CHAP 59: NƯỚC MẮT BỒ CÔNG ANH
...
- Cô Trần Tuệ Như xin phát biểu vài lời đi ạ!...
- Cô có tò mò về dì chúc không ạ?
- Tổng Giám Đốc Lưu Minh Hùng ông sẽ tổ chức buổi đọc di chúc công khai chứ ạ?
-Trưởng phòng Lưu Minh Khang ông thấy sao về việc hộ khẩu nhà họ Lưu bị công khai ạ?
- Cô Trần Tuệ Như…Cô Tuệ Như nói vài lời đi ạ!
…
Phóng viên ồ ạt đổ vào bệnh viện mặc cho bảo vệ có ngăn cấm, cảnh sát cũng tới và đứng chắn trước mặt họ, hàng vạn câu hỏi được đặt ra, vấn đề họ đề cập tới bây giờ không còn đơn thuần là cái chết của chủ tịch L-Style mà muốn đi sâu hơn nữa, cụ thể hơn nữa về nội bộ gia đình họ Lưu! Hơhơ, tức cười thật, vui lắm sao mà muốn moi móc thế? Quá khứ của tôi hoành tráng lắm, muốn biết tới vậy sao?!?...
“Tuệ Như, anh đưa em ra!” anh Minh đặt một tay lên vai tôi
“…”
“Đi thôi!” anh Minh nhìn tôi, nắm lấy cổ tay, kéo tôi lách qua hàng phóng viên…
Chúng tôi vượt qua những ánh đèn flash chói mắt, ra khỏi bệnh viện bằng cổng sau, anh Minh kéo tôi đi chậm hơn…và dừng lại…
“…”
“Anh đừng nhìn em vậy! Khó chịu lắm, anh đang thương hại em đó hả?” tôi cố đùa
“…”
“…Bịch, đã nói đừng nhìn nữa mà!” tôi đánh nhẹ lên bả vai anh Minh, cười mỉm
“Em đừng cười!”
…im phăng phắc…im phăng phắc…
Chúng tôi đang đứng ở sân sau bệnh viện, ở đây khá đẹp, bãi cỏ xanh mướt được tỉa thường xuyên nên trông như một tấm thảm thiên nhiên dịu nhẹ, không khí trong lành, tôi tiến lại bồn phun nước, ngồi xuống…và ngửa đầu nhìn lên trời cố không để những giọt nước mắt rơi ra…một lúc sau anh Minh cũng tiến lại và ngồi kề bên tôi…
…
“Hôm nay gió mát quá! Gió to thế này mà sao nãy giờ chẳng thấy cánh bồ công anh nào hết nhỉ?” anh Minh quay sang nhìn tôi
“…” tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt ngơ ngơ
“À há! Bắt được một bông bồ công anh đang đậu ở đây rồi nhá!”
“…Anh đang nói gì thế?...”
“…Hoa bồ công anh rất mềm mỏng và nhẹ nhàng, nhưng mỗi khi có gió nó lại không ngần ngại mà vươn mình ra để rồi gió cuốn và mang nó bay đi! Bởi vì nó biết khi nó rời thân cành nó sẽ không chết mà là đi đến một vùng đất mới với một cuộc sống mới có thể sẽ tốt hơn! Nó rất can đảm!!!…Phì, cái này anh nghe người ta nói đấy, tuyệt đối không phải chém gió đâu nhá!”
“…Phì!”
“Em cũng rất giống bồ công anh, can đảm và kiên cường. Vì vậy nên hãy tiếp tục phát huy!”
“…Phải, em sẽ cố gắng,…nhưng mà…hình như sự cố gắng đó sắp đạt đến giới hạn mất rồi…sắp tới chắc lại có nhiều chuyện xảy ra lắm, qua được lần này, sẽ lại đáp xuống một vùng đất mới, có một cuộc sống mới thôi!”
“Nếu cơn gió lần này bị chuyển hóa thành bão, thì chắc bồ công anh sẽ không còn là chính nó được nữa rồi!” tôi phóng tầm mắt nhìn xa xăm
“Nếu không là bồ công anh, thì sẽ là bò cạp tím nhé!”
…Tôi hơi bất ngờ trước câu nói của anh Minh, nhưng chắc chỉ có thể là thế…
“Được thôi! Sẽ là bò cạp tím!” tôi mỉm cười…
Cuộc nói chuyện chỉ đơn giản là thế, nhưng tôi cũng đã có thể cười, tuy chỉ là một nụ cười gượng gạo…Mấy bông hoa bên bụi cỏ đang vươn mình trong gió, đung đưa theo nhịp sống mỏng manh của chính nó, còn tôi, cũng đang đung đưa mình hòa theo cái nhịp đời ấy, nhưng sao nó vội vàng quá khiến tôi mệt mỏi, bồ công anh bay theo gió – một hình ảnh lạc quan và can đảm, tôi cũng đang bay theo cơn gió của cuộc đời mình đây, nhưng liệu cơn gió đó sẽ đưa tôi đến đâu…Phía đằng kia, có một cái gì đó trăng trắng đang bay một cách nhẹ nhàng và thư thái, nhưng ẩn chứa một cái gì vội vã lắm, đang muốn tiến tới và lôi theo thứ gì đó…là bồ công anh…một phần cánh nhỏ còn sót lại sau cơn gió và bay phảng phất đến nơi ấy…đáp xuống đôi vai của một cái bóng đang đứng nhìn – ánh nhìn khó tả…
Lại một cơn gió nữa cuốn cánh bồ công anh bay mất, cả mái tóc của cái bóng hình ấy…
Mái tóc bay che đi đôi mắt…nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được…và nó…rất đau…
Tôi đứng dậy, muốn đến đó, nhưng gió…đã cản bước chân của tôi…gió không phải mang tôi đi mà là cản tôi lại…bởi vì…nếu đi sẽ đau…và sẽ không thể trở về nữa…
Cái bóng tiến lại…gần hơn…gần hơn nữa…giọt nước mắt trong khóe mi tôi rơi xuống…và hình dáng ấy đã không còn là cái bóng…mà là một gương mặt quen thuộc…đôi mắt…khiến tôi đau…tôi không muốn nhìn rõ gương mặt ấy…chỉ muốn nó bị lu mờ đi…để không bao giờ nhớ đến nữa…
“Cậu đến đây có việc gì không?” anh Minh lên tiếng
“Tôi đến để mang người con gái này đi!”
“Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi sẽ không để cậu mang cô ấy đi nữa”
“Nếu tôi cứ mang…”
“Cậu không hợp với Như đâu, và Như cũng không thích hợp với thế giới của cậu, vì vậy, lần này tôi sẽ không đứng nhìn nữa!”
“…”
“Anh đang làm tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng sẽ cố nén lại…Như có hợp với tôi hay không tôi biết rõ và cũng sẽ bảo vệ cô ấy. Như, chúng ta đi thôi!” Chun nắm tay tôi, kéo đi…
Tôi như trở nên bất động kể từ khi bàn tay người đó chạm vào tay tôi, cảm giác đau đớn lại bắt đầu nhói lên, khiến tôi chua xót, nhưng tôi không muốn rời khỏi đôi bàn tay này, tôi muốn nắm chặt nó dù cho có chuyện gì xảy ra…lại một lần nữa tôi thấy mệt mỏi…
“Khoan đã…bỏ em ra…”
“Bỏ em ra…dừng lại đi mà…” tôi cố giật tay mình ra, nhưng đôi tay Chun xiết quá chặt khiến tay tôi đau…
“Chúng ta đi quá xa rồi đó…dừng lại đi…đau quá…” tôi nói như sắp khóc. Chun dần buông tay tôi ra, anh xoay người lại…
“Có biết anh tìm em cả đêm qua không, điện thoại không bắt, dây ngọc bội thì rơi trên đường, có biết anh phát điên lên không?” ánh mắt Chun vừa giận vừa lo lắng tột độ, trên trán và cả khóe miệng có những vết trầy xước, chắc là do đánh nhau, cả tay cũng bị thương rồi…
“Hichic…huhu…!”
“Ô ô, sao lại khóc rồi, này, anh làm gì quát to đến mức mà em khóc thế này? Này…n…n…ní…nín đi…”
“Huhu…”
“Hax…thôi được rồi…xin lỗi được chưa! Thật là, anh tính tìm em để em xin lỗi anh mà giờ lại phải nói xin lỗi, đúng là không ra sao cả! Này, nín đi…” Chun đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn trên má tôi, cười – nụ cười làm tôi như phát điên…khóe miệng đã chảy máu ra vậy mà còn cười được sao…- tôi đưa tay định xoa vết thương đó…
“À…cái này ấy à…là do đánh nhau đấy…thấy chưa…anh tìm em đến mức ra thế này rồi đó…vậy mà còn dám đứng với thằng khác…Haizz, thôi được rồi, nín đi mà!” Chun ôm tôi vào lòng…vỗ vỗ nhẹ lên vai…
…
“Cuối cùng cũng tìm được rồi! Mai mốt phải giữ thật chặt mới được, không thôi lại đi với thằng khác!”
…
Chun à! Đồ ngốc, có biết chuyện gì đang xảy ra không mà còn cười được, đúng là ngốc mà! Phải chi thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc này…Chun à! Là em đang ôm anh…hay là đang ôm ba đây hả? Nói em biết đi…tại sao chúng ta lại thành ra thế này…tại sao anh cứ như thằng ngốc thế hả… sao trong lúc em đau khổ nhất anh luôn xuất hiện để làm em đau đớn hơn thế này…
Tôi khóc như phát điên trên đôi vai Chun…
%%%%%%%%%%
…Chúng tôi đi trên con đường đầy ánh đèn vàng cam bao phủ và tiếng gió lùa của mùa thu…
“Hôm qua…em đến gặp mẹ anh đúng chứ?” Chun nắm lấy tay tôi và siết chặt…cả người tôi chợt run lên khi nghe câu nói đó…
“…Em…”
“Lạnh à? Khoác cái này vào!” Chun cởi chiếc vest rồi choàng lên người tôi…
“…”
“Anh biết em đến gặp mẹ anh, nếu không anh đã tìm được em rồi, biết anh là ai rồi mà!” Chun lại nắm chặt bàn tay tôi
“…”
“Dù mẹ anh có làm điều gì, anh cũng sẽ bảo vệ em nên đừng lo, cũng đừng e ngại, chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi!”
“Chun à…”
“Hả?”
“Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục đúng không?” tôi đau đớn
“Mẹ anh đe dọa em đúng chứ?”
“…*lắc lắc*”
“Đừng chối, mẹ anh anh hiểu, bởi vậy, từ nay phải ở bên cạnh anh đó!”
“…Ở bên cạnh anh…được không?” một giọt nước mắt của tôi rơi xuống
“Em nói vậy là ý gì?”
“Không…không có gì…vẫn sẽ tiếp tục…”
“Phì…King Kong Tuệ Như hôm nay gặp rắc rối về thần kinh rồi! Nói rồi đấy nhé! Phải ở bên cạnh 24/24, trừ khi…”
“Gì chứ?...Phì…”
“Hahahahahaha! Này, hôm qua anh tới nhà em đánh nhau một trận với ông bác thú tính của em, rồi dõng dạc tuyên bố sẽ không làm đại sứ hình ảnh nữa”
“…Ừ…tin vui…!”
Giờ này chắc chỉ còn mỗi anh có thể cười được thôi, bà em mất rồi đấy, anh biết không? Em bị lộ rồi, bị lộ là con cháu gái nhà đó rồi, anh biết chưa? Chúng ta…sẽ…không còn thời gian nữa đâu…chắc là anh chưa biết rồi…
Nụ cười này của anh…liệu em còn có cơ hội ngắm nữa không? Đôi tay này em có còn được nắm chặt như bây giờ không? Em phải làm gì đây? Nếu anh biết được sự thật chắc sẽ còn đau khổ hơn em, em không có mẹ, mẹ của anh thì là một phụ nữ như thế! Em không có ba, anh cũng vậy nhưng tệ hại hơn là anh lại mang linh khí của ba em. Chúng ta đang hạnh phúc, nhưng còn bao lâu nữa đây…em không muốn ba em phải như vậy, em lại càng không muốn anh hấng chịu kết quả của hận thù, vì em đã thử nó và biết được nó rất chua xót nên cũng không muốn anh thử đâu! Anh phải trở về thôi, anh còn có thế giới của anh, mẹ và cả vị hôn thê nữa…em sẽ chịu luôn cả nỗi đau của anh…thế nhé!
Con đường rộng và dài, gió mùa thu đến, thổi mấy chiếc lá trên cây nghe xào xạc, ngọn đèn đường màu vàng cam chiếu xuống mặt đất làm tạo vật đổ bóng, hai cái bóng đang nắm tay nhau đi trên một con đường, một người đang mỉm cười vì hạnh phúc, một người đau đớn ngắm nhìn nụ cười người kia. Ly cà phê thêm đắng, gió thêm sầu, màn đêm thêm tối và mùa thu…sẽ càng buồn hơn…
Bồ công anh bay theo gió
Em cũng sẽ bay theo gió
Bay đến một nơi không có anh và đau khổ…