CHAP 25: ĐỐI DIỆN VỚI VẾT THƯƠNG LÒNG
“Ô hô! Xem cô mê trai chưa kìa! Được hôn lên trán một cái thì thích đến không biết gì luôn rồi, con gái con đứa kiểu gì không biết!?!” một tiếng nói mỉa mai từ phía sau tôi
“Anh vừa nói gì thế?” tôi bắt đầu bực mình. Lui biết sắp có chuyện xảy ra nên từ trong gian bếp chạy vội ra
“Thì tôi bảo không hiểu cô là thứ gì mà trai nào cũng mê hoặc được cô, lúc thì ngắm tôi say đắm, lúc lại vì một nụ hôn xã giao mà đực cả mặt ra. Không biết cô là loại gì đây?” vẫn giọng điệu mỉa mai
“Anh đang ghen à? Mới nhìn là đã hiểu, anh bày hết trò này đến trò khác để tách tôi và anh Minh, bộ anh thích tôi rồi hả?” tôi hỏi vặn vẹo lại anh ta
“Cô…cô…là… là thứ gì mà tôi phải ghen phải thích. Chẳng qua tôi thấy điệu bộ cô lúc ngồi gần hắn ta trông chẳng giống ai cả, sợ cô mất hình tượng trước anh ta thôi. Với lại, khuyên cô một điều nhá! Cô không có cửa với anh ta đâu, nên đừng có mà đua đòi nữa, xem hắn là biết còn nhà quyền quý rồi, cô chủ nhỏ của quán ăn nhanh đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa nhé! Với lại, tôi thấy anh ta có đẹp đẽ cái quái gì đâu, chẳng qua ăn bám của cha mẹ nên mới được thế thôi! Vì vậy cô nên từ bỏ cái suy nghĩ ấy đi…hiểu chưa?” tên Chun khoanh tay ra dáng đang dạy đời người khác
“Không giống ai sao? Mất hình tượng sao? Lại còn đua đòi nữa à? Anh dám bảo anh Minh ăn bám sao? Đừng có ra điệu đàn anh nữa, không hiểu chuyện gì thì đừng nói. Hừ, anh biết cái gì về tôi mà dám đứng đây mỉa mai hả? Đừng có nghĩ ở cạnh tôi nhiều nên ra vẻ nhá! Nói cho anh biết, anh chẳng là cái quái gì với tôi cả, nên đừng có mà hết lần này đến lần khác xúc phạm tôi, tôi đã nhịn anh một lần, nhưng lần này thì tôi cắt đứt thật đấy, anh bảo tôi đừng xen vào chuyện của anh thì từ nay anh cũng đừng xỏ mũi vào chuyện của tôi nữa, đừng làm tôi điên lên!” tôi trừng hai con mắt tức giận nhìn anh ta
“Phải đấy, tôi và cô chẳng là cái gì với nhau cả, mà cắt đứt gì chứ, được thôi, không có gì thì cắt đứt đi, từ nay đừng ai quan tâm tới ai nữa, cô là gì mà tôi phải quan tâm, đúng đấy, từ nay tôi chính thức… đá cô!” …hắn ta vừa nói gì thế, “đá” sao? Hừ, mình với anh ta hẹn hò khi nào mà dám đá mình, điên thiệt rồi!
“Thôi, hai người cho tôi xin đi, đừng cãi nhau nữa, chuyện cũ chưa xong lại bắt sang chuyện mới rồi, bộ hai người không muốn làm hòa sao?
“KHÔNG” đồng thanh. Sau khi quát vào mặt tên Lui, hắn ta liếc tôi một cái rồi tông cửa ra ngoài. Phải, anh biến luôn đi, đừng quay lại nữa. Hừ, đá sao? Hắn ta nghĩ mình là ai chứ?!? Đá à? Anh ta có tư cách đá mình sao? Mà mình với hắn có là gì của nhau đâu mà đá chứ, nếu có đá là mình đá hắn mới đúng, thật là không biết người biết mình mà, từ nay cắt đứt luôn đi nhé!!!...
“Cô Tuệ Như à! Cô đừng tức giận nữa, Thái tử trước giờ là vậy đấy, không biết suy nghĩ cho người khác đâu, từ khi gặp cô cậu ấy đã thay đổi nhiều lắm rồi, nhưng dù sao giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đôi khi tính cũ vẫn còn trong cậu ấy nên có chút hung hăng và vô cảm, cô thông cảm nhé!” Lui khuyên can tôi
“Không thông cảm không thông cảm gì cả!!! Tại sao tôi phải thông cảm cho hắn chứ? Tôi không biết lúc trước tính tình hắn ta thế nào nhưng từ khi gặp tên ấy tôi thấy hắn ta chẳng giống ai cả! Không thông cảm, chết cũng không thông cảm!!!” tôi điên tiết gào toáng lên rồi giậm chân đùng đùng bỏ lên lầu. Máu tôi sôi lên sùng sục, bây giờ mà hắn xuất hiện trước mặt tôi thì chết là cái chắc (bắt đầu tưởng tượng)…Hôm nọ nói mình không ra gì mình đã tính bỏ qua, hôm nay lại tiếp tục, bộ hắn nghĩ hắn là Thái tử của cái gì đó thì hay ho lắm hả? Ở chỗ đó khác, ở đây khác, đối với mình hắn ta chẳng là gì cả? Thái tử sao? Không có Thái tử gì hết, trong mắt mình hắn chính là một tên trốn viện, một tên tồi, tồi ơi là tồi chuyên bắt nạt phụ nữ, đồ…đồ vũ phu (làm quá). Đúng là điên mà, anh ta là cái quái gì mà làm đầu óc mình rối tung rối mù lên chứ?!? Từ bữa tới giờ, trong đầu mình trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì, làm việc gì cũng chỉ tức điên lên vì những câu nói hôm nọ của hắn ta…đúng là…đúng là…thôi đi, không tức nữa, không thèm tức nữa…
1phút…
2phút…
3phút…
“Tức quá à! Tức quá đi, kiềm chế hết nổi rồi!!!” tôi la toáng lên, bắt đầu hành hạ cái gối ôm (việc làm mỗi khi tức giận của Tuệ Như). Tôi nhảy lên cái gối, quật ngã nó, ngồi lên nó, cấu xé nó, tát nó, đấm nó, giẫm lên nó…
1phút…
2phút…
3phút…
“Huhuhu, tội nghiệp mày quá gối ơi, tao lại hành hạ mày rồi, xin lỗi mày nhé! Có đau không, có cần bôi thuốc không?” tôi bắt đầu ôm lấy cái gối, hun hít từa lưa và nói nhảm (ôi! Cơn điên!)
“Tuệ Như xinh đẹp, tuệ Như xin đẹp nghe điện thoại đi Tuệ Nhưuuu… Tuệ Như…” – chuông điện thoại tôi vang lên (mới đổi)
- Alô, gọi có chi không? – tôi nói với nhỏ Huyền giọng “sát thủ”
- Ơ…A…Giọng Như bị sao vậy? Bộ đang giận ai hả? – nhỏ Huyền ấp úng, sợ lại làm tôi lên cơn tập 2
- Đừng quan tâm – vẫn giọng ấy
- Ừ, …hihihi…thả lỏng đi nhé!!!...Huyền định gọi cho Như hỏi vài điều…Híhí, Như ơi, hôm nọ Huyền có xem tin tức rồi, anh Chun đẹp trai quá à, không ngờ anh~ lại làm người mẫu cho cái gia đình ấy, mặc dù Huyền không thích lắm nhưng vì anh Chun thích nên Huyền có thể chấp nhận tất cả, nghe lời Như, Huyền đã nhịn nhục một thời gian quá dài rồi (có một tháng chứ nhiêu!!! Mấy độc giả nếu không nhớ thì xem lại chap 9 nhé!), vậy Huyền có thể tới thăm anh Chun chưa? Mấy bữa nay Huyền nhớ anh ấy quá trời, đẹp trai dễ sợ lại lạnh lùng đúng y tuýp người Huyền thích, vì vậy Huyền nhất định phải cưa đổ anh ấy! Hahahahaha…
- NÀY, SAO CỨ NHẮC TỚI HẮN TA THẾ HẢ? ĐẸP GÌ CHỨ, THẤY GỚM, TÍNH TÌNH THÌ MẤT NẾT KHÔNG XỨNG ĐÁNG LÀM ĐÀN ÔNG (lại nói quá) ĐỪNG CHỌC TỨC TÔI ĐẤY NHÉ!
- Huyền…Huyền…biết…biết rồi…không nhắc tới nữa…hóa ra là Như đang giận Chun đấy hả?
- SAO LẠI CÒN NHẮC TỚI TÊN HẮN TA NỮA, BỘ MUỐN CHẾT HAY SAO?
- Được rồi, Như đừng la nữa, điếc tai quá!
- LO MÀ CHĂM SÓC ANH MINH CHO TẬN TÌNH KIA KÌA, ĐỪNG CÓ QUAN TÂM TỚI HẮN NỮA, MAI MỐT COI CHỪNG HỐI HẬN ĐÓ
- Ủa? Anh Minh, anh ấy sao cơ?
- Về rồi chứ sao? – giọng bất cần đời nhưng pha chút sung sướng (mê trai quá xá!)
- Thật hả? Nhưng thời hạnh du học còn 2 năm nữa cơ mà!?!
- Ai biết được
- Ơ…phải rồi…anh Minh về rồi kìa! Thôi cúp nhé, mình đi xuống nhà đây, anh ấy về đến rồi…
- Tút…tút…
Hừ, đúng là, đang tức điên lên mà còn gặp nhỏ ta nữa, tôi đưa mắt nhìn cái gối tội nghiệp trên mình đầy thương tích (lại làm quá) định hành hạ nó tiếp tục nhưng thôi, dù sao cũng là bạn đồng hành (gối trút giận thì có!) của mình, không thể tổn thương nó được, tội lỗi, tội lỗi…
Suốt ngày hôm nay tên Chun đi mất biệt không thèm về quán, tốt lắm, đi luôn đi, nhấn nút biến đi…nhưng thấy hơi trống vắng thì phải… trống…trống gì chứ…chỉ là mình tưởng tượng ra thôi…biến đi tên Chun chết tiệt…
…
Tối hôm qua tôi trằn trọc không ngủ được, cảm giác trong người rất rất khó chịu, vừa buồn, vừa tức, vừa lo, vừa sợ, nhưng cũng chẳng biết tại sao, tôi trăn qua trở lại chỉ toàn nghĩ đến tên Chun, nghĩ đến mấy lời nói tổn thương lòng tự trọng người khác của hắn, dám nói tôi không có cửa với anh Minh sao…biết gì về tôi… . Dù sao anh ta cũng không nên nặng lời thế chứ! Động vào nỗi đau năm xưa của tôi còn chưa đủ, hắn ta còn muốn rạch sâu thêm vào vết thương khác của tôi nữa à?!?…Thật ra, anh Minh là mối tình đầu của tôi, hồi trước tôi học cấp 3 đã là BF của nhỏ Huyền rồi nên thường hay đi chơi với hai anh em nhỏ, anh Minh lớn hơn tôi 3 tuổi, anh ấy rất đẹp trai, lạnh lùng, ít nói…và cũng chính vì lí do đó mà tôi không dám thổ lộ tình cảm của mình…tôi rất mạnh mẽ nhưng trong tình cảm lại thật sự vô cùng yếu đuối, bởi từ nhỏ tôi đã mất đi tình thương gia đình nên không đủ tự tin đối mặt với thứ tình cảm nào khác, cho tới khi tôi gặp được anh Minh, người lúc nào cũng nhìn đời bằng cặp mắt băng giá, và con người ấy đã đánh thức trái tim tôi, khiến tôi có được mối tình đầu đơn phương…nhưng thời gian cũng đã cuốn trôi thứ tình cảm ấy, được biết anh ấy đã có vị hôn thê, và phải đi du học những 5 năm, thật sự tôi đã rất shock, tôi chưa từng ình một cơ hội để thổ lộ tình cảm, và tôi cũng không dám, tôi sợ phải nhận sự từ chối cũng như sự từ chối của tình thương gia đình đối với tôi vậy, tôi sợ lại một lần nữa đau đớn, sợ mất đi mãi mãi người mình thương yêu, vì thế, tôi lặng im nhìn anh Minh rời xa…sau khi biết được vị hôn thê của anh ấy đã cự tuyệt gia đình họ Ngô và kết hôn với người cô ấy yêu, tôi rất mừng, nhưng tôi vẫn cứ nhút nhát, yên lặng, không hề chủ động giành lấy sự yêu thương…và rồi…tình cảm ấy cũng đã phai mờ theo thời gian…tôi đã không còn thích anh ấy nữa…tôi lúc này đã chính thức không có tình thương…không biết yêu ai và cũng không có ai yêu…tôi là thế đấy…vô cảm…không có trái tim thực sự…hôm nay, tên Chun lại chạm vào vết thương lòng đó của tôi, từ nhỏ đến lớn, chưa ai từng động vào vết thương ấy, ngay cả chính tôi, tôi không dám, nhưng chính hắn đã nhắc đến chuyện ấy, phải chăng chính hắn đã làm tôi có thể dũng cảm đối mặt???… Bây giờ, khi trực diện với nó, tôi đã không còn cảm thấy đau nữa, cũng không hề sợ hãi…
Vết thương trên bả vai của tôi đã dần lành lại, vì mỗi ngày tôi đều tự thay gạc, sức thuốc và uống thuốc theo sự chỉ dẫn lúc trước của tên Chun, hìhì, hóa ra anh ta không những chữa lành vết thương ngoài da mà còn chữa cả vết thương ở đáy tâm hồn cho tôi nữa…lấy độc trị độc…nhưng dù sao…tôi…tôi cũng không thể thông cảm cho hắn được…(nói đi nói lại cũng vẫn là không tha thứ!!! Tuệ Như thiệt tình…)