CHAP 6: HOÀNG TỬ BIẾN THÁI VÀ TIỂU THƯ GIAN TÀ
“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” đồng thanh hét lớn
Tôi và tên Chun dê sồm nhảy chổm ra
“Này, đồ dâm dê, anh thấy con gái nhà người ta hiền lành, dễ thương, xinh đẹp, quyến rũ, nóng bỏng…nên nổi máu tà HẢ?????????” tôi quát vào mặt hắn ta, để 2 tay thành hình dấu nhân trước ngực
“Cái gì? Này cô đừng có tự tin thái quá nhé! Nếu không có tôi cô “đu căm” từ lâu rồi lại còn…Tức quá…lại…lại còn cả cái động tác kia nữa hả?” anh ta tức đến nỗi bốc khói lên đầu, dậm chân cái đùng xuống đất
“Bộ tôi ngu hay sao mà để mình bị “đu căm”, còn anh nữa, tại sao… tại sao lại “chạm vào cơ thể tôi”, anh đúng là TÊN…TÊN BIẾN THÁI” tôi vẫn giữ nguyên tư thế “bảo vệ thân thể”
“Cô…cô…đồ thần kinh, đầu óc đen tối, suốt ngày chỉ tưởng tượng lung tung, nếu không phải cứu cô tôi cũng không thèm đụng vào cái “thân thể” gì đó của cô đâu. Lại còn nói mình không ngu, đi đường thì sớn sác, không thèm nhìn trước nhìn sau. Bộ cô tưởng tôi thèm… thèm… ôm cô hả? Cô nhìn lại mình coi, từ trên xuống dưới chẳng có gì cả, lại còn tự khen mình “nóng bỏng”, về nhà tự soi gương đi nha, còn không thì đi mua thuốc uống đi cho xuống cơn. Đúng là cái đồ…cái đồ…đồ đu dây điện” anh ta đưa mắt nhìn mấy cái dây điện mắc ngang qua trên đầu tôi nảy ra một ý tưởng “hay ho” vô cùng
“Anh…anh…” tôi tức quá, máu dồn lên đến não, suýt nữa thì ngất vì tăng xông. Việc duy nhất bây giờ tôi muốn làm là bay vào đấm vào mặt anh ta tới tấp (mặc dù không nằm trong chuyên môn), bóp cổ cho anh ta chết luôn. Tôi trù cho anh ra đường thì bị xe công - tay - nơ cán chết, còn không thì dấp phải cục đá hay cái gì đó rồi ụp mặt vào đống phân ngẹt thở tức thì. Tôi nhìn anh ta với con mắt nguyền rủa. Tôi và tên Chun biến thái kia nhìn nhau bắn tia lửa điện (đương nhiên không phải tia lửa “ái tình”)
“Ủa, không phải là Tuệ Như đây sao?” một giọng nói ấm áp, hiền hậu vang lên khiến tôi “dập lửa” quay đầu lại nhìn
“Đây là…Ơ, viện trưởng. Con chào cô ạ!” tôi lễ phép chào cô Mai-viện trưởng viện mồ côi Nhân Tâm nơi mà tôi dạy võ
“Con đứng đây làm gì thế? Đây là…?” cô Mai đưa mắt nhìn cái tên “chúa đảng dê sồm” đứng sau tôi
“Dạ đó là anh họ con, anh ta cũng “nhân đạo” lắm ạ, muốn cùng đến đây thăm mấy đứa nhỏ với con” tôi nói 2 chữ “nhân đạo” mà muốn “ói thầm”, nhân đạo thấy ớn, biến thái cấp độ cao thì có
“Gật…” tên Chun gật đầu chào
“Ờ, cô chào con, hồi nãy cô thấy mấy con nói chuyện vui quá, 2 anh em thân nhau quá hen. Thôi, mình qua đường đi!” “vui” thật đấy cô ạ, đúng là “thân thiết”. Nghe xong câu nói của cô Mai mà nước mắt tôi chảy ngược trong lòng. Hichic, con mà là em họ hắn thì con tự sát lâu rồi
“Đến rồi này! Để cô gọi người mở cửa. Cô Lan ơi, ra mở cửa giúp tôi cái…” cô Mai gọi
“Vâng, tôi ra liền…” tiếng nói từ trong cô nhi viện vọng ra
“ Lạch cạch…cạch…”
“Cháu chào cô ạ” đồng thanh sau đó thì kênh nhau
“Ừ. Ơ… là Tuệ Như đây sao? Lâu quá mới đến chơi hả con?” cô Lan mỉm cười hỏi
“Dạ, con dẫn theo anh họ đến chơi với tụi nhỏ ạ!” tôi lễ phép đáp
“Anh họ con trông bảnh trai thật đấy. Thôi, mọi người vào nhanh đi, bọn nhóc thấy con sẽ mừng lắm cho xem!” ôi trời ạ, cô Lan khen hắn ta bảnh trai cơ đấy, mắc ói quá. Trông kìa,… chắc bây giờ hắn đang đu dây điện ở trên~ đó… .Đúng là cái đồ…Haizz, không có từ gì để diễn tả
“Mấy con ra đây xem ai đến này!” cô Lan gọi tụi nhỏ
“A, chị Như, chị Như đến rồi hả” bé Tú chạy lại ôm lấy tôi
“A, chị Như kìa mấy bạn!” đến bé Hương
Và cuối cùng là…
“AAAAAAAAAA, CHỊ NHƯUUUUUUUUUU……..” 1 đám chạy lại, suýt nữa thì tôi ngã lăn quay ra đất. Mấy đứa này dễ thương thật
“Ơ anh này đẹp trai quá à” bé Tú reo lên
“ANH ĐẸP TRAIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII………..” cả đám la lên rồi bỏ lại 1 mình tôi “cô đơn” chạy sang ôm chầm lấy anh ta
“Ơ…ơ…ơ…Này mấy đứa kia, có biết ai không mà ôm vậy hả? Đúng là mê trai hết sức” tôi tức quá mắng tụi nhỏ không thương tiếc
“Hơhơ, xem ra tôi có sức hút mãnh liệt thật đấy!!!Hơhơ, các em đáng yêu quá!!!” tên kia vênh mặt đắc ý,lại còn làm bộ nhân từ nữa chứ. Sì, gớm…
“Các người…các người…được lắm…” tôi tức nghẹn cổ, không nói nên lời. Tại sao thế nhỉ? Có hắn thì tôi bị bỏ rơi sao? Không thể chấp nhận được, tôi cũng đẹp chứ bộ… .Phải giành lại những thứ vốn là của mình thôi, nhử bánh tụi nó mới được. Hehehe…
“Chị có mua…”
“Bánh của các em nè, để anh chia cho nhé” tên Chun ngắt lời tôi. WHATTTTTTTTTT?????? Bánh đó là tôi bỏ tiền ra mua cơ mà, đâu ra của hắn vậy. ÁAAAAAA, tức trào máu họng mất thôi, tôi dậm mạnh 2 chân suýt nữa thì nứt đất (làm quá)
“Nè mấy đứa, cái đó là của chị mua đó, không phải của anh đó đâu, đừng có mà hiểu lầm!”
“Wahhhhhh, là bánh su đó mấy bạn, anh thật tốt, cám ơn anh nha!!!!” cái gì, thằng nhóc Tú dám làm lơ mình luôn hả
“BÁNH SUUUUUU!!!!!!!!” còn giờ thì nguyên một đám làm lơ. Trần Tuệ Như xin tuyên bố: chính thức bị bỏ rơi
Tên Chun đáng chết quay sang nháy mắt với tôi. Phải nuốt cục tức này thôi, không được làm mất hình tượng “thiếu nữ đoan trang” trước mặt mọi người. Hứx, xem như tôi bố thí cho anh hộp bánh ấy đấy, diễn tuồng “anh trai nhân ái” cho hay vào…
“Chị Như ơi!” bé Hương lại lắc lắc tay tôi. Thấy chưa, trước giờ tôi thương nhóc Hương nhất quả thật không sai mà, chỉ có con nhỏ mới nghĩ tới chị, chắc muốn mời chị ăn chứ gì! Chị sẽ không phụ lòng tốt của em đâu, chị ăn tuốt luốt! Đúng là không ai hiểu Như bằng Hương mà! Hêhêhê
“Gì vậy bé yêu?” tôi đáp lại hiền từ
“Anh đó là bạn trai chị hả???” bé Hương hỏi một câu rất đáng yêu
“Ừ…HẢ? CÁI GÌ?” tôi chính thức bị “hiện nguyên hình”. Cái con nhỏ này, đúng là đồ “con nít quỷ” mà. Mình còn đang ngỡ nó mời mình ăn bánh, ai dè… hỏi một câu làm mình rơi từ tầng 9 xuống luôn, nghe sao mà mắc ói quá đi… Chịu không nổi nữa mà, tụi mày định “phản” chị hả???
“CON NÍT CON NÔI, HỎI CÁI GÌ MÀ KÌ CỤC ZẬY, BỘ NHÓC XEM PHIM HÀN QUỐC NHIỀU NÊN GHIỀN HẢ? NGOÀI ĐỜI KHÔNG GIỐNG TRONG PHIM ĐÂU! BỘ CỨ TƯỞNG 1 TRAI 1GÁI THÌ ĐỀU NÓI LÀ BỒ HẾT HẢ???” tôi lên cơn thịnh nộ, con nít cũng không tha
“Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu”
“KHÓC CÁI GÌ MÀ KHÓC!”
“Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu”
“Này, cô có thôi không, tụi nhỏ biết gì đâu, đúng là quỷ giữ thành tinh mà” tên Chun nhiều chuyện xen vào. Hắn…hắn…dám kêu mình là quỷ hả? Cái mặt mình nhìn như “thiên sứ” zậy mà kêu quỷ là sao
“Nín đi em, anh cho em ăn 2 cái bánh luôn chịu không?” tên Chui cười cười nói nói, dụ dỗ con nít. Sớx, không biết ai mới là “quỷ” đây
“Có chuyện gì thế?” cô Mai từ phòng làm việc chạy ra. Chết rồi, sẽ bị mắng cho coi. Phải bịt đầu mối thôi
“Dạ không có gì đâu cô, tại bé Hương thấy con mang bánh tới “cảm động” quá nên khóc thôi mà! Cô cứ đi làm việc đi ạ!” tôi vội bịt cái miệng đang nhai bánh ngồm ngoàm của con nhóc, trợn mắt đe dọa nó một cái, đương nhiên cũng không quên liếc mấy đứa kia và cả tên Chun thối thây nữa. Nhưng mà cũng phải công nhận là lúc này mình giống “quỷ” thiệt…(chấp nhận bản thân)
“Ừ. Mấy đứa ăn xong rồi thì vào thay đồ chuẩn bị học võ nhé!” cô Mai dịu dàng dặn dò. Đợi cô~ đi khuất tôi mới “buông tha” cho con nhỏ. Tên Chun lắc đầu nhìn tôi làm vẻ mặt lương thiện, còn tụi nhóc kia hớn hở chạy theo hắn ta. Zời ạ, trông như gà mẹ đang dẫn gà con đi dạo ấy. Thấy gớm, làm như hắn ta lương thiện lắm vậy
Khoảng nửa tiếng sau…
“Các em làm theo chị nhá! Một” tôi đứng tấn, làm thế thứ nhất
“MỘT” tụi nhỏ cũng đồng thanh hô lớn và làm theo
“Hai”
“HAI”
….
….
“Các em tự tập với nhau đi nhé!” tôi bảo bọn trẻ tập giống những gì mới học lúc nãy rồi định ra ngồi ghế đá nghỉ mệt. Ai dè, hắn ta đang ngồi đó “thẫn thờ”. Sớx, đừng nói là anh ta đang nhớ nhà rồi buồn quá nên khóc đấy nhé
“Anh đang làm gì thế?” tôi lại ngồi lên băng ghế đá cạnh anh ta (vẫn còn 1 khoảng trống ở giữa)
“…” im phăng phắc
“Nhớ nhà à? Hay nhớ mẹ?” tôi tiếp tục “bà tám”
“…”
“Khoan đã. Anh ta đang ngủ sao???” tôi sáp mặt lại gần mặt anh ta mới biết nãy giờ mình đang nói chuyện với một “chàng hoàng tử ngủ trong cô nhi viện”
“Đồ dê sồm” một giọng nói thì thào cất lên từ đôi môi cách khuôn mặt tôi 10cm. Khoan đã, hắn ta đang mắng ai dê sồm???
“Tôi đang nói cô đó, đồ “thần kinh phân liệt”!” đột nhiên anh ta mở mắt to ra. Tròng mắt màu nâu với cặp lông mày rậm và lông mi dài cong vút, chiếc mũi cao và đôi môi hồng hào thanh tú, làn da mịn màng không tì vết, mấy cọng tóc mái loe hoe bay bay vì ngọn gió mới lùa qua. Waaaaa, giống thiên sứ thật đấy. Lại còn cười nữa kìa, răng trắng thật, đều nữa, chắc là dùng kem đánh răng colgate. Wow, cười đểu mà cũng đẹp nữa…
“Cô mê tôi rồi hả?” vị thiên sứ trước mặt tôi hỏi
“Cái gì cơ?” tôi nói với cái giọng mớ ngủ, mặt cười nham nhở
“Hơhơ” chàng hoàng tử phì cười, ôi đẹp quá, chết người mất thôi
“Xem ra cô mê tôi thật rồi! Nhĩu rồi kìa!!!” thiên sứ đang nói gì thế nhỉ
“Ờ! Hêhêhê!” giữ nguyên nét mặt nguy hiểm. Sao tự nhiên mình thấy ướt ướt ở cằm vậy ta! Gì thế nhỉ? (lấy tay sờ thử)! À, thì ra là nước miếng! Hêhê (tiếp tục trạng thái cũ). Khoan đã! Khoan đã…, khuôn mặt thiên sứ, nụ cười nham nhở, nước dãi…
“Áaaaaaa!!!” tôi hét toáng như đang “gọi hồn” về, đứng nhổm dậy chùi chùi miệng, dụi dụi mắt, xấu hổ không kể đâu cho xiết
“Cô Tuệ Như, cô lau hết nước dãi chưa vậy?” anh ta hỏi tôi với cái giọng trêu người
“Tôi…tôi có bị nhĩu…nhĩu gì đâu mà lau…” tôi ngượng ngùng nói ấp a ấp úng nhưng tay vẫn chùi lấy cùi để khóe miệng
“Thiệt vậy hả? Vậy mà tôi cứ tưởng có người đang chết mê chết mệt với vẻ đẹp thiên sứ của tôi chứ!” anh ta lại tự tin. Tôi quay mặt sang bên này thì anh ta lại đi về bên này, quay sang bên kia thì lại đi về hướng bên kia, đang muốn chọc quê mình đây mà! Hichic, xấu hổ nhục nhã quá đi, chỉ muốn đào cái hố rồi rơi tự do xuống đấy mà thôi! Huhuhuhuhu
“Bình thường tôi mà mắng cô là y như rằng cô quát ầm lên, thế sao hồi nãy cô lại nhìn tôi cười nham nhở thế hả???” lại bới móc nữa rồi. Bây giờ im lặng là vàng
“Con gái con đứa gì mà kề mặt sát mặt đàn ông, đúng là thừa cơ lợi dụng!” châm chọc tập thứ n
Chịu hết nổi nữa rồi. Tức…tức quá đi…
“Tôi có…có làm cái gì anh đâu, tại…tại có con ruồi bay vô lỗ mũi anh nên tôi đang rình bắt nó ra giúp anh thôi” nói xong tôi tự thấy mình dốt tàn bạo. Hichic, lí do không hợp lí tí nào
“A, vậy hóa ra cô thèm ăn con ruồi đó tới nỗi chảy cả nước dãi luôn sao! Thật là, con ruồi đó chắc “đẹp” lắm mới khiến cô “bay lên” cao như zậy ha!” anh ta vừa trên chọc vừa cười nham hiểm
“Tôi…tôi…anh…anh uống nước ngọt không? Để tôi bao anh nhá!” đánh trống lảng xong tôi quay ngoắt người lại bỏ đi về phía máy bán nước tự động có sẵn trong viện
“Hichic, zời ạ, sao mình khùng quá zậy nè, cái tật mê trai đánh chết không chừa, huhuhuhuhu, nhục nhã quá đi, chỉ muốn độn thổ ngay tức khắc! Huhuuhuhu!” tôi vừa dậm chân đùng đùng như muốn khoét cái lỗ dưới đất để chui tọt xuống, vừa lấy tay cốc vào đầu mấy cái liền. Trời ơi, mặt mũi đâu nữa!!! Xấu hổ ơi là xấu hổ!
“Tuệ Như ơi đời mày sắp tàn rồi!!! Đóa hoa Tuệ Như đang ngát hương, muôn sắc màu tươi thắm giờ đây phải tàn lụi trong héo úa của màn đêm! Huhuhuhuhu!!!” nổi máu văn chương
“Ọe, hoa phân lợn thì có” một tiếng nói nghe như đâm vào vết thương lòng vọng lại từ cái mỏ mắm muối kế bên, cũng đủ biết ai rồi. Phải chuẩn bị tâm lí thôi! Uhuuhuhuhu
“Nước của anh đây” giọng ủ rũ
“Cám ơn!” anh ta dựt phắt lấy lon nước pepsi trong tay tôi rồi thẳng tiến về phía ghế đá. Tôi thì lê từng bước chân như nặng ngàn kí về sân lớn
“Thôi, luyện tập thế đủ rồi, chị cho các em nghỉ đó” nói xong tôi cúi gằm mặt nhục nhã ra gốc cây. Đột nhiên thấy bé Hương dấu cái lồng có con chuột lang sau lưng chạy ngang qua mặt tôi
- Anh ơi, anh tên gì thế
- Anh tên Chun (đủ hiểu)
- Em thích anh lắm, lần sau anh nhớ ghé chơi nhá! (con nít quỷ có khác)
- Nhóc con, lần sau anh sẽ đến nữa, em yên tâm (dịu dàng tới mức nổi da gà)
- Em có quà muốn tặng anh nè
- Vậy sao? Là gì thế? (ham hố thấy ớn)
- Đây ạ!!! (nhóc Hương chìa cái lồng chuột lang dấu sau lưng ra với nét mặt rạng rỡ)
- …
- …
“Sao mắt hắn ta trợn trừng trắng dã thế nhỉ?”
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Chuộttttttttttttttttttttttttttttt! Tránh xa ta raaaaaaaaaaaaaaaa! Aaaaaaaaaaaaaaaaa…
- Anh ơi, anh đừng chạy mà, anh ơi!
“Hả? Anh ta sợ chuột sao? Ahahahahahahahaha, trông anh ta chạy như gặp ma í, ahahahahaha, vừa chạy vừa la thất thanh y như vừa mới trốn viện vậy! Hahahahaha…” tôi ôm bụng vừa lẩm bẩm vừa cười ngặt nghẽo đau cả bụng. Sau khi “tập thể dục” 1 vòng quanh sân lớn đột nhiên anh ta chạy lại nấp sau lưng tôi thở hổn hển
“Cô…cô ngăn con bé đó lại đi, đáng sợ quá đi mất! Phì, phò, phì, phò,…” giọng anh ta run run sợ hãi! Ahahaha, mắc cười quá
Tôi bụm miệng lại cười sặc sụa
“Cô cười cái gì hả? Ngăn nó lại đi, nó đến rồi kìa!!! Aaaaaaa…” lại la thất thanh, chắc tôi lủng màng nhĩ quá
“Đừng có la nữa, điếc tai chết đi được, coi chừng tôi bắt nó bỏ vào miệng anh đấy
“…” im re
“Hương à, anh Chun sợ chuột nên không thể nhận quà của em được đâu!” tôi khuyên Hương nhẹ nhàng
“Nhưng đây là con chuột em nuôi lâu rồi, để dành đến khi gặp người em thích em sẽ tặng nó cho người đó mà!” nhóc Hương phụng phịu như sắp khóc
“Vậy sao? Haizz, vậy thì anh này đúng là máu lạnh rồi, không có chút tình cảm gì hết, món quà tỏ tình mà cũng không dám nhận, nhát gan hết sức, ĐÚNG LÀ CÙI MÍA MÀ” tôi nói to cho anh ta nghe
“Cô bảo con bé đó mang đi đi! Xin cô đấy…” Wow, đúng là chuyện lạ đây mà, người như hắn mà cũng biết cầu xin sao? Được, Tuệ Như Bà Bà đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn lần này xem như giúp ngươi vậy
“Thôi mà Hương, em đừng khóc, để lần sau anh Chun tới sẽ nhận được không? Bây giờ em nuôi cho nó mập hơn nữa thì mới đẹp, mà đẹp thì mới làm quà tỏ tình được chứ? Đúng không nào?” tôi lại phải khuyên can
“Vậy lần sau, anh ấy nhất định phải nhận đấy!” Hương lấy tay lau nước mắt phụng phịu nói
“Được, chị thay mặt anh Chun CHẤP NHẬN, NGHE RỒI CHỨ ANH CHUN” tôi nói lớn cho anh ta nghe. Cuối cùng bé Hương cũng chịu mang con chuột đi. Chúng tôi tạm biệt các cô và mấy đứa nhỏ rồi ra về:
“Này, anh sợ chuột đến thế à?” tôi hỏi
“Cô không thấy chúng đáng sợ sao?” anh ta nói với giọng kinh hãi
“Có đâu, chuột lang chứ có phải chuột cống đâu mà đáng sợ”
“Phải rồi, cô đã từng bị chuột chui vô người đâu mà biết được!” anh ta nói với giọng căm phẫn, như muốn băm vằm con chuột ra thành n mảnh
“Anh nói sao?” tôi ngạc nhiên nhưng lại mắc cười
“Cái lần tôi từ Darkland đến đây, chui qua đường ống cống, đột nhiên xuất hiện đâu ra một con chuột cống bò vào người. Ưuu…, thật gớm ghiếc” hắn ta rùng mình
“Ahahahahahahaha, buồn cười quá, tôi không ngờ anh quyến rũ được cả con chuột cơ đấy. Hahahahahahahaha…” tôi cười đau cả bụng
“Chưa hết, thoát ra khỏi cống tôi còn phải gặp con chuột xui xẻo như cô nữa” lại mỉa mai mình
“Anh nói ai xui xẻo hả? Đáng lẽ tôi nói câu đó mới đúng” tôi mắng lại hắn
“Cô thích trẻ con à?” chuyển đề tài nhanh thật
“Không hề. Tôi chỉ thích những đứa trẻ đáng thương và dễ mến thôi” tôi trả lời
“Đứa trẻ nào mà chẳng dễ mến chứ!”
“Chưa chắc, anh chưa từng bị con nít chơi xỏ thì làm sao mà biết được”
“Ăn ở sao mà để con nít chơi xỏ? Sao cô không tự đặt câu hỏi đó với chính mình đi!” anh ta nói giọng châm chọc
“Anh…”
“Sao…?”
“Không nói nữa”
“Vậy im đi”
“Anh…”
“Sao…?”
…
…
…
Nói chuyện rôm rả, à không đúng, phải gọi là cãi nhau khí thế chứ. Suốt dọc đường cãi nhau khí thế cuối cùng tôi và hắn cũng về đến Happy Day
“Sao anh không về?” tôi ngạc nhiên hỏi
“Sao cô không đưa tôi về?” câu hỏi thơ ngây đến phát sợ
“Anh có phải là trẻ con đâu. Tự về đi, không phải anh biến hình giỏi lắm à?” tôi đáp lại câu hỏi “trẻ thơ non dại” của anh ta
“Trời cũng sắp tối rồi nên tôi không thấy được nhà làm sao mà biến hình” lại cái bộ mặt đó
“Trời ơi là trời, sao Người không sập xuống đè chết cái tên này giúp con với!!!” tôi than trời trách đất
“Không lẽ bây giờ tôi phải đưa anh về sao?” tôi hỏi tức tối, huhuhu, biết trước câu trả lời rồi
“Đương nhiên, cô phải chịu trách nhiệm chứ” thấy chưa, biết ngay thế nào hắn cũng nhắc đến trách nhiệm mà. Rõ ràng là hắn ta theo tôi đi, bây giờ lại bắt tôi đưa về, muốn hành hạ tôi đây mà
“Vì sợ mẹ tôi ra đây nên xem như tôi nhịn anh lần này thôi đấy!” Hichic, đang đói bụng mà còn phải tốn calo đưa anh ta về nữa! Huhuhu!...
(Mời các bạn đón xem chap 7 nhé)