Hạ Khinh Chu nghe có phần thưởng thì ăn rất nhanh.
Bát đũa đặt qua một bên, người đàn ông dựa vào ghế cười nhẹ: "Thưởng gì vậy?"
Giang Uyển từ trong túi xách lấy ra một con búp bê nhỏ bằng lòng bàn tay.
Một con chó lông vàng.
Đặt nó trong lòng bàn tay của mình.
Hạ Khinh Chu trầm mặc vài giây, khẽ nhíu mày: "Đây là?"
Giang Uyển nói hôm nay khi đi chợ về thì nhìn thấy nó ở gian hàng bán móc khóa bên cạnh.
Cảm thấy trông nó rất giống anh.
Hạ Khinh Chu đột nhiên cảm thấy mất hứng, gật gật đầu: "Cũng khá giống, đều có hai mắt."
Nhìn thấy bộ dạng của anh, Giang Uyển muốn cười một tiếng: "Anh không thích sao?"
Anh móc vào chiếc khóa trên tay, liếc nhìn từ trên xuống: "Thích.
Chỉ là không nghĩ phần thưởng lại không giống như mong đợi."
"Ồ?" Giang Uyển tò mò hỏi anh, "Vậy phần thưởng anh muốn là gì?
Anh cười tủm tỉm, đặt móc khóa lại trong lòng bàn tay: "Nếu nói ra, em sẽ đồng ý sao?"
"Nếu không quá đáng em có thể suy nghĩ."
Hạ Khinh Chu quả thực là một con cáo già, ở trong thương trường lâu rồi, anh không bao giờ làm ăn thua lỗ.
Anh không giao ra con át chủ bài của mình trước mà sẽ thăm dò đối phương.
Sau khi biết được giới hạn cuối cùng thì mới đối phó.
Điều này sẽ tối đa hóa lợi ích.
"Vậy em nói anh nghe, định nghĩa quá đáng trong lòng em được tính như thế nào?"
Giang Uyển nói: "Không vi phạm pháp luật và đạo đức."
Hạ Khinh Chu cười: "Vậy vừa hay không liên quan."
Giang Uyển nhướng mắt: "Vậy là cái gì?"
Anh móc ngón tay về phía cô, bảo cô đi qua, nói là một bí mật, phải nhỏ giọng nói mới được.
Giang Uyển thực sự tin tưởng, cúi đầu, chống tay vịn ghế sô pha.
Trông dáng vẻ anh rất nghiêm túc, nhưng lại không thể nhịn được cười, đôi môi phát ra vài từ mờ ám.
Giang Uyển sững sờ một lúc, sau đó liền đỏ mặt.
Cô nắm lấy chiếc gối bên cạnh và đập vào người anh: "Hạ lưu!"
Anh cũng không trốn, cái gối đập vào cánh tay anh, anh thuận tay ôm nó vào lòng.
Chống một tay lên mặt, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Có lẽ hài lòng với phản ứng của Giang Uyển, nụ cười của anh càng lộ rõ hơn trước.
"Không phải em nói sao, miễn là không vi phạm pháp luật và đạo đức."
"Nhưng mà..." Cô vẫn muốn nói thêm điều gì đó.
Hạ Khinh Chu đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, cười trêu chọc: "Chỉ là muốn em chủ động một lần, đâu phải bảo em giết người."
Giang Uyển nói anh ăn gian.
Hạ Khinh Chu nhướng mày, giả vờ kinh ngạc: "Rõ ràng là bác sĩ Giang ăn gian, đây là đang vả miệng sao?"
Giang Uyển không thể nói lại anh, rõ ràng cô cũng không chiếm ưu thế.
Mặc dù quả thật Hạ Khinh Chu có ý nghĩ này, nhưng anh chưa từng nghĩ tới việc ép buộc Giang Uyển, anh chỉ muốn trêu chọc cô thôi.
Ai biết cô không dễ chọc như vậy.
Anh định mở miệng kết thúc trò đùa này.
Nhưng sau vài giây im lặng, cô dường như đã hạ quyết tâm rất cao.
"Vậy được rồi."
Ánh mắt Hạ Khinh Chu khẽ nhúc nhích: "Hả?"
Dường như không nghe thấy.
Giang Uyển lặp lại: "Em nói, được thôi."
- ------------
Giang Uyển đã chuẩn bị kỹ càng trước khi bắt đầu, sau khi tắm xong liền tắt đèn.
Cô rất dịu dàng, ngay cả khi làm chuyện nào đó cũng vậy.
Cảm giác đó giống như cổ họng bị kim châm, sức lực mềm nhũn, muốn chết cũng không được.
Anh đột nhiên bắt đầu hối hận vì lẽ ra không nên để cô chủ động.
Hơi thở dồn dập, nhưng lại không nỡ bảo cô dừng lại.
Anh nhéo eo cô, yết hầu lên xuống dữ dội.
Quên đi, tùy cô vậy.
Do anh tự làm tự chịu.
Cảm giác như nghiến xương này không dễ chịu, nhưng lại hy vọng nó có thể kéo dài thêm một chút nữa.
Nửa đêm, Giang Uyển hỏi anh có cảm thấy khó chịu không.
"Vẫn ổn chứ?"
Hạ Khinh Chu nghiêng đầu cười rất nhẹ, sao lại cảm thấy bản thân mình trở thành người bị ngủ thế này.
"Không tốt lắm, eo hơi đau." Anh cố ý nói: "Có phải em tăng cân rồi không?"
Giang Uyển nói: "Hình như có một chút."
Anh đi tới ôm cô, cười đến khi vai run lên, dựa vào vai cô, nhỏ giọng nói: "Sao bây giờ lại không xấu hổ nữa?"
Giang Uyển sờ sờ đầu: "Không có gì phải xấu hổ cả."
Vai diễn như bị hoán đổi, nhưng cảm giác vẫn ổn.
Trong mắt bác sĩ Giang, Hạ Khinh Chu lúc này dường như là một bệnh nhân cần được chăm sóc.
"Nếu thấy không thoải mái thì phải nói với em đó."
Hạ Khinh Chu cười: "Sao nào, bác sĩ Giang vẫn muốn xem bệnh cho anh?"
Cô không phủ nhận: "Nếu như cần thiết."
"...."
Hạ Khinh Chu liếc mắt nhìn thời gian, đã là hơn năm giờ, "Còn chưa ngủ nữa? Ngày mai em không phải đi làm sao?"
"Em xin nghỉ phép." Vẻ mặt Giang Uyển nghiêm túc, "Ở nhà chăm sóc anh."
"...."
Hạ Khinh Chu: "Chăm sóc anh?"
Tại sao anh lại thấy cảnh này rất quen thuộc nhỉ?
Đúng lúc va phải đôi mắt đang cười của Giang Uyển.
"Được rồi Giang Uyển." Anh bóp gáy cô, áp vào trong vòng tay, "Em đang giễu cợt anh phải không?"
"Không phải anh bảo em chủ động sao?" Cô đẩy anh vài lần, nhưng không đẩy ra được.
Xét về sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ, cuối cùng cô đã bỏ cuộc.
"Vậy phải chủ động đến cuối cùng, ôm anh đi tắm nào." Anh đưa tay ra chờ cô ôm.
Giang Uyển hơi mở to mắt, vẻ mặt "Anh đừng nói giỡn".
"Em làm sao có thể ôm anh được!"
"Không phải nói muốn chăm sóc anh sao, lại còn nửa đường hối hận hả?"
"Nhưng mà người anh lớn như vậy, làm sao mà để em ôm đi tắm được?"
Hạ Khinh Chu khẽ nhướng mày cười nói: "Thật sao, hình như bác sĩ Giang đã quên lần nào mình cũng ngủ thiếp đi giữa chừng.
Em nghĩ là ai đã tắm cho em?"
Giang Uyển giả vờ như không nghe thấy, vừa nằm xuống giường liền bắt đầu giả vờ chết.
Giây tiếp theo, cả người bay lên không trung.
Cô được Hạ Khinh Chu bế lên, cảm giác rời khỏi mặt đất khiến cô hoảng sợ: "Anh làm gì vậy?"
Vẻ mặt Hạ Khinh Chu vô tội: "Tắm rửa chứ còn có thể làm gì nữa."
- --------
Trước đám cưới, Hạ Nhất Chu thường rủ Giang Uyển đi mua sắm.
Mặc dù cô không cần phải lo lắng về mấy chuyện lớn nhỏ của đám cưới nhưng có một số việc cô vẫn cần phải tự lo liệu.
Nhẫn cưới do Hạ Khinh Chu chọn, được làm đặc biệt độc nhất vô nhị.
Lễ phục kính rượu cũng vậy, cách đây 2 tháng đã đo size, hôm nay đi lấy mẫu thử xem size có phù hợp không.
Nhân viên bán hàng mang hai tách cà phê đến.
Không biết tại sao Hạ Nhất Chu lại bắt đầu nói tới quan điểm của mình về hôn nhân.
Chị chưa bao giờ là loại người giúp người thân mà bỏ qua lẽ phải.
Mặc dù Hạ Khinh Chu là em trai chị ấy yêu thương nhất, nhưng khi còn bé anh mắc sai lầm, chị ấy cũng không bao giờ mềm lòng.
Đáng phạt nên phạt, ra tay nặng hơn bao giờ hết.
Cha mẹ không nỡ trừng phạt anh, bảo vệ anh như tâm can bảo bối, cưng chiều anh như một tên công tử bột.
Cũng may là tính tình của anh không tệ, nếu không đã chẳng khác gì mấy tên nhị thế tổ suốt ngày chỉ biết đến tiền và tiền.
"Hôn nhân là nấm mồ của phụ nữ.
Chỉ đã từng trải nghiệm một lần rồi.
Nếu sau khi kết hôn tên khốn Hạ Khinh Chu kia đối xử tệ bạc với em, hãy trực tiếp nói cho chị biết, chị xử nó."
Giang Uyển mỉm cười, cảm ơn nói: "Nhưng em không nghĩ anh ấy sẽ đối xử tệ với em."
Có lẽ là vì quá hiểu rõ tính tình của anh, cho nên cô mới tin chắc anh không thể làm ra chuyện như vậy.
Hạ Nhất Chu đương nhiên tin tưởng vào em trai của mình.
Nhưng sau một cuộc hôn nhân thất bại, chị ấy đã nhận ra một sự thật.
Thứ như đàn ông, vĩnh viễn không thể tin tưởng quá nhiều.
Không biết khi nào sẽ thay đổi.
Hơn nữa còn kiếm rất nhiều lý do, không cảm thấy mình sai một chút nào.
"Em tốt tính, dễ bị bắt nạt.
Nó lại là một đứa ương bướng.
Nếu có một ngày như vậy, em nhất định phải nhẫn tâm, đừng mềm lòng."
Giang Uyển gật đầu, như có nghe vào: "Vâng."
Hạ Nhất Chu nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy lời nói của mình thật vô nghĩa.
Đối với thằng em trai si tình của mình, trong đầu nó chỉ toàn là Giang Uyển thôi.
Nó không bao giờ có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Thực ra cũng không chẳng dễ dàng, nửa đời thuận buồm xuôi gió của nó đã gặp vô số khó khăn trên người Giang Uyển, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.
- -------
Hôn lễ cũng không quá khoa trương, Hạ Khinh Chu biết Giang Uyển không thích quá phức tạp, cho nên nhiều chỗ đều cố gắng đơn giản nhất có thể.
Tuy đơn giản nhưng đâu đâu cũng tốn nhiều công sức.
Anh đương nhiên vô cùng coi trọng, cho dù là lễ cưới đã giao cho đội ngũ chuyên nghiệp, nhưng dù chuyện lớn chuyện nhỏ anh đều hận không thể tự mình làm hết.
Rất lâu trước đây, anh đã nghĩ đến từng chi tiết của đám cưới.
Nếu không vì tai nạn đó, có lẽ họ đã kết hôn từ lâu.
Nhưng may mắn thay, dù muộn nhiều năm, sau khi đi một vòng bọn họ vẫn đứng ở đây.
Giang Uyển không có người thân, cô tự trao bản thân mình cho anh.
Hôm nay, anh rất khác so với mọi khi, không còn sự tùy tiện lười biếng nữa.
Từng chút từng chút đều rất tỉ mỉ và cẩn thận.
Một thứ gọi là cảm giác an toàn.
Khiến Giang Uyển không nhịn được muốn dựa vào anh nhiều hơn một chút.
Dường như chỉ cần có anh ở bên, dù trời có sập xuống thì cô cũng không cần lo lắng.
Nhưng khi bọn họ trao nhau nhẫn dưới sự chứng kiến của mọi người, Giang Uyển ôm lấy anh, đột nhiên nở nụ cười: "Sao mắt anh lại đỏ vậy, quỷ thích khóc."
Hạ Khinh Chu rất ít khi khóc.
Ít nhất là trước khi gặp Giang Uyển, có lẽ chỉ lúc sinh ra anh mới khóc.
Khi còn nhỏ, anh thường bị ông nội trừng phạt vì tội không vâng lời.
Quỳ trong sân, quỳ một lần là cả đêm.
Hoặc sẽ bị đánh bằng gậy, sau lưng cũng rách da hết cả.
Nhưng đừng nói là khóc, thậm chí anh còn không nói một lời.
Cảm xúc có lẽ chỉ trở nên phong phú hơn sau khi quen Giang Uyển.
Trước đây khi cô luôn làm anh buồn, lần đầu tiên anh mới biết mình có thứ cảm xúc như vậy.
Không thể kìm nén được, tim gan và xương cốt cùng đau, vừa đau vừa nhức.
Tuy nhiên, cảm xúc và phản ứng của cô đều chậm chạp, thậm chí cô còn không nhận ra mình đã làm anh buồn.
Không dỗ dành, cũng không quan tâm.
Mỗi lần như vậy, anh đều tự mình điều chỉnh cảm xúc, sau đó xuất hiện trước mặt cô như một người bình thường.
"Không khóc.
Anh chỉ muốn hỏi em một vấn đề."
Họ nói chuyện không lớn, chỉ đủ nghe thấy nhau.
Giang Uyển nói: "Vấn đề gì? Anh hỏi đi."
"Sau này nếu anh buồn, em có dỗ anh không?"
Cô bất lực mỉm cười, đây là vấn đề quái gì vậy.
"Có."
- ------------
Đám cưới kết thúc, Hạ Khinh Chu bị đám người Tô Ngự vây quanh.
Cũng may bởi vì tửu lượng của anh tốt, nếu không đã say từ sớm.
Nụ cười trên khuôn mặt của mẹ Hạ chưa ngừng tắt, bà ấy đi mời rượu khắp nơi.
Cũng rất vui khi nghe những lời tâng bốc do người khác nói.
"Lần này phải nắm chặt cơ hội ôm cháu nội.
Nghe nói sinh năm Hợi là có phúc đó".
Mẹ Hạ kéo chiếc khăn choàng đang tuột lên, cười nói: "Chuyện này thuận theo tự nhiên, chúng ta không thể vội vàng được.
Tất cả phụ thuộc vào suy nghĩ của hai đứa nó.
Đương nhiên, tôi cũng hy vọng sớm được ôm cháu trai."
Chu Gia Mính dựa vào vai Giang Uyển: "Nhìn đi, mẹ chồng trên đời đều giống nhau, khi kết hôn đều muốn bế cháu trai."
Cô ấy giống như người từng trải, bảo Giang Uyển không được thỏa hiệp, mọi chuyện cứ làm theo ý mình là được.
Lần đầu tiên Giang Uyển kết hôn, cũng là lần đầu tiên cô biết kết hôn mệt mỏi như thế này.
Khó khăn lắm mới được ngồi xuống ăn, thỉnh thoảng dành thời gian trả lời Chu Gia Mính.
Chu Gia Mính nhìn về phía Hạ Khinh Chu đang bị vây quanh, tuy rằng chưa có say, nhưng có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
"Thật hiếm khi thấy anh ta tốt tính và kiên nhẫn như vậy."
Giang Uyển ngẩng đầu nhìn về phía đó, anh vừa uống xong một ly thì lại có người rót đầy.
Rõ ràng là anh ghét cách ép người ta uống rượu như này, nhưng hôm nay lại cười rất vui vẻ.
Cũng không hề từ chối, đưa bao nhiêu uống bấy nhiêu.
Nhưng dù vui thế nào cũng không được uống như vậy.
Giang Uyển đặt đũa xuống, đứng dậy đi tới chỗ đó.
Lấy cốc ra khỏi tay anh, dặn anh ấy uống ít thôi.
Người khác lại dỗ dành: "Chẳng lẽ anh Chu là người bị vợ quản nghiêm?"
Hạ Khinh Chu không có say, ý thức vẫn còn minh mẫn.
Nhìn thấy Giang Uyển, anh ngoan ngoãn gật đầu: "Không uống nữa."
Tô Ngự cười trêu: "Nào phải vợ quản nghiêm, đây là thê nô.".