Bọn tiểu tùy tùng của Kiều Khả Hân đã không chịu được nữa, rất nhanh đã mồm một mồm hai nheo nhéo lên án Trần Ý.
"Trần Ý cô bớt chơi trò giả bộ mạnh miệng đi! Rõ ràng trong lòng để ý gần chết, bài đặt giả bộ thanh cao cái gì!"
"Đúng vậy! Miệng thì như chê Đặng Lan Vân lắm vậy. Thế mà lại cố tình lởn vởn ở đây làm gì? Còn không phải đang muốn chế tạo trò tình cờ gặp gỡ hay sao?! Tôi nhổ vào!"
Kiều Khả Hân cũng nhờ mấy câu này của đồng bọn mà tiếp thêm sức mạnh. Lập tức quắc mắt nhìn Trần Ý: "Nếu Trần Ý đã luôn nói chướng mắt cả tôi và Lan Vân, vậy cô ở đây làm gì? Cô nói đi?"
"Đã nói rồi, lỗ tai không dùng tốt lắm sao? Công viên này là nhà cô, hay nhà họ Đặng mở mà không cho người khác vào? Tôi chẳng qua đi dạo công viên xả vận xui tí thôi lại bị đám cún cưng nhà ai đó chặn lại, cô nói xem?"
Quế Quế - đồng bọn thân thiết số một của Kiều Khả Hân nghe xong lập tức gào lên: "Mày nói ai là cún hả con khốn?!!"
Trần Ý nhếch đuôi mắt, cực kỳ vô hại cười: "Yo, chỉ là nói chơi thôi. Tên cô là 'cún cưng' sao mà vội vàng lên tiếng thế?"
Tuy nhiên còn chưa để Quế Quế phát rồ, Trần Ý đã đột ngột thay thái độ ngả ngớn trở thành lạnh lùng thấu xương, nhìn chăm chăm vào Kiều Khả Hân: "Không quản tốt chó của mình, hậu quả sẽ khôn lường lắm đấy."
Nói rồi, Trần Ý đã không có tinh thần đối phó với đám người ghê tởm này nữa. Quyết định quay lưng bỏ đi.
Mọe kiếp, xui gần chết! Đi nhặt xác cho con hàng nào đó, cũng bị đám thiểu năng này làm cho nổi hết da gà! Nàng phải về nhà đốt phong long, ngay và luôn!
Trần Ý chỉ mải lo tức giận bỏ đi. Hoàn toàn không nhìn thấy phía xa xa có một tổ hợp kì quái đã theo dõi sự việc từ đầu tới cuối. Tổ hợp đó bao gồm một bảo mẫu trưởng thành, một thiếu nữ sườn mặt còn rất non nớt, một nôi đẩy em bé và một con chó cưng vóc dáng to lớn.
Bảo mẫu nhìn cô chủ nhà mình, lại nhìn toán người áo trắng đằng xa, dáng vẻ chẳng hiểu mô tê gì cả. Cô chủ thần đồng bình thường tuyệt không phải kiểu người thích hóng chuyện kia mà. Thế mà nãy giờ đã dành những 10 phút kiên nhẫn xem hết màn kịch này.
Không phải... dấu hiệu của tận thế nào đó chứ...
Kịch tàn người tản đi hết rồi, Mẫn Uyên mới thu hồi ánh mắt, một tay đẩy xe đẩy, một tay thì đang cầm dây xích chó. Nét mặt điềm đạm như bình thường.
Nom bảo mẫu đầy mặt hoang mang như vậy, bèn ôn giọng giải thích: "Cô gái tên Trần Ý trong câu chuyện đằng kia, là vị hôn thê của tôi."
Bảo mẫu hít khí lạnh: "!!!"
Gương mặt bảo mẫu trẻ tuổi không thể dùng khiếp sợ để hình dung.
Chuyện cô chủ mới mười ba tuổi đã có hôn thê, trên dưới trong nhà đều đã biết cả rồi. Thế nhưng trái đất lại tròn tới khó tin, chỉ đơn giản đẩy cô chủ nhỏ đi sưởi nắng, lại bắt gặp vị hôn thê của cô chủ lớn tại đây.
Vị hôn thê sắp vào cửa lại là nhân vật chính trong một cuộc drama tình ái nào đó. Kịch bản tàu lượn này cứ như trong tiểu thuyết luôn!
Mà đáng nói hơn, cô chủ lớn thế mà cực kỳ bình tĩnh, từ đầu tới cuối hô hấp bình đạm xem drama của hôn thê nhà mình. Quả thật là... tố chất người thường không thể nào sánh kịp.
Chuyện này mà đem về hóng hớt với bọn người hầu trong nhà, thế thì hay phải biết. Nhà họ Mẫn trước giờ quá yên bình, tựa như hồ nước chết vạn năm không thèm động, lần này chẳng phải có một hồi drama lớn để hít rồi hay sao.
Nhìn cô chủ lớn thần sắc phẳng lặng, hướng nôi em bé về một chỗ nắng nhẹ, tiếp tục đi dạo. Bảo mẫu lập tức cuống quýt đi theo, trong lòng âm thầm phỏng đoán, nói không chừng cô chủ lớn ngoài mặt bình tĩnh vậy thôi, quay về sẽ đến phòng trà gặp bà chủ Mẫn, lập tức đòi hủy hôn cho xem.
Ài, biết làm sao được. Hôn thê chưa vào cửa đã chanh chua điêu ngoa bậc này, lấy một địch mười chửi cho một đám người á khẩu. Với người yêu thích yên bình thanh đạm như cô chủ lớn, sợ mà khó lòng tiếp thu.
Bảo mẫu suy nghĩ còn đang lên đồng, thì bất chợt nghe cô chủ lớn nhà mình hỏi một câu: "Chị thấy thế nào? Có phải rất có cá tính không?"
Bảo mẫu bật thốt: "Hả?"
"Ý tôi là hôn thê của tôi. Có phải khí chất rất đặc biệt không." Mẫn Uyên nhìn bảo mẫu, ánh mắt trong suốt hỏi.
Bảo mẫu tự nhiên cảm thấy "gần vua như gần cọp", gương mặt không biểu tình này của cô chủ lớn làm cho cô ta không đoán được tâm tình. Chỉ có thể cười gượng: "Hôn thê cô chủ... đúng là có cá tính hơn người."
Nhận được đáp án, Mẫn Uyên nhẹ gật đầu, đạm nhiên: "Tôi cũng thấy như vậy. Tôi rất thích."
Éc éc éc, bảo mẫu hơi đực mặt ra.
Cô chủ lớn thần đồng vậy mà lại thích kiểu O như thế sao?
...
Một lát sau về đến tiểu khu Kinh Viên.
Mẫn Uyên lại đưa tay cầm nôi em bé cho bảo mẫu, nói: "Hôm nay Micky dạo chưa đủ, tôi muốn dắt nó đi thêm một lúc. Cảm phiền chị đưa Đậu Đậu về nhà trước giúp tôi nhé?."
Bảo mẫu: "Vâng thưa cô chủ."
Sau đó Mẫn Uyên nhanh chóng cầm theo dây xích chó, nhàn tản đi dạo một cách không quy luật. Micky ngước nhìn cô chủ mình, nhìn gương mặt vô cảm này của cô chủ, nó liền biết cô chủ không vui rồi.
Mà mỗi lần cô chủ không vui, nhất định sẽ có người chịu xui xẻo.
Đằng xa ở căn hộ số 21 Kinh Viên, đột nhiên truyền ra một vài giọng nói.
"Khả Hân, đừng tức giận mà hại tới thân thể. Vì cái loại thấp hèn đó thật sự không đáng! Trần Ý là cái thá gì chứ, căn bản liếm giày cho cậu cũng không xứng, còn bày đặt nói mấy câu châm chọc! Hứ, cậu cứ xem như chó sủa ngoài tai, đừng để trong lòng!"
"Đúng đó Khả Hân. Lan Vân từ đầu chí cuối xem cô ta như con hề diễn xiếc, cô ta lại còn không biết thân biết phận! Phá hỏng hết cảm hứng vẽ tranh của chúng ta, sao có ta có thể ghê tởm đáng ghét tới vậy chứ! Càng nói càng khó chịu, tốt nhất cô ta đừng để tôi gặp lại cô ta nữa, gặp chỗ nào tôi cho cô ta đẹp mặt chỗ đó!"
"Còn phải nói hay sao! Cái loại như cô ta rõ ràng hám fame đến điên rồi! Còn dám kéo Khả Hân và Lan Vân vào chiêu trò của mình! Thấp hèn mãi là thấp hèn, chỉ có thể dùng trò tiểu nhân như vậy thôi!"
Hai ba người đang vây quanh Kiều Khả Hân an ủi, thuận tiện giẫm Trần Ý hai ba chân. Càng nói tiếp càng khó nghe.
Bước chân của Mẫn Uyên dừng lại. Rũ mi nhìn xuống Micky, Micky cảm ứng được tầm mắt của chủ nhân, lập tức ngóc đầu đợi lệnh.
Đôi mắt Mẫn Uyên vẫn không có cảm xúc gì, chỉ hất hàm về phía đám người Kiều Khả Hân một thoáng. sau đó lại nhìn Micky.
Micky tròn tròn mắt nhìn chủ nhân, thè lưỡi ra trông cực kỳ ngốc nghếch.
Chỉ thấy sau đó Mẫn Uyên buông dây xích. Micky lập tức thu người vọt về phía trước, gương mặt trở nên gầm gừ đáng sợ, vừa phát động tấn công và vừa sủa vừa lao bổ vào trong đám người Kiều Khả Hân.
Tiếng sủa cùng với thân hình to lớn của Micky nhanh chóng khiến mấy cô chiêu kia như ong vỡ tổ, hét lên rất thảm.
"A a a a!! Cứu mạng!!!"
"Chó ở đâu vậy? Thật đáng sợ! Ai đó, cứu với!!!"
"Á á á á, Khả Hân ngã rồi kìa!!"
"Ôi trời ơi!!!"
Grừ-----
Micky không hổ danh là một trong mười giống chó thể hình to lớn nhất thế giới, một khi nó bước vào chế độ tấn công, bộ dạng tuyệt đối rất dọa người. Dù rằng vẫn còn đeo rọ mõm, thế nhưng từng chiếc răng nanh nhuốm dãi nhe ra đó, cùng tiếng gầm gừ đe dọa. Trực tiếp làm cho toán người Kiều Khả Hân sợ trắng mét hết mặt mày, không ngừng hét lên inh ỏi.
Mẫn Uyên trái lại đứng sau rặng tường vi, rất bình tĩnh sửa lại cổ áo. Ước chừng một lúc thì vạch tay áo xem đồng hồ. Thấy đã đủ ba phút, mới thong thả tiến ra, sải bước đến dẹp loạn.
...