CHAP 16: QUÁ KHỨ ĐAU BUỒN CỦA CÔNG CHÚA NỤ CƯỜI
…ba phải không?...
“Ba…ba ơi!!!...”
…
…
…
“Tuệ Như, tỉnh dậy mau! Tuệ Như…” người tôi có cảm giác bị lay lay bởi ai đó…
…Mệt quá…Thật khó chịu…
“Nhanh lên…” lại tiếng gọi trong lo lắng ấy…
…lờ mờ…lờ mờ…
“Mau ngồi dậy, cô bị sốt rồi, chắc vết thương đang nhiễm trùng đó! Mau lên, tôi đưa cô đi bệnh viện…” giọng nói lo lắng
“Chun hả?...” giọng tôi thều thào, nói không ra hơi, tôi chỉ cảm thấy cả người nóng bừng lên
“Chắc là vết thương bị nhiễm trùng rồi!...Nhanh lên, tôi đưa cô đi bệnh viện…” nói rồi tên Chun đưa tay nhấc tôi dậy
“Thôi! Tôi…tôi không sao đâu…anh định nói với bác sĩ đây là vết thương do Thần chết gây ra hay thú hoang hả?” tôi cười đau đớn
“Trời ạ, giờ này mà còn nói nhảm được, tôi có cách của tôi!” nói rồi tên Chun đưa tay định bế tôi lên
“Đừng! Tôi sợ bệnh viện, mình…mình đừng đến bệnh viện…được không…tôi không muốn nhìn thấy nó đâu! Đừng mà!” tôi đẩy tay tên Chun ra
“Đừng trẻ con thế nữa!”
Tôi cương quyết không đến cái nơi đầy lo sợ và đau đớn đó, nhất định không đi… Tôi vật người nằm xuống, thở thều thào, nước mắt đang ứa ra và chảy dài trên má…
“Mẹ…mẹ tôi…và…và cả tôi nữa đã rất sợ nơi đó rồi…nên xin anh…xin anh đừng đưa tôi đến đó nữa mà! Huhuhu, tôi còn chịu được…, tôi sẽ ngồi dậy cho anh sát trùng…cho anh chườm đá…được không? Đừng bắt tôi tới đó mà! Huhuhuhu…” tôi bật khóc, nói trong nghẹn ngào
“Trời ơi…” Chun bất lực dậm mạnh chân xuống sàn rồi bỏ đi xuống lầu… Chỉ còn lại mình tôi, mình tôi trong đau đớn lẫn thể xác và tinh thần… Huhuhu…cái khoảnh khắc đó…cái khoảnh khắc bất lực đó đã khiến tôi đau đến nhường nào…nhìn mẹ ruột mình nằm trong phòng mổ mà bản thân chỉ biết ngồi khóc…Khoảnh khắc đó…chính lúc đó tôi đã mất đi mẹ ruột mình trong vô vọng. Đứa bé 4 tuổi thì làm được gì chứ? Chỉ có thế níu kéo sự sống của mẹ mình trong nước mắt, sợ sệt và đớn đau…Mẹ ơi…mẹ ơi…mẹ của con…Huhuhuhu…Tôi rất sợ bệnh viện...Huhuhu…mỗi lần đến đó tôi đều nhớ đến mẹ…nhớ đến giây phút xé ruột xé gan ấy…
“Huhuhuhu…huhuhu…”
“Cạch…cạch…chúng tôi đã cố gắng hết sức, mọi người hãy vào trong nhìn mặt bệnh nhân lần cuối!Rất xin lỗi” bác sĩ lắc đầu rồi chán nản bỏ đi, chỉ còn…
“Mẹ ơi…mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi…mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi…Huhuhuhu…”
“Tuệ Như! Cháu đừng khóc nữa, dì sẽ luôn ở bên cháu! Được không? Nín đi, nín đi cháu. Kể từ giờ phút này, dì sẽ làm theo di nguyện của mẹ cháu, nín đi, dì sẽ thay thế, bù đắp tình thương và làm mẹ của cháu! Nín đi mà, nín đi, huhuhuhuhu…huhuhuhu…chị ơi…chị của em…Tuệ Như à!!! Dì thương, dì thương…ngoan nào!!!Huhuhu…”
Huhuhuhu…khoảnh khắc ấy như một cơn ác mộng càn quét trái tim non yếu của một đứa trẻ 4 tuổi, năm lên 1 thì mất đi người cha mà bản thân còn chưa ý thức được nét mặt ông ấy! Chỉ nương tựa vào mẹ, người mẹ thân yêu, người luôn bảo vệ và đau đớn thay người đó cũng bỏ tôi mà đi, phải làm sao? Làm thế nào đây? Huhuhuhu,…Tôi luôn tự an ủi mình, tự bảo vệ mình, và tôi vẫn sẽ như thế nếu như không có người em sinh đôi của mẹ thay mẹ chăm sóc tôi…Tôi luôn tự nhủ rằng người có khuôn mặt giống y chang ấy chính là mẹ, chính là mẹ, tôi đã phải vượt qua những tháng ngày đau đớn ấy khổ sở đến nhường nào! Sốc nặng đến thế nào! Cơn bão tinh thần khốc liệt đã đổ ập xuống mái ấm của tôi, khiến một đứa trẻ mới chỉ 4 tuổi đã mồ côi, đã nếm mùi vị đắng cay của một cuộc sống không gia đình…Phải chi tôi không bất hạnh như thế! Phải chi lúc ấy tôi đã có đủ khả năng làm phẫu thuật! Phải chi dì có lá gan phù hợp để cấy ghép mà cứu sống mẹ tôi! Phải chi tôi không có mặt trên đời này để khỏi phải nếm mùi đau đớn! Hàng loạt cái “phải chi” khiến tôi trào nước mắt, xót xa, dằn vặt. Tôi đã dồn hết tình thương yêu, niềm kính trọng cho dì – người mà hiện giờ tôi gọi là mẹ, người mà đã cùng tôi, đã thương tôi, đã giúp tôi vượt qua tất cả, cồng lưng gánh vác nuôi lớn tôi từng ngày. Tôi vô cùng có lỗi với dì bởi chưa một lần xem dì như mẹ ruột…Làm sao tôi làm được chứ!...Làm sao tôi quên đi được nỗi đau dằn xé hằng ngày trong tim cơ chứ!...Từ lâu tôi đã quên mất sự yêu thương của mẹ rồi…tôi cố tình quên đấy…bởi, tôi không muốn nhớ đến nó để mỗi đêm phải khóc trong đớn đau, trong quằn quại…Tôi cần lắm sự ủ ấp của mẹ…cần lắm cánh tay ấm áp ôm tôi vào lòng…nhớ rất nhớ cái nụ hôn mẹ trao cho trước khi đi ngủ…Tất cả những điều ấy tôi vẫn còn ghi như in…quên sao được chứ! Nó đã khắc vào tim tôi rồi, nó cứ nhói lên, nhói lên khiến tôi đau đớn…Để rồi từng ngày…từng ngày tôi lớn lên trong cái vỏ bọc hồn nhiên và lạc quan…để tôi phải đeo cái áo giáp ngụy trang luôn tươi cười và xem dì chính là mẹ…Tôi như thế đấy, mỗi khi bị chạm vào nỗi đau tôi như một con thú hoang bị trúng đạn của bác thợ săn, mỗi khi nhớ lại quá khứ tôi không thể khóc, vì tôi đã khóc quá nhiều, khóc trong đêm, trong giấc mơ, và cả trong tim nữa…Mẹ ơi, ba ơi…con bị ốm rồi! Sao 2 người không ở lại mà săn sóc cho con chứ?; Mẹ ơi, ba ơi…con đói quá! Nhưng con không dám nói với dì vì dì đã quá mệt mỏi vì con; Mẹ ơi, ba ơi…con buồn quá! Con nhớ 2 người đến chết được, con đau lắm, co khổ lắm, con lạnh nữa, con cần sự ấm áp của gia đình, con cũng muốn được như tụi bạn được đầy đủ ba, mẹ. Con yêu dì nhưng dì không thể lấp đầy khoảng trống trong tim con được…Đó là những điều tôi đã kêu than, rên rỉ mỗi đêm về, khóc nhiều lắm, khóc không ngừng nên bây giờ tôi đã chai sạn, không còn muốn nhớ về nó nữa. Tôi tự trách ông trời sao quá trêu người, giáng cái họa ấy xuống trên tôi! Tôi cũng tự hỏi, hạnh phúc ở đâu? Yêu thương ở đâu? Sao nó chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi? Sao nó chẳng đến để khiến tôi nở nụ cười thật sự?... Huhuhuhuhu…huhuhuhu…- tôi khóc một mình, khóc vì buồn, vì đau, vì cái giá của hạnh phúc quá đắt mà tôi phải trả từ khi lên bốn đến giờ…nhưng cuối cùng vẫn là con số 0 – một số 0 vô vọng đè nặng thêm vết thương lòng đang quặn lên từng cơn…Huhuhu…Hước…Huhuhuhu…
“Cạch…Mau ngồi dậy tôi băng bó cho cô!” Chun đẩy cửa bước vào
“…Hichic…Huhuhuhuhu…”
“Cô khóc à?” Chun tiến đến gần, lấy tay sờ lên trán tôi rồi hỏi
“Không…Tại tôi khó chịu và đau thôi!” tôi vội chùi nước mắt, những giọt nước mắt đắng chảy ra từ trái tim khô cằn…
“Cô sốt cao đó! Phải rửa vết thương ngay mới được, mau đi thay cái áo nào đó hở vai ra đi!”
“Ừ…” tôi gật nhẹ đầu rồi lồm cồm bò lên, Chun để tay sau gáy nhẹ nhàng đỡ tôi dậy. Tôi bước đi loạng choạng, chóng mặt quá…
“Ớ…có sao không?” tôi ngã vào người Chun…
…
“Anh làm gì vậy?”
“Cô đi còn chẳng được nữa là! Mở tủ lấy áo đi!” Chun đưa tay bồng tôi lên, theo phản xạ tôi dơ tay choàng cổ anh ta, khuôn mặt đầm đìa nước mắt thoáng chút ngạc nhiên…Anh ta bế tôi lại đứng trước tủ gỗ, tôi mở cửa đưa tay lấy cái áo ba lỗ, đầu óc quay cuồng suýt nữa thì đập đầu vào cái gái treo quần áo bên trong…Anh ta lại tiếp tục bồng tôi vào tolette, đặt tôi ngồi lên nắp bồn cầu rồi đi ra ngoài đóng hờ cửa…
Mình phải nín thôi! Khóc trước mặt anh ta xấu hổ chết đi được…
…
“Cóc cóc…Này, xong thì gọi tôi, đừng có mà ngất luôn ở trong đấy đó!”
“Tôi xong rồi…” tôi thều thào, với tay cầm cái áo sơ mi mới thay ra
Và cũng y như lúc vào, hắn ta nhấc bổng tôi rồi bế ra ngoài, đặt tôi ngồi lên giường…Bây giờ đầu tôi rất đau, vai cũng đau nữa, cảm giác khó chịu vô cùng nên chẳng quan tâm gì, cũng không biết ngượng ngùng…
…
…
“Biết ngay mà, chảy nước vàng rồi! Vì vậy mới sốt cao đến thế!” tên Chun vừa tháo miếng gạc vừa lèm bèm nhăn nhó
“Hừ…hừ…” tôi thở dốc
…
…
“A…Đau…đau quá!” tôi chết điếng được khi tên Chun tưới oxi già lên vết thương, ấy vậy còn lấy miếng bông miết mạnh để lau nước vàng. A…Đau quá đi mất…
“Biết đau rồi à?”
“A…Anh…anh làm gì thế hử?” không biết tên Chun đổ thêm thứ thuốc gì mà tôi có cảm giác như vai mình đang bị đứt rời ra vậy, như có hàng ngàn con dao đang “bằm” cái vai tôi…
“Thuốc gì tôi cũng chẳng biết! Cô bán thuốc nói là cái này dùng để rửa vết thương bị nhiễm trùng nên tôi mua về thôi!” tên Chun nói giọng nhỏ nhẹ. Mà lấy đâu ra tiền anh ta mua chứ ?!? A…Đau quá – và cơn đau lại cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi
“Hóa ra…Ưuuu…hóa ra…nãy giờ…Hừ…nãy giờ anh đi mua thuốc đó hả?” đau quá nên tôi nói cũng không ra hơi
“…”
“A…Ư…”
“Khoác áo vào rồi nằm xuống cặp nhiệt độ!”
“…” làm theo
1phút…
5phút…
10phút…
“38 độ 8!!! Cao đấy, tăng độ thêm thì chỉ có nước cấp cứu!!!” Chun cầm cái cặp nhiệt độ lèm bèm
“Cám ơn anh! Hồi nãy là anh chăm sóc tôi à?” tôi hỏi thì thầm
“Chứ ai vào đây! Nghĩ là ba cô hả? Sốt mà cũng nói mớ được nữa!”
“…” vậy mà mình cứ tưởng là ba cơ đấy! Phì, tức cười thật, lần đầu tiên có người săn sóc mình như thế từ khi chính thức là trẻ mồ côi! Hơhơ…
“Anh cũng biết chăm sóc quá ha!” tôi đặt lưng nằm xuống, nói đùa cho nhẹ bầu không khí… (bó tay)
“Ngủ đi”
“…”
…
…
…zzz…
…zzz…
…zzz…
…không còn khó chịu nữa…
…mình cảm thấy thật thoải mái…
…vui…
…hạnh phúc…lần đầu tiên đấy!!!...
…zzz…