Hạ Hầu Lẫm bất đắc dĩ cười, ánh mắt chan chứa yêu chiều. Chàng cọ cọ đầu vào hõm vai nàng, giả vờ đáng thương nói: “Oản Oản muội xem đi, hôm nay muội cắn cổ ta, giờ sao ta dám ra ngoài gặp người khác đây.”
Tô Vân Oản nhìn bộ dáng như cún con làm nũng của chàng, bật cười, tiện thể dịu dàng xoa xoa đầu chàng, tươi cười rạng rỡ nói: “Hừ! Đáng đời!” Rõ ràng mồm miệng độc ác nhưng tay lại không kìm nổi nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng trên cổ chàng, lẩm bẩm hỏi: “Đau không?”
Hạ Hầu Lầm cúi đầu, nhìn nàng vì mình mà đau lòng, tâm tình hân hoan, sung sướng, có thể làm cho Oản Oản đau lòng vì mình, thì có bị cắn thêm mấy cái, đau thêm một chút cũng chẳng có vấn đề gì. Sau đó, chàng lại giả bộ đau đớn, giả vờ kêu “A” một tiếng, tủi thân đáp: “Oản Oản, rất đau đó. Muội hôn lên mới hết đau…”
Tô Vân Oản thấy chàng kêu đau, đang định an ủi chàng vào câu, nhưng vừa nghe thấy giọng điệu hạ lưu dụ dỗ nàng hôn chàng này lập tức chau mày, quả nhiên không nên mềm lòng với chàng, tức giận quay đầu đi chỗ khác. Hạ Hầu Lẫm biết mình đùa quá trớn, không thể vội vàng, sớm biết thế chàng đã giả vờ đáng thương thêm chút nữa thì thành công rồi. Hạ Hầu Lẫm khẽ thở dài một hơi.
Chàng bỗng nhiên nghĩ ra còn chính sự cần làm vì vậy nhanh chóng đứng lên, rời khỏi hồ nước.
“Ào ào ào” Tiếng nước xao động vang lên, Tô Vân Oản ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân hình mê hoặc, đẹp như tạc. Từng giọt nước chậm rãi chảy dọc yết hầu gợi tình, đến đường nhân ngư mạnh mẽ của chàng rồi tan biến vào rừng rậm phía dưới. Không thể phủ nhận chàng có một thân hình đẹp vô cùng, hệt như một tác phẩm điêu khắc, cơ bụng săn chắc, vân da rõ ràng, từng đường nét đều hoàn hảo. Mặt Tô Vân Oản không khỏi đỏ lên, nhịp tim bắt đầu mất khống chế. Nàng thầm mắng mình vô dụng, cố gắng kéo ánh mắt mình rời xa thân hình của chàng nhưng không thể, ánh mắt như dán chặt lấy cơ thể đẹp đẽ kia.
Hạ Hầu Lẫm lục trong đống y phục mình cởi ra một lọ màu xanh ngọc, chàng cầm lên, quay đầu nói với Tô Vân Oản: “Oản Oản, đến đây, đưa tay cho ta, ta bế muội lên. Còn phải bôi thuốc cho muội nữa.” Tô Vân Oản đỏ mặt, tim đập như trống bỏi. Nàng gật gật đầu, bơi tới cạnh bể, vươn tay lên. Hạ Hầu Lẫm ôm chặt nàng, bế bổng nàng lên. Bộ ngực sữa đầy đặn của nàng dán chặt vào lồng ngực chàng. Tô Vân Oản cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu cháy. Mấy lần trước hai người phát sinh quan hệ đều trong trạng thái không tỉnh táo, hoặc say, hoặc bị trúng xuân dược, còn hiện tại cả hai đều vô cùng tỉnh táo. Cảm giác hai cơ thể chạm vào nhau vừa nóng bỏng, vừa chân thật. Nàng tham luyến hơi ấm nơi chàng, chỉ muốn mãi mãi nằm trong vòng tay chàng như thế này.
Hạ Hầu Lẫm cảm nhận rõ nhiệt độ ấm nóng của nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, luyến tiếc không nỡ buông tay. Người nàng thơm mùi sữa hòa với hương hoa hồng thoang thoảng, hai lọn tóc đen nháy rủ về phía trước, vừa vặn dán vào hai nụ hoa trên bầu ngực trắng ngần, chậm rãi nhỏ nước. Mỹ nhân như hoa như ngọc khiến chàng mê đắm nhưng chàng biết rõ hôm nay không thể muốn nàng tiếp nữa, cố gắng lấy lại bình tĩnh, chàng siết chặt vòng ôm, nhanh chóng bế nàng lên giường, sau đó với lấy khăn mặt đã được chuẩn bị sẵn chăm chú lau tóc cho nàng. Bộ dạng của chàng tỉ mỉ, ôn nhu, ánh mắt nghiêm túc. Tô Vân Oản ngơ ngác nhìn chàng, nghĩ thầm: Cứ thế này thật tốt, nếu chàng yêu nàng thì hạnh phúc biết bao nhiêu… Tô Vân Oản theo bản năng muốn thốt ra tâm tình chôn giấu bao năm của mình. Nàng muốn nói Hạ Hầu Lẫm thích ta đi… Thích ta đi… Ta yêu chàng, muốn mãi mãi bên chàng… Nhưng ý nghĩ này lập tức bị lý trí dập tắt, như hiện tại cũng tốt mà, so với việc nghe chàng nói chàng không hề yêu nàng, vậy thì duy trì mối quan hệ như hiện tại chẳng phải tốt đẹp hơn sao. Nàng yếu đuối tựa vào ngực chàng.
Hạ Hầu Lẫm cẩn thận lau khô tóc cho Tô Vân Oản, đột nhiên thiếu nữ trong lòng nhu nhược tựa vào ngực chàng. Chàng thoáng kích động, nhịp tim không kiềm chế được mà trật nhịp. Đã rất lâu hai người không thân mật như thế. Nàng lại giống như trước kia, ngoan ngoãn nằm trong lòng chàng làm nũng. Hạ Hầu Lẫm rất hưởng thụ cảm giác yên bình, ấm áp này, chậm rãi lau khô người giúp nàng. Ừ, cứ thế này thật tốt… Giờ nếu chàng nói cho nàng biết, chàng thích nàng, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (1), đời này muốn mãi mãi bên nhau. Liệu nàng có đồng ý không, hay sẽ lạnh lùng nói nàng chẳng hề thích chàng chút nào, nhẫn tâm từ chối chàng? Được rồi, việc này, cứ để sau hãy nói…
Thế là hai người lẳng lặng ôm nhau không nói một lời. Cả hai đều trân quý khoảnh khắc yên bình, tĩnh lặng này. Nhưng thời gian vốn chẳng ngừng trôi, con người muốn níu giữ cũng không thể.
Lau sạch người Tô Vân Oản, Hạ Hầu Lẫm lấy bình thuốc màu xanh ngọc, đổ ra lòng bàn tay một chút, bắt đầu xoa lên những chỗ sưng khắp thân thể nàng. Chẳng mấy chốc cả người nàng toàn mùi thuốc. Nhưng thuốc này có hương thơm rất dễ chịu, Tô Vân Oản hít hít mấy hơi, tò mò hỏi: “Hạ Hầu Lẫm đây là thuốc gì, thật là thơm nha. Có thể cho ta một ít mang theo bên người không?”
Hạ Hầu Lẫm tức giận nói: “Đây là phương thuốc bí truyền ở Tây Vực chuyên trị máu ứ đọng. Vì nguyên liệu rất trân quý nên có thể coi như Thánh dược. Ta làm gì có nhiều thế mà cho muội? Cái này là ta lặng lẽ trộm của phụ thân đó! Ngàn vạn lần không thể để người biết, bôi xong cho muội, ta còn phải trả về chỗ cũ nữa.”
Tô Vân Oản không ngờ Hạ Hầu Lẫm dám trộm thuốc của phụ thân chàng cho mình dùng. Trong lòng ngọt ngào như rơi vào chum mật, vì thể nũng nịu, vui vẻ nói: “Vậy thì tạ ơn Lẫm ca ca, còn nhớ rõ thân thể này vì sao lại bầm tím hết cả như thế!”
Hạ Hầu Lẫm bất đắc dĩ cười, khẽ xoa đầu nàng, sau đó lấy thêm một phần thuốc để vào tay Tô Vân Oản. Chàng ngượng ngùng gãi gãi ót, vành tai cùng gương mặt hiện lên vệt đỏ khó thấy: “Cái này, phần trên tay muội, muội dùng để tự bôi đi… còn phải bôi chỗ nào...thôi không cần ta nói, muội tự biết rồi. Ta đi đây. Nhớ nghỉ ngơi sớm. Ngày mai ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng thân thể, ngày kia ta sẽ dẫn muội đến một nơi. Ngoan ngoãn chờ ta.”
Tô Vân Oản còn chưa kịp trả lời, Hạ Hầu Lẫm đã dùng tốc độ ánh sáng mặc xong quần áo, dùng khinh công nhảy ra ngoài cửa sổ. Tô Vân Oản cau mày, chống tay nhìn theo nơi chàng vừa biến mất, phồng má lên. Cái tên hỗn đản này, chuồn cũng nhanh thật, vừa rồi huynh ấy nói chỗ bên dưới cũng cần thoa… là chỗ… Tô Vân Oản ngây ngốc một lúc đột nhiên nhớ ra hoa huyệt sưng đỏ của mình. Mặt đỏ ửng, nhưng không hiểu sao lại bật cười. Tên lưu manh nhà huynh, còn tỏ vẻ quân tử không chiếm tiện nghi của ta cơ, đúng là mặt trời mọc đằng tây.
Tô Vân Oản đứng dậy, đóng lại cửa sổ, lấy thuốc Vũ Thu đặt bên ngoài bỏ vào phòng. Xong xuôi mới lấy thuốc bôi vào hoa huyệt, sau đó mệt lả mê man thiếp đi.