CHAP 48: BEAUTY AND THE BEAT…
…rào rào rào…
…
…
…lách tách…lách tách…
…vùuuuuuu…
…lách tách…lách tách…
…
…yên bình…
…ấm áp…
…thanh thản…
…
“…nheo mắt…dần mở…mở to…”
…
Sáng rồi à!... Một tia nắng dịu ấm áp chiếu vào khuôn mặt chưa kịp tỉnh ngủ của tôi! Mấy giọt mưa tối qua còn đọng trên tán lá cây trước mặt tôi nhiễu từng giọt một xuống chồi non bên dưới tạo nên một loạt âm thanh lách tách trong trẻo, mấy giọt nước trên mái đá cũng nhiễu tong tong xuống đất…
…vươn vai…
…
“Ủa, kì zậy?” tôi nhướng nhướng bả vai nặng trịch của mình…sao nặng quá vậy nè? Vươn vai cũng không được, như có cái gì đang đè vai mình xuống…quay sang…nhìn…
“…trợn trừng…” sax…………..tên khùng này đâu ra trên vai mình vậy????????????? Khoan, bình tĩnh, lật lại ký ức…tối qua…
***“Trời mưa…trời mưa…có hai thằng điên cùng đi tắm mưa…trời mưa trời mưa…có hai con khùng cùng đi tắm mưa…hai thằng điên gặp hai con khùng dưới trời mưa…trượt chân…bốn đứa tâm thần té cống. Trời mưa…trời mưa…em hát cho trời tạnh mưa…trời mưa…em hát cho trời tạnh mưa…Bốn đứa tâm thần ngoi lên khỏi cống…đen thùi lùi như cái thùi lùi…bị mẹ mắng…không cho đi tắm mưa…Trời mưa…trời mưa…chỉ có em đi tắm mưa…trời…” (giọng hát vang dội trong màn mưa!!! Càng hát mưa càng to!!!)
“Bịch…” một âm thanh…kế bên vai tôi…một cái gục đầu…lên vai…
…thình thịch…thình thịch…
…là tên Chun…
…tên Chun ngủ gật lên vai tôi sao???...quay đầu lại nhắm nghiền mắt không dám tin là sự thật***
Sax…thì ra là thế! Cái tên thần kinh, mặt trời rọi tới mông rồi mà còn ngủ, đã vậy còn nằm ì trên vai người ta, hứ, hất ngươi ra cho biết mặt…
…
…
…
Í í, khoan khoan, đẹp trai thế nhỉ? Háhá, má hơi hồng, mắt nhắm tít với hàng mi dài rậm cong tít, lông mày đen, mũi cao nè, môi hồng đáng yêu nữa, háháhá…đẹp hả? Ta phá hoại nhan sắc ngươi cho biết mặt, hèhèhèhè…tôi thò tay định dựt lông mi hắn ta…chơi… (thông cảm, mới sáng sớm “bé” chưa ăn sáng nên chưa uống thuốc được!)
“…mặt nham hiểm xen chút nham nhở…ngón tay mó máy…mặt gian…”
“hwoahhhhhhhhhhh!!!”
“Á!”
Tên Chun đang ngủ say đột nhiên đưa tay lên che miệng ngáp dài làm tôi hết hồn, phát ra “tiếng kêu” kinh điển, nhởn nhơ, giả điên không biết gì, nhắm chặt hai mắt làm bộ ngủ chưa dậy…
…
…
…
…hắn ta mở mắt chưa ta…mình có thể mở mắt ra chưa…ơ mà hình như vai mình không còn nặng nữa…ti hí mở mắt…oái…tên khùng đó dậy rồi, lại còn đang nhìn mình…mặt đê tiện nữa chứ, đừng có nói là hắn ta định bứt lông mi hay lông mũi mình đó nhá…nhắm chặt… “giả điên khiêng đầu máy”… …
…
…
“Póc…”
“Ui da! Trời đánh đứa nào búng đầu ta, đẻ con ra không có lỗ…”
…
Chưa kịp nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt tên Chun đang…
“Nhìn chòng chọc…chòng chọc…”
“Nhìn chằm chằm…chằm chằm…”
Hình như, hình như là tên khùng này búng trán mình, ở đây chỉ có mỗi mình và hắn, không phải hắn ta thì còn ai…
“Này…bộ điên hả? Sao búng trán tôi” tôi la toán lên
“Dậy rồi mà còn giả điên nằm ngủ, có ý đồ gì đây? Bộ muốn được tôi dựa lên vai đến thế à?” tên Chun nham nhở nhìn tôi móc mói
“Hơhơ, anh mà đi thi hoa hậu thì đảm bảo đoạt được giải tự tin đó!” tôi lắc đầu ngán ngẩm nhìn cái tên sáng sớm chưa uống thuốc kế bên (không biết ai thiếu thuốc đây!)
…
Gì vậy nè? Cái tên thần kinh này tự nhiên nhìn mình chằm chằm, có ý đồ gì nữa à?...
“Nhìn gì mà nhìn???” tôi gào
“…đưa tay…”
“Gì…gì…gì hả?”
Oái…đồ bệnh, hắn đang định làm gì thế? Tự nhiên đưa ngón tay lên khóe miệng mình…oái oái…còn khều khều nữa, miệng mình không ngứa, không mượn hắn gãi đâu, gì vậy nè????
Tên Chun, rút lại ngón tay, nhìn chằm chằm “nghiên cứu” ngón tay của mình rồi…
“Chậc chậc chậc! Ngủ mà chảy ke luôn, kinh quá!” mặt gớm ghiếc nhìn ngón tay lắc lắc đầu
…
Chảy ke hả?...Oái, ke…oái, trời ơi xấu hổ quá...chắc đào hố đập mặt vô trốn mất thôi! Huhuhuhuhuhuhuhuhuhu…!!!! – tôi lấy tay chùi lấy chùi để miệng mình, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, xấu hổ không thể tả!!!
“Thật là bất hạnh cho tôi khi quen biết cô! Nhục mặt quá đi Kinh Kong à! Già đầu ngủ mà còn chảy ke, không biết còn hiện tượng gì khác xảy ra khi ngủ không nữa…Hahahahaha…” cái tên thần kinh kia tưởng tượng lung tung rồi ngồi cười điên dại, khiến tôi chỉ muốn bay lại đục vào mặt cho sưng phù cái mồm mắm muối của hắn ta, đồ điên loạn, hừ! Biết vậy hồi nãy tôi nhanh tay bứt hết lông mi, lông mày, lông mũi anh cho biết!!!
Tôi đứng phắt dậy, khoác cái áo khoác lên người, xách ba lô, bực dọc “phóng” ra khỏi hốc đá cho đỡ nhục (nhục quá chịu sao nỗi!)
Tôi đi lơn tơn trên đỉnh núi, wow, phong cảnh sáng sớm ở đây đẹp thật, ánh nắng chỉ hơi dịu nhẹ, chưa quá chói chang, mấy ngọn cỏ dưới chân tôi mọc rậm rạp màu xanh lá mạ tươi mát, lác đác một vài bông hoa dại mọc ven bụi cỏ, nhiều hoa quá, càng đi xa càng thấy nhiều hoa, đủ màu sắc, cỏ bắt đầu cao hơn, đến chừng đầu gối tôi, cỏ mọc xen hoa, phong cảnh thật hữu tình. Một cơn gió thổi mạnh làm tóc tôi bay ngược về đằng sau, không khí thật trong lành…
“Phong cảnh ở đây giống vườn cỏ đen ở Darkland thật!” một mùi hương kẹo dịu dàng thoang thoảng đâu đây…quay lại thì thấy tên Chun đã đi đằng sau tôi từ khi nào rồi, hừ, hèn chi nãy giờ xung quanh toàn là tà khí! (mới khen không khí trong lành xong! =.=”)
“Ở Darkland mà cũng có cảnh đẹp thế này à?” tôi hỏi
“Nhưng chỉ toàn là màu đen!”
…chúng tôi lơn tơn đến vách núi…
…
…một ánh sáng dịu nhẹ màu vàng cam đậm chiếu rọi lên chúng tôi và tạo vật xung quanh, đem lại sức sống…
“Bình minh!” tôi khẽ nói
Quả cầu lửa đã bắt đầu nhô lên khỏi mặt biển xanh phía dưới, không gian tràn ngập sắc vàng, mảng biển bao la nhìn từ trên này chỉ còn là một mảnh vải xanh dịu dàng, êm ả, thành phố biển hiện lên trong khung cảnh đẹp đến mê hồn, tất cả tạo vật đều im lặng để ngắm nhìn, mặt trời nhô cao hơn so với lúc nãy, thứ sắc cam vàng phủ kín tất cả, rọi thẳng vào mặt tôi, có cảm giác như đang đứng trước nó và có thể chạm tay vào thứ sức sống mãnh liệt ấy bất cứ lúc nào…Ánh sáng tràn lan và rộng hơn nữa, màu vàng nhạt dịu nhẹ với bầu trời xanh nhạt khi nãy đã thay bằng một thứ gì đó rực rỡ hơn, đẹp đẽ hơn và mạnh mẽ hơn, mặt trời hoan cường, dũng mãnh nhô lên và lên cao, cao hẳn, ánh nắng vàng rọi rộng khắp tất cả, truyền sức sống một ngày mới, vươn mình ra khỏi bóng tối của màn đêm, của bầu trời sao, của mặt trăng và của cuộc sống thực mỗi con người trên cõi đất này. Tất cả như lột xác, từ cái màu u ám để chuyển hóa và tỏa hòa quang, một chân lí rất rõ rệt, ai cũng có hào quang, dù là ở địa vị nào, cấp bậc nào, và cuộc đời họ có ra sao thì họ đều có sức hút và ánh sáng rất riêng của mình, đương nhiên sẽ có quyền chiếu sáng mọi người bằng thứ ánh sáng rất đậm chất cá nhân đó, và một khi họ đối diện với mặt trời, một nguồn hào quang quy tụ các ánh hào quang khác, thì họ thực sự là chính mình và tỏa sáng trên sân khấu cuộc đời của mình…Một thứ gì đó đang lậm vào tâm hồn tôi, khiến tôi say đắm nhìn mặt trời đang lên đỉnh lam thiên và mở rộng lòng mình hơn để đón lấy nó, như có một sức mạnh kì lạ nào đang tiếp thêm cho sức sống của tôi, đẹp quá, đẹp ở mọi mặt…………..
“Thứ gì vậy?”
Sax, “téo teo teo tèoooooooooo…” (nhạc phụ họa!). Một câu nói lãng xẹc làm vỡ toang hết mạch suy nghĩ văn thơ của tôi, đồ phá đám, người ta đang feel đấy nhé!
“Anh có vấn đề gì không đấy!” tôi ngơ ngác đến thất vọng ngó cái tên mặt đang đực ra nhìn bình minh
“Tôi hỏi cô thứ đó là thứ gì?” vẫn cái mặt ngu đến rùng mình đó
“Trời ạ! Đây chính là mặt trời! Ok? Cái thứ mà anh hỏi là mặt trời, chẳng phải hôm bữa anh được xem hoàng hôn rồi hay sao?” tôi bó tay với hắn ta luôn thôi
“Hôm nọ nó đi xuống mà, sao hôm nay không đi xuống, đi lên làm gì?”
…bức xúc quá đi mất, hụt hố toàn tập với hắn ta…
“ANH ĐI MÀ HỎI NÓ! NGƯỜI TA HOÀNG HÔN THÌ LẶN, BÌNH MINH THÌ MỌC CÓ VẬY CŨNG HỎI, ĐI XUỐNG ĐI LÊN MIỄN ĐẸP LÀ ĐƯỢC RỒI!” tôi bức xúc quá nên la làng lên
“Hơ…hơhơ!!!” tên Chun mặt vẫn đực nhìn tôi cười miễn cưỡng như đang gặp phải quái vật vậy! Hừ, đồ điên!
“Ủa? Mà anh không sợ mặt trời hả?” rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tôi “nhiều chuyện” hỏi (quay 36000 độ luôn! Kinh khủng! ~.~)
“Tào lao, Thần chết chứ có phải ma quỷ gì đâu mà sợ mặt trời!” tên Chun nhìn tôi “khinh bỉ”
Hừ, cầu trời bữa nào anh bị nắng thiêu chết luôn cho rãnh nợ…
…
“Mặt trời lên cao rồi, xuống núi thôi!” tôi nói
…
…
…
Đi vòng lại con đường cỏ hoa muôn màu khi nãy, bước những bậc thang dài thòng bám đầy rêu hôm qua đã từng đi, lần này tôi phải cẩn thận hơn mới được…
“Này, tôi nghe nói, nếu nam, nữ cùng nhau ngắm bình minh trên ngọn núi này sau đêm mưa nhất định sẽ rơi vào bể tình đó, anh tin không?” tôi vừa đi vừa hỏi tên Chun
“Tào lao, nhưng mà cũng có thể! Tôi đẹp mà!” tên Chun đáp một câu “vô chủ đề”
“Tào lao, anh đẹp thì có liên quan gì! Tôi cũng đẹp mà!”
“Tào lao, cô nói tôi tào lao mà không tự thấy mình tào lao hả? Ý tôi nói chuyện cô kể tào lao là zì tôi đẹp, cô với tôi mà thành đôi thì là chuyện tào lao nhất trong các chuyện tào lao đó hiểu chưa?” tên Chun giải thích một lèo làm tôi muốn “téc não” luôn
“Hơ! Đừng có nói là anh kêu tôi xấu nên không hợp với người đẹp như anh đó nha!”
“Cũng không hẳn, tính ra thì chúng ta cũng khá đẹp đôi! NGƯỜI ĐẸP VÀ QUÁI VẬT cũng có thể sống hạnh phúc mà, phải không KINH KONGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!”
“Hả? Hả? Gì chứ? Anh nói ai là quái vật! Này này, quay lại trả lời coi, nói xéo ai là quái vật hả? Nè, sao không trả lời! Nèeeeeeeeeeee!!! Đứng lại, đừng có tưởng bở nha, thấy người ta hiền làm tới hả? Sao không trả lời! Này này, đứng lại đó, đợi coi! Này…” (một khi chị ấy “nóng máu” nói thao thao bất tuyệt là biểu hiện rõ nhất!)
“BEAUTY AND THE BEAT!!! Hahahaha, câu tiếng Anh tôi mới vừa học được đó, hay không nào! KINH KONG LÀ QUÁI VẬT!” tên Chun vừa hát, vừa nhăn nhở cười chọc tức tôi!
“Này đứng lại đó! Tôi mà đuổi kịp thì anh chết chắc!” tôi phóng nhanh những bậc thang, phen này ta sẽ phanh phui xác thịt ngươi ra, đồ quái vật, nghĩ sao mà tự xưng mình là người đẹp vậy trời!
…
“Hahaha…”
“Đứng lại đó!!!!!!!!!!”