Mặc dù thường xuyên có thái độ hời hợt, thế nhưng thật hiếm khi nào anh biểu hiện rõ ràng cảm xúc không vui trên mặt như hôm nay.
Có người thấy thái độ không vui của anh, chủ động hỏi: "Là ai đã đắc tội với giám đốc Hạ khiến sắc mặt anh kém tới vậy?"
Anh không nói gì, uống một ngụm nước, rồi lười biếng dựa vào ghế: "Con mắt nào của anh nhìn thấy sắc mặt tôi kém?"
Ngay khi những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Tuy rằng ai cũng biết tính tình của Hạ Khinh Chu không tốt, nhưng ngày thường ít nhất anh cũng sẽ nể mặt.
Hiếm khi nào như hôm nay, cảm đều xúc bộc lộ rõ ra trên khuôn mặt.
Giang Uyển thở dài một hơi, lo lắng rằng trò đùa vừa rồi của mình sẽ khiến việc chính của anh bị chậm trễ.
Sau đó cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh đừng để cảm xúc riêng tư vào chuyện công việc, chút nữa em sẽ dỗ dành anh, nhé?"
Khi cô nói những lời này, lông mày anh giật giật, nhưng vẻ mặt khó chịu vừa rồi đã biến mất.
Giọng cô rất nhỏ, người bên cạnh đều không nghe thấy được.
Chỉ là cảnh tượng này đã rơi vào mắt bọn họ, không biết Giang Uyển đã nói gì mà sắc mặt lập tức tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy sự thay đổi của anh, mọi người đều âm thầm đưa mắt nhìn nhau.
Một Hạ Khinh Chu vốn không gần phụ nữ, hôm nay lại "dính" lấy một cô gái như vậy?
Hạ Khinh Chu vốn là một người rất dễ dỗ dành.
Cho dù hôm nay Giang Uyển không dỗ anh, dù có giận hay không thì anh cũng sẽ tự thuyết phục bản thân mình không tức giận.
Thứ anh cần chính là thái độ của cô mà thôi.
Giang Uyển có để ý tới thái độ của anh.
Trước đây cô không hề quan tâm tới việc anh có giận hay không.
Cô nói chuyện với người khác nhiều thêm một chữ anh cũng sẽ hờn dỗi.
Cũng không biết là do thần kinh cô chậm chạp hay do thực sự không để tâm tới anh.
Ngay cả khi anh đen mặt hai ngày không nói chuyện với cô, cô cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Vì vậy mà sau nhiều lần như vậy, Hạ Khinh Chu lại tự mình dỗ dành bản thân, sau đó đó lại hihi haha chạy theo sau cô.
Tiếp tục xum xoe mà chẳng cần mặt mũi.
Bữa tối hôm đó, anh rời đi khá sớm, dáng vẻ cực kì thiếu kiên nhẫn.
Rời khỏi nơi đó, ngồi vào trong xe, Hạ Khinh Chu cầm vô lăng quay đầu nhìn Giang Uyển.
Cô vừa nhận được một cuộc điện thoại của giáo sư, liên quan đến thời gian bắt đầu đi làm của cô.
Hạ Khinh Chu yên tĩnh ngồi chờ cô nói chuyện xong để dỗ mình.
Sau khi tắt điện thoại, Giang Uyển hỏi anh: "Vẫn đang giận sao?"
Anh ngồi thẳng dậy: "Hết rồi."
Giang Uyển cười thầm.
Anh lái xe thẳng về nhà mình, nói dì biết cô trở về nên đặc biệt làm mấy món ăn, đều là những món yêu thích của cô, nói là muốn làm bữa cơm tẩy trần*.
*Tiếp phong tẩy trần là cách nói của người Trung Quốc chào đón người từ phương xa về.
Giang Uyển sờ bụng, định nói cô đã ăn no rồi.
Nhưng nghĩ tới ý tốt của dì, cô cũng không nói gì cả.
Con đường tới nhà Hạ Khinh Chu, cô rất quen thuộc.
Khi trên xe, Hạ Khinh Chu nói với cô toàn bộ quá trình nhận nuôi Tiểu Quai, còn nói với cô chuyện nó bị bệnh và đã mất cách đây hai năm.
Nghe được lời của anh, Giang Uyển rất lâu sau cũng không nói gì.
Biết cô đang buồn, Hạ Khinh Chu an ủi: "Em yên tâm, nó ra đi cũng không khó chịu gì."
Rất lâu sau, Giang Uyển mới gật đầu: "Cảm ơn anh."
Anh cười nhẹ: "Em còn nhiều chuyện phải cảm ơn anh lắm, cũng đâu phải chỉ có chút chuyện cỏn con này."
Cũng đúng, chuyện cô nợ anh, quả thực đủ nhiều.
Có lúc cô còn nghĩ, nếu Hạ Khinh Chu không thích cô, cuộc sống của anh nhất định sẽ tốt hơn bây giờ gấp ngàn lần.
Đáng lẽ nên thuận buồm xuôi gió, thiên chi kiêu tử một đời suôn sẻ.
Nhưng chính vì cô nên mới phải chịu thêm nhiều đau khổ như vậy.
Nếu không thích cô, ít nhất anh đã không lãng phí bao năm thanh xuân một cách vô ích.
Có lẽ cũng đã mười mấy năm rồi.
Xe dừng lại trong sân, tiến vào bãi đỗ xe.
Hoa bìm bịp leo đầy lên khung xích đu bên cạnh, xung quanh cũng là cây cối xanh tươi, được sắp xếp rất có trật tự.
Nơi chôn cất Tiểu Quai từ lâu đã mọc lên những khóm cúc vàng.
Hạ Khinh Chu nói: "Tiết Thanh Minh năm ngoái, anh đã đốt cho nó hai con mèo cái bằng giấy đấy."
Giang Uyển do dự một hồi: "Tiểu Quai triệt sản rồi."
Anh cười cười: "Em nghĩ cái gì vậy, thật đen tối!"
Giang Uyển nhất thời không nói được câu nào, rõ ràng là anh nói mấy câu khiến người ta suy nghĩ trước mà.
Hai người cứ đứng ở bên ngoài như vậy, gió thổi lành lạnh mà chẳng muốn vào.
Bọn họ dường như đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình và tĩnh lặng của hiện tại.
Mấy chuyện liên quan đến Giang Thành, cô ít nhiều cũng đã nghe được.
Hạ Khinh Chu hỏi cô: "Anh không giúp ông ta, em không trách anh sao?"
Giang Uyển cụp mắt: "Em có tư cách gì mà đi quản chuyện này chứ."
Người đó, từ lâu đã không còn bất cứ quan hệ gì với cô nữa.
Anh thở dài một hơi: "A Uyển, nói cho cùng, cũng là anh ích kỉ.
Rõ ràng chỉ cần anh đưa tay giúp đỡ, ông ta cũng sẽ không làm ra những hành vi phạm pháp như vậy.
Nhưng anh hận không thể đẩy ông ta xuống địa ngục, làm sao có thể đi giúp ông ta được? Anh không dám nói những chuyện này cho em nghe, vì sợ em nghĩ anh là con người độc ác."
Trước nay anh làm việc đều không quan tâm tới mấy đạo lý đối nhân xử thế này, vì thật phiền phức.
Cũng bởi anh rất ít khi cần tới sự giúp đỡ của người khác, đều là bọn họ tới cầu xin anh.
Nhưng chỉ những chuyện liên quan tới Giang Uyển, anh mới suy nghĩ nhiều tới như vậy.
Nghĩ xem cô có buồn hay không, có vì chuyện này mà ghét anh không.
Đây đều là nỗi băn khoăn của anh.
Giang Uyển thấy anh nhíu mày, ánh mắt chùng xuống vì tâm trạng bất an.
Cô cười nhẹ: "Em biết mà."
Cô đương nhiên biết Hạ Khinh Chu làm những chuyện này là vì giúp cô trút giận.
Anh và nhà họ Giang có liên quan gì đâu chứ.
Có thì cũng chỉ là trước đây mỗi lần cô chịu khổ ở căn nhà đó, đều là anh ra mặt bảo vệ.
Cũng đánh người mấy lần, thậm chí anh còn vài lần gọi người tới đập phá.
Cuối cùng thì mấy chuyện này đều được bố mẹ anh đứng ra giải quyết.
Giang Thành không dám đắc tội với nhà họ Hạ, ngậm bồ hòn làm ngọt, tùy tiện cho chút lợi ích là không dám hó hé gì nữa.
Ngoại trừ bà ngoại, Hạ Khinh Chu là người đối xử với cô tốt nhất trên thế gian này.
Thậm chí còn tốt hơn cả bà ngoại.
Người không có chút quan hệ huyết thống nào lại đối xử tốt với mình như vậy, thật sự là điều hiếm có, lại càng đáng trân trọng.
Giang Uyển cười hỏi anh: "Đói chưa?"
Bữa tiệc vừa nãy, Giang Uyển thấy anh chỉ uống rượu mà không động đũa.
Hạ Khinh Chu thành thật gật đầu: "Có."
Giang Uyển nói: "Vậy vào nhà trước đã."
Ngôi nhà rực rỡ ánh đèn.
Dì đang trong bếp, căn dặn mấy đầu bếp chú ý nhiệt độ, Giang Uyển không thích ăn đồ quá nhũn.
Cho đến khi nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, bà ấy mới vội vàng đi ra.
Vừa hay nhìn thấy Hạ Khinh Chu cúi người, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép nữ mới tinh, đặt trước mặt Giang Uyển.
Từ hôm qua anh đã gọi điện để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ ở nhà, bao gồm cả đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ...
Dì ấy còn đang lẩm bẩm trong lòng, không lẽ sẽ ở đây lâu sao?
Trước khi đi nước ngoài làm gì đến mức này, tại sao mới quay trở lại mà mối quan hệ đã tiến thêm bước lớn như vậy.
Nhưng bà ấy cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn.
Đồ đạc đều là mua những thứ tốt nhất.
Giờ thấy người đã tới, trong lòng cũng tự nhiên vui lên.
Bà ấy vui mừng cầm tay cô hỏi han rồi nhanh chóng vào bếp mang đồ ăn ra.
Hạ Khinh Chu lên lầu thay quần áo, bộ quần áo ở nhà đơn giản thoải mái.
Quần dài màu xám với áo tay ngắn màu đen.
Cũng không còn dáng vẻ thanh cao cấm dục khi mặc vest nữa, ngược lại có phần xuề xòa và lười biếng hơn một chút.
Giống như một con mèo lông xù.
Giang Uyển cười, hỏi anh khi anh xuống lầu không nhìn vào gương hay sao.
Anh dừng một chút, nhìn xuống quần áo của mình, dường như không cảm thấy có gì khác biệt.
Giang Uyển bất lực lắc đầu, vẫy tay với anh.
Ra hiệu cho anh đến.
Hạ Khinh Chu mới đầu còn tưởng mình mình hiểu sai ý cô, im lặng một hồi, anh mới chần chừ cúi đầu, tiến lại gần.
Giang Uyển đưa tay vuốt thẳng mái tóc rối bù của anh.
Tóc của anh không quá dài, chất tóc đen cứng, sờ vào thấy hơi gai.
Lúc này anh lại ngẩng đầu lên, đôi mắt bị phần tóc mái che đi, chỉ nhìn thấy được một phần.
Đôi mắt anh sâu thẳm, hơi giống loài sói.
Nhưng bề ngoài lại rất nghe lời.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, trái tim Giang Uyển khẽ rung động.
Cô hạ tay xuống, bình tĩnh kéo khoảng cách ra xa.
Nói: "Nên cắt tóc rồi, tóc dài rồi đấy."
Hạ Khinh Chu đứng thẳng người, ngay lập tức cao hơn cô rất nhiều, tùy tiện vò đầu mình: "Dài lắm sao?"
Rõ ràng anh mới cắt tóc được mấy hôm thôi mà.
Giang Uyển vừa rồi ăn khá no, bây giờ không ăn được nữa, chỉ có thể húp một ngụm canh.
Rồi nhìn chằm chằm vào TV trong phòng khách.
Phòng ăn và phòng khách liên thông với nhau, không có gì cản trở cả.
Lúc này đang chiếu một bộ phim thần tượng, nam chính là nam diễn viên đang rất nổi gần đây, thực sự rất đẹp trai.
Giang Uyển liếc nhìn thêm vài cái.
Hạ Khinh Chu nói chuyện với cô, nhưng mãi không nhận được phản hồi, vì vậy anh nhìn theo tầm mắt của cô.
Người đàn ông trên TV trông rất quen, như thể anh đã nhìn thấy anh ta ở đâu đó trước đây.
Anh rõ ràng đang không vui, cảm xúc đều được bộc lộ hết trên mặt.
Khó khăn lắm mới cùng anh ăn bữa cơm, thế mà trong mắt toàn là người đàn ông khác.
Người thật đang sống sờ sờ ở trước mặt cô không thèm nhìn, mà lại đi nhìn người trong chiếc tivi đen xì kia.
Khi anh nhớ được người đàn ông này là ai, sắc mặt lại càng tệ hơn.
Người đàn ông này là người lần đó đối tác mang tới để lấy lòng anh đây mà.
Theo lí mà nói, anh không nên nhớ rõ ràng tới như vậy, nhưng anh quả thật đã bị hành động đó làm cho ghê tởm.
Lúc đó trong lòng tức giận dữ dội, đối phương đến xin lỗi, anh trực tiếp gọi bảo vệ lôi người ra ngoài.
Không chỉ vậy, anh còn làm hỏng mấy dự án của đối phương.
Lúc này, sắc mặt anh rất khó coi, trực tiếp cầm điều khiển tắt tivi.
Đang nhìn tivi màu sắc rực rỡ, đột nhiên chuyển thành màu đen kịt.
Giang Uyển cứ nghĩ rằng do tivi gặp sự cố gì đó nên quay sang cầu cứu anh, nhưng lại thấy anh vẻ mặt bình tĩnh cầm điều khiển trên tay.
Giờ thì cô mới hiểu.
"Không thích xem sao?"
Anh đặt điều khiển ra xa hơn và bóc một con tôm cho cô: "Loại phim truyền hình thiếu tư duy và logic này chỉ dành cho trẻ con không biết gì xem.
Tốt hơn là em nên xem ít thôi."
Giang Uyển cười cười, hỏi anh: "Quanh đi quẩn lại thì anh đang mắng em già sao?"
Hạ Khinh Chu dừng một chút, nhưng ý cười trong mắt càng đậm.
Bóc con tôm luộc xong, cho vào bát, lấy khăn ăn lau tay, động tác rất chậm rãi.
Anh nheo mắt lại, hơi nâng cằm lên nhìn cô, cười nói: "A Uyển của chúng ta đã trở nên thông minh hơn rồi đấy, cũng đã học được cách phản công rồi."
Giang Uyển hai tay ôm mặt, khóe mắt hiện lên ý cười: "Sao em lại cảm thấy, anh so với trước đây lại còn vô lý hơn."
Hạ Khinh Chu vừa nghe được lời của cô, dáng vẻ kiêu ngạo vừa nãy biến mất.
Anh cúi đầu im lặng, chỉ tập trung bóc tôm cho cô.
Cũng đúng, cô chỉ mới thân cận với anh một chút, thì anh đã đắc ý mà quên mất.
Nhìn thấy anh đột nhiên như vậy, Giang Uyển có chút khó hiểu.
Chẳng qua cô chỉ đùa với anh thôi mà.
Nhưng suy đi nghĩ lại, dáng vẻ trời đất không thuận ấy của anh, sự nhạy cảm vô cớ của anh cũng từ cô mà ra.
"Hạ Khinh Chu, chỉ là trêu anh chút thôi mà."
Anh không nói, vẫn lặng lẽ bóc tôm.
Trong nháy mắt, một đĩa tôm đã lột gần hết.
Giang Uyển nhất thời ngẩn ra, chỉ có thể xin lỗi anh: "Sau này em sẽ không nói như vậy nữa."
Anh cúi đầu, vai rung lên một chút.
Giang Uyển theo tiềm thức muốn tìm dì, tựa hồ như muốn tìm người giúp đỡ.
Sao lại khóc thế này?
Nhưng dì ấy cũng lực bất tòng tâm, bà ấy đã làm việc ở nhà này bao nhiêu năm trời, chưa từng thấy anh như vậy.
Giọng Giang Uyển dịu đi, lộ ra một chút hoảng sợ, vội vàng hoảng loạn nói: "Hạ Khinh Chu, anh đừng khóc nữa, em..."
Hai vai anh càng thêm run rẩy, rốt cuộc không chịu nổi nữa, chống cùi chỏ lên bàn.+
Tiếng cười cố kìm nén của anh vang lên, Giang Uyển mới biết bản thân mình bị anh chơi xỏ rồi.
Cô cau mày, kìm chế một lúc lâu mới thốt ra câu chửi mà cô cảm thấy ghê gớm nhất.
"Tên chó này.".