Hạ Khinh Chu đẩy cửa đi vào, không biết Tô Ngự đã nói gì làm cho Giang Uyển thích thú che miệng cười.
Anh không đi vào ngay mà đứng dựa vào tường quan sát.
Đồng thời trong mắt anh mang theo ý cười.
Trước đây cuộc sống chỉ là sống qua ngày, được ngày nào hay ngày đó, đối với một người như anh, sự nghiệp luôn phải đặt lên hàng đầu.
Tình cảm rất ít khi bộc lộ ra ngoài.
Nhưng trong cuộc sống bận rộn, vẫn còn khuyết thiếu một phần.
Và bây giờ, thứ còn thiếu đó đã được lấp đầy.
Sự nghiệp tự nhiên rời khỏi vị trí đầu tiên.
Nhìn thấy anh, Giang Uyển cười có chút áy náy, như thể đã làm gì có lỗi với anh vậy.
Hạ Khinh Chu đi tới, thấp giọng hỏi: "Nhân lúc anh không có ở đây lại lén lút làm gì hả?"
Giang Uyển chưa kịp chủ động nhận lỗi, Tô Ngự đã cầm chai rượu đi tới: "Giang Uyển vừa thua rồi, cô ấy không uống được rượu, cậu là bạn trai thì uống thay cô ấy đi."
Anh nắm tay cô chơi đùa trong lòng bàn tay mình, giống như nâng niu một mảnh gốm sứ mong manh dễ vỡ, cực kỳ cẩn thận khống chế sức lực của mình.
Lo lắng sẽ làm vỡ mất.
"Kỹ thuật không tốt, còn học người ta chơi lớn vậy hả." Anh cười không chút oán trách, chỉ đầy vẻ đắc ý, "Muốn mưu sát chồng?"
Tô Ngự tê dại, xoa xoa da gà không hề tồn tại trên cánh tay: "Được rồi, quan tâm con chó độc thân bên cạnh chút đi."
Anh ấy lấy một ly rượu cạn, rót đầy cho Hạ Khinh Chu: "Để không thua thiệt, giảm nhẹ cho cậu, uống cạn một nửa là được."
Nói đến đây, anh ấy phải cảm ơn Giang Uyển, Hạ Khinh Chu chưa bao giờ thua trong những trò này.
Mọi lần đều là Tô Ngự say, nhưng lần này, hận cũ và hận mới cuối cùng đã báo được.
Hạ Khinh Chu cũng không nói gì, rất nhanh đã uống hết nửa chai.
Tửu lượng của anh rất tốt, nhưng rượu tây nồng độ cao, tác dụng chậm.
Giang Uyển vẫn có phần lo lắng, nghĩ phải mau chóng về nhà nấu cho anh một bát canh giải rượu, đề phòng hôm sau tỉnh dậy bị đau đầu.
Anh đã uống rượu nên không thể lái xe, vì vậy Giang Uyển phải dùng điện thoại di động của anh để gọi cho tài xế.
Đợi khoảng nửa tiếng là xe đến.
Cơ thể Hạ Khinh Chu hơi nóng.
Anh rất ít khi say rượu, nhưng dễ đỏ mặt.
Cũng không giống những người khác đỏ bừng cả khuôn mặt.
Đôi mắt anh đỏ lên, như thể vừa mới khóc, trông rất mơ màng.
Giang Uyển hỏi anh: "Vẫn ổn chứ?"
Anh đứng dậy, cầm áo khoác lên: "Không sao."
Giang Uyển nhìn một lần cuối, xác nhận mình thật sự không say mới yên tâm.
Sau khi nói với Tô Ngự và những người khác, họ đi ra ngoài.
Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài.
Hạ Khinh Chu mở cửa xe, cho cô vào trước.
Vừa lên xe, anh gối lên đùi cô ngủ thiếp đi: "Để anh nằm một lát."
Nhiệt độ trên người anh có chút nóng, Giang Uyển kêu tài xế giảm nhiệt độ xe xuống một chút, sau đó cởi cúc áo sơ mi cho anh.
Cái cổ thon gọn lúc này hơi ửng đỏ, nhìn có vẻ quyến rũ.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, trong lòng Giang Uyển có chút tự trách.
Nếu không phải cô, Hạ Khinh Chu sẽ không phải uống nhiều rượu như vậy.
Nút áo vừa được mở ra, cô định rút tay về, nhưng lại bị Hạ Khinh Chu giữ chặt.
Các ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay chạm nhau.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng anh có vẻ rất thoả mãn, như thể đó là tất cả những gì anh cần.
"Trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng có thể nằm trong lòng em nghỉ ngơi như thế này."
Khi nói yết hầu của anh khẽ chuyển động.
Khi đi học cô giáo từng nói yết hầu là phần sụn lồi ra ở cổ họng, là do nội tiết tố nam tạo ra.
Nam và nữ đều có, nhưng mức độ nổi ra khác nhau.
Sau này, cô đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân, cũng sờ qua không ít, nhưng tất cả đều là dưới tư cách bác sĩ chẩn đoán cho bệnh nhân.
Còn của Hạ Khinh Chu, là như thế nào nhỉ?
Cô tò mò chạm thử một cái, cưng cứng.
Khoảnh khắc cô chạm vào, nó hơi chìm xuống, giống như bị nuốt chửng.
Người bị chạm vào dường như không để ý, đôi mắt lim dim.
Sau khi về đến nhà, Giang Uyển vào bếp nấu cho anh một bát canh giải rượu.
Tận mắt nhìn thấy anh uống hết mới yên tâm.
Đợi khi cả hai người đều tắm xong thì đã khuya lắm rồi.
Tuy nhiên, bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, đa số là những người đi thăm người thân và chuẩn bị về quê.
Khi Giang Uyển bước vào, Hạ Khinh Chu đã nằm trên giường, chán nản lật giở cuốn sách trên tay.
Đây là lần đầu tiên Giang Uyển ngủ chung giường với người khác giới, không tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
Cô ho nhẹ, cố gắng che giấu sự hoảng loạn.
Miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh, cô đi đến bên kia giường.
Nhưng lại không biết mình đã bị phát hiện từ lâu.
Hạ Khinh Chu chỉ cười nhẹ, gập quyển sách trong tay lại, đặt nó lại chỗ cũ rồi yên lặng nhìn cô.
Dưới lớp chăn bông đã được ủ ấm áp, Giang Uyển mím môi dưới, nói lời chúc ngủ ngon với anh, rồi tắt đèn bên đầu giường.
Qua vài giây, Hạ Khinh Chu cũng tắt đèn, nằm xuống.
Giang Uyển cảm giác được anh từ phía sau ôm chặt cô vào lòng.
Lưng cô dựa vào ngực anh, có thể cảm nhận rõ ràng sự lên xuống nhẹ của lồng ngực khi anh nói chuyện.
"Lạnh."
Giang Uyển nói: "Để em đi lấy thêm chăn nhé?"
Chuẩn bị đứng dậy.
Anh lắc đầu, thở dài mãn nguyện: "Anh đã muốn ôm em như thế này từ lâu lắm rồi".
Giang Uyển không nhúc nhích nữa, để anh ôm chặt.
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của anh lại vang lên trong màn đêm yên tĩnh: "Đây là thứ em đọc trước khi đi ngủ sao?"
Giang Uyển biết anh đang ám chỉ cuốn sách vừa nãy.
Cô gật đầu: "Thỉnh thoảng xem khi không ngủ được."
Anh cười rất nhẹ, bởi vì tư thế hiện tại nên tiếng cười của anh rơi vào tai cô một cách rõ ràng.
Tiếng cười trầm trầm, còn có một chút hương bạc hà.
"Rõ ràng ngày trước em rất nhát gan, có một tiếng sét thôi anh cũng phải dỗ mãi mới ngủ."
Cô vốn nhát gan vì thiếu cảm giác an toàn.
Khi đó Giang Uyển thường xuyên mất ngủ, cũng không dám ngủ.
Mỗi lần như vậy, Hạ Khinh Chu đều phải gọi điện cho cô cả đêm, vừa hát vừa kể chuyện để dỗ cô ngủ.
Trong những năm làm Bác sĩ không biên giới, cô đã thay đổi rất nhiều.
Tính cách đã thay đổi, tính khí cũng vậy.
Thay vào đó, những cuốn tiểu thuyết kinh dị này đã trở thành dụng cụ hỗ trợ giấc ngủ của cô.
Đúng vậy, mọi người đều sẽ thay đổi.
Hạ Khinh Chu không nói nữa, hô hấp dần dần ổn định lại, dường như đã ngủ say.
Giang Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cho rằng có thể an toàn vượt qua đêm nay, ai ngờ cô đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của Hạ Khinh Chu, cũng đánh giá thấp sự cám dỗ to lớn của con mồi.
Khi đụng phải cảm giác nóng nóng, phản ứng đầu tiên của Giang Uyển là né tránh.
Hạ Khinh Chu không ép buộc cô, nhưng vô cùng thích thú trước sự trốn tránh của cô.
Giống như một con dã thú để cho con mồi của nó bỏ chạy cho đến khi mệt rồi mới từ từ thưởng thức.
Anh thấp giọng cười một tiếng, lại vòng tay qua eo cô rồi áp vào trong lòng, giọng nói khàn khàn: "Giang Uyển, em là sinh viên y khoa, chắc biết rõ đây là phản ứng sinh lý bình thường.
Nếu anh không có bất cứ suy nghĩ nào khác thì mới là có vấn đề.
"
Anh không vội vàng trực tiếp nói ra, mà trước tiên quan tâm đến cảm xúc của cô, muốn cô cảm thấy thoải mái rồi mới nghĩ đến chuyện khác.
Mặt Giang Uyển cực kỳ đỏ, toàn thân có một cảm giác rất kỳ quái.
Nói là khó chịu thì không cũng không phải, nhưng cô luôn cảm thấy mình như bị kiến cắn, không thể thở ra được.
Giống như cây lục bình lênh đênh trên sông, trồi sụt theo nhịp sóng.
Cho đến khi đợt sóng lớn cuối cùng ập đến, lại bị trôi dạt vào bờ.
Cũng như cây lục bình sau khi rời biển đã mất đi sức lực, toàn thân Giang Uyển mềm nhũn, thở hổn hển.
Thắt lưng của cô quá nhỏ, Hạ Khinh Chu cảm thấy chỉ một tay anh đã ôm được gần hết.
"Quả nhiên trông em vẻ mặt hồng hào vẫn đẹp hơn."
-
Không biết đã qua bao lâu, Giang Uyển từ cây lục bình biến thành con búp bê rách ngâm trong nước, thân thể yếu ớt, còn nhiệt độ cơ thể lại cao.
Là một triệu chứng của tình trạng mất nước nhẹ.
Hạ Khinh Chu bế cô, cho cô uống vài cốc nước thì mới đỡ hơn.
"Xin lỗi, anh không biết em lại dễ..." Lời cuối cùng còn chưa nói ra, vì sợ cô ngượng ngùng, "Ngày mai anh xin nghỉ phép cùng em ở nhà nhé."2
Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt của cô hơi thay đổi.
Anh thấy buồn cười: "Yên tâm, anh sẽ không chạm vào em."
Hạ Khinh Chu đưa cô vào phòng tắm để tắm rửa, đồng thời thay ga trải giường và chăn bông.
Bỏ vào máy giặt và nhấn nút chuyển động.
Giang Uyển có lẽ đã rất mệt, ngủ thiếp đi ngay khi vừa nằm xuống giường.
Hạ Khinh Chu ôm cô, để cô dựa vào cơ thể anh.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã sắp sáng.
Đêm đó Giang Uyển ngủ rất lâu, rèm cửa trong phòng bị kéo chặt, không có lấy một tia sáng.
Cô không biết đã là lúc nào, chỉ có thể nhìn vào chiếc điện thoại đặt cạnh giường.
Vậy mà đã là hai giờ chiều.
Chỉ cần cử động một chút, cơ thể sẽ đau xót cực kì.
Như thể vừa bị ai đó đánh.
Cô chậm rãi nhớ lại cảnh tượng xảy ra ngày hôm qua, mặt lại đỏ bừng.
Có thể là nghe thấy động tĩnh, Hạ Khinh Chu mở cửa, đeo tạp dề buộc ngang hông, giống như một người đàn ông nội trợ của gia đình.
"Anh có nấu súp cho em, lấy cho em một bát nhé?"
Sau đêm hôm qua, cảm giác về khoảng cách giữa Hạ Khinh Chu và cô dường như đã biến mất. Sau khi cởi tạp dề, anh đến ôm cô, bế ra khỏi giường.
Giang Uyển lùi lại, nói rằng mình vẫn chưa đánh răng.
Anh cười, dường như không quan tâm.
"Em có đói không?"
So với sự bình tĩnh của Hạ Khinh Chu, Giang Uyển có vẻ hơi mất tự nhiên và ngượng ngùng.
Có vẻ như sau một đêm thẳng thắn giao lưu, còn cảm thấy xa lạ hơn.
"Cái đó...!em vẫn ổn."
Anh dường như rất chiêm ngưỡng vẻ mặt của cô.
"Giang Uyển."
Nghe thấy anh gọi tên mình, Giang Uyển vô thức ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt hoa đào đang cười của anh.
"Quan hệ của chúng ta, làm loại chuyện này cũng rất bình thường, không cần phải cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng gì cả."
Anh dường như đang xoa dịu cảm xúc của cô một cách nhẹ nhàng, "Làm vài lần rồi sẽ quen".
"..."
Càng mất tự nhiên hơn.
Hạ Khinh Chu làm đồ ăn rất phong phú, nhưng hầu hết đều là súp.
Chỉ thiếu nước để Giang Uyển trực tiếp bưng cả nồi uống canh.
Giang Uyển cảm thấy nếu không ăn nhiều hơn chút thì sẽ phụ tấm lòng của anh.
Nhưng cô không thể uống nhiều như vậy.
Vì vậy, cô nghĩ phải tìm một cách khéo léo, thỏa hiệp để nói với anh rằng chỉ một bát là đủ rồi.
Nhưng vẻ mặt anh lại ngưng trọng, đưa nhiệt kế cho cô, sau khi xác định cô không sốt mới yên tâm.
Trong bữa ăn, anh cũng phải trả lời một số cuộc điện thoại, tất cả đều từ nhà gọi tới.
Gọi thúc giục anh trở về ăn bữa cơm.
Hạ Nhất Chu nói: "Những ngày khác chị không quan tâm em ở bên ngoài làm những gì, nhưng bây giờ là đón năm mới.
Dù em có bị tai nạn tàn phế, cũng phải quay về cho chị.".