khinh Chu cũng liếc xuống nhìn.
Cảm giác như đang đối mặt nhau.
Anh quay sang nhìn Tô Ngự.
Tô Ngự biết Hạ Khinh Chu không còn nhớ người này là ai, anh ấy liền nhắc: "Đây là con trai thứ hai nhà họ Châu, cậu ấy có tham gia đua xe cùng chúng ta mấy lần trước, lần nào cũng về cuối cùng."
Hạ Khinh Chu đúng là không có ấn tượng gì với người này, nhưng lần đua xe ấy thì anh lại nhớ.
Làn khói tan dần, anh dựa lưng vào sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Không biết ai đã chọn bài "Đừng coi tui chỉ là một chú cừu".
Sau đấy Châu Ngọc mới nói: "Bạn gái tôi rất thích bài này, tôi đang định học để hát cho cô ấy nghe.
Tô Ngự suýt xoa: "Thật lãng mạn!"
Hạ Khinh Chu vẫn không nói gì, không có hứng thú gì với chuyện này, anh mệt mỏi dựa người vào ghế sofa.
Khí chất ma mị toát ra luôn khiến anh trở nên khác biệt với những người xung quanh.
Châu Ngọc vẫn luôn không ngừng hát mấy bài hát thiếu nhi kia, cũng rất hay lén nhìn anh.
Hút xong điếu thuốc, Hạ Khinh Chu gạt tàn thuốc, nhàn nhạt hỏi: "Sao thế, yêu tôi rồi à?" Câu hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng làm người nghe bối rối vô cùng.
Một lúc sau Châu Ngọc mới ngắt lời anh: "Anh Hạ, tôi là thẳng nam."
Anh giễu cợt: "Nhìn tôi có cong không?"
Châu Ngọc biết người đàn ông trước mặt là người tính khí rất xấu, rất dễ nổi nóng.
Anh ta cũng không dám đắc tội với anh.
Châu Ngọc hạ ánh mắt, có chút do dự không dám mở lời.
Hạ Khinh Chu nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, thừa đoán được tên này có chuyện muốn cầu xin anh.
Nhưng anh không nói gì, cũng không muốn hỏi.
Anh đưa ly rượu tới trước mặt Tô Ngự, đưa ánh mắt ra hiệu, bảo Tô Ngự rót cho anh một ly.
Tô Ngự cầm lấy ly rượu, đưa tới trước mặt Hạ Khinh Chu: "Nghe nói loại rượu này rất nặng, chỉ có những người tửu lượng tốt mới có thể uống."
Hạ Khinh Chu gật đầu, uống một ngụm.
Châu Ngọc vẫn cái bộ dạng ngại ngần không dám mở lời kia.
Hạ Khinh Chu ghét nhất là kiểu người như vậy, tính nhẫn lại của anh không hề cao, nhất là đối với những người như vậy ở trước mặt anh.
Châu Ngọc sau đó mới biết bản thân nên nắm bắt cơ hội cuối cùng này, cũng vì sợ làm mất nhã hứng của Hạ Khinh Chu nên hắn cũng không dám chần chừ thêm nữa.
Anh ta muốn xin Hạ Khinh Chu tha cho bố mình, muốn anh tha cho bố anh ta một con đường sống.
Hạ Khinh Chu nhìn hắn: "Bố cậu?"
Châu Ngọc nhanh chóng nói ra tên của bố hắn.
Hạ Khinh Chu cau mày, đúng là dạo gần đây công ty có đang thanh trừ một số giám đốc bộ phận cấp cao.
"Bố anh tiết lộ bí mật kinh doanh, vi phạm pháp luật.
Vậy anh nói tôi nên giúp bố anh như thế nào?"
Hắn ta cười nịnh nọt: "Chẳng qua chỉ là một câu nói của anh thôi mà." Nghe tới câu nói này, Hạ Khinh Chu bất giác cười nhạt: "Tại sao tôi không biết bản thân mình lại có năng lực lợi hại tới vậy?" Câu nói này, chứng tỏ anh không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Châu Ngọc cúi gằm mặt, không nói gì nữa.
Tô Ngự nãy giờ vẫn đang bận uống rượu cùng mấy người kia, bây giờ trong lòng không ngừng chửi thầm Châu Ngọc.
Chẳng trách hắn lại muốn tới đây đến vậy.
Nếu như sớm biết được mục đích này của hắn, anh ấy đã sớm cho tên này vào danh sách đen rồi.
Giữa chừng Châu Ngọc có cuộc điện thoại tới, khi quay lại thì nói với Tô Ngự rằng bạn gái anh ta cũng sẽ tới.
Sau khi nói câu này, ánh mắt hắn bất giác nhìn Hạ Khinh Chu.
Hạ Khinh Chu uống nhiều, cũng không thèm quan tâm chuyện ở bên này.
Anh vốn dĩ vẫn như vậy, những chuyện anh không quan tâm thì anh sẽ không bao giờ để ý.
Khoảng chừng 10 phút sau, cửa liền mở ra.
Tô Ngự nhìn người phía sau, sững sờ mất mấy giây.
Bạch Thược mặc chiếc váy hoa màu xanh, làn da trắng vô cùng.
Sau khi tới thì liền sà vào lòng Châu Ngọc nũng nịu: "Người ta còn chưa quay xong Vlog nữa." Châu Ngọc cười nhìn cô ta: "Không sao, chút nữa xong việc ở đây anh mang em đi."
Tô Ngự nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác như muốn nôn tới nơi vậy.
Sau đấy Tô Ngự quay sang nhìn Hạ Khinh Chu, anh vẫn lặng im chẳng nói một lời, không hề quan tâm tới chuyện đang xảy ra.
Thậm chí Tô Ngự còn cảm thấy nực cười.
Châu Ngọc hắn ta nghĩ có thể dùng cách này để là Hạ Khinh Chu mất mặt hay sao?Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, ngu xuẩn giống nhau.
Bạch Thược nhìn thấy Hạ Khinh Chu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bất giác rời khỏi vòng tay của Châu Ngọc.
"Hạ Khinh Chu".
Hạ Khinh Chu khẽ nâng cằm.
Nhìn cô ta một cách thích thú.
Dường như đang tò mò không biết cô ta sẽ nói câu gì tiếp theo.
Cô ta kéo thẳng gấu váy, trong mắt lộ ra một chút bi thương vì yêu mà không có được: "Đã lâu không gặp."
Trong lồng ngực anh tràn ra ý cười mỉa mai, nụ cười đó không có một tia cảm xúc.
Châu Ngọc vốn dĩ muốn dùng cách này làm xấu mặt Hạ Khinh Chu, nhưng không ngờ lại phát hiện bản thân mới là kẻ bị cắm sừng.
Bạn gái hắn ta vẫn không quên tình cũ với Hạ Khinh Chu.
Châu Ngọc biết rằng sau lần này, anh ta đã hoàn toàn bị loại khỏi các cuộc chơi.
Chờ sau khi Châu Ngọc đi, Tô Ngự mới bước lại chỗ Hạ Khinh Chu giải thích: "Tôi thực sự không biết tên chó đó lại có ý định như vậy."
Hạ Khinh Chu không giỏi uống rượu, nhưng ánh mắt anh rất dễ đỏ lên.
Khi buồn sẽ đỏ, uống rượu cũng đỏ.
Anh có đôi mắt hoa đào thon dài, lúc này càng phù hợp với từ đào hoa hơn.
Tô Ngự biết anh đã say rồi.
Tửu lượng anh cũng không thể gọi là kém, thế nhưng anh vừa mới kết thúc một buổi xã giao đã tới thẳng chỗ này.
Trước khi tới đây cũng không biết anh đã uống bao nhiêu.
Tô Ngự vốn dĩ muốn đưa anh về nhà, nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại từ nhà.
Bố anh rất nóng giận, luôn miệng mắng anh cẩu tạp chủng, bắt anh ngay lập tức cút về nhà.
Tô Ngự cả ngày gây chuyện thị phi, có lẽ đã bị bố anh ta phát hiện ra rồi.
Anh liếc nhìn Hạ Khinh Chu đang dần ngủ say trên sô pha, cuối cùng bấm số của Giang Uyển.
-
Nơi Giang Uyển sống cũng khá gần đây, chỉ mười phút ngồi xe cô đã tới.
Tới khi cô xuống xe, cả căn phòng chỉ còn lại mình Hạ Khinh Chu.
Anh nằm trên sofa, ngủ rất ngon.
Dáng vẻ lúc ngủ này của anh, trông thật sự rất ngoan ngoãn.
Giang Uyển dù gì cũng chỉ là con gái, sức lực có hạn, cô gọi anh dậy: "Anh có thể tự đi không?"
Anh mở mắt, đuôi mắt hoa đào đỏ hồng mông lung nhìn cô.
Ngoan ngoãn nghe lời gật đầu.
Anh đứng dậy, nhưng rất nhanh sau đó liền ngã xuống.
Cũng may Giang Uyển kịp thời đỡ lấy anh.
Cằm anh đặt lên vai cô, cánh tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng cọ vào cổ cô như một con mèo nhỏ làm nũng.
"Tại sao em, luôn không để ý tới anh?",
Giọng điệu của anh nghe tràn đầy sự ấm ức và ai oán.
Giang Uyển sững sờ: "Cái gì?"
Hạ Khinh Chu rời khỏi vai cô, môi mỏng mím lại, lông mi rũ xuống, nhìn cô: "A Uyển, gần đây anh đã học nấu mấy món ăn Quảng Đông, anh muốn cho em nếm thử, thế nhưng em toàn phớt lờ anh."
Nhìn anh có vẻ rất ấm ức, cực kì ấm ức.
Giống như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Giang Uyển biết anh vẫn chưa nhớ lại, lúc này anh không tỉnh táo, chỉ có thể là bị rượu làm cho say nên nói năng hồ đồ rồi.
Sau đó cô vẫn gật đầu cười: "Lần sau nhất định sẽ nếm thử."
Hạ Khinh Chu lại tiếp tục ấm ức muốn ôm cô, thế nhưng Giang Uyển lúc này lại lùi về một bước theo tiềm thức.
Trong vô hình cô đang kháng cự lại cái ôm này, và cô thậm chí còn không nhận ra.
Nhưng Hạ Khinh Chu đang say lại nhận ra được hành động này của cô.
Anh đứng đó không nói lời nào, nhưng sự hoảng sợ trong ánh mắt của anh đã phản bội lại dáng vẻ anh lúc này.
Có lẽ là không biết, tại sao lại như thế này.
Giang Uyển đỡ anh ngồi xuống, bảo anh đợi mình đi ra ngoài gọi người giúp.
Hạ Khinh Chu hai mắt say đến mức mất đi cảm xúc, hai mắt anh mờ mịt, chỉ mơ hồ nhìn thấy cô rời đi.
Anh dường như đang ở trong sương mù, bị bao vây không biết làm thế nào mới thoát ra được.
Dù có thoát ra trong phút chốc nhưng rồi lại nhanh chóng trở lại như cũ.
Giang Uyển nhờ tài xế taxi đang chờ bên ngoài vào giúp đỡ, khi quay lại thì anh đã ngủ rồi.
Tài xế giúp đưa anh lên xe, Giang Uyển đi phía sau.
Cô không mang theo chứng minh thư, cũng không biết anh có mang theo hay không.
Đã muộn rồi, cô chỉ có thể tạm thời đưa anh về nhà mình.
Nấu cho anh một bát canh giải rượu, dỗ anh uống, rồi cô ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sáng sớm hôm sau cô từ trên ghế sofa đứng dậy, cả người đau nhức, còn chưa tỉnh ngủ nữa.
Hôm nay cô phải đi làm nên để lại bữa sáng cho anh.
Trên bàn có mảnh giấy nhỏ: Cháo trong nồi, say rượu xong nên ăn đồ thanh đạm.
Buổi trưa tan làm trở về nhà, cô cứ tưởng anh đã rời đi, thế nhưng trong nhà một chút cũng không thay đổi, cả phần cháo trong nồi cô để lại cũng vậy.
Nhìn thấy trong tủ giày vẫn có một đôi giày da nam, Giang Uyển im lặng một lúc, cô mới đi tới mở cửa phòng.
Hạ Khinh Chu vẫn còn đang ngủ.
Thật sự không biết hôm qua anh đã uống bao nhiêu rượu.
Giang Uyển đổ cháo trong nồi, quay đi nấu cơm trưa.
Hạ Khinh Chu lúc này tỉnh lại.
Cô nghe thấy trong phòng có động nên vặn nhỏ lửa, bước tới, qua cửa hỏi anh: "Anh tỉnh rồi à?"
Một lúc sau có tiếng "ừ" trầm khàn ở trong phòng.
Sau khi hỏi anh, cô đẩy cửa phòng vào.
Thấy anh đang nhìn chằm chằm vào quần áo chỉnh tề của mình.
Giang Uyển chỉ cười: "Yên tâm đi, tôi không làm gì anh cả."
Nhìn thấy anh cau mày bước xuống, "Anh muốn đi đâu vậy?"
Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng và khăn tắm dùng một lần được Giang Uyển chuẩn bị trước.
Sau khi tắm rửa đi ra, trên người vẫn ngửi thấy mùi rượu lẫn thuốc lá, lông mày Hạ Khinh Chu càng nhăn lại.
"Bộ khăn trải giường và chăn bông của em, anh sẽ cho người mua một bộ mới và gửi cho em sau."
Hóa ra là vì điều này.
Giang Uyển cười nói: "Không sao."
Dù Hạ Khinh Chu cả người mùi thuốc lá và rượu, nhưng thực sự ngửi cũng không khó chịu.
Anh dường như đã khác với mọi người từ khi sinh ra.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Hạ Khinh Chu luôn cảm thấy có gì đó thay đổi.
Trở nên khách sáo, lịch sự hơn, cũng xa lạ hơn.
Cô mang thức ăn đã nấu ra và nói bản thân mới bắt đầu nấu ăn gần đây, nó có thể không ngon bằng đầu bếp nhà anh.
Hạ Khinh Chu từ nhỏ đã kén ăn, còn được gia đình chiều chuộng.
Đồ ăn mà Giang Uyển nấu thực ra không hợp khẩu vị với của anh, nhưng không hiểu sao anh lại cho rằng nó rất ngon.
Giữa bữa ăn, chuông điện thoại reo.
Anh cầm lên liếc nhìn, Tô Ngự gọi.
Vì vậy, anh đứng dậy, đi sang một bên và nghe máy.
Tô Ngự ngay lập tức hỏi liên tiếp 3 câu: "Hôm qua Giang Uyển có tới đón cậu không? Cậu có làm sao không? Đã tỉnh rượu chưa?"
Anh ngắn gọn trả lời: "Vẫn ổn, chưa chết được."
Tô Ngự định tiếp tục hỏi thì anh đã không nhẫn nại đáp: "Cúp máy đây."
Sau đó cúp điện thoại.
Anh quay đầu lại, thấy Giang Uyển đang nhìn anh: "Tô Ngự gọi sao?" Anh gật đầu, cầm lấy chiếc ghế ngồi, nhưng có vẻ chân ghế bị gãy, ngồi cứ có tiếng cọt kẹt.
Giang Uyển có chút áy náy: "Đêm qua tôi quên mất không gọi điện cho anh ấy."
Hạ Khinh Chu không nói gì.
Ăn xong, anh chủ động đi rửa bát.
Giang Uyển đi ra ngoài vứt rác, khi trở về thì anh đã rời đi rồi.
Sau một lúc im lặng, cô bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo và nhìn chiếc hộp bên trong.
Lại quên đưa nó cho anh rồi.
Lần sau đi, lần sau nhất định sẽ có cơ hội.
-
Cụ bà ở phòng 607 đã đi rồi, chuyển đi bệnh viện khác.
Các con trai và con gái của bà đã bị chuyển công tác, sẽ không ở lại Bắc Thành nữa, vì vậy bà cũng phải đi cùng họ.
Giang Uyển dọn dẹp giường, biết rằng khả năng cao là sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Bệnh của bà không thể chữa khỏi nên chỉ còn biết trông chờ vào thuốc để kéo dài mạng sống.
Đôi khi cuộc sống là như vậy, chia cắt và trùng phùng, không phải điều con người có thể quyết định được.
Trời lại bắt đầu mưa, Giang Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đợt mưa rơi xuống.
Lúc này, thời gian dường như có dáng hình.
Buổi tối, một công ty nội thất đến giao tủ và ghế mới.
Ngoài ra còn có chăn và mền, thậm chí cả nhãn mác cũng vẫn còn nguyên.
Giang Uyển gửi tin nhắn cho Hạ Khinh Chu.
_ Anh gửi đồ đấy sao?
Chừng mười phút sau, anh trả lời lại.
_ Cảm ơn thôi.
Đấy là phép lịch sự.
Lúc này, bộ bàn ghế mới đã được thay xong, vô cùng ngăn nắp, gọn gàng.
Giang Uyển thật ra muốn nói với anh rằng chuyện này không cần thiết.
Dù gì cô cũng sớm chuyển đi thôi, làm như vậy chỉ hời cho chủ nhà mà thôi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn không nói gì.
Khóa màn hình điện thoại, cô đặt nó sang một bên.
-
Mùa thu đến một cách lặng lẽ.
Khi lá trên cây bắt đầu úa vàng, lại càng khó có ngày trời tiết ấm áp.
Cuối cùng cũng đợi được ngày nắng ráo, Giang Uyển mang sách ở nhà ra phơi nắng.
Khi cô đang phân loại sách, một trang giấy rơi ra khỏi đó, bị gió thổi bay, quay cuồng trong không khí, rồi rơi xuống.
Giang Uyển cúi người nhặt lên.
Cũng không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, những trang giấy bắt đầu ngả vàng.
Nét chữ hơi non nớt nhưng nhìn vẫn đẹp.
[Em đốt lửa bên đường
Lá phong đỏ cháy lên
Và rồi
Trời thu và em quyện vào cơ thể tôi.]
Đấy là bài thơ tình mà Hạ Khinh Chu năm 15 tuổi viết cho Giang Uyển..