Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Mẹ Tông Du liếc qua liền nhận ra chiếc di động trong túi vật chứng.

Màn hình vỡ, khung nhôm bảo vệ cũng móp vào một ít, Tiết Tuyển Thanh bật sáng màn hình, giao diện khóa màn hình là hình nền đen toàn phần.

Tuy biết rõ nhưng bà ta vẫn cố hỏi: “Đây là gì?”

Cảnh sát Tưởng nói: “Như chúng tôi vừa nói, là chứng cứ mới.”

Mẹ Tông Du chất vấn như gặp cường địch: “Chứng cứ ở đâu ra? Liên quan gì đến Tông Du? Nếu tới hỏi tra hỏi, các anh có mang văn kiện liên quan không?”

Cảnh sát Tưởng cụp mắt nhanh chóng quan sát bà ta, nói: “Bà Hình, không cần căng thẳng, hôm nay chúng tôi tới chỉ để ghi chép hỏi ý kiến thôi, sẽ không mất nhiều thời gian. Về tình trạng sức khoẻ của Tông Du, trước đó chúng tôi đã liên lạc với bác sĩ điều trị chính, với tình trạng hiện tại, cậu bé có thể tiếp nhận điều tra.”

Mẹ Tông Du cúi đầu, không chú ý liền đối diện với ánh nhìn của Tiết Tuyển Thanh.

Bà ta bị Tiết Tuyển Thanh nhìn chằm chằm đến hốt hoảng, một mình chắn trước cửa phòng bệnh, luống cuống lấy điện thoại ra khỏi áo khoác, ngón tay lạnh băng nhanh chóng vuốt màn hình, vốn định gọi cho luật sư, nhưng ma xui quỷ khiến lại gọi nhầm cho thư ký Thẩm.

Đâm lao phải theo lao, đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh nhắc nhở hiếm thấy: “Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.”

Mẹ Tông Du đưa màn hình ra trước mặt, xác nhận lại số điện thoại trên màn hình…

Thư ký Thẩm, tắt điện thoại.

Anh ta luôn chu đáo tỉ mỉ, chưa từng xảy ra tình trạng tắt máy, đột ngột đơn phương cắt đứt liên lạc, thật quái lạ.

Bà ta mới đầu ngẩn ra, sau đó đồng tử đột nhiên co lại, một cảm giác bất an mãnh liệt nháy mắt dâng trào.

Tiết Tuyển Thanh lạnh lùng nhìn, cảnh sát Tưởng để đồng nghiệp xách thiết bị đứng cạnh vào phòng trước.

Mẹ Tông Du giật mình bừng tỉnh, dang hai tay cố gắng ngăn cản: “Các anh không được vào!”

“Bà Hình, luật pháp nước ta quy định công dân có nghĩa vụ làm chứng, xin bà tránh qua một bên.”

Nói xong, cảnh sát Tưởng trình bày văn kiện tra hỏi do cơ quan công an cấp, mẹ Tông Du giật lấy, còn chưa kịp xem xong, một cảnh sát khác đã đi vòng qua bà ta vào phòng bệnh.

Lúc này, Tông Du nằm trên giường bệnh mở mắt ra, nhìn cảnh sát đang đi về phía mình, con số trên thiết bị giám sát cạnh giường bắt đầu dao động mạnh.

Cảnh sát kia lấy máy tính xách tay và máy in ra, đặt trên tủ cạnh giường bệnh.

Tông Du hít thở khó nhọc, tay nắm chặt ga giường.

Cảnh sát kia lắp thiết bị xong xuôi, liếc cậu bé nói: “Không cần sợ hãi, chỉ hỏi đơn giản một số chuyện thôi, nếu không tiện nói ra, em có thể gật đầu hoặc lắc đầu.”

Vừa dứt lời, mẹ Tông Du lại chạy vào phòng bệnh, lầm lũi tiến lên tắt màn hình máy tính, ngay khi bà ta chuẩn bị tắt máy in, vị cảnh sát kia lập tức ngăn lại, đồng thời cảnh cáo: “Bà Hình, mời bà không can thiệp chúng tôi thi hành công vụ!”

Mẹ Tông Du hít sâu, ngẩng đầu tỏ ra nhượng bộ: “Tra hỏi cũng được, nhưng tôi yêu cầu ở lại đây.”

Cảnh sát trả lời bà ta: “Nội dung tra hỏi không tiện tiết lộ, mời bà lập tức tránh đi.” Nói xong anh ta định dẫn mẹ Tông Du rời đi, mẹ Tông Du nghiêng đầu nhìn về phía Tông Du, Tông Du lại đưa mắt sang nơi khác, dường như hoàn toàn không muốn thấy bà ta.

Tâm trạng mẹ Tông Du bỗng chốc bị ép đến giới hạn nào đó, dồn dập lặp đi lặp lại chất vấn “tôi là người giám hộ của thằng bé, vì sao tôi không thể ở lại hiện trường?!” Nhưng bà ta thế đơn lực mỏng lại chột dạ, đối mặt với cuộc tra hỏi theo thủ tục hợp lý của cảnh sát, hành động này chẳng qua chỉ như con thú giãy giụa trong vòng vây mà thôi, uổng phí công sức.

Lúc này cảnh sát Tưởng ra hiệu cho vị cảnh sát kia: “Cậu dẫn bà Hình ra ngoài ngồi một lát đi.”

Mẹ Tông Du cố chống cự đến cùng, lúc này Tiết Tuyển Thanh đột nhiên tiến lên, cùng vị cảnh sát kia dẫn bà ta ra ngoài.

Sau khi căn phòng quy về yên lặng, vị cảnh sát kia từ bên ngoài trở lại.

Cảnh sát Tưởng lại mở máy tính xách tay ra, lấy giấy chứng nhận cho Tông Du xem, cũng trần thuật nghĩa vụ và trách nhiệm pháp luật tương quan, chính thức bắt đầu cuộc tra hỏi.

Tiếng tranh chấp bên ngoài nhanh chóng nhỏ dần, trong phòng còn sót lại tiếng thiết bị chữa bệnh và tiếng nói chuyện của cảnh sát Tưởng.

Anh lấy túi trong suốt đựng vật chứng ra, hỏi: “Cháu có biết chiếc di động này không?”

Tông Du nhìn màn hình rạn nứt, gật đầu.

Anh lại hỏi: “Sau khi điều tra xác minh, chúng tôi phát hiện chiếc di động này thuộc về Hình Học Nghĩa, chú của cháu, ông ấy cũng là chủ sở hữu, kiêm người sử dụng sim trong máy. Ngày 23 tháng 7, lúc thu dọn hiện trường vụ tai nạn xe cộ, chúng tôi không tìm thấy chiếc di động này tại hiện trường, có phải lúc đó cháu đã mang nó đi không?”

Tông Du gật đầu.

Anh lại hỏi: “Cháu đưa chiếc di động này cho Tông Anh vào tối ngày 30 tháng 9 năm 2015 phải không?”

Tông Du gật đầu.

Một cảnh sát khác ngồi bên cạnh gõ ghi chép, cảnh sát Tưởng cúi đầu lấy di động ra khỏi túi đựng vật chứng, mở ra, tìm app ghi âm giọng nói, phát đoạn ghi âm ngày 23 tháng 7.

Đoạn ghi âm này ghi lại giọng nói của một người đàn ông trung niên, qua giọng điệu cho đến các phương diện khác, đoán chừng ông ta ghi âm trong trạng thái cực kỳ yếu, trong lúc nói không ngừng vang lên tiếng hít thở nặng nề.

Đoạn ghi âm thong thả phát trong điều kiện yên lặng, cảnh sát Tưởng chú ý đến sự thay đổi của Tông Du.

Hồi tưởng là đau khổ, Tông Du vẫn nắm chặt ga giường, tần suất hít thở dưới lớp mặt nạ ô xy cũng càng ngày càng nhanh.

Cảnh sát Tưởng hỏi: “Đoạn ghi âm này được ghi lại cùng thời gian vụ tai nạn dưới hầm 723 xảy ra, người trong đoạn ghi âm là Hình Học Nghĩa, ông ấy tự ghi âm đoạn hội thoại này trước lúc lâm chung sao?”

Tông Du mím chặt môi, hô hấp dưới lớp mặt nạ ô xy dừng lại trong chớp mắt, cuối cùng thong thả gật đầu.

Cảnh sát Tưởng lại hỏi: “Có phải ông ấy gợi ý cho cháu mang chiếc di động này đi không?”

Tông Du vẫn gật đầu.

Cảnh sát Tưởng mở đoạn ghi âm mới nhất trong di động: “Trong khi kiểm tra nội dung di động, chúng tôi phát hiện một đoạn ghi âm ngày 19 tháng 9. Vì người trong đoạn ghi âm cuộc đối thoại này bị tình nghi dính líu đến giao dịch bộ phận cơ thể người, nên hiện tại muốn cháu xác minh người tham gia và vị trí ghi âm của đoạn ghi âm này.” Anh hỏi: “Đoạn ghi âm này có phải cháu thu không?”

Tông Du không lên tiếng, mãi đến khi đoạn ghi âm phát hết, cậu bé mới chậm chạp gật đầu.

Cảnh sát Tưởng lại hỏi: “Hai người tham gia cuộc đối thoại trong đoạn ghi âm có phải là Hình Học Thục, mẹ cháu và Thẩm Giai, thư ký chủ tịch tập đoàn Minh Vận không? Địa điểm ghi âm có phải ở bệnh viện không?”

Tông Du im lặng rất lâu, cảnh sát Tưởng kiên nhẫn chờ cậu bé, tiếng gõ bàn phím bên cạnh cũng ngừng lại.

Trong phút chốc, phòng bệnh im ắng đến lạ kỳ, bên ngoài, Hình Học Thục -mẹ Tông Du – lại là nôn nóng, bất an đến mức sắp đánh mất lý trí.

Hình Học Thục nhiều lần muốn vào phòng, nhưng đều bị Tiết Tuyển Thanh cản đường.

Hai người giằng co ngoài cửa, Tiết Tuyển Thanh nhìn xuống bà ta, nói: “Mặc dù tôi không biết vì sao bà cố gắng ngăn Tông Du mở miệng, nhưng bệnh của Tông Du nặng thêm là vì vụ tai nạn ở hầm 723, bà tuyệt không hiếu kỳ về vụ tai nạn đó sao?”

Hình Học Thục siết chặt nắm đấm ngẩng đầu, Tiết Tuyển Thanh nói tiếp: “Trong khi ô tô không trục trặc, người lái xe trong trạng thái tỉnh táo, sao lại đột nhiên mất lái? Chuyện này chẳng phải rất kỳ quặc sao?”

Hình Học Thục nghiến răng cố hết sức kiềm chế, sau một hồi mới trả lời: “Anh tôi mắc bệnh trầm cảm.”

“Mắc bệnh trầm cảm nên mới tự sát.” Tiết Tuyển Thanh thuận lời bà ta nói tiếp rồi nhíu mày hỏi ngược lại: “Sao bà chắc chắn như vậy, bà chưa xem báo cáo kiểm nghiệm thi thể? Hay trong mắt các người, chỉ cần mắc bệnh trầm cảm, nguyên nhân tử vong chỉ có tự sát? Năm đó mẹ Tông Anh qua đời, các người cho rằng bà ấy tự sát; hiện tại đến phiên Hình Học Nghĩa, các người vẫn lôi cái cớ này ra, cũng không ngẫm lại xem ông ta thương Tông Du như vậy, nếu thật sự nghĩ quẩn, sao lại kéo cháu ngoại chết cùng?”

Cô vừa dứt lời, chiếc di động đang bị Hình Học Thục ra sức nắm chặt đột nhiên rung lên.

Tiết Tuyển Thanh cụp mắt, Hình Học Thục cũng cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, bà ta chỉ do dự trong chốc lát, quyết định không bắt máy, đầu dây bên không gọi lại nữa.

Tiết Tuyển Thanh đột nhiên nhận thấy bà ta tỏ ra bất an hơn, lạnh lùng hỏi: “Bà Hình, bà chột dạ cái gì?”

Hình Học Thục im lặng không đáp, trong phòng bệnh, Tông Du lại có đáp lại.

Đối mặt với câu hỏi cảnh sát Tưởng đưa ra nhằm chứng thực “người tham dự cuộc nói chuyện và vị trí ghi âm”, cậu bé rốt cuộc yếu ớt đáp một tiếng mơ hồ: “Phải…”

Tiếng bàn phím lạch cạch vang lên ngay sau đó, nhanh chóng ghi chép xong, lại ngừng lại.

Cảnh sát Tưởng cất di động vào túi đựng vật chứng, nghiêng đầu chú ý số liệu trên thiết bị giám sát một lúc, hỏi tiếp: “Hiện tại chú muốn hỏi cháu về chuyện xảy ra ngày 23 tháng 7, nếu cháu còn nhớ rõ, hãy gật đầu.”

Giọng anh bỗng trở nên trịnh trọng hơn, dường như cuộc tra hỏi rốt cuộc bước vào chủ đề chính.

Ngón tay gắn máy đo nồng độ ô xy trong máu để ngoài chăn của Tông Du đột nhiên run lên.

Cảnh sát Tưởng phát hiện con số trên thiết bị giám sát không ổn định, để đề phòng trường hợp bất trắc, anh đứng dậy định ấn chuông, nhưng đúng lúc ngón tay vừa chạm vào nút, anh cảm thấy Tông Du đột nhiên bắt lấy tay còn lại của mình.

Tông Du chậm rãi lên tiếng, khẩu hình sau lớp mặt nạ ô xy thay đổi: “Cháu… Biết.”

Cảnh sát Tưởng mới đầu sửng sốt, lập tức đi ra cửa, gọi Tiết Tuyển Thanh: “Tiểu Tiết, em vào đây một lát.”

Tiết Tuyển Thanh quay đầu giơ tay ra hiệu ok, lại nói với Hình Học Thục: “Bà không muốn nói cũng không sao, sự thật chung quy sẽ trồi lên mặt nước, cho dù bà muốn hay không.”

Nói xong, cô xoay người vào phòng, khoá Hình Học Thục ở ngoài cửa.

Tiết Tuyển Thanh bước đến bên giường, khom người nhìn ghi chép trên màn hình máy tính xách tay, lại ngẩng đầu nhìn thiết bị giám sát, cuối cùng nhìn về phía Tông Du.

Cảnh sát Tưởng nói nhỏ với cô: “Anh lo tâm trạng cậu bé kích động làm bệnh tình nặng thêm, em phải để ý chặt chẽ mọi lúc.”

Tiết Tuyển Thanh gật đầu.

Cảnh sát Tưởng lấy một túi đựng vật chứng trong suốt khác trong cặp ra, bên trong chứa báo cáo vấy máu năm xưa.

Cảnh sát Tưởng hỏi: “Báo cáo này cũng do cháu đưa cho Tông Anh vào ngày 30 tháng 9, có phải vụ tai nạn ngày 23 tháng 7 có liên quan đến bản báo cáo này không?”

Tông Du khép mí mắt nặng trịch, gật đầu một cách khó nhọc.

Cảnh sát Tưởng hỏi: “Vì sao bản báo cáo này lại ở trong cặp sách của cháu?”

Tông Du không đáp.

Cảnh sát Tưởng lại hỏi: “Hôm đó vì sao cháu và Hình Học Nghĩa lại rời nhà vào lúc nửa đêm? Lúc ấy trong xe đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tay lái đột nhiên mất khống chế?”

Tông Du vẫn không đáp, nhịp thở dồn dập hơn, lúc này cậu bé lại đưa tay định tháo mặt nạ ô xy ra.

Tiết Tuyển Thanh ngăn cậu bé, khom người nói: “Em cứ từ từ nói, không vội.”

Cậu bé cố hết sức hé miệng muốn nói rõ, nhưng chung quy quá khó. Tiết Tuyển Thanh lấy di động, bật giao diện gõ chữ đưa cho cậu bé, cậu bé giơ ngón tay lên, thong thả chạm vào bàn phím ảo, lao lực nhập từng chữ một.

Tất cả mọi người im lặng chờ đợi, âm thanh ấn phím di động toát lên sự ngắt quãng vụng về.

Đại khái sau một thời gian khá lâu, âm thanh kia ngừng lại, Tiết Tuyển Thanh cầm lại di động, đứng thẳng dậy chăm chú nhìn màn hình, đọc lần lượt hết nội dung, lại lần lữa không đưa di động cho cảnh sát ghi chép cuộc tra hỏi.

Cô nhìn thiếu niên trên giường bệnh kia, cậu bé cũng nhìn lại cô.

Sau lớp mặt nạ ô xy, nhịp thở của cậu bé bỗng nhiên dồn dập, nước mắt chan chứa nơi vành mắt, cuối cùng xuôi theo đuôi mắt, buồn bã chảy vào vành tai.

Dòng chữ cuối cũng cậu bé gõ trên di động là: “Cháu sai rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui