Nói thì nói như vậy, nhưng qua năm mới, vẫn xé lịch đếm từng ngày như trước.
Tống Thiệu An trêu chọc anh: "Không phải nói không đợi nữa sao?"
"Đã đợi lâu như vậy rồi, dù sao cũng chẳng có chuyện gì khác," anh nói.
"Lại đợi thêm chút nữa."
Anh luôn nói như vậy.
Đợi thêm chút nữa.
Dù sao cũng không có việc gì khác.
Nhưng thời gian của anh, dường như đều đã dành để chờ đợi cô.
Anh từ bỏ các mối quan hệ xã hội của mình, cuộc sống riêng tư trở nên khô khan đến nỗi chỉ có hai điểm đi lại là nhà và công ty.
Không phải anh cố chấp, sống chết níu kéo một câu "Hẹn gặp lại"* của cô.
*再见 vừa là tạm biệt, vừa có nghĩa là hẹn gặp lại sau.
Giang Uyển nói "Tạm biệt" nhưng Hạ Khinh Chu lại không muốn tạm biệt nên hiểu theo nghĩa "Hẹn gặp lại".
Là bởi vì anh quá hiểu Giang Uyển.
Cô không muốn anh mất thời gian chờ đợi cô.
Vậy nên sau bao nhiêu năm xa cách, cô không hề liên lạc với anh.
Cô quyết tâm làm cho anh quên mình.
Nhưng mà, làm sao có thể được?
Anh hiểu cô rất rõ, nhưng cô hoàn toàn không hiểu anh.
Không phải chưa nghĩ đến việc đi tìm cô, nhưng anh nên đi đâu đây?
Anh thậm chí không biết bất cứ điểm đến nào.
Bao năm qua, hoa đào lớn nhỏ cũng gặp không ít.
Có người chủ động sà vào lòng anh, cũng có người do đối tác muốn lấy lòng, cố tình nhét cho anh.
Tất cả đều bị từ chối.
Có rất nhiều người nhìn chằm chằm Hạ Khinh Chu.
Đứng ở vị trí này, cộng với gốc rễ sâu xa của gia đình anh.
Rõ ràng là anh có khuôn mặt tra nam, nhưng bản thân lại quá sạch sẽ.
Theo thời gian, những câu hỏi về tính hướng của anh dần bị người ta bàn tán.
Nói anh không thích phụ nữ đẹp, mà chỉ thích những anh chàng đẹp trai.
Vì vậy, trong một bữa tiệc rượu, một đối tác đã ân cần mang đến một người đàn ông trắng trẻo.1
Hạ Khinh Chu không thèm nể mặt, trực tiếp rời khỏi bàn.
Sau đó, anh cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ hợp tác với đối tác đó, ngay cả kinh doanh cũng không thèm làm nữa.
Thật kinh tởm.
Tô Ngự biết được điều này, cười nhạo anh mấy tháng liền.
"Nhưng thành thật mà nói, với cái kiểu xa lánh hồng trần như bây giờ, ai thấy cũng sẽ nghi ngờ tính hướng của cậu thôi."
Hạ Khinh Chu thu dọn những bản kinh thư vừa chép lại, cất vào tủ sách.
"Về sau đừng tới đây nữa."
Giọng điệu thờ ơ, dường như cơn tức giận của anh đã bị đổ lên đầu Tô Ngự.
Tô Ngự cảm thấy vô tội: "Cũng đâu phải tôi tặng cậu một tên 0*."
*Nhân vật chính trong truyện đam mỹ là Công, người đóng vai trò phái mạnh, được gọi tên khác là Top/ Seme hoặc 1 và Thụ, đóng vai trò phái yếu còn được gọi là Bottom/ Uke hoặc 0.
Hạ Khinh Chu liếc một cái, anh ấy lập tức kéo khóa miệng im lặng.
Sự thay đổi cũng không phải ngày một ngày hai, thời gian càng lâu, càng có thể dễ dàng nhìn ra nhiều manh mối.
Hầu hết thời gian, Hạ Khinh Chu đều im lặng.
Tô Ngự luôn cảm thấy Hạ Khinh Chu của hiện tại có phần giống với Giang Uyển trong quá khứ.
Trên mặt không có gì khác thường, nhưng cả người giống như một vũng nước đọng đã ngừng chảy từ lâu.
Vô dục vô cầu, sống được ngày nào hay ngày đó.
Hạ Nhất Chu lại mang thai.
Mẹ Hạ không còn ép Hạ Khinh Chu kết hôn nữa.
Vốn dĩ cho rằng cô gái tên Giang Uyển đó vừa rời đi, anh lưu luyến cũng là chuyện bình thường.
Đợi lâu ngày, chắc tình cảm sẽ dần nhạt đi, cũng sẽ từ từ mà buông tay.
Nhưng mà đã bao lâu rồi?
Đợi một năm nữa, anh sẽ ba mươi rồi.
Tình cảm này, e rằng chỉ có tăng không giảm.
Mẹ Hạ cũng thỉnh thoảng thở dài, nói ông thầy miệng quạ, không phải thật sự bị ông ta nói trúng rồi chứ.
Hạ Khinh Chu thật sự cô đơn nửa đời người.
Hạ Nhất Chu an ủi bà đừng suy nghĩ nhiều, sờ lên cái bụng ngày càng lớn của mình, nói rằng đợi đứa bé chào đời sẽ đưa Hạ Khinh Chu nhận nuôi.
Gió thu thổi nhẹ, Hạ Khinh Chu nghe vậy, đứng dậy cầm áo khoác trên lưng ghế, cười nói: "Mẹ nghỉ ngơi đi, rõ ràng biết con không thích trẻ con mà."
Hạ Nhất Chu liếc mắt nhìn anh: "Đợi sau này em có con của mình, để xem còn nói vậy nữa không."
-
Vào ngày sinh nhật của Hạ Khinh Chu, anh tắt điện thoại di động và ngủ ở nhà cả ngày.
Thức dậy vào nửa đêm vì bị đau.
Đầu gối đau dữ dội.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào.
Anh cũng không hay bị đau đầu gối mỗi khi trời mưa.
Đôi khi nó cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng.
Anh ngồi dậy và ngẩn người hồi lâu, bộ đồ ngủ sọc trắng xám với hai hàng cúc áo lỏng lẻo.
Để lộ một vùng da với những đường cơ như ẩn như hiện.
Và các mạch máu màu xanh nhạt hơi phồng lên.
Thanh cao cấm dục.
Anh đã ba mươi rồi.
Trong nháy mắt, đã qua lâu như vậy rồi.
Không biết Giang Uyển có còn nhớ trên đời này có một người như anh nữa hay không?
Có lẽ đã quên từ lâu.
Có rất nhiều khả năng mà anh không dám nghĩ đến.
Có lẽ cô đã quên anh từ lâu và có tình yêu mới.
Cũng có thể, cô đã kết hôn và sống ở nước ngoài.
Hơn nữa, có lẽ cô...
Hạ Khinh Chu dừng dòng suy nghĩ của mình.
Mắt anh rơi vào màn mưa ngoài cửa sổ.
Anh không biết khi nào họ sẽ gặp lại nhau, nhưng anh luôn có dự cảm.
Họ sẽ gặp lại nhau.
Vì vậy anh phải sống tốt, sống khỏe, ít nhất cũng phải sống qua bốn mươi tuổi.
Chỉ sợ, lúc đó anh già rồi, nhan sắc không còn nữa.
Liệu cô có ghét bỏ mái tóc hoa râm và tuổi già của anh không?
-
Cuộc sống của Hạ Khinh Chu thực sự đang tiến triển từng bước theo kế hoạch trước đây, thậm chí còn nhanh hơn.
Giá cổ phiếu của công ty tăng, lợi nhuận hàng năm cũng vậy.
Kể từ khi anh tiếp quản, nhà họ Hạ đã vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất của Bắc Thành.
Anh cũng không có sở thích nào khác, thỉnh thoảng tham dự các bữa tiệc từ thiện, quyên góp tiền, chi nhiều tiền vào mấy trò vui vô bổ.
Tháng trước Christie"s có một chiếc trâm cài áo hoa cúc làm bằng topaz*.
Hạ Khinh Chu không chút do dự trả giá, cuối cùng cũng thành công lấy được.
*Topaz hay hoàng ngọc là một khoáng vật silicat của nhôm và flo có công thức hóa học là Al₂[SiO₄](F, OH)₂.
Lần đầu tiên topaz được sử dụng làm đá quý trong đồ trang sức năm 1737 do Henekel bởi lẽ topaz có độ cứng tương đối cao, ánh thuỷ tinh tương đối mạnh và đặc biệt là có màu sắc đa dạng.
Anh bỏ đi giữa cuộc đấu giá, và một trong những đối thủ tranh giành chiếc trâm bước đến, nói rằng chiếc trâm là món quà sinh nhật mà anh ta muốn tặng mẹ mình, hỏi anh có thể nhường lại không.
Thật là một người con ngoan hiếu thảo.
Hạ Khinh Chu cười nhẹ, từ chối: "Rất xin lỗi, người nào ra giá cao hơn thì thắng."
Sau đó rời đi.
Có hiếu hay không, cũng đâu liên quan gì đến anh?
Khi gió đông thổi, Tiểu Quai cũng ra đi.
Nó bệnh rất nặng, phải ở bệnh viện thú cưng ba ngày.
Hạ Khinh Chu cũng ở lại với nó trong ba ngày đó.
Thấy nó có sức tự ăn, cuối cùng lại nằm trong ổ mèo, chỉ còn hơi thở yếu ớt.
Sau đó, dưới sự thuyết phục của bác sĩ, anh đã đồng ý để nó yên nghỉ.
Sống thêm một phút, càng thêm một phần đau đớn.
Hạ Khinh Chu tìm nơi có phong cảnh tốt, chôn cất nó rồi trồng hoa cúc xung quanh.
Đó là loài hoa yêu thích của Giang Uyển.
Coi như Giang Uyển đưa tiễn nó đoạn đường cuối cùng.
Hạ Khinh Chu rất khổ sở, đau lòng vì Tiểu Quai không còn nữa, những dấu vết liên quan của anh và Giang Uyển đang từng chút một biến mất.
Ngay cả nhà họ Giang cũng phải chịu nhiều biến động vì sự quản lý kém cỏi của Giang Thành.
Ông ta tìm Hạ Khinh Chu và cầu xin anh giúp đỡ.
Hạ Khinh Chu làm sao có thể giúp được, anh đỡ người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, lễ phép nói: "Tôi ước gì có thể nhìn thấy ông chết sớm, sao có thể giúp ông đây."
Khoảnh khắc đó, trong mắt anh hiện lên sự tàn nhẫn.
Anh hận người đàn ông này biết bao.
Nếu không có ông ta, Giang Uyển đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Họ cũng không phải rời xa nhau.
Điều mà Hạ Khinh Chu không ngờ là Giang Thành đã mạo hiểm, bắt đầu kinh doanh phi pháp.
Những người công nhân bị dính bẫy của ông ta đã đưa đơn kiện ra tòa, ông ta bị kết án tám năm tù.
Còn gia đình ông ta đã chuyển hết tài sản từ lâu, cả nhà di cư ra nước ngoài.
Ông ta đã dùng tám năm của mình để giữ cho gia đình mình được nửa đời vô lo.
Trớ trêu thay, một người đàn ông thường đánh đập và mắng mỏ con gái mình lại vì người nhà mà làm đến bước như vậy.
Có lẽ, ông ta chưa bao giờ coi Giang Uyển là người nhà.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy đau lòng thay Giang Uyển.
-
Trong nháy mắt, Hạ Kinh Dương đã bốn tuổi.
Hạ Nhất Chu ly hôn với Hướng Dục An khi đang mang thai được 8 tháng.
Quyền nuôi cả hai đứa con, đều thuộc về Hạ Nhất Chu.
Biết tin này, Hạ Khinh Chu cũng không ngạc nhiên.
Nữ cường nam nhược (Phụ nữ mạnh mẽ và đàn ông yếu đuối), hầu hết sẽ có kết quả như vậy.
Hạ Nhất Chu dường như quyết tâm để Hạ Kinh Dương cho Hạ Khinh Chu nuôi.
Từ bé đã bảo thằng nhỏ gọi Hạ Khinh Chu là ba.
Chị ấy nói, đợi khi anh về già sẽ có người chăm sóc.
Hạ Khinh Chu nở nụ cười: "Em không cần người tẫn hiếu.
Không muốn sống nữa, thì sẽ tự tìm cho mình một chỗ trốn rồi từ từ đợi cái chết đến thôi."
Hạ Nhất Chu tức giận nghe xong: "Những lời không may mắn như vậy, tốt nhất đừng nói với chị!"
Hạ Khinh Chu ngoan ngoãn gật đầu: "Được, không nói."
Anh thay quần áo, hôm nay là ngày lên chùa lễ Phật cầu phúc.
Đó là một thói quen trong nhiều năm qua.
Hạ Nhất Chu nhét Hạ Kinh Dương cho anh rồi bắt anh mang theo nó: "Gần đây nó rất ầm ĩ, em đưa nó đi chùa thanh tẩy tâm hồn đi."
Hạ Khinh Chu liếc nhìn thằng nhỏ đang ôm chân mình, lúc này đang lau nước miếng vào quần.
Anh ghét bỏ nhăn lại mày: "Gột rửa tâm hồn gì chứ, trước hết tắm rửa cho nó đã."
Hạ Nhất Chu đổ đầy nước vào bình nước con voi, quàng qua cổ Hạ Kinh Dương: "Kinh Dương ngoan, tới chỗ đông người đừng chạy lung tung, nhớ phải theo sát ba nha."
Hạ Nhất Chu rất nghiêm khắc trong vấn đề xưng hô, bảo Hạ Kinh Dương gọi Hạ Khinh Chu là ba, gọi mình là cô.
Hạ Khinh Chu sửa lại mấy lần, nhưng lần nào cũng bị chị ấy sửa trở lại, anh cũng lười nói nữa.
Đặt thằng bé vào ghế trẻ em và lái xe đến Hải Thành.
Anh thường hay đến nơi này.
Gần đây đang là mùa cao điểm du lịch, có rất nhiều người ra vào, cũng có rất nhiều người ở gần đó đến du lịch và chụp ảnh.
Hạ Khinh Chu đưa kinh thư cho sư phụ trong chùa, đưa Hạ Kinh Dương đi xin quẻ sâm.
Khó có khi được quẻ tốt.
Người giải quẻ nói, những suy nghĩ trong lòng anh, sẽ được hiện thực hóa vào hôm nay.
Hạ Kinh Dương vừa uống nước vừa cắn mũi con voi, kéo quần Hạ Khinh Chu: "Ba ba, con đói rồi."
Hạ Khinh Chu cất quẻ đi: "Đừng nói điệp từ, nếu không sẽ ném con ra ngoài."
Hạ Kinh Dương gật đầu: "Ba, con đói."
Hạ Khinh Chu không thèm đếm xỉa đến danh xưng nữa, chỉ hỏi: "Con muốn ăn gì?"
Vừa rồi trên đường tới đây, nó nhìn thấy bên đường có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng món nó muốn ăn nhất là xúc xích.
Vì vậy, nó đáp, "Xúc xích ạ."
Xung quanh có rất nhiều người, Hạ Khinh Chu sợ bị va chạm nên bế nó lên: "Không tốt cho sức khỏe, đổi cái khác."
"Thịt dê nướng xiên."
"Mất vệ sinh."
"Kẹo hồ lô."
"Quá ngọt, dễ bị sâu răng."
Hạ Kinh Dương bắt đầu mím môi uất ức, không còn hy vọng gì nhiều hỏi ra món cuối cùng muốn ăn: "Kẹo bông gòn ạ?"
Hạ Khinh Chu sau khi nghe xong, liền im lặng vài giây.
Sau đó gật đầu: "Ừ."
Chỉ là sau đó Hạ Kinh Dương có nói cái gì, anh đều không trả lời nữa.
Như thể đang tự mình rơi vào một thế giới riêng biệt.
Dù cho có chôn sâu những tưởng niệm ấy đến đâu, dường như bất cứ thứ gì đều có thể dễ dàng khơi gợi lên.
Hạ Kinh Dương một tay cầm kẹo bông gòn, tay kia nắm quần Hạ Khinh Chu.
Đám đông rộn ràng tiếng cười nói khắp nơi.
Nói đến tiếng Trung, một giọng nam ngọng nghịu vang lên, mang theo ý cười: "Giang, qua bên trái đi thêm một chút."
Hạ Khinh Chu ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy lau mặt cho Hạ Kinh Dương, hỏi nó có phải đang ăn bằng mặt không.
Giây tiếp theo, một giọng nữ vang lên: "Là chỗ này sao?"
Giọng điệu dịu dàng quen thuộc.
Làm thế nào để miêu tả cảm giác trong khoảnh khắc đó?
Anh không thể tìm thấy một tính từ phù hợp nào cả.
Chỉ cảm thấy sức lực toàn thân bỗng dưng bị mất đi một cách khó hiểu, thậm chí không thể cầm nổi khăn giấy, thời gian dường như cũng bị đóng băng.+
Vì thế, trong đám đông, chỉ còn lại Hạ Khinh Chu, và người mà anh ngày đêm mong nhớ.
Cô đứng bên tấm bia đá, nhìn vào máy ảnh với nụ cười rạng rỡ..