Gần đây bệnh cảm lan rộng, trường mẫu giáo được nghỉ.
Là học sinh lớp mẫu giáo lớn, Hạ Thiên Ngự cũng được nghỉ và không cần đến trường.
Chỉ tiếc là mấy hôm trước dì giúp việc trong nhà cũng xin nghỉ rồi.
Em gái cũng đã được đưa tới nhà bà nội, Hạ Thiên Ngự hoàn toàn trở thành một đứa trẻ cô đơn.
Chỉ có thể ở nhà với ba.
Hạ Thiên Ngự bước đến bên cạnh Hạ Khinh Chu ngồi xuống: "Ba ơi, ngày mai ba có thể đưa con đến Universal Studios* chơi không, con muốn chụp ảnh với Megatron*."
*Công viên Universal Studios lớn nhất thế giới, chính thức khai trương tại Bắc Kinh (Trung Quốc) vào ngày 20/9.
*Megatron là một nhân vật hư cấu trong loạt phim Transformers do công ty đồ chơi Hasbro của Mỹ.
Hạ Khinh Chu đang xem hồ sơ mời thầu, chọc ngón tay lên trán nó, không cho lại gần: "Làm xong bài tập chưa?"
Hạ Thiên Ngự ý chí kiên cường, bị đẩy ra liền thay đổi vị trí: "Trường học cho nghỉ ba ngày, ngày mai con lại làm ạ."
Hạ Khinh Chu cuối cùng cũng rời mắt khỏi hồ sơ mời thầu mà nhìn đứa trẻ trước mặt: "Hạ Thiên Ngự, lần trước ba nói với con như thế nào?"
Hạ Thiên Ngự cúi đầu, mím môi lặp lại những lời lúc trước ba đã nói: "Không được lén lút lười biếng, bài tập ngày nào làm xong ngày đó."
"Biết vậy mà còn không làm?"
Hạ Thiên Ngự thở dài, chấp nhận số phận của mình.
Nhớ mẹ quá.
Vốn dĩ hôm nay Hạ Khinh Chu sẽ đến công ty, nhưng vì lo lắng Hạ Thiên Ngự ở nhà một mình, nên anh dứt khoát làm việc ở nhà luôn.
Hội nghị cũng họp online.
Trong nửa tiếng đó Hạ Thiên Ngự cũng im lặng làm bài tập, làm xong lại bắt đầu ồn ào.
Cầm chiếc máy bay mô hình chạy khắp nhà, nói rằng phải giúp nó cất cánh.
Cuộc họp này là cuộc họp nội bộ của ban lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Ngoài giọng nói của người nói, thi thoảng lại có tiếng khóc của một đứa trẻ không biết thuộc về nơi nào.
"Một uh uh uh, cất cánh nào."
Tất cả mọi người đều nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tính tình của boss lớn có tiếng là nghiêm khắc.
Chưa nói đến trong hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, cũng không biết là con nhà ai.
Mọi người lặng lẽ chờ màn chất vấn lạnh lùng sắp xảy ra.
Quả thật đã chờ được.
Chỉ là...
"Hạ Thiên Ngự, im lặng chút, đừng để ba nói lần thứ hai."
- -----
Giang Uyển đến tỉnh khác tham gia hội thảo, phải mất hai ngày mới trở về.
Vì vậy, hai ngày này chỉ có hai người ở nhà là Hạ Thiên Ngự và Hạ Khinh Chu.
Buổi tối muốn đi vệ sinh, Hạ Thiên Ngự gõ cửa phòng làm việc của Hạ Khinh Chu, cực kỳ ấm ức: "Ba ơi, con muốn đi toilet."
Kể từ vài ngày trước, khi chú Tô Ngự kể cho nó một câu chuyện kinh dị liên quan đến nhà vệ sinh, Hạ Thiên Ngự bắt đầu không dám tự đi vệ sinh vào buổi tối mà phải có người đi cùng.
Hạ Khinh Chu: "..."
Anh đẩy ghế ra và đứng dậy.
Hạ Thiên Ngự chủ động nắm tay anh: "Lần này đi lâu ạ."
Khi nó vào toilet, Hạ Khinh Chu đứng đợi ở bên ngoài.
Một lúc sau, thằng bé hét lên để xác nhận xem ba nó có còn ở ngoài không.
"Ba ơi?"
"Ừ."
"Ba."
"Ừ."
"Ba ơi?"
"Ừ."
"Ba ơi?"
"Tập trung đi vệ sinh, ba không có đi đâu cả."
Hạ Thiên Ngự cuối cùng cũng im lặng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Hạ Khinh Chu liếc nhìn đồng hồ, đã hai mươi phút rồi vẫn chưa ra.
Anh trầm giọng nói: "Thêm một phút nữa thì viết thêm một trang nghe viết."
Ngay lập tức có tiếng xả nước.
Hạ Thiên Ngự mở cửa và bước ra.
Hạ Khinh Chu: "Hóa ra nửa tiếng có thể xong?"
Mỗi lần đi vệ sinh đều ngồi xổm trong đó nửa tiếng.
Hạ Thiên Ngự thì thầm, "Ba thật đáng ghét."
"Ngày mai đưa con đến nhà ông nội." Anh thực sự không còn dư sức để chăm sóc nó.
Hạ Thiên Ngự không muốn đi: "Mỗi lần đến nhà, bà nội đều nấu một bàn đồ ăn lớn, con không thể ăn hết.
Hơn nữa A Quỳnh cứ nhìn thấy con là đòi ôm.
Con cũng là trẻ con mà, sao ôm nổi em ấy."
Hạ Khinh Chu nghe thấy lời nó, thấp giọng cười một tiếng: "A Quỳnh là em gái con, anh trai chăm sóc em gái không phải là chuyện nên làm sao."
Nó tỏ vẻ đau khổ: "Nhưng con không ôm được em, em ấy như một quả tạ ý."
Hạ Yến Như mới ba tuổi, trọng lượng như một đứa trẻ bình thường, nhưng so với Hạ Thiên Ngự không lớn hơn con bé mấy tuổi, quả thật là không bế nổi.
Hạ Khinh Chu cười nhẹ, sờ sờ đầu con trai: "Sao có thể nói em gái như vậy."
Anh mở cửa, bật đèn: "Được rồi, đi ngủ đi."
Hạ Thiên Ngự vừa bước vào, liền lo lắng quay đầu lại: "Ba, ba còn phải làm việc sao?"
Anh gật đầu: "Ừ, sắp xong rồi."
"Ba cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Mẹ nói thức khuya không tốt cho sức khỏe."
"Ừ."
Hạ Thiên Ngự lo lắng: "Ba ơi, ba nhất định không được chết đâu, con hy vọng mẹ và ba vĩnh viễn không chết."
Hạ Khinh Chu bất lực cười: "Ba sẽ cố gắng."
- -------
Hạ Khinh Chu ra quy định cho Hạ Thiên Ngự, mỗi ngày phải làm hết bài tập rồi mới được chơi.
Làm bài tập về nhà cũng được, nhưng sợ nhất là khi ba kiểm tra bài của nó.
Bài tập hàng ngày sẽ được mang đến Hạ Khinh Chu để kiểm tra.
Để làm ba mất tập trung, thằng bé luôn nói chuyện linh tinh về một điều gì đó.
"Ba, cô giáo nói giữa vợ chồng sẽ có thất niên chi dương*, ba và mẹ cũng có sao?"
*Thất niên chi dương (七年之痒): xuất phát từ bộ phim "Itchy Seven Years" của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được "thất niên chi dương" thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.
Hạ Khinh Chu nói: "Ba và mẹ con có 70 năm cũng không sao."
Hạ Thiên Ngự không ngừng lại: "Nhưng cô giáo còn nói trẻ con sinh ra bằng tình cảm của cha mẹ đều thông minh.
Tại sao con lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ là do ba và mẹ không đủ tình cảm sao?"
Hạ Khinh Chu: "Đừng đẩy vấn đề của riêng con lên người ba và mẹ.
Nếu trên lớp con ít lơ đễnh và nghe bài cẩn thận thì sẽ không ngốc như vậy."
"Em gái cũng không thông minh lắm.
Ngay cả bảng cửu chương cũng không thuộc."
"Em mới ba tuổi, đến một độ tuổi nhất định tự nhiên sẽ thuộc được."
"Ba, vậy độ tuổi nhất định là gì ạ?"
"Là tuổi sẽ không hỏi đông hỏi tây với ba nữa."
"Ba......"
"Được rồi, tiết mục hỏi đáp hôm nay tới đây là kết thúc."
Hạ Khinh Chu hơi nhíu mày, đặt bài tập đặt ở trước mặt thằng con, "Nói xem, con điền cái gì abcd ở phần câu hỏi phán đoán vậy?"
Hạ Thiên Ngự gãi đầu, xem ra vẫn không thoát được.
Buổi chiều Hạ Khinh Chu phải đến công ty, liếc mắt nhìn Hạ Thiên Ngự cũng không an tâm lắm, cuối cùng mang theo nó đi luôn.
Thằng bé đang ngồi ở ghế trẻ em, tay ôm chiếc cặp nhỏ của mình.
Hạ Khinh Chu nhắc nhở: "Bên ngoài và ở nhà không giống nhau, nhiều người phức tạp.
Đừng chạy lung tung, cũng không được rời khỏi tầm mắt của ba, biết chưa?"
Nó ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi ba!"
Sau khi đến công ty, đỗ xe ở bãi đỗ riêng, Hạ Khinh Chu cởi dây an toàn, ôm con xuống xe.
Hạ Thiên Ngự đeo cặp sách, đi đến nắm tay Hạ Khinh Chu.
Đây là lần đầu tiên cu cậu đến công ty.
Trên đường đi, nó luôn có thể nghe thấy các giọng nữ: "Đáng yêu quá!"
Người được khen hoàn toàn không biết gì, ngẩng đầu nhìn ba nó.
Ba của mình đáng yêu hả?
Chả đáng yêu chút nào, rõ ràng rất là hung dữ.
Sau khi vào văn phòng, Hạ Thiên Ngự đã hoàn thành bài tập hôm nay.
Hạ Khinh Chu sợ nó chán nên mở máy tính cho nó xem phim.
Anh đang làm việc trên chiếc ghế bên cạnh.
Nhân viên vào để báo cáo công việc, nội dung báo cáo năm, lãi lỗ của từng dự án.
Ultraman trong máy tính không ngừng biến hình.
Điều mà Hạ Thiên Ngự thích xem nhất là khoảnh khắc Ultraman biến hình, liên tục kéo thanh tiến trình và xem đi xem lại.
Sợ ba sẽ bỏ lỡ cảnh hay ho như vậy, nó còn vặn âm lượng lên mức tối đa.
Cô nhân viên im lặng, hôm nay dù là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng có lẽ cũng đoán được thằng nhóc có lông mày giống giám đốc Hạ này là con của anh.
Không cần phải nói, gen của người có tiền thực sự tốt, xem ra vợ cũng là một đại mỹ nữ.+
Hạ Thiên Ngự dường như không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, thậm chí còn muốn gọi ba nó đến cùng xem.
Mới vừa nhìn lên, nó bắt gặp ánh mắt của ba nhìn qua.
Ừm.
Có vẻ như có gì đó không ổn rồi..