Edit: Cá Viên
Đọc ở Wattpad và Wordpress nha mọi người.
Khi Giản Diên tan tầm trở về đường Phong Lộ, đã gần một giờ sáng.
Hắn không đi tới Phố Tây nữa, dù là góc hộp gỗ hay quán bar của chị An, hắn cũng không tới nữa.
Bạn của chị An mở một nhà hàng cơm Tây trên đường Tân Kỳ Nam, hắn được chị An giới thiệu.
Dù không phải là nhân viên chính thức, lương không cao nhưng đó là công việc đứng đắn
Tương đối phiền là từ đường Phong Lộ đến đường Tân Kỳ Nam ngồi xe buýt phải tốn một tiếng rưỡi —— chủ yếu là bởi vì xe buýt sẽ ngừng trạm, nếu là lái xe ô tô thì mất nửa tiếng đồng hồ nhưng Giản Diên không có xe hơi.
Nhưng đây không phải là vấn đề.
Con chưa bước vào nhà, Giản Diên liền thấy Lãnh Năng.
Lãnh Năng ngồi trước cửa nhà ôm cặp sách, khuôn mặt vùi vào đó.
Sau khi đưa Lãnh Năng đến trường vào tuần trước, Giản Diên chưa từng thấy Lãnh Năng, điều này cũng rất bình thường, hắn bận đi làm mà Lãnh Năng cũng phải học và làm việc.
Hắn vỗ nhẹ lên vai Lãnh Năng rồi gọi tên em ấy, Lãnh Năng xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt mông lung buồn ngủ.
"Giản Diên? Anh về rồi"
"Ừ, đứng lên đi, tôi muốn mở cửa."
Sau khi vào phòng, bật đèn, Giản Diên mới thấy rõ vết thương trên khóe miệng Lãnh Năng
"Ai đánh?"
"......Chú."
"Em lại về à?"
Giản Diên đem cặp sách trong tay Lãnh Năng đặt lên bàn, sau đó nắm tay cậu dắt cậu ngồi xuống ghế, "Để tôi xem còn chỗ nào không."
Lãnh Năng ngoan ngoãn kéo tay áo, vén vạt áo lên cho Giản Diên nhìn nơi bị thương, "Không sao đâu."
Giản Diên nhìn qua những vết thương, xác thực bị thương không nặng, tầm mắt lại dời xuống.
Tuy rằng hắn không thấy những chỗ khác trên người Lãnh Năng còn bị gì không, nhưng có lẽ thời gian đã trôi qua rất lâu, thứ hai có lẽ Lãnh Năng đã tắm, Giản Diên lo lắng nơi đó mới thực sự bị thương.
Nhưng không thể trực tiếp làm, rất bất lịch sự, cũng có thể sẽ kích thích một số ký ức không tốt của Lãnh Năng.
Giản Diên tự hỏi hai giây, rồi nói thẳng, "Có thể đem quần cởi ra không."
"A?"
"Quần." Giản Diên lặp lại
"Không..." Lãnh Năng biết Giản Diên có ý gì, "A...!Anh họ của em cũng đang ở nhà, ông ta sẽ không làm chuyện này với em đâu.
Hơn nữa em chỉ trở về lấy đồ, lấy xong liền đi, không ở lại lâu."
"Ừ." Giản Diên gật đầu, lại hỏi, "Em trở về lấy cái gì?"
Lãnh Năng kéo ra khóa cặp sách, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ.
"Đây là thứ duy nhất mẹ để lại cho em, em nghĩ mình phải mang nó theo."
Lãnh Năng đưa cái hộp cho Giản Diên.
Giản Diên mở hộp ra mở hộp ra xem, bên trong có một chiếc vòng vàng.
"Em đã nói với chú mình rằng sẽ không quay lại nữa.
Ông ấy rất tức giận nên đã đánh em.
Anh họ em đã kéo ông ấy lại, sau đó em liền bỏ đi."
Lãnh Năng vừa nói, lại từ trong cặp sách lấy ra vài tờ tiền, cũng đưa cho Giản Diên.
"Tại sao lại đưa nó cho tôi?" Giản Diên hỏi.
"Em không muốn quay lại đó nữa." Lãnh Năng cúi đầu, lại bắt đầu xoắn ngón tay, "Giản Diên, anh có thể chứa chấp em không? Đây là tài sản thế chấp và tiền thuê nhà...!Nếu không đủ, em sẽ bù lại sau.
"
"......"
Giản Diên đem hộp cùng tiền bỏ lại vào cặp sách của Lãnh Năng, khi cậu hơi thấp thỏm nhìn, hắn móc túi lấy ra một chùm chìa khóa.
"Đây là cửa chống trộm, đây là chìa khóa cửa trong."
"Tôi không cần tài sản thế chấp, cũng không cần tiền thuê nhà."
"Lãnh Năng, đừng trở về."
Vào buổi sáng khi đưa Lãnh Năng đến trường, hắn đã đi đánh thêm chiếc chìa khóa.
Chỉ cần Lãnh Năng đồng ý, hắn sẽ trở thành nơi trú ẩn của Lãnh Năng.