Vị Hôn Thê Của Thần Chết

CHAP 34: THẦN CHẾT GẶP ÁC MA
“Sìiiiiiiiiiiiii…………tópppppppppp……..” tôi la bài hải, mắt nhắm tít
“Vù…Kịk…” chiếc xe ngừng lại khiến tôi suýt nữa thì “phi thăng” luôn ra đằng sau, may mà lưng tôi đập vô một thứ gì đó tròn tròn cứng cứng nên mới thoát nạn
“Ui da!!! A...súyx…đau quá!!!” tôi nghe được tiếng kêu la của “thứ gì đó” phía sau nên quay lại thì thấy “cái thứ” đó đang lấy tay xoa lấy xoa để cái “não” (thật ra là cái đầu). Không nói không rằng, tôi bước xuống xe, nguýt hắn ta một cái rồi lấy tay nhéo lấy nhéo để vào bắp tay hắn (giống dì ghẻ quá!!!~.~), mặt tôi đanh lại, sát khí hầm hầm, liên tục nhéo tên đó, nhéo hết bắp tay rồi nhéo eo, nhéo cả chân hắn nữa, khi tức ai tôi chỉ có nhéo hoặc tệ hơn nữa là…cắn, nhưng trong tình huống này không thể cắn hắn được bởi…tôi thích nhéo hơn, đây chính là chiêu “nhất dương chỉ” mà tôi học được ông thầy chủ nhiệm hồi đó…
“Này…này…đau quá…cô làm gì vậy…thôi ngay chưa…dám xâm phạm long thể hả???...này này…giỡn đấy à?…á…á…a…súyx…đồ phù thủ…Kinh Kong…có dừng tay chưa hả???” mặc cho tên Chun la làng la xóm ya chang heo bị thọc tiết, liên tục chống cự nhảy dựng lên như khỉ mắc phong, còn lấy cả tay hắn hất tay tôi ra nhưng tất cả đều…không có kết quả…tôi mà điên lên thì đừng hòng trốn thoát, tôi còn không để hắn nhảy khỏi xuống cái xe “đào tẩu” nữa là, từ trước tới giờ chưa ai phản kháng nổi chiêu này của tôi và cũng chẳng có ai dám phản kháng, bởi khuôn mặt tôi bây giờ…

“Này, cái đồ ma quỷ, có tin tôi giết chết cô không hả??? Bỏ ra…oái…con nữ tặc kia…định giết người giữa ban ngày hả??? Súyx…á…BUÔNG RAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…” mặc kệ tên Chun phản kháng ra sao, vẫy vùng thế nào tôi vẫn cứ hùng hùng hổ hổ nhéo cái tay tên Chun đỏ ửng lên luôn, mấy cái này mà không chuyển sang tím bầm thì tôi nhất định không là Trần Tuệ Như nữa đâu, phải cho anh ta một bài học mới được, có biết tôi sợ đến thế nào không hả? Dám cả gan thế cơ à??? Ăn gan hùm rồi, dám động vào tôi thì chỉ có nước chết, hên cho hắn là tôi không để móng tay chứ không thì giờ này hắn chỉ có nước sống dở chết dở trong tay “Chu Chỉ Nhược” thôi!!! Hôm nay đừng hòng ta để người toàn thây về nhà gặp mommy nhá!!! Mặc kệ hắn ta có dơ tay chống đỡ hay chẳng hạn như…
“DỪNG LẠI…!!!” tên Chun nổi khùng lên khiến tôi cũng một phần nào đó được trấn tĩnh lại và…dừng tay, nhưng nét mặt vẫn đầy sát khí…
“Đồ yêu quái, muốn chết rồi phải không? Tôi làm cái gì cô mà hành hạ tôi đến thế hả??? Có tin tôi cho cô ăn chưởng không?” tên Chun trừng mắt quát to
“Sao anh không tự hỏi mình làm gì đi, tự ý phóng xe như vậy lỡ xảy ra tai nạn gì thì sao? Tôi vẫn chưa muốn đi đầu thai đâu, lúc đầu anh nói sẽ không giết tôi nhưng rõ ràng là lúc nãy anh muốn “thủ tiêu” tôi đấy còn gì???” tôi cũng quát lớn
“Cô có bị sao chưa? Cô có què tay hay cụt chân gì chưa mà giở trò bạo lực thế này hả???” tên Chun tức điên lên, mặt đầy căm phẫn, tức giận rồi lạnh lùng nguýt tôi một cái. Ờ…ờ ha…tôi vẫn chưa sao…nhưng…nhưng hắn ta thì bị tôi nhéo đỏ hết tay lên rồi còn đâu…
“Nhưng…nhưng lỡ hồi nãy xảy ra chuyện gì thì sao? Làm sao lường trước được” tôi vẫn cãi cố. Tên Chun nín thinh, mặc kệ tôi nói gì, hắn ta nhìn vết thương một lát rồi lạnh lùng liếc xéo tôi…
“Ơ…Tuệ Như, Chun, hai người ở đây à?” một giọng nói ấm áp vang lên phá tan bầu không khí ngun ngút lửa giận. Là anh Minh và nhỏ Huyền, hai người đó thắng xe lại, dựng xe rồi bước đến chỗ chúng tôi
“Hình như có chuyện gì thì phải???” nhỏ Huyền mặt đa nghi săm soi hai chúng tôi. Tôi thì chỉ biết cười trừ thôi, còn tên Chun thì mặt hầm hầm sát khí như chuẩn bị mở tiệc “nướng người” tới nơi, miệng lẩm bẩn trừng mắt nhìn tôi nguyền rủa

“Nãy giờ tụi anh đi tìm hai đứa đó, mau về thôi, đến bữa trưa rồi còn gì!!!???” anh Minh vỗ vỗ vai tên Chun một cái rồi cười mỉm với tôi. Ngại quá đi mất, nếu để anh~ biết được mình “kinh khủng” với tên Chun như vậy thì mất hết hình tượng rồi còn đâu!!! Hichic, mong rằng tên Chun không cố tình làm xấu tôi!!! (xấu thiệt mà!!!). Tôi nhìn tên Chun với ánh mắt long lanh pha lẫn tí hối hận và năn nỉ cầu xin hắn “im mồm” nhưng rồi thứ tôi nhận lại chính là cái nguýt không thương tiếc cùng một cử chỉ dọa đấm. Tôi leo lên xe trước, quay lại nhìn hắn ta cười trừ ý muốn “mời” lên xe…
“Ấy khoan, không được, không đi với Chun nữa!” tôi sực nhớ ra chuyện lúc nãy liền đứng bật dậy, nhảy ra khỏi yên xe
“Tôi cũng không đi với cô ta nữa!” tên Chun mặt hầm hầm, bực dọc nói, hai tay khoanh trước ngực. Phải đấy, cứ thế mà phát huy, tôi đi với anh nữa không biết lần này lại xảy ra chuyện kinh khủng khiếp gì đây, chắc anh ta cho chiếc xe bay lên thiên đàng luôn quá!!!
“Hai người vẫn chưa làm hòa sao?” anh Minh hỏi. Làm hòa được mới lạ, mối thù càng hằng sâu hơn thì có, bởi vậy, tôi và hắn trước giờ vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung rồi mà!!! Hichic, biết vậy, ngay từ đầu tống cổ hắn ta đi luôn cho khỏe…!!! Chắc kiếp trước mình là thiên thần nên mới khắc khẩu với thần chết đến thế! Phải rồi, chắc tại kiếp này vẫn còn một ít bản tính “thiên sứ” nên mới không hòa thuận được với “giống loài” tử thần như hắn ta (tự tin là đặc tính của “loài”)
…im lặng…im lặng…

“Haizz, mệt hai người thật đấy, nhưng chắc anh Chun cũng biết đi xe đạp rồi đúng không? Chạy được tới đây cơ mà, vậy thì lên xe em ngồi đi, chúng ta cùng về chịu không?” nhỏ Huyền thở dài một cái chán trường rồi quắp chặt lấy cánh tay “tàn phế” của tên Chun nũng nịu, không biết hắn ta có đau không đây, trước tới giờ, tôi dùng chiêu đó 10 người thì hết 9 người bầm tím, có người còn bị chảy máu nữa là, nhưng tôi chỉ dùng “hạ sách” ấy khi không kiềm chế nổi thôi, ai bảo hắn làm tôi sợ, sợ nên bấn loạn, bấn loạn nên rối trí, rối trí thì tức giận, mà tức giận thì làm sao kiềm chế được. Phải, tất cả là tại hắn ta…!!! Nhưng…thấy…tội tội…
“Vậy Tuệ Như lên xe anh đi, mắc công để hai người cùng về lại sinh ra ẩu đỏa!!!” (mới ẩu đỏa đấy thôi!!!)
Và thế là tên Chun và nhỏ Huyền trèo lên chiếc xe của tôi và anh ta vừa mới “nếm cảm giác mạnh” còn tôi thì ngồi lại chiếc xe cùng anh Minh, trước khi đi hắn ta cũng không quên “liếc chào vĩnh biệt tôi” đúng là cái đồ khó ưa… (hành hung người ta cho đã rồi còn nói xấu nữa, haizz~.~). Nhưng không biết hắn có sao không nữa, mà hồi nãy mình cũng hơi quá đáng thiệt, chắc hắn ta vui quá nên mới phẫn khích thế thôi, tôi làm vậy hình như hơi ác thì phải, có nên bày tỏ tấm lòng ăn năn không ta??? Tội hắn quá, chắc đau lắm đây…!!! Phải xin lỗi mới được, tôi cũng đâu phải loại ngang ngược đến nỗi mà không biết hối hận, phải, phải xin lỗi để hắn ta tha thứ thôi, chứ không hắn mà hứng lên thì đi bêu xấu hình tượng “thục nữ” của tôi thì tiêu mất!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận