Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Edit: Thủy Tích

Ánh mặt trời ấm áp soi rọi qua tầng mây, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây biến thành những điểm sáng nhỏ trên mặt đất, gió nhẹ nhẹ thổi, lẻn vào ô cửa sổ đang bán mở, bức màn trắng trong thuần khiết nhẹ nhàng rung động, xuyên qua khe hở bức màn có thể mơ hồ nhìn thấy được quang cảnh bên trong là một mảnh ôn nhu ấm áp.

Trên giường lớn mềm mại hơi chút hỗn độn, cái chăn thiển sắc vây hai người đang ôm nhau ngủ thật chặt, thiếu niên với thân hình mảnh khảnh bị một người đàn ông ôm chặt vào trong lồng ngực, đôi tay mang theo mười phần chiếm hữu siết lấy vòng eo cậu, nhìn qua thì đó chỉ là một cái ôm đơn thuần, nhưng khi nhìn kĩ những điểm hồng hồng trên người thiếu niên lại khiến người khác phải mặt đỏ tim đập.

Quang cảnh an tĩnh như vậy không thể duy trì bao lâu, cùng với ánh sáng bên ngoài dần dần sáng ngời, hai người đang ôm nhau ngủ cũng dần tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại Dạ Vân Sâm có chút mờ mịt, cần phải nằm một hồi lâu mới tỉnh táo. Cậu ngơ ngác nhìn bờ ngực trần trụi trước mặt, một lúc sau mới nhớ tới tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhất thời càng thêm ngốc lăng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Duệ không biết đã tỉnh lại lúc nào, ngốc ngốc hỏi: "Không phải anh không thể sao?"

Nghe vậy, Cố Duệ bình tĩnh nhướng mày, "Ai nói?"

Dạ Vân Sâm lập tức trả lời: "Đồn đãi đều nói như vậy!" Ai cũng nói vậy, chính đương sự cũng chưa từng phủ nhận qua, cậu cũng liền cho là thế, nhưng khi trải qua đêm qua bị gây sức ép đến cơ hồ chết đi sống lại, Dạ Vân Sâm mới sâu sắc cảm thấy mình bị lừa gạt, hiện tại nếu ai dám nói với cậu Cố Duệ không thể, cậu sẽ đánh nhau với người đó!

Một tia cười thản nhiên chợt lóe trong con ngươi đen láy, Cố Duệ thản nhiên nói: "Đồn đãi không thể tin."

Dạ Vân Sâm bi phẫn lên án: "Nhưng anh cũng không phủ nhận mà!" Nói xong liền muốn đứng lên, lại không cẩn thận động đến vị trí khó có thể mở miệng, nháy mắt đau đến khiến cậu nhe răng nằm ngược trở lại.

Cố Duệ vội vàng vươn tay tiếp được cậu, đem cậu ghìm vào ngực mình, con ngươi đen khó nén ý cười, vô tội nói: "Anh cũng chưa từng thừa nhận nha."

Dạ Vân Sâm: "..."

Nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của Dạ Vân Sâm, ý cười rốt cục nhịn không được tràn ra từ ánh mắt đến khóe miệng, "Hiện tại em còn muốn hỏi gì nữa không?"

Nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua chính mình vô cùng cao hứng phóng tới rồi sau đó mơ mơ hồ hồ bị ăn đến không còn xương cốt, nhất thời Dạ Vân Sâm hối hận đến đấm ngực dậm chân, trên đời sao có người ngốc như cậu chứ? Ngốc nghếch bị người đùa giỡn lâu như vậy còn chưa nói, thế nhưng còn vô cùng cao hứng chủ động đưa mình tới cửa cho người ta ăn nữa chứ??!!

Cậu bi phẫn lên án: "Anh thế nhưng đùa giỡn em!" Nói xong liền muốn tránh thoát khỏi lồng ngực Cố Duệ càng xa càng tốt, tỏ vẻ chính mình vô cùng phẫn nộ.

Cố Duệ khẽ cười một tiếng, biết nghe lời phải nói: "Anh sai rồi." Nói xong, cánh tay dài duỗi ra, cưỡng chế ôm cậu vào lòng, ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, mỉm cười nói: "Trời cũng còn sớm, hay là chúng ta tiếp tục đi?"

"Anh..." Lời kháng nghị còn chưa biến mất giữa đôi môi, Dạ Vân Sâm theo bản năng giãy dụa một cái, cuối cùng vẫn là từ từ chìm đắm vào trong nụ hôn bá đạo tràn ngập chiếm dục của đối phương.

Chờ hai người chân chính rời giường thì mặt trời đã lên cao. Dạ Vân Sâm cơ hồ bị gây sức ép đến không còn dư một tia khí lực nào, ngay cả đi phòng tắm tẩy rửa cũng đều do Cố Duệ ôm đi, vốn tưởng rằng có thể yên tĩnh trong chốc lát, không nghĩ tới ở trong phòng tắm lại bị người nào đó đè ra ăn đậu hũ một hồi lâu, đến cuối cùng cả người mềm nhũn đến độ muốn tức giận cũng không nổi nữa, trong lòng bi phẫn không thôi. Kế hoạch rõ ràng là ăn sạch Cố Duệ vậy mà kết quả lại là chính mình bị gặm đến xương cũng không còn...

Cố Duệ ôm Dạ Vân Sâm cả người mềm nhũn trở lại giường, giúp cậu lau khô tóc, lại tự mình mặc quần áo tử tế cho cậu, nhìn Dạ Vân Sâm bị hơi nước hấp đến khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được hôn một cái, lại hôn một cái, quả thật càng xem càng đáng yêu, ôm cũng không muốn buông tay.

Dạ Vân Sâm che lại khuôn mặt bị gặm, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhẫn lại nhẫn, phát hiện Cố Duệ vẫn là bộ dáng không chịu buông tay mới rốt cục không thể nhịn được nữa, nhào mạnh về hướng hắn, hung tợn đặt hắn dưới thân mình, trừng mắt, "Anh có thôi hay không hả?"

Cố Duệ làm như không có gì lắc đầu, bắt lấy mu bàn tay cậu hôn hôn, nói: "Không muốn."

Dạ Vân Sâm: "..." Ngày này thật sự là không cách nào qua! Trước kia nhìn thế nào cũng nghiêm trang chững chạc, không nghĩ tới lúc không đứng đắn lại giống như tàu lửa không dừng lại được!

Cố Duệ thích nhất nhìn bộ dáng này của cậu, ý cười thỏa mãn nhìn cậu, cảm thấy lại đùa nữa phỏng chừng cậu sẽ tạc mao, rốt cục thu liễm lại, "Mẹ vừa gọi lại đây, bảo chúng ta chiều nay trở về một chuyến." Cố phu nhân không tận mắt nhìn thấy Dạ Vân Sâm phỏng chừng là không an tâm, cho nên mới sớm như thế đã gọi lại đây nói muốn gặp cậu, là do Cố Duệ chắn lại, đáp ứng chiều nay mang Dạ Vân Sâm trở về mới chịu từ bỏ.

Vừa nghe tới Cố phu nhân, đương nhiên Dạ Vân Sâm sẽ không có ý kiến gì, vừa định gật đầu đáp ứng, liền nghe thấy Cố Duệ giả mù sa mưa hỏi: "Nhưng mà trở về cũng mất hơn nửa giờ đồng hồ ngồi xe, thân thể em chịu nổi không?"

Dạ Vân Sâm: "..." Thân thể cậu ăn không tiêu là do đâu mà ra? Ai là đầu sỏ gây tội? Cậu cuối cùng cũng đã lĩnh giáo được sự xấu xa của Cố Duệ, trừng mắt liếc hắn một cái, cậu cự tuyệt nói chuyện cùng hắn!

Cố Duệ bị cái nhìn kia của cậu câu đến trái tim rung rinh khó nhịn. Đoạn thời gian trước chịu đựng tuy rằng khó tiêu, nhưng tuyệt đối sẽ dễ chịu hơn bây giờ nhiều, dù sao sau khi nếm qua tư vị ngọt ngào mà lại muốn nhẫn nại thì lại càng khó khăn hơn. Nếu không suy xét đến thân thể Dạ Vân Sâm có khả năng ăn không tiêu, Cố Duệ thật sự muốn một ngày cũng không tha cậu xuống giường!

Hắn nhu nhu đầu cậu, y theo tư thế cậu đang nằm trên người mình mà bế lên, vươn tay nhẹ nhàng xoa nắn bên hông Dạ Vân Sâm. Đáng lẽ Dạ Vân Sâm muốn đẩy tay hắn ra nhưng vòng eo đau nhức khi bị ấn vài cái liền thư hoãn rất nhiều, vì thế liền vô cùng không có chí khí nằm hưởng thụ, dù sao cậu sẽ khó chịu đến vậy đều do Cố Duệ gây ra, hưởng thụ một chút hắn hầu hạ cũng là lẽ thường phải làm!

Mắt Cố Duệ chứa ý cười nhìn cậu, động tác trên tay cũng không ngừng, tiến đến bên tai cậu hỏi: « Nếu mệt, buổi chiều chúng ta không quay về, để mai về cũng được! »

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn, cứ ngỡ hắn đang giễu cợt chính mình nhưng khi đụng tới ánh mắt mang theo ý cười nhu hòa liền ý thức được hắn là đang nghiêm túc, nhất thời có chút phẫn nộ nhìn hắn, nói: « Em không sao. » Tuy rằng thời gian gây sức ép có hơi lâu, nhưng động tác của Cố Duệ vẫn luôn đều thật ôn nhu, trừ bỏ thân thể có chút vô lực cộng thêm đau nhức bên ngoài ra thì cậu cũng không có bị thương. Dừng một chút, lại dịu giọng nói nhỏ: « Nhưng là có chút đói bụng. » Cả đêm lại thêm sáng sớm vận động mạnh, vốn là đêm qua chẳng ăn gì, hiện tại đã sớm đói bụng đến tay chân như nhũn ra rồi, cậu vô cùng hoài nghi hiện tại chính mình vô lực không chỉ là vì vận động quá độ không đâu, có khả năng là do đói bụng gây ra.

Cố Duệ hôn hôn lên thái dương cậu, « Em nằm trong chốc lát, anh đi nấu cơm. »

Dạ Vân Sâm lập tức nói: « Em muốn ăn khoai tây cắt sợi chua cay. »

Cố Duệ có cầu tất ứng nói: « Được. »

« Còn có sườn xào chua ngọt, cá diếc kho tàu. »

Cố Duệ hết thảy đều gật đầu đồng ý, vì thế Dạ Vân Sâm cuối cùng cũng vừa lòng, hào phóng phất phất tay, « Anh đi đi. »

Cố Duệ nhịn cười, lại hôn hôn khóe môi cậu, mới buông cậu ra đi xuống lầu nấu cơm. Dạ Vân Sâm nằm trên giường lớn mềm mại, khóe miệng mới vừa rồi cố ý mím chặt rốt cục nhịn không được cong cong lên, ôm chăn nghĩ muốn lăn lăn, ai dè không cẩn thận động đến chỗ nào đó, nhất thời đau đến nhe răng nhếch miệng lập tức dừng lại động tác, nhưng giây tiếp theo cậu lại nhịn không được nở nụ cười, kỳ thật đối với cậu nằm trên hay nằm dưới cũng không quan trọng lắm, chẳng qua là có chút tức giận Cố Duệ thế nhưng dám đùa giỡn cậu lâu như vậy, cậu chỉ định khó xử hắn một tí thôi.

Nửa giờ sau, Dạ Vân Sâm ngồi trước bàn ăn, trừng mắt nhìn chén cháo trước mặt, tức giận nói: « Khoai tây cắt sợi chua cay của em đâu? Còn có sườn chua ngọt, cá diếc kho tàu! Chúng nó ở nơi nào? »

Cố Duệ bưng lên chén cháo trắng đưa tới trước mặt cậu, « Ngoan, nếu lúc này ăn những thứ đó khi em đi vệ sinh sẽ rất thống khổ, uống cháo đi, chờ thân thể em khôi phục anh lại làm cho em ăn. »

Dạ Vân Sâm, «... » Cậu muốn thu hồi lại lời nói lúc trước, cậu không muốn nằm dưới, tuyệt đối muốn nằm trên!

Buổi chiều trở về Cố trạch, quả nhiên Cố phu nhân lôi kéo kiểm tra Dạ Vân Sâm từ trên xuống dưới mấy lần, xác nhận cậu thật sự không có chuyện gì mới buông cậu ra. Dạ Vân Sâm vô cùng cảm động, Cố phu nhân là thật sự quan tâm cậu, không quản là ánh mắt hay hành động đều luôn lộ ra yêu thương cậu. Đối với Dạ Vân Sâm mà nói, có thể có được tình yêu thương của mọi người Cố gia, là chuyện mà cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc trước biết mình phải gả tới Cố gia cậu đã làm tốt tâm lý bị ghét bỏ rồi, may mà ông trời không bạc đãi mình, không chỉ để cậu tìm được người mình yêu mà còn giúp cậu có được tình yêu thương từ gia đình này nữa.

Này hết thảy đều là thứ mà cậu trân quý nhất, vô luận lấy gì đến cậu cũng tuyệt đối không đổi!

Thời điểm Dạ lão gia tử đến, liền nhìn thấy Cố phu nhân đang lôi kéo tay Dạ Vân Sâm nói chuyện. Mặc dù không nghe được Cố phu nhân đang nói gì nhưng trong toàn bộ quá trình Dạ Vân Sâm đều mặt mang mỉm cười nhìn chăm chú vào Cố phu nhân, ý cười nơi khóe mắt đuôi mày như thế Dạ lão gia tử chưa từng gặp qua. Trong ấn tượng của ông ta cho tới bây giờ thì Dạ Vân Sâm vẫn luôn lạnh lùng thản nhiên giống như chẳng hề có cảm xúc vậy, giờ khắc này lại lộ ra bộ dáng vui vẻ, sung sướng như vậy, khiến ông ta không còn nhận ra cậu nữa, không, hoặc là phải nói, Dạ Vân Sâm lúc này, càng sống đúng độ tuổi thật của cậu, tràn ngập sức sống, chứ không phải là một ông cụ non như trước đây.

Nhớ tới mục đích tới đây hôm nay, bỗng nhiên liền có điểm không xác định. Ông nhìn ra sau khi kết hôn cùng Cố Duệ Dạ Vân Sâm rất vui vẻ, qua nhiều năm như vậy, giống như ông ta chưa từng làm tròn bổn phận của mình, vậy mà hiện tại còn tới muốn quấy rầy hạnh phúc của cháu mình nữa...

Dạ lão gia tử còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Cố phu nhân cùng Dạ Vân Sâm đã phát hiện sự xuất hiện của ông ta rồi. Sau khi nhìn thấy ông ta, Cố phu nhân tươi cười liền biến đến vô cùng khách khí, xa cách, gật gật đầu với ông, thản nhiên chào hỏi. Dạ Vân Sâm cũng nhìn ông ta một cái, nhỏ giọng gọi một tiếng: « Ông nội. »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui