Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh

Tác giả và đôi lời muốn nói:
Đầu tiên Mun xin gửi lời cảm ơn tới mọi người, những người luôn ủng hộ Mun và “Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh” trong suốt thời gian vừa qua. Cảm ơn các bạn đã cho Mun nghị lực, niềm tin để hoàn thành tác phẩm đầu tay này. Có lẽ cũng chính vì vậy mà Mun muốn viết tập cuối một cánh nhanh nhất để làm quà noel tặng mọi người. Lễ giáng sinh và món quà nhỏ này. Xin gửi lời chúc chân thành đến tất cả mọi người theo dõi truyện: Chúc các bạn Noel vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và người thân.
Bên cạnh đây. Mun cũng muốn hỏi ý kiến mọi người về câu truyện tiếp theo của “bà cô già” Băng Băng. Có hai thể loại: Một là xuyên không cổ đại tên: “Hoàng Hậu ATULA.” Hai là hiện đại ngôn tình:“Nàng phải là của ta”. Mọi người cho Mun xin ý kiến để viết nhé! Mun muốn viết bộ Băng Băng theo sở thích mọi người. Nếu bạn nào muốn góp ý, hãy để lại tin nhắn tại tập 5 nhà Mun! Mun sẽ viết văn án khi mọi người đã cho ý kiến và sẽ lấy một trong hai cái tên kia. Chết nãy giờ chiếm diện tích quá ~.~!! Mời pà kon đọc truyện. Yêu Mọi người nhiều. Moah…
Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh: Tập 5 (Tập Cuối)
Thấy Thiên Kim ngồi ngoan ngoãn trên giường, Gia Hoàng mới yên tâm gật đầu bước đi . Nếu không phải hôm nay công ty có việc quan trong thì hắn sẽ ở nhà mà canh chừng cô nhóc quậy phá này.
Hiện tại trong lòng , hắn có biết bao cảm xúc ngập tràn. Hạnh phúc, lo lắng và ngỡ ngàng khi biết cô một lần nữa mang giọt máu của mình. Niềm vui khi lại được bù đắp, yêu thương cô nhiều hơn trước. Hắn muốn dành cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Nhìn Gia Hoàng đi, cô không biết nên cười hay mếu nữa. Qủa thực anh có cần làm quá nên như vậy không?
Sau khi biết cô có thai, liền ngăn cấm đủ điều. Những điều khác thì không nói làm gì, nhưng tại sao lại có người vô lí đến nỗi mang thai mà không cho con người ta đi lại. Chắc muốn cô thành heo thật đây mà.
Tuy miệng hay càu nhàu như vậy nhưng trong lòng lại ngọt ngào hơn bao giờ hết. Còn nhớ khi sinh Hạo Thiên và Băng Băng chỉ mới ở lứa tuổi 24. Từ một người con gái cô đã trở thành một người mẹ với biết bao khó khăn.
Nỗi buồn và sự tủi thân khi không có anh bên cạnh. Đã bao đêm ngồi trong phòng, nước mắt lặng rơi cùng nỗi nhớ anh da diết.
Người ta đã từng nói, còn khóc là còn yêu, còn nhớ. Nhưng không khóc không phải vì mạnh mẽ hay đã quên. Mà không khóc có lẽ là nước mắt đã cạn đã quá mệt mỏi và nó đang chảy ngược vào tim.
Đúng vậy, năm năm qua cô lại càng nhớ, càng yêu anh nhiều hơn. Những lúc không ở một mình, nước mắt tuy không chảy, nhưng tim lại nhói đau khi có ai nhắc đến tên anh. Đôi khi, muốn hét nên thật to cho thoả nỗi nhớ và vơi đi những khát khao trong lòng. Để có thể dịu đi những nhớ thương đau khổ. Nhưng hình như, thời gian không làm người ta quên đi mà lại càng làm ta nhớ thêm nhiều hơn. Dù có là đau khổ hay hận thù, thì yêu vẫn chính là không thay đổi được.
Gia Hoàng cả ngày như ngồi trên đống lửa. Công ty có rất nhiều hồ sơ cần hắn phê duyệt. Nên mỗi đêm về đều thấy cô đã ngủ. Nhìn gương mặt ngủ ngon yên bình, hắn không đành lòng phá vỡ. Chỉ có bản thân biết mình đã chịu đựng những gì.
Khi ôm cô trong lòng, hương thơm quen thuộc và cơ thể mát lạnh dụ tình của cô làm hắn muốn điên lên được. Nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không làm được gì hết.
Đáng chết! Hắn mắng thầm trong lòng. Hai ngày sau hắn phải sang NewYork. Cứ nghĩ sẽ phải xa cô một tuần là hắn lại không chịu được.
Thư kí không hiểu gì khi nhìn thấy tổng tài đùng đùng nổi giận bước ra khỏi phòng. Tổng tài dạo này như quả bom nổ chậm làm cả công ty bị bệnh đau tim a. Đúng là người khó hiểu.
Nhìn thấy Gia Hoàng khóa cửa phòng ngủ rồi hùng hổ bước về phía mình. Chưa hiểu gì hết đã bị anh nằm đè lên người đến giật mình. “A. Anh làm sao vậy?”
Gia Hoàng cúi thấp đầu nhìn vào đôi mắt to tròn của người yêu. Đôi môi đỏ tự nhiên mọng nước. Hắn thèm khát mà bao chặt lấy nó.
“um…anh…um….”
Lưỡi hắn linh động chui vào trong miệng của nàng, triền miên mãnh liệt đảo qua đảo lại. Những cái mút sâu, liếm lộng của hắn làm toàn thân nàng nóng bừng.
Đôi môi của hắn đi từ cổ dọc xuống, bàn tay to cởi hết quần áo của nàng, muốn nhấm nháp hương vị ngọt ngào.
Hắn vừa hôn da thịt trắng mịn, tay không ngừng vuốt ve thân thể nàng. Ngay lập tức đôi môi nóng ấm phủ lên quả anh đào chín mọng. Toàn thân nàng run rẩy không thôi.
Hắn mỉm cười hài lòng khi thấy nàng có phản ứng. Miệng tà ác mà cắn, mút trêu đùa nhũ hoa nàng. Nàng không khống chế được, thân thể ngửa ra sau mà bám vào vai hắn.
“Um…Hoàng….a….”
Nghe thấy nàng gọi tên mình, hắn toàn thân căng cứng. Máu nóng như thiêu cháy toàn thân đang sôi sục. Trườn người xuống phía dưới, tay không quên nắn, bóp bờ ngực mềm mại.
Tách hai chân nàng ra, nhẹ mở cửa động của nàng. Hắn điên cuồng hạ môi xuống.
Bao nhiêu cái đói khát đều giải trừ hết qua những cái hôn hút liếm đầy phóng túng và hoang dại này.
Nàng toàn thân cứng đờ. Nàng hít sâu. Nàng thở dốc. Nàng cảm thấy trong cơ thể có một luồng nhiệt chạy khắp người. Nàng chịu đựng không được khi hắn hoàn toàn trong nàng. Nàng không ngừng thoát ra khỏi miệng hơi thở mê hồn.
“A…đừng…um….”
Hắn không quan tâm nàng chống cự, vắt hai chân nàng lên vai. Hắn cuồng dã nhìn nàng không hề che dấu. Hắn hơi thở nặng đi khi khát khao đòi hỏi dâng trào.
Nâng cao cặp mông động tình lên, vật nam tính đã sớm căng cứng kẽ động một cái.
“A a a a…..”
Cảm giác có được nàng. Cảm thấy toàn thân như đông cứng lại. Nhìn sâu trong dôi mắt mê li có bóng hình mình. Hắn điên cuồng xoay thắt lưng với những cái mạnh nhẹ khác nhau.
Hắn ra ra vào vào. Hắn tham lam chiếm lấy. Hắn điên cuồng đói khát.
Nàng thống khổ khóc nức nở, mồ hôi trên trán cũng tích tụ ngày một nhiều. Mãi đến khi nàng không thể chịu được nữa mà xin tha.
“Dừng…a…xin anh…um….”
Không quan tâm nàng, hắn nâng cao cặp chân thon dài lên vòng qua ôm lấy hông mình.
Hắn mạnh mẽ tiến vào sâu trong nàng. Hắn muốn nữa, sâu hơn nữa.
Nắm chặt vòng eo của nàng điên cuồng lắc hông, cho đến khi nàng hai chân vô lực mà mở rộng nằm phịch trên giường, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Mãi đến khi đạt được cao trào, hắn mới nằm đổ lên người nàng mà thở dốc.
Nàng gương mặt đỏ ửng vì mới trải qua hoan ái. Nàng môi sưng đỏ vì bị hắn hôn. Nàng mái tóc đen xòa hỗn loạn trên thân thể trắng nõn. Nàng toàn thân chi chít dấu vết chọc người suy loạn.
Hắn nhịn không được mà vuốt ve thân thể xinh đẹp. Hắn luyến tiếc để nàng ngủ say như vậy.Hắn muốn nàng một lần nữa. Hắn dường như vĩnh viễn thấy thiếu nàng.
Gia Hoàng khẽ vỗ về bộ ngực trắng sữa mềm mại đẫy đà, chiếm lấy hai đỉnh dùng sức xoa bóp.
“Um….”
Hắn ngậm lấy đầu nhũ của nàng không ngừng cắn mút làm nó đỏ bừng như hoa nở. Một tay kia nắm lấy nhũ hoa không ngừng nắn bóp, chơi đùa làm cho nàng không kìm được mà rên rỉ.
“Đừng..um…”
Hắn vươn người lên trên, ngặm cắn vành tai mẫn cảm của nàng như thổi khí vào.
“Anh muốn nữa”
Nàng kháng nghị bằng lời nói. Hắn hành động bằng thân thể. Nàng lại bị cuốn vào đáy mê tình ái.
Ló đầu ra khỏi chăn, nàng đôi mắt mờ sương mù, dèm cửa màu tối che đi tất cả. Không biết bây giờ là tối hay sáng. Đưa cánh tay ra ngoài cái chăn ấm áp, người hình như muốn thoát ra. Nhưng chợt bị đôi tay ai đó đan xen lại rồi mạnh mẽ kéo vào.
Chiếc chăn nhẹ màu đen tím chuyển động lộn nhịp. Tiếng rên ke khẽ, tiếng thở hổn hển đứt quãng.
Một lúc sau, chăn tự nhiên dớt ra. Chỉ nhìn thấy phần trên người đàn ông mồ hôi dính lại đến mê người, một đôi tay trắng mịn bám lấy cổ hắn. Nhịp động mạnh mẽ đến nỗi nàng nức nở, mái tóc bết lại dính trên trán. Môi hé mở thở dốc theo từng chuyển động mãnh liệt.
Người đột nhiên bị quay ngược lại. Mười ngón tay đan xen bám chắc ga nệm. Người đàn ông từ phía sau ra vào nhanh đến nỗi không theo nhịp điệu gì. Môi hôn để lại những ấn kí phía sau từ cổ đổ xuống.

“um…a….a…”
Tiếng thở dốc khàn đạc đầy nam tính, đôi mắt lạnh đã tối đen. Gương mặt chìm ngập trong dục vọng nhìn đến dục dỗ người ta phạm tội.
“Hộc….hôc…hừ….”
Hắn tham lam chiếm lấy cô, hắn mê đắm hoàn toàn. Hắn muốn được mãi mãi như thế. Hắn yêu cô…muốn cô. Cô là thuốc phiện của hắn. Mãi mãi không đủ.
Trong căn phòng xa hoa, một màu tối mờ ảo, không biết là sáng hay tối. Họ vẫn say mê trong thế giới riêng của mình.
(t/g: Phù phù * vuốt mồ hôi*. Anh ta bị động dục. Mun chạy TT_TT)
Hắn mỉm cười nhìn cô, mặc dù biết mình dặn dò cô sẽ không nghe. Nhưng chính là hắn muốn yêu thương cô.
Hôn lên đôi môi sưng đỏ nụ hôn nhiệt tình mê đắm. Sau đó nhẹ đặt xuống trán đầy dịu dàng trân trọng. “Ngủ ngon, anh đi sẽ về sớm với em.”
Hai người làm theo lệnh Gia Hoàng lên chăm sóc cô. Họ dĩ nhiên biết trong căn phòng kia hai ngày này xảy ra chuyện gì a. Hai người không bước chân ra khỏi phòng nửa bước. Một cô gái không nhịn được thốt lên.
“Không ngờ thiếu gia lại mãnh như thế.”
Mở nhẹ cửa ra, hai người đột nhiên cúi mặt. Hai má đỏ ửng, mắt không biết đặt ở đâu. Trong phòng không khí đậm mùi hoan lạc, quần áo mỗi nơi một cái. Chăn nệm nhàu nhò, màn cửa tối om đến ám muội.
Trên giường, người con gái đang nằm úp sấp để lộ ra làn da trắng mịn đầy dấu hôn. Tóc mềm xõa nhẹ, chăn che ngang hông. Hơi thở đều đều có thể thấy là cô đang ngủ.
Hai người làm đều vẫn còn nhỏ, nhìn thấy như vậy chỉ biết cặm cụi dọn dẹp. Tuy nhìn họ không biểu lộ gì nhưng cái tai hồng và gương mặt cúi xuống đỏ ửng đã bán đứng họ.
Thiên Kim tỉnh giấc cũng gần tối. Còn nhớ trước khi đi anh dặn dò rất nhiều. Nhưng đúng vào lúc đang ngủ nên câu được câu mất mà ậm ừ với anh.
Nhưng cũng không thể trách cô lười, đều tại tên háo sắc đấy làm cô mệt muốn chết.
Bây giờ lại thấy thiếu thiếu cái miệng hay càu nhàu, nhớ nhớ khuôn mặt nhăn nhó của anh. Chắc cô bị anh dạy hư rồi.
Ngày hôm sau, nhận được điện thoại của Thiên Kì, cô dời nhà đến chỗ hẹn. Không biết anh có chuyện gì mà không muốn đến nhà gặp cô.
Năm năm trước gặp Thiên Kì, từ đó cô đã xem anh là người bạn, người anh nuôi của mình. Có lẽ vì vậy, cô rất mong anh tìm được hạnh phúc.
Thiên Kì là người tốt, người đàn ông thành đạt và dịu dàng. Cô tin sẽ có người con gái phù hợp với anh.
Nhìn người đàn ông giản dị nhưng không kém phần cuốn hút ngồi quay lưng lại phía mình. Kim mỉm cười bước đến.”Anh chờ em có lâu không?”
Vẫn là nụ cười dễ mến và đôi mắt sâu sắc như đang cười. Thiên Kì cười tươi nhìn Kim ngồi xuống. Vì lí do hẹn với cô lên hắn đã tới sớm rất lâu, nhưng lại trả lời một hướng khác. “Anh mới tới, không lâu. Em ngồi đi”
Nhìn thấy cô hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy không phải của mình. Cũng có lẽ hắnsẽ không thể nào mang lại được cho cô. Lòng như bị ai đó lấy đi...hụt hẫng...đau xót biết bao. Từ lần đầu gặp mặt, cô đã cướp đi trái tim cô đơn hiu quạnh của hắn.
Tưởng rằng cô sẽ là của mình. Nhưng tiếc thay, hắn là người đến sau .
“Em dạo này vẫn tốt chứ?”
Nhìn ra ngoài cửa kính, tránh đi cái nhìn nóng bỏng của anh. Kim kẽ thở dài. Có chút không đành lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì khác.
“Em ổn và mang thai 3 tháng hơn rồi.”
Mang thai? Hai chữ này như một gáo nước lạnh làm hắn bàng hoàng tỉnh lại. Khi nhìn hai đứa nhỏ, khi chưa xuất hiện cha chúng. Khi ấy, hắn đã mơ rằng. Lần sau, cô sẽ sinh ra con của hắn.
Nhưng nào ngờ, mong ước chỉ là một cái gì đó quá xa tầm tay. Có lẽ chỉ trong những giấc mơ hắn mới nhìn thấy cô bên mình và con hắn. Phải, trong những giấc mơ, hắn đã mơ đến một gia đình có cô, hắn và những đứa trẻ. Rồi mỗi khi tỉnh giấc, hắn lại ngây ngốc mỉm cười hạnh phúc.
Chính là bây giờ…có lẽ phải buông tay …mặc dù…thật sâu trong suy nghĩ…hắn…không hề muốn.
Có lẽ phải để cho con thiên nga bay về khoảng trời bình yên của nó thôi.
“Chúc em hạnh phúc.”
Quay sang nhìn Thiên Kì, chỉ thấy trong đôi mắt anh có nỗi đau như nghẹn ngào. Mỉm cười nhẹ với anh. Kim dịu dàng nói lời sâu thẳm trái tim mình.
“Em mong rằng, anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, Thiên Kì ạ.”
[Hạnh Phúc] Hai từ này đã từng rất nhiều lần hiện lên trong suy nghĩ của hắn. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không muốn nghĩ tới nữa. Hạnh phúc được không khi người con gái mình yêu sẽ mãi mãi không thuộc về mình.
Trong lòng như có cái gì đó xót xa đang tràn ngập. Tại sao Tình Yêu lại quá đắng cay và ngang trái như vậy?
Đưa tay ra đặt nhẹ lên bàn tay đã từng mong ước được nắm một lần kia. Hắn không nên làm cô khó xử thêm nữa. Yêu là mong người mình yêu được hạnh phúc. Chúc cô luôn hạnh phúc, còn nỗi đau hắn xin giành riêng cho mình.
“Cảm ơn em.”
Gánh nặng trong lòng nhẹ bớt đi vài phần khi nhìn thấy hắn buông tay. Có lẽ hãy để nó diễn ra một cách tự nhiên và để người ta hoàn toàn thích nghi mà không hề ngượng ép. Thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau và mang đến hạnh phúc đến cho mỗi người.
Do ngồi hơi lâu nên khi vừa đi vài bước đã suýt nữa ngã xuống. Cũng may có Thiên Kì đỡ cô từ phía sau. Mỉm cười chào tạm biệt, cô bước ra ngoài cái ôm thoáng qua ấy.
Nhìn người con gái đang bước đi, vòng tay vẫn không hề nhúc nhích. Chỉ có người là chẳng thấy đâu. Khóe môi nhếch lên chua xót, tình yêu ơi! Thật sự quá phũ phàng.
Nằm xoay hết trái rồi phải trên chiếc giường sang trọng của khách sạn. Gia Hoàng bị một núi công việc đè ngập đầu. Nhưng mỗi khi làm việc là gương mặt đáng ghét kia lại hiện lên.
Hắn nhớ cô, rất rất nhờ cô. Mặc dù đã gọi điện rất nhiều nhưng hình như lại càng nhớ thê,. Hắn nhớ gương mặt ngọt ngào mà ngây thơ khi ngủ của cô, nhớ vòng tay và hương thơm quen thuộc mỗi khi cô trong lòng mình.
Hắn ghét ban đêm những lúc không có cô bên cạnh. Đó là cả một cực hình mà thời gian dành cho hắn. Những lúc nằm xuống, những lúc dở mình, những lúc vô tình níu chặt vòng tay. Vậy mà chẳng thấy bóng cô, chỉ thấy xung quanh đều là không khí lạnh lẽo.
Không nghe thấy tiếng cười, không nhìn được đôi mắt trong veo, không tận hưởng được nụ hôn ấm áp. Người hắn như có hàng ngàn con kiến bò khi nhớ đến cô. Nếu biết trước sẽ khổ sở như vậy, hắn đã sớm bắt cô đi cùng. Ngồi bật dậy, Hoàng gương mặt xám đen mở điện thoại.
“Um… Ai vậy.”
Nghe cái giọng quen thuộc này là biết cô đang ngủ, gương mặt không còn nhăn nhó mà kẽ cười ra tiếng “Con heo lười, là anh.”
Nghe thấy cái giọng cười cười nham nhở ấy, Kim mắng thầm trong bụng. Hắn ta đúng là thần kinh có vấn đề. Biết cô đang ngủ mà còn thản nhiên gọi điện đánh thức. Hắn phải biết rằng cô đã mệt như thế nào chứ. “Ùm… em nghe.”
Không biết tại sao mang thai lần này người cô rất khó chịu. Nhất là vùng ngực. Nghĩ đến là lại thấy nhức nhức. Lấy tay trở cái khăn ấm, Kim nhíu mặt kẽ “um” một tiếng.
Hoàng nghe thấy giọng cô lạ lạ, hỏi làm sao thì cô chỉ mắng mình ngốc rồi cúp máy. Nghe thấy tiếng nỉ non như thế, nhớ đến lúc cô dưới thân mình mà nghẹn ngào rên rỉ. Đôi mắt chìm đắm trong tình ái nhìn mình. Hay có những lúc nức nở xin hắn dừng lại. Thì phía dưới của hắn lại nổi lên phản ứng. Gắt lên một tiếng, hắn vứt điện thoại rồi cáu giận bước vào phòng tắm. Cứ chờ xem, hắn sẽ đòi lại cô gấp mấy lần. ( t/g: ^,,,,^ ka ka ka, thấy Mun hành hạ ảnh được không. Hô hô hô…)
Quán bar “Loves” ngập tràn ánh đèn tỏa sáng ánh hào quang. “Loves” là quán bar không chỉ nổi tiếng bởi sự sang trọng mà nó còn là nơi giành cho mọi giới tính. Phải là những người có quyền có thế mới có thể vung tiền như rác mà vào đây.
Không gian sang trọng, có nhiều chỗ ngồi phù hợp với mọi sở thích. Ai cũng có đôi có cặp, có bạn có bè. Nhưng trong ánh đèn mờ nhạt, một người đàn ông đang ngồi cô đơn với mấy chai rượi mạnh.
Nhìn hắn hai vai chùng xuống, mắt thờ ơ cùng mấy chai rượi vô tri lại làm người ta thấy đau lòng. Nó hoàn toàn trái ngược với hình ảnh đẹp trai dịu dàng ngày nào.

Loan Loan quyến rũ trong bộ váy màu đỏ tươi bước vào. Cô đi thẳng tới chỗ Tống Thiên Kì rồi ngồi xuống. Khóe môi cong lên nụ cười nham hiểm.
Thiên Kim đang nằm mơ màng chuẩn bị tiến vào giấc ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại. Vội vàng thay một cái váy màu trắng và khoác thêm cái áo ấm. Không muốn làm phiền tài xế đã nghỉ ngơi, cô gọi một chiếc taxi cho mình. (t/g: Mọi chuyện bắt đầu. Ka ka ka…Mun giống bà phù thủy không? Hô hô hô.)
Quán bar ồn ào náo nhiệt cùng mùi rượi nồng làm cô muốn nôn. Đi nhanh vào phía trong, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi. Kim nhíu mày tự hỏi tại sao lại uống say như thế này rồi nhờ người bồi bàn dìu anh ra xe.
Thở dài nhìn người đàn ông bên cạnh, cô biết có lẽ là do mình. Nhưng cũng chẳng thể nào làm khác được. Lí trí không thể nào điều khiển được con tim. Trong tình yêu, ai cũng đau khổ một lần. Và cô hy vọng đây là lần đầu cũng như lần cuối của anh.
Bây giờ mới nhớ ra, cô hoàn toàn không biết gì về Tống Thiên Kì, ngoài việc anh làm tổng tài Tình Thiên. Cuối cùng không biết làm cách nào nên cô đành đưa anh đến khách sạn nào đó.
Triệu Gia Hoàng mặt mày hớn hở hứng khởi ngồi trong xe hơi. Hắn đã cố gắng thu xếp công việc nhanh nhất để về với cô. Tưởng tượng ra gương mặt ngạc nhiên của cô, hắn cười thầm trong lòng. Tối nay hắn sẽ thỏa mãn cơn khát của mình dù tới sáng cũng không buông cô ra.
Tống Thiên Kì cảm thấy toàn thân rất nóng, người càng lúc càng như có lửa đốt. Miệng lưỡi khô khốc khó chịu. “Nước…nước.”
Thiên Kim đang định bước đi, nghe thấy vậy xoay người lại rót ly nước mang đến cho Thiên Kì. Mới đưa ly nước về phía anh, nào ngờ…”Bang..”.
Ly nước trên tay chưa kịp đưa đã bị một bàn tay đột ngột cầm lấy làm giật mình. Người vì cái kéo quá lực mà ngã xuống người hắn. Nhanh trong tích tắc không biết mình đã chuyển xuống phía dưới từ khi nào.
Cô thấy Tống Thiên Kì rất lạ. Người toàn thân nóng rực, hơi thở gấp gáp. Hơn nữa ánh mắt hắn rất đáng sợ, cảm thấy gai gai toàn thân.
“A! Thiên Kì. Buông ra, anh làm gì vậy.”
Tống Thiên Kì chạm phải làn da mát lạnh dễ chịu, ngửi thấy hương thơm mình hằng ao ước. Hắn khao khát mà cúi đầu thấp xuống.
Thiên Kim sợ hãi nhìn người đàn ông phía trên, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Ánh mắt hoảng hốt xen lẫn khủng hoảng nhìn hắn từ từ hạ môi xuống.
Nếu Tống Thiên Kì giám làm gì, đứng trách cô không khách khí. Hai bàn tay nắm chặt chẩn bị phản kháng, nhưng nào ngờ nụ hôn chỉ hạ xuống trán một cách nhẹ nhàng trân trọng đầy bỡ ngỡ.
Còn đang ngơ ngác, giọng nói như ma vương hiện hồn mang cái lạnh lẽo từ địa ngục làm cô hoàn hồn.
“Hai người làm gì thế.”
Kim giật mình đẩy Tống Thiên Kì ra. Nhìn thấy Gia Hoàng mặt tái xanh, mắt đỏ ngầu đang rống lên đầy đáng sợ ở trước cửa. Tim đập hoảng loạn trong lồng ngực. Hắn về rồi. Nhưng tại sao hắn lại ở đây? Biết anh đã hiểu lầm, đứng lên đi lại phía anh cô vội lên tiếng.
“Gia Hoàng. Sự việc không như anh nghĩ. Em…”
Chưa kịp nói hết câu thì bàn tay ai đã vung lên. Người cô không chịu được cái tát quá mạnh mà rơi xuống sàn nhà. In đậm một bên má trắng nõn mịn dấu năm ngón tay dài. Ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy sâu trong đôi mắt ấy ngập tràn lửa hận.
Nhìn thấy đôi mắt đau thương lẫn ngỡ ngàng của cô. Hắn gằn từng chữ để lại rồi bước nhanh như trốn chạy.
“Cô không cần giải thích. Tôi hiểu rồi.”
Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh không tin cô? Tại sao không đợi cô giải thích đã vội đi.
Bóng lưng Hoàng vừa khuất. Kim như người mất hồn bước theo sau.
Đồng thời từ bóng tối có một bóng người bước ra. Trên miệng, khóe môi cười đắc ý.
Kim không biết cô đã ra ngoài như thế nào. Tâm trí cô chỉ hiện lên khuôn mặt giận dữ lẫn đau khổ của anh.
Ơ…trời mưa sao? Ngước mắt nhìn lên, trời tối đen như mực. Chỉ thấy những hạt mưa được sáng bởi ánh đèn như đang trút giận mà đổ xuống người cô. Giọt mưa nặng hạt đến nỗi làm má cô đau quá. Chẳng biết từ khi nào da cô lại nhạy cảm như vậy. Nhưng sao chỉ đau một bên?...chạm vào sao thấy xót xa bỏng rát ..mà tại sao… tim còn đau hơn thế này? Chẳng lẽ đau cũng có thể lây truyền sao? Cười chua xót…nước mắt ngập tràn….chân bước đi không mục đích.
A.....đau quá....tim ...hoàn toàn chết lặng....hu hu...híc...híc.....a........ Gia Hoàng ........
Yêu tuy không tin…Yêu vẫn hoài nghi…Yêu có thể ghen tuông giận hờn…Yêu có thể như thế tất cả…Nhưng yêu phải chờ một lời giải thích của đối phương chứ.
Tại sao không tin…không chờ….không cho cô được như vậy.
Gió hình như lạnh hơn, mưa cũng lớn hơn rồi. Phải về nhà thôi. Nhưng cô sẽ đi đâu về đâu bây giờ?
Về nơi ấy ư…Có anh…. Có các con…có mái nhà thân thuộc. Nhưng…Liệu có được không?
Cánh cửa ấy, có lẽ đã khép lại với cô rồi. Nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy có cái gì đó nhẹ nhàng tiến vào rồi đột ngột đâm mạnh vào tim mình. Người cũng không chịu nỗi mà ngã xuống, trên má còn lăn dài hai dòng nước mắt. Mưa ngoài trời, cũng như mưa trong lòng cô vậy.
Sau khi bước ra khỏi nơi đáng sợ ấy, Gia Hoàng chạy thật nhanh như bị ma đuổi. Không, có lẽ còn hơn thế nữa.
Người con gái tâm tâm niệm niệm trong lòng mình ở trong vòng tay kẻ khác. Còn mình thì như điên như dại mà nhớ cô.
Hắn đã vui sướng như thế nào lúc chờ mong được gặp cô. Rồi khi nhìn thấy hình ảnh trong tin nhắn, hắn đã tự lừa mình gạt người như thế nào để tin cô.
Vậy mà lúc gặp lại sau những ngày tháng nhớ nhung…cô đã cho hắn cái gì đây? Hạnh phúc…niềm tin đâu chẳng thấy. Chỉ thấy toàn phũ phàng cùng đau khổ mà thôi.
Hắn đã từng muốn say trong biển tình kia, muốn yêu trong đôi mắt ấy, muốn hạnh phúc ngập tràn với mùi hương quen thuộc. Muốn là một áng mây trời che bóng mát cho cô, muốn là người chồng để yêu thương che chở cô nhiều hơn.
Nhưng bây giờ, hắn còn lại gì? Hắn chẳng có gì cả. Hạnh phúc thật mỏng manh dễ vỡ . Còn đau thương, phẫn uất thì lúc nào cũng bên mình. Yêu được gì ngoài hai điều ấy. Vậy mà chẳng hiểu vì sao vẫn yêu? Vẫn say? Vẫn mộng.
Còn nỗi xót xa nào khi mình thành kẻ ngốc bị lừa, còn nỗi đau nào hơn khi ngỡ rằng hạnh phúc nhưng ra toàn là dối gian. Còn trái tim đâu nữa mà yêu mà hận trong khi nó đã quá đớn đau.
Hắn thật sự quá mệt mỏi. Toàn thân hoàn toàn không còn sức quỳ sụp xuống. Tim như bị hàng ngàn mũi tên đâm mạnh vào. Xung quanh chỉ thấy không khí lạnh lẽo át đi hơi thở của mình.
Người con gái tôi yêu…Em đã mang đến cho tôi những gì? Tôi còn đâu nữa trái tim để sống khi em đã cướp nó đi mất rồi.
Từ ngày đó trở đi, Gia Hoàng không thấy bóng dáng ấy nữa. Chắc bây giờ, cô đang vui vẻ bên người đàn ông kia.
Đớn đau thật. Hắn thất bại, hoàn toàn thất bại.
Nghĩ vậy, hắn lại điên cuồng mà nhấc ly rượi lên. Nốc thật cạn vào cổ họng cay xè.
Loan Loan ngồi một phía nhìn Gia Hoàng uống hết mấy chai rượi mạnh. Cô hôm nay mặc một chiếc váy gợi tình, trang điểm thật mỹ lệ.
Mục đích của cô vẫn là hắn. Chỉ cần hắn say thì cô sẽ lập tức đưa hắn đi. Một khi gạo đã nấu thành cơm và cô mang thai. Tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt. Mặc dù cái cô muốn là ả đàn bà kia sẽ bị Tống Thiên Kì làm nhục. Nhưng không sao, như vậy cũng đủ thành công rồi.
Nghĩ đến người đàn ông kia cuối cùng cũng là của mình, Loan Loan không sao kìm được nụ cười thỏa mãn.
Đang định đứng lên bước về phía hắn, bỗng nhiên một người đàn ông xuất hiện làm cô liền khựng lại. “ Hừ! Phá đám.”
Nhìn người vừa tới dìu Gia Hoàng đi, Loan Loan trong mắt muốn bao nhiêu tức giận có bấy nhiêu. Cầm ly rượi lên uống cạn cho thỏa cơn tức. Lần này không được, cô không tin sẽ không có lần sau.
Một gã đàn ông nhìn lịch sự bảnh bao nhếch môi cười ngồi bên cạnh Loan Loan. Hắn vừa cho cái gì vào ly nước của cô thì không ai biết ngoài hai tên ngồi bên cạnh hắn.

Quốc An sau khi đưa Gia Hoàng đã say mèm về nhà theo lệnh bà xã. Nhìn Gia Hoàng nằm như người chết trên giường thì chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Lần này là lần thứ hai mà hắn ta uống say như vậy. Nhưng đều vì một người con gái. Ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể nào tin được, Triệu Gia Hoàng lạnh lùng cao ngạo kia lại có lúc phải lụy vì tình như vậy.
Nếu như hôm nay không có hắn thì người nằm bên cạnh ông bạn thân này sẽ không chỉ là không khí thôi đâu.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, đầu óc Gia Hoàng đau như búa bổ. Còn đang suy nghĩ mình làm sao có thể về được nhà thì giọng nói châm trọc vang lên.
“Triệu tổng, ngài có vẻ rất sung sướng nhỉ?”
Nhíu mày ngước lên, không ai khác chính là gã bạn chết tiệt. Nhìn thấy hắn là anh có thể trả lời nghi vấn của mình rồi.
Biếng nhác dời giường, hắn cần phải tắm rửa. Cô không thích mùi rượi, mỗi lần hắn chỉ cần uống một ly là cô có thể nhận ra. Khi ấy hắn còn đặt biệt danh mũi thính rồi trọc cô suốt một thời gian dài.
Hình ảnh cô hiện lên trong vòng tay kẻ khác lóe lên trong đầu. Gương mặt thả lỏng lập tức đanh lại. Tại sao hắn lại quên cô đã giáng cho hắn một gáo nước lạnh như thế nào. Hắn hận không thể nào bóp cái cổ mảnh khảnh kia.
“Tắm nhanh rồi chúng ta đi ăn sáng, tớ có việc này muốn nói với cậu.”
Gia Hoàng ngồi trong phòng làm việc, nét mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Từ khi nghe Quốc An phân tích hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng như Quốc An nói, nếu cô chọn gã đàn ông kia thì năm năm sau cô sẽ không ở bên hắn. Có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm và chuyện này đều nằm trong dự tính của người gửi tin cho hắn. Hắn hoàn toàn sai lầm.
Bên cô, yêu cô, hắn không hề hối hận. Nhưng tại sao lại không tin cô? Có lẽ hắn đã quá yêu, quá ghen, quá ích kỉ nên lí trí mới lệch đi như vậy.
Nhận được tin nhắn chậm trễ của gã bạn thân, Gia Hoàng chạy như bay đến bệnh viện. Chết tiệt, cô nằm viện mà không nói sớm cho hắn biết.
Đứng ngoài của, hắn do dự không thôi. Tay cầm vào chốt cửa rồi lại buông ra. Bên trong phòng kia, chỉ cần mở cánh cửa này ra. Hắn sẽ thấy cô. Nhưng sao lại cảm thấy hổ thẹn như thế này.
“Anh đứng đây làm gì? Không mướn người canh cửa.”
Hoàng giật mình nhìn Bảo Nghi vừa mở cánh cửa ra. Còn chưa nói gì thì đã bị cô lườm một cái lạnh ngắt.
““Thầy” ơi! Thầy yêu nhiều mà ghen nhiều quá làm sao con gái người ta chịu nổi.”
“Cô….”
“Hừ, Kim đang ở trong. Cũng may thai nhi không sao. “Thầy” lo liệu mà chăm sóc nó đi.”
Nhìn bóng lưng cô khuất rồi hắn mới đẩy cửa bước vào.
Người con gái đang nằm ngủ trên chiếc giường trắng tinh, mái tóc thả dài đen bóng. Ánh sáng bao quanh, nàn da trắng hồng, gương mặt thanh khiết. Giây phút này đây, hắn ngỡ rằng mình đã nhìn thấy tinh linh của đất trời.
Nhưng khi lại gần, nhìn cô gương mặt tái nhợt, một bên má hơi sưng. Lòng hắn có cái gì đè thật mạnh.
Tay run run chạm nhẹ vào nó, thấy hơi nóng ẩm. Nhận ra cô nhíu mày đau đớn. Khóe mắt hình như có cái gì chảy ra. Chính hắn đã làm cô tổn thương như vậy.
Thiên Kim cảm nhận tay mình bị một bàn tay quen thuộc cầm lấy, có cái gì đó mát lạnh rơi xuống mặt mình.
Khẽ mở mắt, thấy một người nằm gục trên giường. Tuy chỉ nhìn thấy lưng, nhưng cô biết là anh.
Nhìn thấy anh như vậy, nước mắt không kìm được lại rơi. Cô đã rất buồn, rất đau khi nghĩ anh không tin mình. Tại sao? Yêu cô nhưng lại không tin?
Anh cáu giận, anh tổn thương, anh lạnh lùng bước đi. Tất cả những điều ấy như một cái kim từ từ từng chút một mà đâm vào tim cô. Ngày qua ngày đã làm tổn thương tình yêu mà cô dành cho anh.
Thấy có tiếng động, Gia Hoàng bừng tỉnh. Nhìn thấy cô yếu đuối quay mặt sang phía khác, hai vai run run nhưng không khóc thành lời. Hăn không biết làm gì, chỉ nhẹ ôm cô vào lòng. Hy vọng, cô có thể cảm thấy hơi ấm của hắn.
Đưa tay gạt đi dòng nước mắt, vuốt nhẹ mái tóc mềm. Ôm cô chặt hơn, hắn nhẹ giọng xin lỗi. “Nín đi cô bé, đừng khóc.”
Nghẹn ngào, cô rơi lệ. Khóc càng nhiều hơn vừa nãy. Bao nhiêu tủi hờn, bực dọc khó chịu bất an cứ tuôn trào hết.
“Anh còn đến đây… làm gì nữa. Híc híc… chẳng phải….”
Nghe cô vừa khóc vừa nói, hắn đau lòng lên tiếng dỗ dành ản ủi.
“Anh sai, là anh không đúng. Em cứ đánh mắng, nhưng đừng khóc. Nhìn em khóc, anh rất đau lòng.” (t/g: Ngọt thế! =.=’’)
Gia Hoàng còn cầm tay cô lên đánh đánh vào má mình. Yêu thương đặt nụ hôn lên trán cô mà dụ dỗ.
Cứ như thế, trong vòng tay ấm áp. Đau thương như được dỗ dành. Cô khóc đã, mắng đã, cuối cùng ngủ lúc nào cũng không hay biết. (t/g: Mẹ nào con này.^,,,^!)
Tống Thiên Kì hôm sau đến xin lỗi và từ biệt cô. Nhìn anh nhợt nhạt như vậy, cô chỉ có thể mỉm cười chúc anh bình an.
Có khi thời gian và khoảng cánh sẽ là liều thuốc xóa đi tất cả. Mong anh sẽ hạnh phúc ở một phương xa.
Từ khi xảy ra chuyện đó, Thiên Kim như là chúa tể của Gia Hoàng. Chắc có lẽ vì có tật giật mình nên anh rất ngoan ngoãn mà học nấu ăn cùng chăm sóc vợ khi mang thai.
Tối nay Hoàng đắc ý cười khoái trá. Cuối cùng hắn đã học được chiêu làm giảm bớt hiện tượng tắc sữa cho cô. Thầm nghĩ sẽ lấy lại những gì mình phải chịu đựng.
Nhìn cô trước mắt mà không được chạm vào, người hắn như hơ trên lửa nóng. Thật là tức chết khi tên bác sĩ kia giám tuyên bố phụ nữ mang thai 8 tháng trở nên sẽ ngừng quan hệ vợ chồng.
Mang gương mặt đen xì đầy tức giận vào phòng. Nhưng vèo một cái lại bay hết. Nhìn cô trong bộ đầm trắng mỏng, da thịt nửa ẩn nửa hiện đang nằm đọc sách. Toàn thân như có ngọn lửa vô hình cuộn tròn tích lại.
Thiên Kim nhận ra đôi mắt sáng quắc của anh, khóe môi cong lên kẽ cười. Dĩ nhiên cô biết anh nghĩ gì. Nhưng cô không dễ gì bỏ qua cho anh đâu. “Anh đứng đấy làm gì? Lưng em mỏi hết rồi đây nè.”
Hoàng thu hồi tầm mắt mỉm cười bước lại phía giường. Quái thật. Hắn thấy cô mang thai mà sao còn quyến rũ hơn thế này. Làm hắn khó chịu mà không biết phải làm sao.
Kim mỉm cười đắc ý trong lòng, đàn ông mà không được giải tỏa dục vọng là cả một cực hình. Cô biết chứ. Nhưng thì sao? Cô thích hành hạ anh như vậy đấy. (t/g: Ủng hộ!)
Bàn tay nóng ẩm như ngọn lửa xâm nhập vào da thịt mát lạnh mịn màng. Kim thoáng rùng mình. Mặc dù anh chỉ đang mát xa cho cô, nhưng lại làm cô nhộn nhạo quá. Chắc vì mang thai nên cơ thể có phần nhạy cảm hơn.
Hơi thở nóng rực phủ trên mặt cô, giọng nói tà mị bùa mê cùng ánh mắt sáng quắc như thợ săn mồi nhìn chằm chằm mình. Kim thoáng rùng mình.
“Anh học được bài mới. Thực hành xem em thoải mái không nhé.”
Mơ mơ màng màng cô đồng ý. Nếu dễ chịu và tốt, dĩ nhiên không sao. Dù gì càng làm anh muốn mà không được thôi. (t/g: Dã man. Nhưng chưa biết à nha.)
Ngay lập tức người cô bị lật lại, váy ngủ bị mở lộ nguyên phần ngực. Còn đang ngạc nhiên thì nụ cười tà ác của hắn cùng nụ hôn nóng bỏng như mưa trút xuống làm cô loạn trí.
“Anh học bài mát xa giảm khó chịu khi tắc sữa. Em yêu, ngoan ngoan nào.”
Chưa kịp nói được lời nào, lưỡi anh đã chui tọt vào khoang miệng cô đòi hỏi dây dưa cùng những cái mút liếm cuồng nhiệt. Trí não đột nhiên ngừng hoạt động, chỉ thấy hơi thở nóng ẩm bao lấy toàn thân.
Hai bàn tay anh như đói khát mà lộng hành ở bờ ngực căng mọng của cô.
Khi anh dùng lực một tí, thân thể cô như căng trào. Cảm giác dễ chịu thoải mái làm tiếng nức nở không kìm được mà thoát ra.
Nghe thấy vậy, môi hắn nhếch lên cười. Tay không ngừng vận vê xoa nắn xung quanh bộ ngực mê hồn. Tay kẽ niết nhẹ quả anh đào đỏ mọng, nhận thấy có giọt nước chảy ra và thân thể run nhẹ của cô.
Dời môi cô ra, hắn hôn dọc xuống dưới bằng những cái mút liếm. Dừng lại trên vùng ngực, ngửi thấy mùi thơm của sữa.
Cổ họng khô khốc, kìm lòng không được hắn ngửi thử. Thơm thơm lại có mùi dụ dỗ. Lưỡi vươn ra lướt nhẹ, cảm thấy đói khát mà ngậm vào trong miệng mà trêu đùa.
“a….ư…anh….um…”
Cô mồ hôi dính lại bên thái dương. Cô đôi mắt đã mờ đi . Cô hơi thở gấp hơn khi anh châm lửa nóng. Cô toàn thân nóng rực ướt ai như có ai thiêu đốt.
Gia Hoàng thích thú chơi đùa, môi không ngừng mút vào nhả ra cùng những cái cắn nhẹ ngang ngược. Tay kia không ngừng mà nắn bóp. Cảm nhận nó mềm mại, nó cứng lên rồi đứng thẳng. Hắn lại càng muốn nhiều hơn nữa.
“Anh muốn…hộc…anh muốn em.”
Nhìn cảnh tượng này cô không biết dấu mặt đi đâu. Hắn mắt chứa đầy dục vọng, hơi thở thoang thoảng mùi sữa nóng rực. Lưỡi vươn ra liếm môi đầy gợi cảm.

Bang! Từ khi nào cô lại háo sắc như thế này. “Không…không được…”
Hơi thở tốc hành nóng rực ám muội, hắn ngang ngạch phủ xuống người cô bằng những nụ hôn.
“Anh sẽ cẩn thận thật nhẹ nhàng. Một lần này thôi. Ngoan, hãy để anh yêu em.”
Thiên Kim mặt đơ ra, nhận thấy dưới chân có vật gì đó cứng mà chà xát da thịt. Váy ngủ trong giây lát đã nằm ở đâu đó. Phút chốc cả gương mặt đều đỏ bừng. Này…này không phải là….
Lời nói chưa thành đã bị cuốn vào nụ hôn cuồng dã, từ chối chưa kịp đã bị châm lửa nóng nhiệt tình.
Có lẽ mọi người đang chìm vào giấc ngủ, và khi mở mắt ra, trời sẽ sáng. Nhưng, đêm sẽ mãi dài với đối lứa đang say trong biển tình kia.
(t/g: Hết…. Diễn biến như thế nào Mun không biết. Thôi thì mọi người tự tưởng tượng nha ! Kò Kò…)
Bị anh lôi kéo dậy, miễn cưỡng dời cái giường ấm áp sau đó nửa tỉnh nửa mê bị đặt xuống cái ghế bông mềm mại.
Hoàng mỉm cười yêu thương nhìn con heo mê ngủ. Múc một muỗng cháo anh dỗ dành. “Nào, a !”. Nhìn cô nhắm mắt mở mắt ăn, lòng cảm thấy thương cô nhiều hơn. Không biết lần trước khi không có hắn bên cạnh cô đã xoay sở ra sao?
Vuốt tóc mai gọn ra phía sau, Hoàng dịu dàng nói. “Tỉnh đi, tí anh đưa em đi sắm dồ!”
Cuối cùng chính xác là hắn đưa cô đi mua đồ. Đường đường là chủ nhân tập đoàn thành đạt, thời gian rảnh còn không có, nhưng lại có thời gian đưa cô đi mua sắm. Nhìn anh thứ gì cũng lấy, thứ gì cũng nhìn ngó như đứa trẻ. Cô chỉ biết cười trêu anh thôi.
Ngồi trong xe hơi sang trong, hai nắm tay nắm chặt vô lăng. Đôi mắt như máu lửa phun trào. Loan Loan nhìn người phụ nữ mỉm cười hạnh phúc.
Môi đỏ như cắn ra máu, cô ta, chính cô ta đã khiến cô thành ra thế này. Còn nhớ đêm mà cô oán hận nhất. Tấm thân ngọc ngà của cô bị 3 gã đàn ông kinh tởm chà đạp khinh khủng như thế nào suốt đêm. (t/g: Gieo nhân nào, gặt quả lấy thôi!)
Cô ta có tất cả, ngược lại cô mất hoàn toàn.
Hận…Cô hận người đàn bà này.
Trong mắt như hằn lên vệt máu. Nắm tay từ từ xoay tròn. Bánh xe chuyển động theo quỹ đạo.
Thiên Kim mở to đôi mắt kiếp sợ nhìn chiếc xe đang phi nhanh về phía mình. Chân bủn rủn không chuyển động được. Xung quanh chỉ nghe tiếng ồn ào la hét của mọi người. Chiếc xe vẫn lao vun vút về phía cô.
Gia Hoàng vừa bước ra, nhìn thấy cô thần. Hắn gương mặt tái nhợt chạy như bay về phía cô.
“Kim…Cẩn thận!”
Chiếc xe lao vào lan can, mọi người la hét. Tiếng còi xe, tiếng cứu thương liên tục vang lên.
Gia Hoàng ngồi bình thản đọc báo trong phòng. Trên trang nhất là hình ảnh người con gái đang trốn tránh máy chụp ảnh với tiêu đề “Người mẫu Loan Loan bị nghi ngờ âm mưu giết vị hôn thê Triệu Gia.”
Nếu khi ấy xe người đàn bà ác độc kia không bị lệch tay lái, nếu khi ấy hắn đến bên cô chậm hơn một tí. Thì hắn có lẽ sẽ mất cô một lần nữa.
Không được, hắn phải ngay lập tức cưới cô sau đó giam cô lại trong nhà. Có lẽ như thế hắn mới an tâm được.
Giọng nói mang theo vui sướng, Gia Hoàng ôm cô trong lòng xoay tròn mỉm cười hạnh phúc.
“Mẹ heo nhỏ! Làm vợ anh nhé!”
Băng Băng và Hạo Thiên trong bộ đồ công chúa và hoàng tử xinh đẹp đi hai bên. Mọi người nhìn hai đứa trẻ như kim đồng ngọc nữ không khỏi tán dương. Ngồi một phía, có một đôi mắt luôn dõi theo bóng dáng cô gái nhỏ. Khóe môi kẽ nhếch lên cười kì lạ.
Cô bước vào, váy cưới trắng như tuyết. Mái tóc đen huyền, làn da trắng nõn. Cô như một tiên nữ hạ phàm.
Gia Hoàng đứng phía trên, nhìn cô như người mất hồn. Cô đẹp quá! Hắn cảm thấy cô ngày càng đẹp lên.
Người con gái này, đã hoàn toàn là của anh.
Đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trong lòng. Nhìn cô hai má ửng hồng, khóe môi mỉm cười, đôi mắt long lanh hạnh phúc. Tim hắn xao xuyến đập loạn nhịp.
Dù có là khoảng cách nửa vòng trái đất. Dù thời gian xa nhau có mãi là vĩnh hằng. Người con gái tôi yêu! Em luôn đẹp trong mắt tôi. Tình yêu của tôi! Mãi mãi cũng đầy, trong, nhiệt tình như lúc đầu gặp mặt,
“Tôi yêu em! Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh của tôi.”
Cái Kết nhỏ:
Triệu Gia Hoàng thích trí giúp Thiêm Kim thay váy cưới. Hắn hôm nay sẽ có đêm tân hôn ngọt ngào cùng vợ yêu của mình.
Dìu cô nằm xuống, từ từ hạ nụ hôn đầu tiên.
“A…..!”
Hoảng loạn hắn dừng lại, cúi xuống xem cô.
“Sao vậy em?”
Kim mặt nhăn nhó, trán lấm tấm mồ hôi. Môi bặm lại nhìn rất đau.
“Em đau bụng…hộc … a…hộc… Chắc sắp sinh…nhanh…”
Hoàng cuống cuồng kêu gọi mọi người chuẩn bị rồi nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện. Hắn thật là tính toán sai. Sao không để cô sinh song rồi hãy cưới. A… đêm tân hôn của hắn….
Hạo Thiên ngơ ngác ngước nhìn chị hai hồn nhiên hỏi.
“Chị hai! Ma ma sinh mà ba giận ai vậy?”
Mỉm cười xoa đầu em trai, Băng Băng giải thích.
“Vì tối nay là đêm động phòng của ba, nhưng lại không thành.”
Vẫn giọng nói non nớt vang lên.
“Động phòng là gì vậy chị hai.”
“Là đêm thân mật của cợ chồng”
“Đêm thân mật là gì vậy chị 2?”
Băng Băng cảm tưởng mình sẽ phải trả lời 1000 câu hỏi tại sao cho cậu em của mình. Nắm tay em, cô dẫn em về phòng.
“Khi nào Thiên lớn, Thiên sẽ biết.”
Một câu nghi vấn chưa được thoát ra đã bị chặn lại.
“Thiên ngoan, về phòng ngủ. Sáng mai chị hai đưa em đi thăm em và mẹ”
Giọng thích thú vui vẻ, Hạo Thiên cười khanh khách.
“Thiên ngoan, mai chị hai dẫn Thiên thăm mẹ và em nha”
“Ùm”
Cô vừa đi vừa nghĩ, có lẽ bây giờ ông bố đang đứng ngồi không yên ngoài cửa phòng sinh đây.
Ah, ngày mai Noel lại về. Về đan nốt khăn thôi.
"Merry christmas 2011"
The End


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận