Vị Hôn Thê Của Thần Chết

CHAP 55: ĐOẠN GIÔNG BÃO CỦA ĐIỆU WALZ NHẸ NHÀNG
“Ồ hố! Hất đổ luôn à! Ôi, Như bao dữ nhé! Tặng cháu một giải can đảm đấy! Nếu đã có gan làm thế thì ngon mà dọn đồ về đây ở đi! Dù sao L-Style sớm muộn gì cũng là của mày, nhà này cũng chuyển giấy tờ ày rồi, ngại gì nữa!” ông già lên mặt, vênh váo nói như tát nước lạnh vào tôi
“Ông nói gì? Nhà nào của tôi?” tôi shock đến mắt trợn trắng dã lên
“Còn nhà nào nữa! Tao thay mặt tất cả nói ày biết luôn, bà già đã chuyển căn nhà này đứng tên mày rồi! Người mẹ hờ yêu quý của mày cũng lo liệu “phi” luôn căn ổ chuột bán burger luôn rồi! Từ mai dọn về đây ở, hiểu chửa? Mà tao nghĩ chắc mày không làm tao phụ lòng đâu nhỉ? Căm ghét người nhà này thế cơ mà! Hơhơ!” một khuôn mặt cười nham nhở và hèn hạ
“…”
“Như! Con bình tĩnh nghe mẹ nói! Mọi chuyện không như bác Tư nói đâu! Bình tĩnh đi con!” mẹ tôi vội rời khỏi ghế sofa, đứng dậy, lấn chỗ ông ta, nhẹ nhàng nói với tôi
“Mẹ nói con nghe, mẹ bán nhà rồi à?” tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ
“…Ừ…Mẹ cũng đang định nói với con, bà ngoại ốm nặng, không thể mãi sống một mình ở Hà Nội, nên các bác bảo ngoại về nhà, gọi luôn mẹ về chăm sóc ngoại!”

“Được, đơn giản thôi, mẹ dọn đồ về sống ở đây, chuộc lại căn nhà đó cho con!”
“Con về nhà ở với mẹ đi!”
“Không đâu, cùng lắm con ở nhà trọ! Hơhơ, ở trong căn nhà dơ bẩn này sao? Không hề! Ba con mất bọn họ có qua hỏi thăm câu nào không, bảo ba bị bệnh truyền nhiễm rồi chết bất đắc kì tử sao? Hơhơ, tất cả chỉ là ngụy biện, đừng tưởng con không biết, con biết tất, lúc mẹ ruột con đang trong cơn nguy kịch, bọn họ không một ai đến bệnh viện xét nghiệm hiến gan dù chỉ một mm, thẳng tay đá văng gia đình con ra khỏi nhà khi biết mẹ con bị bệnh, nhẫn tâm thế, thú tính thế, mà mẹ bảo con ở chung sao? Đây chẳng qua chỉ là cái sở thú thu nhỏ mà thôi! Lũ người vô nhân tính! Bà ngoại thương con, phải, đúng vậy, nhưng trước kia, lúc con cần có người đứng về phía mình, có ai không, tự đứng lên bằng đôi chân của mình và tìm cách trả thù, phải, con đã từng muốn trả thù đó! Nhưng con nghĩ không đáng, dù có là đứa cháu duy nhất thì con cũng chỉ bên họ ngoại, mà có cho con cũng không thèm, tài sản à, danh vọng tiền tài cũng chỉ là rác rưởi, đối với con, không cần những thứ của lũ người đê tiện này!” tôi nói với hai dòng lệ uất hận
“Bốp…Câm miệng ẹ…”
…một cái tát…
…hơhơ…một cái tát…cái đánh đầu tiên mẹ dành cho tôi…hôhô…vui thật…
“Con không câm! Tại sao phải câm, bọn họ dùng hết thủ đoạn hèn hạ này đến mưu kế bỉ ổi khác để trừ khử con khỏi cái gia phả này, mẹ muốn con nói nhẹ nhàng sao?” tôi quay ngoát đầu lại như con rắn hung tợn, nhìn tất cả với ánh mắt chưa bao giờ căm phẫn hơn nữa
“Bốp…Mày mà còn không câm, từ nay đừng gọi tao là mẹ nữa!”



“Mẹ thật quá đáng, hôm nay mẹ lại nói với con câu nói này vì những người bỉ ổi đó à! Được…tốt…dù sao Trần Tuệ Như đây chỉ là đứa trẻ mồ côi mà thôi! Hơhơ, vui quá! Hơhơ!” tôi đau đến điên rồi…
“Mày…”
“Bác gái!...” mẹ tôi đang dơ tay định đánh tôi thì bị cánh tay rắn chắc của Chun cản lại

“…”
“…”
“…”
“Như, mình đi!” Chun kéo tay tôi…bước ra khỏi căn nhà đó…

“Huhuhuhuhuhuhuhu…huhuhuhuhuhuhuhuhuhu…huhuhuhuhuhuhuhuhu…!!!Hước hước…Huhuhuhuhuhu…” tôi khóc một cách thảm thiết


“Nín chưa? Người gì mà lắm nước mắt thế hả? Coi này! Iuuuuuu!!!” Chun nãy giờ ngồi xem tôi khóc như xem phim “tình cảm sến rện”, thấy tôi ngưng mới nhẹ nhàng đến trước mặt tôi, khuỵu một chân, lấy chiếc khăn mùi xoa lau nước mắt cho tôi…Trông anh ta làm mặt xấu nhìn cái khăn thật tức cười, hừ, làm như nước mắt tôi có chứa kí sinh trùng vậy!
“…” tôi lườm

“Haizz, đúng là Như bao dữ mà! Em làm anh bất ngờ tới mức kinh ngạc đứng hình luôn anh còn không khóc, em ngồi đó mà khóc cái gì!?!”
“…Hichic…Hước…thì…bây giờ anh biết rồi đó…” tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào
“Phải, biết được con Kinh Kong ngông cuồng ngày nào bây giờ đã thành một tiểu thư yếu đuối!”
“…”
“…em đã từng tới sở cảnh sát…vì tội mạo danh cháu gái họ Lưu, đã từng bị đâm ột nhát tới mức hồi sinh khi mẹ vắng mặt, đã từng bị xe tải mém cán nát, đã từng bị chậu hoa rơi trúng đầu nhập viện, thậm chí còn bị bắt cóc làm con tin! Còn bị rơi từ tầng 81 xuống nữa, hên là thoát được! Shock chứ! Tất cả đều do ông bác cả yêu quý, giám đốc của anh hại đó, ông ta dàn dựng tất cả, tìm mọi cách khiến em phải bị trút phế khỏi xã hội tệ hơn nữa là biến mất mãi mãi! Cách để em sống sót chính là làm liều! Hừ! Đã có lần em kề dao vào cổ bà ngoại để đe dọa bọn chúng, bọn họ chẳng thương yêu gì ngoại đâu, chẳng qua ngoại chưa để di chúc lại mà ra đi thì tất cả tài sản thuộc về em nên mới hoảng hốt đình chiến với em thôi! Hờhờ!” tôi cười lạnh tanh

“…Đừng nói nữa! Từ nay em đừng sợ gì cả!” Chun vừa nói vừa ôm chặt lấy tôi…khiến lớp băng cứng bao quanh tim tôi như tan chảy, chỉ còn lại cái lõi yếu ớt…tôi như con cún con nép sát vào bờ ngực Chun…ấm áp…cảm giác an toàn chưa bao giờ tôi được trải qua…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận