CHAP 4: CHỊU TRÁCH NHIỆM KHỔ THẬT!
“Ai thế nhỉ?” tên lùn ngó ra ngoài cửa hỏi làm tôi và cái tên chảnh chẹ kia cũng quay đầu lại nhìn. Thôi chết, là mẹ, sao mẹ về sớm thế nhỉ?
“Này, này. Đó là mẹ tôi đấy, 2 anh ăn nói cho cẩn thận đừng để lộ chuyện, tốt nhất là tôi nói gì các anh chỉ cần gật đầu theo là được rồi, mẹ tôi mà ngất xỉu thì 2 anh chết chắc với tôi đó” tôi trợn mắt cảnh cáo
Gật…gật…
“Mẹ, sao mẹ về sớm thế? Con tưởng chiều mẹ mới về?” tôi ra cửa đón mẹ hỏi han
“Ừ, mẹ tính sang bác Năm mượn ít tiền để mua xe đi giao hàng nhưng bác gái nhập viện rồi, không có ai ở nhà hết. Giờ mẹ về lấy ít đồ rồi vào bệnh viện chăm sóc bác gái luôn. Ủa mà ai ở trong nhà thế kia?” mẹ nói một hồi nhìn vào nhà ngạc nhiên hỏi
“À…dạ…đó là. Ới mẹ ơi…” chưa gì mẹ tôi đã đẩy cửa vào nhà làm tôi hết cả hồn
“Cúi chào…”
“Các cháu là… .Hình như các cháu là 2 người hôm qua lên ti vi đúng không?”
“Mắt tròn xoe…”
“À…ừm…dạ đúng rồi đó mẹ. Hôm qua con tưởng họ bị điên nên mới gọi tới bệnh viện nhưng thật ra không phải vậy. À…à là…họ là Việt kiều mới về nước đó mẹ,…tại…à…tại vì gia đình họ đã chết hết rồi…cha mẹ họ bị họ hàng tham lam giết hại còn cướp cả căn nhà nên họ mới phải trốn về đây tránh bị truy sát…tại…tại hôm qua làm rớt chiếc…chiếc nhẫn gia truyền xuống cống nên họ mới chui xuống nhặt thôi ạ…dạ đúng là vậy đó mẹ…” con xin lỗi mẹ, vì sợ liên lụy đến mẹ nên con phải nói dối thôi, tha thứ cho con
“Gật…gật…” (a dua)
“Thật thế hở! Tội nghiệp các cháu quá, vì thế mà phải ăn cỏ sao?”
“Gật…gật…”
“Chắc các cháu đang đói lắm hở? Thôi các cháu ngồi đi, cô đi làm vài món ăn nhanh cho các cháu rồi mình nói chuyện sau!” mẹ lại nổi máu từ bi rồi
“À, dạ khỏi đi mẹ, con đã cho họ 2 cái burger rồi” tôi vội ngắt lời, cho họ ăn chỉ tổ tốn kém, tốt nhất là nhịn đói đi
“Nhìn tôi cay cú…”
“Vậy sao? Vậy thì tốt rồi, à mà sao 2 cháu tìm được đến đây? Không lẽ các cháu đã làm lành với Tuệ Như nhà cô rồi hở?”
“Dạ, họ tình cờ nhặt được giấy tờ tùy thân của con đánh rơi ở công viên nên đem đến đây trả lại, dù sao cũng là hiểu lầm thôi mà mẹ” hichic, hiểu lầm mới lạ đó mẹ
“Nhìn cay cú” (tập 2)
“À mẹ ơi, thật ra là hiện nay họ vừa phải trốn sự truy lùng của cảnh sát, vừa phải trốn sự truy sát của bọn xấu xa kia, nên con nghĩ hay là chúng ta cho họ làm việc tạm ở đây để lánh nạn được không mẹ?” tôi giả điên làm bộ nhân hậu
“Nhìn cay cú” (tập 3)
“Nhưng nếu làm việc ở đây, các cháu tính làm công việc gì?”
“Mẹ không biết đấy thôi, anh này chạy rất nhanh, tốc độ còn hơn cả xe máy nữa…ưm…à…đúng rồi anh ta được rất nhiều giải thưởng. Còn anh này nấu ăn rất giỏi, tuy còn trẻ mà đã làm một đầu bếp lớn bên Mĩ rồi đó mẹ…hêhê…” tôi quăng bom khí thế
“Có thật là cháu chạy nhanh hơn xe máy không vậy?” mẹ tôi ngờ vực trước tràng chém gió oanh liệt của tôi
“Dạ…Gật gật…” tên “tốc độ hơn xe máy” khẳng định
“Thấy chưa, nếu để anh ta giao hàng thì chúng ta không cần phải mua xe nữa! Mẹ thấy sao?” tôi đành phải “ca ngợi” tài năng của tên đó vậy, hichic
“Nếu vậy thì quá tốt rồi, thật ra cô thường phải về quê chăm sóc bà ngoại Tuệ Như nên hay bỏ tiệm lại cho nó quản lí, nhưng nó lại bận học nên Happy Day này cũng hiếm khi mở cửa, tại nó đang nghỉ hè chứ nếu đến khi nhập học cô cũng không biết xoay xở làm sao, có các cháu ở đây thì cô yên tâm rồi. Vả lại trông các cháu cũng lương thiện, hiền lành nữa” ôi! Tôi mắc ói quá
“Dạo này cô cũng đang tính thuê nhân viên, có các cháu ở đây thì tốt quá rồi, vậy các cháu muốn cô trả lương bao nhiêu, tiền nhiều thì chắc cô không có rồi, hay cô trả các cháu mỗi tháng 1 triệu được không?” cái gì? Trả lương sao? 1 triệu lựn hả???
“Mẹ ơi, thật ra các cậu ấy chỉ làm việc ở đây xem như lánh nạn thôi mà, mẹ không cần phải trả lương đâu, có trả thì họ cũng không lấy đâu, đúng không 2 anh?” tôi trợn mắt đe dọa
“Dạ được đó cô ạ, 1 triệu đối với chúng cháu cũng không ít quá đâu, cám ơn cô đã trả lương” tên Thái tử chết bầm nãy giờ im re, lên tiếng
Cái gì??? Anh ta dám cãi lời tôi hả? Lương sao? Anh ta đang đền bù thiệt hại cho tôi hay đang bắt tôi đền bù vậy? Hax, nói vậy mình bị lỗ sao? Các anh chết chắc thiệt rồi.
“Các cháu thật tốt, vậy từ mai các cháu làm việc ở đây được chứ?”
“Dạ vâng” anh ta đáp lễ phép đến nỗi tôi chỉ muốn đục thẳng vào mặt anh ta.
“Cô ơi, cháu không lấy lương đâu ạ!” tên lùn nãy giờ đứng im re hành sự theo nét mặt của tôi cuối cùng cũng lên tiếng. Nói như hắn con nghe được, ít ra cũng biết sợ
“Sao thế?” mẹ tôi nhìn theo ánh mắt của hắn thì bắt gặp tôi đang phùng mang trợn má, mẹ gườm tôi một cái rồi nói
“Các cháu không cần quan tâm đến Tuệ Như đâu, nó trước giờ là vậy, tâm địa độc ác” mẹ mắng mình sao?
“Mẹ à, bọn họ không cần trả lương đâu ạ...”
“Con im ngay, cũng chính con kéo các cậu ấy vào làm nhân viên thế tại sao lại không thích trả lương cho người ta, lại còn nói là hiểu lầm, rốt cuộc con muốn thế nào?” mẹ nổi giận kìa, hichic. Con cũng đâu có muốn dính vào bọn họ. Thôi im đi cho chắc ăn
“Hơhơ,…” tên Chun cười gian trá, được lắm, từ ngày mai xem ta hành hạ các ngươi thế nào! Tức thiệt! 2 người đừng hòng sống sót! Trả lương sao? Trần Tuệ Như này nhất định sẽ làm cho các người một đi mà không trở lại. Grừ…
“Nhưng mà các cháu sẽ ngủ ở đâu?” mẹ tôi lại quan tâm
“Dạ, Tuệ Như đã thuê nhà cho chúng cháu rồi ạ” WHAT? Tên thối thây ấy dám kêu tên mình hả? Hắn nghĩ hắn là ai mà dám gọi thẳng thừng cái tên đẹp đẽ của mình. WHAT? Dám lè lưỡi nhạo báng tôi hả?
“Anh…” tôi tức hộc máu
“Tuệ Như…” mẹ lại gườm tôi. Im (tập 2)
“Vậy thôi, chúng cháu chào cô ạ, bây giờ Tuệ Như phải đưa chúng cháu qua chỗ ở, ngày mai chúng cháu sẽ đến làm đúng giờ ạ!” đúng là, lễ phép đến nổi da gà, không đúng với bản chất anh ta gì hết, gớm thiệt. Mà khoan, tôi với anh ta làm gì thân thiết đến mức gọi tên nhau cơ chứ, hết ơn lạnh cả người, ra khỏi nhà thì biết tay tôi. Tôi chào mẹ rồi vòng 2 tay đi ra ngoài trước.
“NÀY……….” mặt mày tôi đỏ tía tai, gân cổ gào lên như sư tử gầm khiến 2 tên kia mặt mày xanh lè xanh lét
“Cô…cô…cô la…la la…la cái…cái gì?” kẻ thù ko đội trời chung của tôi kinh hãi đến mức ấp a ấp úng
“Tôi đã dặn 2 anh chỉ được gật đầu thôi mà, bộ sợ cái miệng lên da non hay sao mà nói nhiều quá zậy? Lại còn đòi tiền lương nữa, chẳng phải đã nói là trả nợ tôi chiếc xe rồi hay sao mà còn lấy tới 1 triệu lựn? Còn nữa, tôi với anh là cái gì của nhau mà dám gọi tên tôi thẳng thừng như zậy, bất đắc dĩ lắm tôi mới dính phải cục nợ như 2 anh thôi, chứ có tra tấn tôi cũng không muốn liên quan gì tới 2 người đâu! Đúng là xui xẻo quá đi mất!” tôi tức quá, đứng “xả” hết luôn
“Tôi có đòi tiền lương đâu, mẹ cô trả lương cho tôi chứ bộ, tôi ngu hay sao mà không lấy. Với lại, tôi đường đường là Thái tử chứ có phải người phàm tục như cô đâu mà phải nghe cô sai khiến. Tôi với cô chẳng liên quan gì đến nhau nhưng trước mặt người lớn bộ cô không biết ăn nói cho lịch sự hả? Hay là cô muốn tôi kêu cô là Kinh Kong?” anh ta cũng gân cổ lên “xả” lại vào mặt tôi
“Anh…”
“Sao?…”
“THÔI, 2 NGƯỜI CÓ IM ĐI CHƯA, GIỮA ĐƯỜNG CÃI NHAU NHƯ VẬY CÒN RA THỂ THỐNG GÌ NỮA. ĐIẾC TAI CHẾT ĐI ĐƯỢC!!!” tên Lui nãy giờ chịu trận đành phải nổi dậy “khởi nghĩa”. Hình như cứ mỗi lần tôi và hắn ta to tiếng là tên Lui lại phải nổi trận lôi đình thì mới yên ổn được. Cũng khổ thân hắn thiệt
“Biết…biết…biết rồi!”
“Được…được rồi!”
Tôi và tên Chun đều phải chịu nhượng bộ trước “cơn điên” của tên hậu vệ đáng sợ. Đi bộ một hồi, chúng tôi không ai nói chuyện với ai, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Ơ, đến nơi rồi sao?
“Kia rồi!” tôi chỉ ngón tay vào căn nhà kiểu đằng kia. Bước đến trước cánh cổng, tên Lui hỏi:
“Không có chìa khóa làm sao mà vào được”
“Ủa…ờ ha…sao bây giờ?” haizz, mình vẫn hậu đậu như ngày nào
“Bởi vậy mới nói: đầu to mà óc như trái nho mà” tên Chun đáng ghét đứng mỉa mai tôi
“Nhà bạn tôi cách đây rất xa, làm sao đây?” tôi bắt đầu rối trí không biết làm thế nào. Á, khoan đã, hắn ta là Thần chết, không lẽ không mở được ổ khóa bên trong sao. Không, không được, tuyệt đối không được, mình đang làm mặt lạnh với hắn nhất định không nhờ vả đâu, với lại, nếu hắn không mở cửa được thì cho hắn ngủ ngoài đường, liên can gì tới tôi. Ấy chết, không được, tôi đã lỡ hứa sẽ chịu trách nhiệm rồi. Sớm biết thế này, hồi sáng tôi giả điên như không quen biết 2 người bọn họ cho rồi, phiền phức quá đi
“Tránh ra!” tên Chun ra lệnh. Sớx, tại sao tôi phải tránh ra chứ, ở đây không có Thái tử gì hết, chỉ có Tuệ Như thông minh nhất thế giới, xinh đẹp tuyệt trần ta thôi, đừng hòng ra lệnh. Tôi đứng ì ra đó, cứng đầu, giả điên không nghe hắn nói gì
“Này, này, cô mau tránh ra để Thái tử tôi mở cửa kìa” Lui khuyên can tôi
Hắn ta đòi mở cửa sao? Cũng được, vậy thì may ra tôi mới tránh. Tôi né sang bên phải 3 bước
“Còn không mau che lại” lại ra lệnh nữa
“Ở đây làm gì có ai mà phải che lại” tôi gân cổ cãi cố
“Phải, không có ai cả nhưng chốc nữa nguyên xóm này sẽ kéo đến tại cái miệng như loa phóng thanh của cô đó” hắn ta quay lại sỉa sói tôi
“Anh…”
“Thế nào?...”
“Chết…quên mất” tôi và hắn ta cùng đồng thanh. Tên Lui nãy giờ nhượng bộ không nói gì, bây giờ mà chúng tôi lại la làng lên thì chết chắc. Phải công nhận tên hậu vệ ấy nổi điên lên đáng sợ thật. Tôi đành phải ngoan ngoãn đứng đằng sau tên Chun che cho hắn
“Vù…Được rồi, vào thôi” tiếp tục ra lệnh. Chỉ trong 1 giây mà hắn đã mở bung được cái ổ khóa sao? Đúng là không phải người có khác
“À quên” đột nhiên tên Chun đứng khựng lại
“Lẽ ra, hồi nãy tôi phải để cô phá ổ khóa chứ, tôi quên mất cô là Kinh Kong, KINH KONG đó” đúng là tôi với hắn không hòa thuận được một giây phút nào mà
“ANH NÓI CÁI GÌ? NÓI LẠI COI? CÓ NGON THÌ NÓI LẠI ĐI?” tôi kiềm chế không nổi, gào lên giữa đường
Chết rồi…
…im re
…im re
Tôi và tên Chun rón rén bước vào nhà bỏ lại sau lưng ánh mắt hình viên đạn của Lui
“Hả?” 3 người đồng thanh
“Vẫn còn một cánh cửa nữa sao? Bộ cất kho báu hay sao mà lắm cửa thế hả?” tên Chun la lên
“Vù…Haizz, cuối cùng cũng vào được nhà” sử dụng phép thuật (tập 2)
“WO!!!!” tôi và Lui mồm miệng há hốc nhìn căn nhà có nội thất vô cùng hoành tráng. Tất cả những thứ đắt tiền như sofa, tivi LCD, dàn âm thanh, chậu hoa phong thủy,… đều có đầy đủ trong phòng khách. Không phải đấy chứ, không có ai ở mà đồ đạc vẫn còn sao, lại sạch sẽ nữa chứ, đúng là nhà giàu có khác
“WOWW!!!! Nhà bếp gì mà khủng thế!” tôi kinh ngạc đến 2 con mắt muốn lòi ra ngoài, mặc dù là bạn thân với nhỏ Huyền nhưng thật ra tôi chưa bao giờ bước chân vào ngôi nhà này cả, hồi nhỏ ta còn sống ở đây, mỗi lần sang đây chơi, chỉ đứng ngoài cửa hoặc ra quán nước nói chuyện thôi tại anh trai nhỏ khó tính lại thích sự yên tĩnh nên tôi cũng không dám làm phiền. Bây giờ mới tận mắt chứng kiến cái “hang ổ” phô trương của nhỏ. Tuy căn nhà không lớn lắm nhưng nội thất bên trong thật sự rất tuyệt, gian nào cũng có máy lạnh, tầng 1 cũng là tầng cao nhất trong ngôi nhà, gồm 3 phòng ngủ và 1 nhà tắm. Đúng thật là đầy đủ tiện nghi
“Sời, thua xa cung điện của tôi” tên Chun nói một cách khinh bỉ. Đúng là chảnh hết sức. Nhà người ta đẹp như zậy mà chê, tuy bề ngoài nhìn không có gì lộng lẫy nhưng bên trong khác hẳn, nhà riêng của nhỏ còn như vầy, không biết căn biệt thự của nhỏ ra sao đây? Đúng là tiểu thư tập đoàn Huyền Minh có khác
“…có phone kìa Như, có phone kìa Như…nhấc máy đi…có phone”
-Alô, Huyền gọi Như có chi không?
- À, Huyền chỉ muốn hỏi Như khi nào 2 anh họ Như đến ở thôi, khi nào đến phone cho Huyền để Huyền qua đưa chìa khóa cho
-Bây giờ tụi Như đang ở nhà Huyền nè!
- Hả? Ủa sao mở cửa được zậy?
-À…a…ưm…à thì Như sợ làm phiền Huyền nên kêu người làm chìa khóa đến
- Ừ, vậy thì thôi. À mà bọn Như không cần phải tổng vệ sinh đâu, chỉ cần làm vệ sinh hằng ngày là được rồi, tại hằng tháng sẽ có người đến lau dọn nhà nên nói anh Như khỏi làm chi ắc công
- Hèn gì thấy nhà sạch quá trời luôn
- À mà như nè, trong cái cái tủ ở phòng gần ban công có quần áo của anh Huyền để lại đó, mấy bộ đó tuy là hàng hiệu nhưng lỗi mốt rồi nên Như vứt đi dùm Huyền luôn nha còn nếu thích thì cứ đưa cho anh Như mặc đi, sao cũng được
-Vậy hả? Vậy thì hay quá, cám ơn Huyền nhiều nha. Bữa nào nhớ ghé chơi đó! Bye
- Ừhm , bye
“Công nhận nhạc chuông điện thoại của cô hãi hùng thiệt, to y chang cái miệng của cô zậy đó, suýt nữa thì tôi té lầu vì thứ đó đó” tên Chun đáng ghét lại lèm bèm
“Sao anh không té chết luôn đi còn suýt làm gì?”
“Sớx”
“Sớx”
Tôi với hắn kênh nhau
“Đi lên đây tôi cho anh cái này” tôi “ra lệnh” cho hắn lên lầu. Vừa lên tới đã nghe thấy tiếng tên Lui:
“Wow, mấy bộ trang phục này đẹp lạ ghê!” hình như hắn thấy rồi thì phải
“Đó là mấy bộ đồ hàng hiệu của anh hai bạn tôi đó, nhìn chắc 2 anh mặc vừa” tôi thuyết minh thêm
“Thật vậy hả?” tên Lui phấn khích
“2 anh mặc thử xem”
“Đường đường là Thái tử mà tôi lại đi mặc mấy thứ thừa này sao? Không mặc” tên Chun cương quyết không mặc
“Tùy anh, nếu anh cứ mặc cái bộ quần áo đen thùi lùi này thì nay mai cảnh sát cũng sẽ tìm ra thôi” tôi trù ẻo anh ta
“Đúng đấy Thái tử, mấy bộ này trông cũng không tệ. Này, Người mặc thử bộ này xem sao, tôi thấy rất hợp với Người đó” nói xong tên Lui quẳng cho hắn một chiếc áo và một cái quần trong cũng “style” lắm
…
…
“Wow, anh Lui mặc bộ này trông hợp quá!” Lui bước ra với 1 chiếc áo sơ mi sọc ca rô trắng-đen và chiếc quần jean dài màu xanh đậm
…
…
…
“Thái tử, trông Người…trông người…”
“Sao? Không hợp à? Thấy chưa, đã nói là không phải phong cách của tôi rồi mà”
“Không…RẤT ĐẸP TRAI LÀ ĐẰNG KHÁC, phải không cô Tuệ Như?”
“Có…có..có có gì đâu mà đẹp…bình…bình thường thôi mà” tôi ấp a ấp úng
“Tôi thấy rất đẹp mà! Không hổ danh là “Thần chết hút hồn” tên Lui càng khen thì mặt hắn càng vênh váo. Haizz, chắc giờ này hắn bay lên tới tầng thứ 9 rồi. Nhưng mà, trông hắn cũng…cũng hơi…hơi đẹp trai đấy chứ…
Chúng tôi xuống nhà bếp:
“Tủ lạnh trống không rồi” tôi mở cửa tủ lạnh ra thấy chẳng còn gì cả
“Cô định tính sao đây? Từ hôm qua tới giờ chúng tôi chưa được ăn gì cả? Vậy mà có người còn nói khoác cho tụi tôi ăn 2 cái bur…bur gì đó nữa chứ. Cô đi mua thức ăn giành cho con người về đây đi” tên Chun này thích ra lệnh cho người khác thật đấy. Đúng là bệnh hoạn mà, không mua thức ăn con người không lẽ mua thức ăn cho động vật hay cái “cỏ đen” quái quỷ gì đó của anh ta à!
“Tôi biết rồi, 2 người ở đây đi, tôi ra chợ, đừng có phá nhà người ta đó, biết chưa?” tôi dặn dò 2 người bọn họ
“Cô cứ yên tâm, tôi không có thói quen phá đồ người khác như cô đâu! Đi thong thả” nói xong tên Chun đi ra phòng khách nằm dài trên ghế sofa. Cầu trời cho có cơn gió độc nào đó thổi qua cho anh biết mặt. Đồ Chun chết bầm
…
(to be continue…)