Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Edit: Thủy Tích

Trần Vũ đối với chuyện Dạ Vân Sâm mời Cố Duệ làm bạn nhảy cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị!

« Cậu không đùa tớ chứ? » Biết rõ Dạ Vân Sâm không phải là người thích nói giỡn nhưng Trần Vũ vẫn nhịn không được hỏi như vậy, « Cậu mời Cố Duệ thật hả? »

Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn, thập phần không thể lý giải, « Tôi vì cái gì phải lừa cậu? »

Trần Vũ trừng cậu, « Cố Duệ thật sự đáp ứng sẽ đến? »

« Đúng rồi. »

« Cậu đã năn nỉ để anh ta đi bằng cách nào vậy? » Mắt Trần Vũ trừng đến càng lớn, Cố Duệ có thân phận như thế nào chứ? Ngay cả yến hội sinh nhật của một vị thiên kim trong thành phố hắn còn không tham dự, vậy mà lần này thế nhưng đã đáp ứng đến tham gia vũ hội nhỏ bé kỷ niệm ngày thành lập trường này của bọn họ? Trần Vũ tỏ vẻ bản thân vô cùng bị kinh hách!

« Không cần phải năn nỉ nha! » Dạ Vân Sâm có chút mạc danh kỳ diệu nhìn gã, « Bởi vì tôi muốn anh ấy đến cho nên Cố Duệ mới tới nha! » Lúc ấy không phải Cố Duệ đã nói như vậy sao? Chỉ cần mình hy vọng anh ấy đến, anh ấy liền đến, chỗ nào cần năn nỉ chứ?

Trần Vũ: «... » Gã không nên hỏi điều này, không cẩn thận liền khiến chính mình bị ném cho một nắm bánh chó?

Sáu giờ chiều, vũ hội bắt đầu. Bên ngoài hành lang sảnh vũ hội bày rất nhiều khu triển lãm, chủ yếu là dùng để tuyên truyền, ngoài ra cũng có người vừa tuyên truyền vừa làm tiêu thụ, chỉ cần có người nguyện ý mua liền có thể giao dịch cùng nhau.

Hơn nữa nghe nói vì để hấp dẫn ánh mắt người qua lại, rất nhiều thương gia sẽ mời một ít người mẫu đến, Trần Vũ đã sớm đi nhìn xem, không ngừng lải nhải bên tai Dạ Vân Sâm, cuối cùng Dạ Vân Sâm chịu không nổi gã nhắc mãi liền thay quần áo cùng gã đi ra ngoài.

Cách thời gian mở màn vũ hội còn một tiếng, hai người bọn họ đi vào sảnh, bên ngoài quả nhiên giống như lời đồn đãi bày đủ loại quầy hàng triển lãm, hơn nữa quả thật có rất nhiều người mẫu xinh đẹp mặc đồ mát mẻ, bốn phía đã tụ tập rất nhiều người, có người làm ăn, nhưng càng nhiều hơn chính là khách quý đến tham gia vũ hội.

Người đến không quản nam nữ đều ăn mặc thật chỉn chu, người đến người đi nhìn qua rất náo nhiệt. Đại học Andsel là trường học quý tộc, người học trong trường này đều là con nhà thế gia, cũng có thể nói trường học này chính là cơ hội để nhóm con cháu thế gia kết giao mở rộng quen biết.

Một lòng hướng về phía những em gái mà đến, Trần Vũ sau khi nhìn thấy em gái hợp tâm ý liền quyết đoán bỏ lại Dạ Vân Sâm, chính nghĩa lẫm liệt mà chứng minh cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, chỉ để lại Dạ Vân Sâm một người nhàm chán đến cực điểm mà đi đông dạo tây.

Bởi vì lúc trước làm người điệu thấp, ở trường học Dạ Vân Sâm là một người không có cảm giác tồn tại nhất, mà hiện tại bởi nguyên nhân ở Cố Duệ, dẫn đến đi đến đâu đều có người nhận ra cậu, mà không quản những người này ôm cái dạng tâm tính gì với cậu, trong nháy mắt nhìn thấy cậu đều sẽ đặc biệt khách khí cùng nhiệt tình, bởi cậu đại biểu cho cả Cố gia, thời điểm bọn họ nhìn đến cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến Dạ Vân Sâm mà là Cố gia đứng đầu tứ đại gia tộc B thị.

Không biết đã có bao nhiêu người chạy tới cùng cậu chào hỏi, Dạ Vân Sâm không thể chờ đợi được mà tìm chỗ vắng người trốn đi, thật nhẹ nhàng thở ra, tốc độ biến sắc mặt của những người này thật sự là quá nhanh, rõ ràng thời điểm trước đó còn tràn đầy khinh bỉ nhìn cậu, vậy mà trong chớp mắt liền biến thành khuôn mặt tươi cười vô cùng nhiệt tình, bọn họ không phiền nhưng cậu nhìn còn thấy mệt thay bọn họ.

« Uống chén trà không? » Thanh âm ôn nhu dễ nghe vang lên giống như một áng mây trắng trên bầu trời khiến người nghe có loại cảm giác thoải mái. Dạ Vân Sâm thu hồi suy nghĩ như đi vào cõi tiên, quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc trang phục trà đạo ý cười doanh doanh nhìn chính mình, ánh mắt cong cong giống như Nguyệt Nha Nhi, rất là thảo hỉ.

« Uống chén trà không? » Thiếu nữ cho rằng cậu không nghe rõ cô ấy nói, vì thế liền lặp lại một lần. Dạ Vân Sâm nhìn nhìn thiếu nữ lại nhìn cái bàn trước mặt cô, trên bàn bố trí dụng cụ pha trà vô cùng tinh mỹ, bài trí tinh xảo khiến trước mắt sáng ngời.

Thấy cậu vẫn luôn không trả lời, thiếu nữ liền trực tiếp đem thái độ của cậu trở thành chấp nhận, đưa cái chén cho cậu, rót một chén trà vào, « Đây chính là trà ngon mới vừa pha, rất ít cơ hội được uống. »

«...Cảm ơn. » Dạ Vân Sâm nói cảm ơn, bưng lên chén trà uống một hơi, là loại trà ngon, vào miệng liền thuận hoạt mềm mại, nhưng cậu lại cảm thấy như thiếu thiếu cái gì. Cậu nhớ tới lần trước Cố Duệ pha trà cho mình, vẫn cảm thấy trà Cố Duệ pha uống ngon hơn.

« Thế nào? Uống ngon không? » Thiếu nữ vừa thấy cậu buông xuống cái chén liền không thể chờ đợi đặt câu hỏi, một bộ dáng thập phần chờ mong lời nhận xét của cậu, Dạ Vân Sâm vốn không am hiểu giao tiếp cùng người khác càng không am hiểu giao tiếp cùng nữ sinh vì thế liền thản nhiên mà gật gật đầu, « Rất không tồi. »

Nghe vậy thiếu nữ lập tức cười mị mắt, « Nếu uống ngon thì đến uống một chén nữa. » Nói xong, lại châm cho cậu một chén đầy, nghiêng về một phía nói: « Hiện tại, người trẻ tuổi toàn thích uống linh tinh, rất ít người thích uống trà. »

Cô ấy vừa nói thế, Dạ Vân Sâm quay đầu nhìn nhìn bốn phía, quả nhiên phát hiện nhân khí quán trà quả thật ít đến đáng thương, trên cơ bản cũng không có người nào, chỉ có một mình cậu đứng nơi này, khó trách thiếu nữ sẽ nhiệt tình lôi kéo mời cậu uống trà như vậy, phỏng chừng sợ cậu đi mất, cho nên muốn cậu ở lại cùng cô trò chuyện đi.

« Cũng không phải tất cả người trẻ tuổi đều không thích uống trà. » Dạ Vân Sâm nghĩ tới Cố Duệ, đây là một cái điển hình cho người trẻ tuổi thích uống trà, không chỉ thích uống mà pha trà cũng vô cùng ngon, uống qua trà do Cố Duệ pha Dạ Vân Sâm tỏ vẻ vô cùng may mắn, có thể uống trà do tự tay Cố gia Đại thiếu pha ra kia giá trị cao đến bao nhiêu nha!

Thiếu nữ khẽ cười, hỏi ngược lại: « Vậy còn cậu? Cậu có thích uống không? »

Dạ Vân Sâm nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu, cậu vẫn tương đối thích hương vị của trà, trước kia là do ít cơ hội tiếp xúc, từ sau khi uống qua trà do Cố Duệ pha, ấn tượng của cậu đối với trà liền hoàn toàn thay đổi, trước kia vẫn luôn cho rằng trà đều là thứ dành cho người lớn tuổi uống, sau mới phát hiện uống trà kỳ thật là một kiện phi thường hưởng thụ, không hề phân biệt tuổi tác.

« Nếu thích uống trà, vậy có muốn mua một ít về? » Thiếu nữ bắt đầu quảng cáo, cười tủm tỉm thổi phồng sản phẩm của mình, quả thật liền muốn đem sản phẩm nhà cô thổi phồng cả ngày.

« Loại trà rẻ tiền này cũng đáng trở thành bảo bối của cô, quả nhiên là chưa thấy qua cảnh đời. » Thanh âm quen thuộc mang theo tràn đầy khinh thường trào phúng ở phía sau vang lên, Dạ Vân Sâm xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy Triệu Niệm mang theo vài nam sinh chậm rãi đi tới, trên mặt còn mang theo trào phúng quen thuộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui