CHAP 51: FALL IN LOVE
…lơn tơn đi theo tên Chun tìm đến quán phở mà hắn ta vừa mới “phóng tầm mắt” và nhìn thấy…kết quả của cuộc “đi bộ đường dài” này là…
“QUÁN PHỞ ĐÓNG CỬA TRONG BA NGÀY”
… “rầm…ầm ầm…xoảng…bốp…cốp…lách cách…”… - âm thanh đổ nát của “tâm hồn”
“Xui quá!”
“…” hố đến cứng miệng…tôi đó…
“Xem ra số chúng ta không được ăn rồi! Về nhà thôi!” tên Chun phán một câu tỉnh bơ rồi “thong thả” đút hai tay vào túi quần bước đi, để lại… “đống đổ nát” đang há hốc như chờ cho có người tốt bụng nào tới và “nốc” thứ gì đó có thể ăn được vào mồm…
“Còn không mau đi!”
“…” tên “lé” này!!! Làm ình lên mây rồi đạp xuống đất liền là sao??? Hichic, bụng đang đói cồn cào còn bị hố nữa! Trời ạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
…
…Một lúc sau…à không…một của một của một của một…lúc sau…
…Trên con đường gần về tới Happy Day…mấy cánh hoa giấy cuốn theo chiều gió bay ngang qua mặt tôi…cái bản mặt phê phờ phẫn của tôi…rồi “đập vào” mặt tỉnh như ruồi của tên Chun…hừ, việc duy nhất tôi muốn làm là “nối đuôi” theo mấy cánh bông giấy đó để “nả tới tấp” vào khuôn mặt “thiên thần chết” của tên kia! Nãy tới giờ, à không, “mấy thế kỉ” vừa qua tôi muốn rụng rời thân xác luôn, mà hắn cứ ung dung như chưa bao giờ được ung dung vậy! Trên đường đi còn “thong thả” nhìn tôi cười ngạo nghễ nữa chứ! Đồ thần kinh, tôi thì mệt đến không nói được gì, còn hắn thì…hừ, vừa mệt, vừa phải “đấu tranh tâm lí” để không phải lao vào bóp chết hắn, vừa phải “câm nín chịu nhịn” những lời châm chọc của hắn! Giỏi lắm, đợi ta “hồi phục trạng thái sức khỏe” thì mi biết ta!!! (ai biểu chọn đi bộ zới người ta làm gì!!!)…
…Sắp về rồi…ráng lên… - lần thứ n tôi tự nhủ…mà thực sự là sắp về rồi, qoẹo sang con hẻm nữa thôi là tới rồi!...
…Đến đầu con hẻm rẽ sang con đường nới chứa căn nhà “cục cưng” của tôi…
…Ôooooooooiiiiiiiiiiiiiii! Nhà “iu vấu” của tôi kia rồi!!! hichic, nhớ mày quá đi thôiiiiii! Muốn lao vào nhà ôm hôn má yêu thắm thiết luôn! Hihi, chắc bây giờ Lui cũng đang ở nhà! Không mua quà về cho anh ta không biết có giận không đây! Hìhì!...
…nắm tay…kéo mạnh…
…một hành động làm gián đoạn mọi hành động của tôi! Khi tôi đang định la lên thì…
…bịt chặt miệng…
“Suỵt!”…là tên Chun…hắn ta đang làm cái quái gì thế này, tự nhiên kéo tôi lại rồi ép chặt tôi vào vách tường, còn bịt mồm tôi lại nữa, định ám sát à!!!
“…” tôi trừng mắt nghi vấn kèm thêm tức giận
“Im lặng! Không thì chết!” giọng tên Chun thì thầm, hắn nhìn tôi một cách nghiêm túc, nghiêm túc hơn bao giờ hết, lần đầu tiên tôi thấy được điều này trên khuông mặt lúc nào cũng “nham nhở như bánh phở” của hắn đấy! Kì lạ! Bị điên à! Chết cái gì chớ???
“…” tên Chun nhíu mày nhìn tôi, sau đó đẩy tôi sát vào tường hơn, rồi chậm ló đầu ra khỏi bờ tường, phóng tầm mắt sang bên ngoài con hẻm, hình như là hắn đang nhìn về phía trước cửa nhà tôi…
“Sao ông ta lại ở đây chứ?” tên Chun nhăn mặt, dùng đôi mắt sắc lẻm như để suy nghĩ đó…đôi tay hắn nới lỏng ra hơn…mồm tôi cũng đỡ bị bịt chặt hơn…từ từ hắn buông tay xuống…
…Hiểu được vấn đề dường như cũng khá nghiêm trọng, tôi không dám hỏi lớn…
“Chuyện gì? Anh nói ông ta nào cơ???” tôi nhìn khuôn mặt nghiêm nghị đến đáng sợ của tên Chun, dò hỏi
“Không ổn rồi! Hay cô chạy đi! Chạy xa vào! Không, cũng không được, đứng yên, tốt nhất đừng nhấc chân lên khỏi mặt đất!” khuôn mặt hắn càng lúc càng hiện rõ hơn sự nghiêm trọng! Cái gì vậy nè! Nói cái gì mà khó hiểu vậy??? Mà hồi nãy tôi có nhìn thấy ai bên đường kia đâu, trước cửa nhà tôi lại càng không! Hắn ta nói ông nào cơ????
“Anh nói rõ ràng coi! Chuyện gì? Tôi có thấy ai đâu! Anh đang nói nhảm gì vậy?” tôi bối rối nên hơi lớn tiếng…
“Suỵt! Không xong rồi! Ông ta hình như phát hiện ra rồi!” tên Chun đưa đôi mắt hoang mang liếc nhìn sang con đường bên kia, càng ngày hắn càng ép tôi sát vào tường hơn, hichic, có khỉ thêm một tí nữa thì tôi và hắn ôm nhau luông cũng không chừng, tên Chun đẩy vai tôi sát vào tường, nhìn tôi trân trân…
“Chuyện…chuyện gì??? Sát…sát quá rồi đấy…đừng động vào tôi đó nha!!!” tôi lắp bắp, hichic, khoảng cách của tôi và hắn lúc này là chưa đầy 2cm nữa! Tôi có thể thấy được nét căng thẳng hiện lên trên khuôn mặt hắn, những giọt mồ hôi lo sợ lấm tâm trên trán, dây thần kinh bên cổ hắn dựt liên hồi, tim hắn đập cũng nghe rõ nữa, chuyện gì mà nghiêm trọng thế này??? Một Chun mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất, tinh nghịch, đôi lúc lạnh còn hơn cả tảng băng, nay lại vì chuyện gì mà sợ sệt thế này???...
“Thôi rồi! Ông ta đang tiến đến! Lần này chết là cái chắc! Nghe đây! Tuyệt đối không được cử động dù cho có chuyện gì, nghe chưa! Giờ thì nhắm mắt lại đi!” tên Chun dùng ánh mắt kinh hãi nhưng hết sức điềm tĩnh, sắc lẻm và giận dữ, lạnh lùng nhưng lại có phần lo lắng…nhìn tôi…khiến tôi…không dám chống cự lời nói ấy…nhưng cũng không thể làm theo lời hắn khi chưa biết đầu đuôi sự việc và hậu quả nếu như tôi nghe lời hắn…
“Nhanh” khẽ quát, ánh mắt đay nghiến nhìn tôi…rất hốt hoảng…tên Chun thực sự hốt hoảng, tôi có cảm giác, hắn có thể gào lên ngay bây giờ nếu như tôi không thực hiện theo lời hắn…và…không còn sự lựa chọn nào khác…tôi khẽ nhắm mắt…hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm…tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…mồ hôi lăn dài xuống má và cổ tôi…
…
…
…thình thịch…thình thịch…
…thình thịch…thình thịch…
…một mùi hương kẹo dịu nhẹ…thoang thoảng…và nồng nàn hơn…
…một cảm giác…lần đầu tiên…không rõ…
…mềm mại…ấm áp…
…cảm giác hạnh phúc lan tỏa từ bờ môi…
…còn hơn cả một luồng điện…
…thứ gì đó ấm nóng, mềm mại, thanh khiết…và rất đỗi hạnh phúc đặt lên môi tôi…
…là gì vậy?...muốn mở mắt để thỏa sự tò mò…nhưng không được…khuôn mặt tên Chun…nét mặt lo lắng của tên Chun…hiện ra trong đầu tôi…khiến tôi không thể mở mắt…hơi ấm áp từ làn môi…ngày càng mông lung hơn…
…có phải…là một nụ hôn chăng???...
Hãy để làn hương hòa theo gió bay đến bờ môi…
Hãy để chàng hoàng tử nhẹ nhàng gửi tặng em nụ hôn tình nghịch ngợm…
Hãy để mọi chuyện cho vị thiên sứ chắp cánh…
Hãy để mùi kẹo ngọt luôn lóng lánh trên môi em…
...một lần được yêu…
…một lần được nhớ…
…tất cả chỉ vì cái chuyện tình quá dễ thương…
…nhắm mắt lại…và cảm nhận…
…hương vị tình nô giỡn đâu đây…
…
…hơi ấm…đang dần lìa xa…xa hơn…xa hơn nữa…nhưng những gì tôi đã cảm nhận thì vẫn còn đó…một cảm giác…lạ hơn tất cả mọi cảm giác, một thứ gì đó khiến tôi còn hơn cả bất động, mọi giác quan, mọi suy nghĩ, ngay cả sự đập của con tim cũng dừng lại nhường chỗ cho cái cảm nhận mông lung đến mơ hồ của tôi…
“…” mở mắt…có lẽ không chỉ riêng tôi…
“…”
Không khí xung quanh có chút ngập ngừng…ái ngại…
…bầu trời…giàn dây leo trên vách tường của căn nhà đối diện…con hẻm với gạch tường màu cam…và…và người đang đứng trước mặt tôi…là tên Chun…
…nhìn thấy được tất cả…đồng nghĩ với việc tôi lấy được “một hơi ôxi” sau một hồi tưởng chừng như là nín thở…tồi tệ hơn nữa là…toàn thân tôi tê liệt…ngồi thụp xuống…thở lấy thở để…
…
…what happen???...
…what?...
…why?...
…tôi muốn hỏi…hỏi nhiều chuyện…nhưng không biết mình muốn hỏi gì…thậm tệ hơn là không nói được…đầu óc quay mòng mòng…
“Có…có sao…có sao không?” giọng nói trầm vừa cất lên khiến tôi thêm một lần thót tim, giật bắn mình, thở gấp hơn nữa!!! Sax, im đi, đừng có nói lời nào hết!!!
Tôi liếc con mắt của mình, nhìn lên tên Chun…sax…mặt hắn ta đỏ hơn cả mông khỉ, ngập ngừng hết nhìn tôi rồi nhìn trời nhìn đất, nhìn ra con đường bên ngoài hẻm rồi nhìn sang con đường cuối hẻm…có chút ngại ngại…
“Đứng lên đi!” trời ạ! Cái tên cà chớn kia, im ngay, đừng nói nữa! Immmmmmmmmmmmmmmm!!!
…thình thịch thình thịch…
…thình thịch thình thịch…
…phì phò phì phò phì phò…(thở còn hơn trâu! Tuệ Như chứ ai!)
“Hax…!!!” tên Chun xì một cái…
…
“Này, này! Cà chớn, lôi tôi đi đi đâu thế hả??? Bỏ ra, lẹ lên, bỏ raaaaaa!!!” tôi la muốn banh cái hẻm. Cái tên cà chớn, đột nhiên nắm tay tôi kéo đi, lôi tôi còn hơn con nợ nữa, đồ tồi, bộ tôi dễ dãi lắm hay sao mà muốn nắm tay thì nắm, muốn lôi đi đâu thì lôi, muốn…Hax! Nóng máu à!!!
…Lao ra khỏi con hẻm với “tốc độ ánh sáng”…sang một con hẻm khác…và cuối cùng điểm dừng để kết thúc mọi chuyện là chiếc ghế đá gần chỗ bán “liếm liếm”…
“Bỏ ra!” tôi dựt mạnh tay về phía mình
“Phù…phù…phù…phù…!!!”
“Phì phò phì phò…”
…
Tôi và tên Chun cùng lúc ngồi cái “bịch” xuống chiếc ghế đá, sau đó là cùng lúc “lườm” nhau, sau đó lại là cùng lúc “liếc” đi chỗ khác
…
“Biết rồi hả?” tên Chun hỏi giọng gắt. Cái tên này, còn dám gắt lên hả?
“Biết gì?” tôi la làng lên
“Biết chuyện hồi nãy chứ gì?”
“Chuyện gì? Ai biết, không biết!”
“Hờ! Không biết! Bị ngu à?”
“Ừ! Ngu nên mới để anh dễ dàng hôn đó! Được hôk?”…
…tèn ten tén ten tén…
Sax…Ặc…Oái…what the hell??? Mình vừa phát ra câu gì vậy trời???
Biết rồi…biết rồi đó! Giả nai!” tên Chun lắp bắp, mặt bắt đầu chuyển sang “màu hường mông khỉ”
“Đồ đểu!” tôi quát
“Sao? Cô tưởng tôi thích lắm hả? Hơhơ! Chỉ là hôn thôi mà! Làm gì nghiêm trọng giữ vậy? Cũng…cũng thường thôi!” tên Chun làm bộ lên mặt
“Thường cái đầu anh đó!”
“Đừng…đừng có nói…với tôi là nụ hôn đầu của cô đấy nhé!?!” tên Chun xuống giọng, nhiều chuyện nhìn tôi lăm lăm
“Gì…gì…gì…ai…ai…nói…Nhiều…nhiều…rồi…Cũng…cũng thường thôi!” tôi bắt đầu lên cơn cà lăm
“…Háhá! Xem ra là thật rồi! Cô ế tới vậy đó hả? Tội quá! Ờ! Mà có gì đâu để thích chứ! Thường thôi! À, mà cũng chỉ bất đắc dĩ muốn cứu cô và cứu chúng ta thôi! Nên chắc không cần phải xin lỗi cô đâu ha!!!” tên Chun có chút ngại ngại nhưng rất nhanh lấy lại điệu nhởn nhơ nham nhở hằng ngày
“Cái gì? Hớhớ! Hax! Đồ chết tiệt!”
“Sao? Chết tiệt! Cho cô nói lại đó! Không có tôi là ông ta hút máu cô từ lâu rồi! Không cám ơn thì thôi mà còn ngồi đó rủa nữa hả?” tên Chun nổi dóa
“Hả? Ai? Ai hút máu?”