Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Edit: Thủy Tích

- ---- bộ dáng khi động tâm sao?

Trong lòng mới vừa hiện lên nghi ngờ thì trong đầu đã bất ngờ hiện lên một khuôn mặt thiếu niên tinh xảo.

Hắn hơi hơi sợ hãi một chút, sắc mặt không dễ biến sắc bỗng hiện lên như có điều suy nghĩ.

- ---- Có lẽ, loại cảm giác thường xuyên nhớ đến đối phương, đau lòng đối phương đã đầy đủ chứng minh rằng hắn đã động tâm đúng không?

Tầm mắt dừng trên điện thoại đặt trên bàn làm việc, nhớ tới cuộc gọi với Dạ Vân Sâm vừa nãy. Bởi vì vết thương trên người cậu đã khỏi hẳn cho nên cậu đã bắt đầu trở lại trường học vào tuần trước, bất quá chiều hôm nay có việc bận nên sẽ về trễ một chút, vì thế mới gọi điện lại đây báo cho hắn một tiếng.

Kỳ thật chỉ là một chuyện vụn vặt mà thôi, nhưng loại hành động đem hắn trở thành người một nhà này của Dạ Vân Sâm đã khiến hắn có cảm giác, ân, vô cùng tốt, tuy rằng nhìn từ trên mặt hắn không thể đoán ra được gì nhưng tâm tình hắn đích thật đang vô cùng sung sướng.

Lại nghĩ đến chuyện uống thuốc hôm qua, ý cười nơi khóe miệng hắn liền không thể nào áp chế nổi mà khẽ cong lên. Tiểu Trương có chuyện cần vào báo cáo nhìn thấy vẻ mặt nhu hòa của Cố Duệ vô cùng kinh hách, cứ nghĩ là mình "gặp quỷ".

Ai có thể nói cho anh ta biết vì sao boss nhà mình sau khi nói chuyện cùng với Trình Khả Di liền biến thành bộ dáng dọa người như thế này chứ? Chẳng lẽ cho đến nay anh ta đã hoàn toàn đoán sai rồi? Boss nhà anh ta thật ra là thích Trình Khả Di?

Đương nhiên, rất nhanh anh ta đã đem ý nghĩ này ném đi thật xa, bởi vì anh ta đã biết nguyên nhân khiến Cố tổng biến thành bộ dáng này. Đem văn kiện trên tay đặt xuống trước mặt Cố Duệ, Tiểu Trương đem những thứ đã điều tra được nói cho Cố Duệ nghe: "Cố tổng, đây là tư liệu về những người mà anh bảo tôi tra, đều là những kẻ vô công rỗi nghề ở vùng lân cận, tay chân không sạch sẽ."

"Ân." Cố Duệ gật gật đầu, nét nhu hòa mới vừa rồi xuất hiện trên mặt không biết vào lúc nào đã biến mất, biểu tình lạnh lùng thản nhiên, "Những chuyện trái pháp luật mà bọn chúng làm đâu?"

"Đều ở trong này, chỉ cần giao cho công an, cả bọn sẽ phải ngốc cả đời trong tù."

"Anh đem cái này đưa cho công an." Cố Duệ thản nhiên nói, giống như chỉ là đang nói một chuyện nhỏ nhặt vậy, Tiểu Trương đáp lời, đang định lui ra, Cố Duệ bỗng nhiên lại nói: "Giúp Vân Sâm "đáp lễ" bọn họ một phen."

Tiểu Trương đi bên người Cố Duệ một khoảng thời gian dài như vậy sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức đáp: "Tôi đã hiểu."

Tiểu Trương rời đi không bao lâu, Cố Duệ liền nhận một cuộc điện thoại từ Liên Cận. Liên Cận – tổng giám đốc Liên thị, chính là xí nghiệp mà ban đầu Cố thị dự tính hợp tác cùng trong dự án "ngưỡng quang", lúc này gọi lại đây, Cố Duệ không cần nghĩ cũng biết dụng ý của y.

Quả nhiên, sau khi được kết nối, Liên Cận cũng không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Đã ký hiệp ước với Dạ thị?" Lúc này y gọi lại đây, hiển nhiên là tin tức Cố thị cùng Dạ thị ký hợp đồng đã truyền tới tai.

Liên Cận cùng Cố Duệ có thể coi là bằng hữu, hai người biết nhau từ hồi đại học, ngữ khí nói chuyện cũng thành thói quen, khác với bối cảnh thế lực như Cố Duệ, Liên Cận có thể có ngày hôm nay đều dựa vào cố gắng bản thân, xem như là trong số ít người khiến Cố Duệ phải bội phục.

"Ân." Cố Duệ lên tiếng trả lời, ngữ khí vô cùng thản nhiên, liền nghe thấy bên đầu dây bên kia Liên Cận cười một tiếng, cà lơ phất phơ hỏi: "Tiền thưởng cuối năm của công ty tôi chỉ trông chờ vào công trình này của cậu thôi đó, hiện tại phải mở mắt trừng trừng nhìn cậu đem nó giao cho Dạ thị, thật sự cảm thấy có chút không cam lòng, lúc trước cậu hứa hẹn bù cho tôi lúc nào mới có thể nhận đây?"

Cố Duệ nhìn lướt qua lịch để bàn, thản nhiên nói: "Thứ ba mang theo hiệp ước tới đây."

Nghe vậy, quả nhiên Liên Cận ở đầu dây bên kia liền nở nụ cười, nói: "Có những lời này của Cố tổng, tôi cũng an tâm." Thấy đã đạt được mục đích, Liên Cận cũng không dây dưa vấn đề này nữa, hạng mục mà Cố Duệ hứa hẹn cho y còn được nhiều lợi nhuận hơn công trình "ngưỡng quang", cũng không cần quá phiêu lưu như "ngưỡng quang", tính đi tính lại, Liên thị bọn họ coi như là nhặt được một cái tiện nghi rồi.

"Bất quá tôi cũng không thể hiểu nổi cậu, tuy rằng trước giờ cũng chưa bao giờ hiểu được, nhưng cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao bỗng nhiên lại quyết định đem công trình "ngưỡng quang" giao cho Dạ thị không? Nếu như nói là nhìn ở quan hệ của các cậu tôi cũng không tin." Ngay từ đầu chưa từng suy xét qua, sao lại sẽ đột nhiên thay đổi? Nếu như nói là bởi vì nhìn quan hệ thông gia giữa Cố thị cùng Dạ thị, thì từ sớm Liên thị của y cũng đã không có cơ hội rồi.

"Cậu không cần hiểu." Ngữ khí Cố Duệ vẫn thản nhiên, Liên Cận bị hắn nghẹn một hồi lâu đều không nói được lời nào, nhịn không được liền độc mồm độc miệng: "Cái tính tình đáng ghét này của cậu sao Dạ Tam thiếu có thể chịu đựng được? Tới một lúc nào đó mà không chịu nổi nữa sẽ vứt cậu qua một bên thôi."

"Cảm ơn quan tâm." Cố Duệ ngữ khí không nhanh không chậm, hiển nhiên cũng không đem lời nói của Liên Cận để trong lòng, "Gặp lại sau."

Liên Cận bị cúp điện thoại: "..."

Oán hận ném điện thoại di động tới một bên ghế salon, thiếu chút nữa y đã bị tức đến hộc máu, người yêu Liên Cận đã quen bộ dáng tạc mao này của y cho nên "cưỡi xe nhẹ đường quen" (*) mà vươn tay kéo y ôm vào trong ngực, ôn nhu cười vuốt lông, "Đừng tức giận, bị tức ngốc anh sẽ đau lòng."

(*) ý là tập thành thói quen.

Sắc mặt Liên Cận lúc này mới dịu xuống, một đôi tròng mắt linh động xoay tròn, vừa thấy là biết đang đánh chủ ý phá rối gì đó, « Tính tình họ Cố kém như vậy, thật nên khiến hắn chịu một chút giáo huấn! » Nói xong, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn người yêu mình, không có ý tốt hỏi: « Nghe nói cậu ta rất để bụng Dạ tam thiếu? »

Người yêu y có chút bất đắc dĩ, « Em đừng có quên, mỗi lần em tính toán chỉnh Cố Duệ thì người chịu tội cuối cùng là ai? »

« Đừng nói nữa! » Nhắc tới chuyện này, Liên Cận lập tức liền một bộ "Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh" sống không còn gì luyến tiếc, bộ dáng giống như xác chết không động đậy mà oa ở trong ngực người yêu mình.

- ----.-----

Sau khi tan ca Cố Duệ nghĩ dường như từ khi từ nước A trở về hắn đã lâu không về Cố trạch, trước đây tuy là cũng không thường xuyên về nhưng cũng chưa từng cách một đoạn thời gian dài như vậy, vừa vặn hôm nay trường học Dạ Vân Sâm có việc không về sớm được, hắn liền thừa dịp này trở về Cố trạch một chuyến.

Lúc vào bãi giữ xe lấy xe đồng thời gặp Trình Khả Di, vừa biết hắn phải về Cố trạch, Trình Khả Di lập tức liền nói mình cũng muốn đi qua, Cố Duệ không tỏ vẻ gì, Trình Khả Di cũng vờ như không hiểu tia lãnh đạm trong mắt hắn mà tự ý đi theo. Dù sao có bất luận cơ hội gì để tiếp cận Cố Duệ cô ta cũng sẽ không bỏ qua.

Hai người xe trước xe sau đi về phía Cố trạch, ở trên xe Cố Duệ lại gọi một cuộc cho Dạ Vân Sâm, hỏi rõ ràng thời gian cậu xong việc hắn sẽ qua đón cậu, ngay từ đầu Dạ Vân Sâm đã cảm thấy như vậy hơi phiền toái nhưng còn chưa kịp cự tuyệt đã bị Cố Duệ đặc biệt cao quý lãnh diễm quăng cho một câu "Sau khi xong việc đứng trước cổng trường chờ anh", sau đó liền cúp điện thoại, cũng chưa cho cậu một cơ hội để cự tuyệt.

Lúc này là cao điểm tan tầm, trên đường đi một lát lại dừng một lát, chờ đến Cố trạch thì sắc trời đã hơi tối sầm, Cố phu nhân biết hôm nay Cố Duệ sẽ về nhà nhưng lại không ngờ tới Trình Khả Di thế nhưng cũng lẽo đẽo theo sau, nhìn trái nhìn phải lại không nhìn thấy thân ảnh Dạ Vân Sâm, liền hỏi: « Vân Sâm đâu? »

Cố Duệ đơn giản giải thích một chút liền lập tức trở về phòng, đôi mắt Trình Khả Di trông mong nhìn Cố Duệ đi lên lầu, si mê trong mắt căn bản một chút cũng không thèm che giấu, mãi đến khi thân ảnh Cố Duệ biến mất tại chỗ rẽ nơi cầu thang tầm mắt cũng chưa thu hồi lại.

Cố phu nhân đem mọi thứ thu vào mắt, trong lòng là một chút tư vị phức tạp, tuy rằng bà thật không thích Trình Khả Di, cảm thấy cô quá mức yêu lợi ích, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ bà nhìn lớn lên, dì Trình ngây người ở Cố gia nhiều năm như vậy, nói thế nào thì địa vị so với những người giúp việc khác trong nhà cũng không đồng nhất, nếu Trình Khả Di không ôm loại ý nghĩ này nọ với Cố Duệ thì có lẽ Cố phu nhân sẽ không có cảm giác phản cảm với cô như vậy.

Đương nhiên, trong lòng Cố phu nhân tuy nghĩ vậy nhưng trên mặt cũng sẽ không để cho người khác nhận ra điều gì, Trình Khả Di cũng ẩn ẩn cảm thấy Cố phu nhân không thân cận với mình nhưng cũng không nhận ra sự phản cảm của đối phương, chỉ cho là tính tình Cố phu nhân là thế. Bởi vậy cũng không đem thái độ lãnh đạm xa cách của Cố phu nhân để ở trong lòng.

Trình Khả Di lấy ra một hộp trang sức được đóng gói tinh mỹ từ trong túi xách, mỉm cười nói: « Phu nhân, lần này đến có chút vội cũng chưa mang cho người lễ vật gì đặc biệt, cái này là vòng cổ lần trước con đi công tác mua, lúc ấy vừa nhìn đã cảm giác nó rất thích hợp với phu nhân, thời gian trước hơi bận rộn vẫn luôn không có cơ hội đưa cho người, hôm nay vừa vặn Duệ ca cũng trở về cho nên con liền đi theo đến đây. »

Một câu chuyện đơn giản như vậy từ trong miệng cô ta lại nói đến vô cùng ái muội, rõ ràng là chỉ tình cờ gặp nhau ở bãi đỗ xe, lại nói giống như hai người đã hẹn nhau từ trước vậy, cảm xúc không vui trong lòng Cố phu nhân lại tăng thêm một tầng.

Cố phu nhân mỉm cười, cũng không nhận lấy món quà trong tay cô ta, mà sai người giúp việc bên cạnh nhận lấy, nhìn cũng không nhìn món quà, chỉ lễ phép nói: « Khả Di có tâm. »

Sắc mặt Trình Khả Di hơi hơi cứng ngắt một chút, liền khôi phục lại, bưng lên tách trà mà người giúp việc mang đến uống một hơi, lại nghe thấy Cố phu nhân cười hỏi: « Mấy ngày nay thân thể mẹ con có đỡ hơn chút nào không? » Dì Trình đoạn thời gian trước bị cảm, Cố phu nhân đặc biệt cho bà nghỉ ngơi ở nhà một thời gian.

« Tuy cổ họng còn chút không thoải mái nhưng người cũng đã khỏe hơn rồi, mỗi ngày đều nói phải đến đây, nói là một ngày không nhìn thấy phu nhân liền cảm thấy không được tự nhiên. »

« Không vội. » Nghe vậy, ý cười trên mặt Cố phu nhân nhiều thêm vài phần, dì Trình hầu hạ bà nhiều năm như vậy, cũng đem bà để trong lòng, cũng bởi vì như vậy cho nên bà mới đối với Trình Khả Di có thêm nhiều phần kiên nhẫn, « Để bà ấy an tâm dưỡng bệnh, khỏe hẳn rồi lại nói. »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui