CHAP 23: THÀNH CÔNG THỨ NHẤT CỦA HOT BOY THẦN CHẾT
Nhưng mà phải công nhận là anh ta cũng đẹp trai thiệt…ối chết! Sao mình lại đi khen kẻ thù cơ chứ! Không được không được, anh ta xí tệ!!! (lại dối lòng!!!)…
Đến chiều…
“A! Thái tử đã về, hôm nay trông Người đẹp mê li luôn! Háhá!!!” tên Lui khen tấm tắc rồi cứ như “vợ hiền” chạy lại cởi áo khoác, lau mồ hôi, ọe, làm như đi đâu khổ sở lắm vậy! Mắc ói quá!!!
“Ơ! Cái gì đây? Lịch làm việc của người mẫu độc quyền trong tháng 7 và 8. Từ thứ 2 đến thứ 6: không việc gì không phải đến công ty. Thứ 7: 14 giờ đến 17 giờ: tập thể dục thể hình (tập xong hộc máu chết quá!!!). Chủ nhật: nếu thích thì đến công ty tham gia party tuần. Vào thứ 6, thứ 7 và chủ nhật cuối tháng: sáng 8giờ đến 10giờ 30, chiều 14giờ đến 17giờ: đến Studio L-Studio chụp hình quảng cáo mẫu trang phục mới. Thứ 2 đầu tháng: từ 8giờ đến 9giờ 30: họp với hội đồng quản trị cùng các nhà thiết kế độc quyền của L-Style. Lưu ý: nếu công tác xa (chụp hình ở ngoại thành hoặc nước ngoài) dự tính ít nhất là 3 ngày ột đợt chụp hình. Wow, lịch làm việc của người dày đặc luôn, ơ, vậy những ngày đi chụp hình hay họp cái gì đó thì Người không đến đây sao ạ?” Lui dựt phắt cái tờ giấy tên Chun đang cầm đứng đọc vanh vách (Thần chết siu đẳng, đọc chữ được luôn!!!). Hứ, đúng là…, lắm việc đến thế thì ở nhà luôn đi, một tháng hơn 10 triệu mà còn tới đây chi nữa, quởn thật, hay lắm, quán ta không phải chỗ để nhà mi thích thì đến, ghét thì đi đâu! Hứ…đồ đáng ghét, không ra thể thống gì cả, còn bảo mình không biết suy nghĩ cho người khác, hắn ta cũng có biết suy nghĩ đâu, đúng là…Hứ…sớm muộn gì ta cũng “đá” mi ra khỏi quán cho xem…Hichic, không biết lúc đầu mình bảo hắn vào đây làm chi vậy trời!!!
“Ờ!” tên Chun ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế, khoanh hai tay trước ngực, nói (giống đại ca dễ sợ)
“Đúng là con người không biết suy nghĩ cho người khác, đồ ích kỉ, vô duyên. Có người một tháng được hơn mười triệu còn tới tiệm người khác moi tiền. Công việc dày đặc vậy sao không ở nhà tịnh dưỡng luôn đi cho có sức khỏe? Tới đây làm gì không biết, bộ đây là chỗ muốn đi hay ở đều tự do sao? Không có quy tắc gì cả! Hứ, nói vậy không biết tự rút lui chưa hay còn lì lợm bám riết người khác, chắc đợi đuổi trực tiếp mới chịu đây mà!” tôi vừa rửa cà chua vừa nói vọng ra giọng điệu đầy mỉa mai. Hứ, tôi nói vậy còn nhẹ nhàng lắm đấy! Chưa tới mức cầm chổi quét đi đâu…
“Đúng là con người lắm điều, người ta sống sao mặc kệ người ta, mình có phải chủ quán đâu mà quyết định mọi việc!” tên Chun thối thây cũng ngồi bên ngoài nói móc vào, giọng cực đanh đá (zời ạ! Đanh đá đều mà!!!)
“Nè! Tên kia! Tôi nói anh hả?” tôi tức không chịu nổi, đứng trước cửa ra vào nhà bếp cao ngang hông, 2 tay chống nạnh – tướng sư tử hà đông, dẩu môi chuẩn bị “phun lời hay ý đẹp”
“Tôi nói cô sao?” tên Chun vẫn bình tĩnh như chưa từng bình tĩnh, hắn ta nói mà không thèm nhìn tôi lấy một lần, tôi…quê quá, bỏ về vị trí cũ cho an phận, mắc công chuốc nhục vào thân. Mà công nhận mình cũng “có duyên”, nói phông lông thôi mà, trúng ai thì trúng, haizz, tật rục rịch tái phát. Hứ, nhưng cái tên kia có cần nói thế không, quê muốn chết, được lắm, đáng lẽ ta thấy người đẹp trai nên định tha thứ (lí do chả hợp lí tẹo nào!) nhưng mồm lưỡi người chua ngoa quá nên ta sẽ phục thù à biết, bữa giờ nhịn nhục, cam chịu, sẽ có ngày ta bùng nổ, bay vào bóp chết nhà ngươiiiiiiiiiiiiii…- hình ảnh tưởng tượng
“Thôi, hai người đừng cãi nữa! Mà Thái tử ơi, hồi nãy tôi xem truyền hình thấy Người bị bao vây nhiều quá! Liệu có phiền phức lắm không ạ?” Lui lo lắng hỏi. Sì! Quan tâm hắn ta làm gì chứ, thoải mái hay không thì cũng tự hắn ta chọn mà, đã bảo rồi mà không nghe, còn nói nặng mình, cho đáng cái đời, lần này thì đừng hòng nhận được sự khoan hồng từ ta đây nhé!!! “Tự làm tự xử đi!!!” – phương châm của Tuệ Như ta đây là vậy đấy!!!
“Lui, cám ơn ngươi lo lắng cho ta. Nhưng dù có gian nan, vất vả, đau khổ, bức xúc, tê tái, cồn cào, xót xa, nhức nhối,… thế nào (nói quá thật) TA CŨNG VẪN SẼ KIÊN TRÌ LÀM NGƯỜI MẪU ĐỘC QUYỀN CỦA L-STYLE, KHÔNG BAO GIỜ TỪ BỎ ĐÂU!!!” tên Chun làm bộ mặt đau khổ rồi từ từ chuyển sang nét “gian tà”, nhấn mạnh từng câu từng chữ như đang muốn chọc điên tôi. Và đương nhiên, kế hoạch của hắn đã thành công… (để tg mình miêu tả tí nhé!: phía trong nhà bếp, một thiếu nữ xinh đẹp đang “đứng hình” nét mặt như muốn giết người tới nơi, một tay nắm chặt dộng mạnh xuống tấm thớt trước mặt, một tay cầm con dao đang băm vằm củ cà chua đáng thương – dù sao cũng trở thành món sốt mì Ý nhưng “chết” trong tay Tuệ Như còn đau đớn gấp trăm ngàn lần!!!). Được lắm tên Chun, đừng trách ta độc ác, hừ…
“Dzaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…rầm rầm rầm rầm rầm…bằm bằm bằm bằm bằm…” – hình ảnh tưởng tưởng (trở về hiện thực, củ cà chua – đại diện chàng Chun trong tưởng tượng đang dẹp lép như con tép, nước cà chua – đại diện áu và nước mắt của vị Thần chết đẹp zai đang xịt và bắn tung tóe khắp nơi, Tuệ Như – đại diện cho nữ kiếm hiệp đang mặt lạnh như tiền, “chém” tới tắp “quả cà chua” tội nghiệp. Và cuối cùng, cảnh tượng “trên mây”: Chun tắt thở, xung quanh toàn là máu me, mặt bị rạch hàng vạn nhát nên “dung nhan” tan biến, người đầy những đường chéo thậm chí có thể “nhìn xuyên thấu nội tạng”, nữ kiếm Tuệ Như đứng cười điên dại. Hiện thực: quả cà chua…khỏi nói đi ha!, Lui và Chun kinh hoàng, ngơ ngác, thẫn thờ, bàng hoàng,… bởi nàng Tuệ Như đang cầm con dao cười như điên dại trong nhà bếp, liên tục phát ra những âm thanh “rùng mình” như : “húuuu”, “háháhá…”, “héhéhé…”, “ahahahahahahahaha…”, “chết đi con”,… “xong đời mày rồi “bưởi” ơi!”, “vĩnh biệt từ đây nhé em yêu!!!”… .Chậc chậc chậc… - Chun và Lui mặt “thương tiếc” lắc đầu đồng đều…)
…bình thường trở lại…
“À, Lui nè, ngươi có biết chứng minh thư, giấy khai sinh, bằng lái xe là gì không hả? Tổng…Tổng gì đó bảo ta về nhà chuẩn bị!”
“Thần cũng không biết nữa!!!”
Zời ạ! Là Thần chết mà đua đòi, ham hố đi làm người mẫu chi cho giờ gặp phải mấy cái rắc rối đó! Đáng lắm! Hứ, đừng hòng mình chỉ cho nhé! Quên đi Diễm ơi!!! (có ai nhờ đâu trời!!!~.~). Hahahaha, có điện thoại, có ipad, có xe hơi cả thẻ tín dụng mà không biết dùng thì cũng như không, wahahahahahaha, đúng là đồ đầu to…ahahahaha…(lại lên cơn rồi!)
“Nè Lui, ta bây giờ biết sử dụng điện thoại rồi, cả cái gì to to dài dài hình chữ nhật nữa, chưa hết đâu nha, cái thẻ không thời hạn gì đó ta cũng biết xài luôn! Thấy hay chưa!!! Hôm nào chúng ta đến siêu…siêu gì đó đi, ta sẽ sắm sửa cho người đầy đủ, không để nhà ngươi thiệt thòi đâu!!! – cười híp mắt (tình tứ thật đấy!!!)” tên Chun vênh váo đắc ý, khỏi nói cũng biết tôi bị “rớt” từ trên~ xuống rồi…Hứ, nhưng mà xe không biết đi cũng như không! Áháháháháháhá…
“Còn nữa, cái anh thư kí hôm bữa nói sẽ dạy cho ta lái xe, chiếc xe ta gửi ở gara công ty rồi!” (chậc chậc! tội Tuệ Như quá, “té” tập 2 rồi)
“Bốp bốp bốp…Người giỏi thật, bây giờ chúng ta có thể sống một cuộc sống như con người rồi! Hihihihihi, mặc dù thần không biết những thứ ấy là gì nhưng cũng…chúc mừng Thái tử…Oh yeah…*Chúng ta là những Thần chết ăn chay, chúng ta không bị điên, chỉ có lòng nhân ái, không giết người, không hút máu người và máu chó cũng không, đó không phải là điên, đó là lòng nhân ái, ta biết sủa gâu gâu, ta biết kêu éc éc, ta biết bay vù vù, ta biết tàng hình víu víu. VÌ CHÚNG TA LÀ NHỮNG THẦN CHẾT ĂN CHAY. Oh yeah!!!*” tên Lui “ca ngợi” một hồi rồi “rống” một bài cực kì quái dị (ai nghe xong tưởng tâm thần cũng nên), chưa kể cái câu cuối tên Chun còn đồng thanh hát theo nữa! Zời ạ, mình đang ở chung với hai tên khùng sao, bọn họ hát cái quái gì thế nhỉ? Y như quốc ca của đất nước “chứa” mấy kẻ trốn viện ấy!!!
“Híhí! Bài hát độc quyền của chúng ta hay quá!” Lui tự hát tự khen (nói tóm lại là tự xử) rồi cười hề hề. Ôi chao, cái đầu của tôi, chắc nổ mất thôi, ở cạnh bọn họ chắc mình điên theo mất (điên sẵn luôn rồi còn gì! Cứ thích giả bộ!!!). Không lẽ mỗi khi mấy người đó vui thường hát bài này à?!? Đúng là…không thể tưởng tượng. Tôi đứng trong bếp mà cứ như bị tra tấn, quằn quại như vừa uống nhầm thuốc xổ…Khổ nỗi, không biết tên nào chế cái bài ca điên khùng này vậy trời?!?