Hạ Hầu Lẫm đang định bế Tô Vân Oản vào tướng phủ thì một trận vó ngựa ập đến, kẻ đưa tin dừng cách chàng 10 bước, vội vàng xuống ngựa, đi đến bên cạnh chàng cung kính hành lễ nói: “Hạ Hầu đại nhân, nhiếp chính vương và hoàng thượng có việc gấp triệu người tiến cung.”
Hạ Hầu Lẫm gật nhẹ đầu , trả lời: “Ta lập tức đến đây, ngươi về phục mệnh đi.” Nói xong chàng bế Tô Vân Oản vào phủ tướng quân, đi thẳng đến khuê phòng của nàng, đặt nàng xuống giường, dịu dàng hôn lên mặt nàng, ôn nhu nói: “Oản Oản, Lẫm ca ca đi làm việc, ngày mai sẽ đến tìm muội...”
Mà Vũ Thu đến phiên chợ tìm Tô Vân Oản, nghe nói tiểu thư nhà mình đã được tiểu Hầu gia sát vách đưa về, thì cũng nhanh chóng trở lại phủ. Vừa vặn Hạ Hầu Lẫm từ trong phủ bước ra, liền nói với nàng ta: “Tiểu thư nhà cô mệt mỏi nên đã ngủ rồi, cô chăm sóc tốt cho Oản Oản nhé.” Nói xong nhanh chóng lên ngựa, phi về hướng hoàng cung…
Hạ Hầu Lẫm tiến cung, đi thẳng đến thư phòng của thánh thượng. Hoàng đế và nhiếp chính vương đang thảo luận rất căng thẳng, mặt mày người nào cũng phiền muộn, lo âu. Nam Cung Cẩn Du nhìn Hạ Hầu Lẫm vội vã bước vào thư phòng, chàng còn chưa kịp hành lễ, y đã mỉm cười, trêu đùa: “Rốt cục cũng bỏ được mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc…”
Hạ Hầu Lẫm trừng Nam Cung Cẩn Du một cái, quỳ xuống quy củ hành lễ, sau đó mới đứng lên nói: “Không biết hoàng thượng và Nhiếp chính vương vội vã triệu thần tiến cung là có chuyện gì?”
Nam Cung Cẩn Du không để bụng hành động làm lơ mình của Hạ Hầu Lẫm, cảm thấy tên nhóc này đúng là càng lớn càng vô vị, vì thế nghiêm mặt nói chuyện chính: “Hạ Hầu Lẫm, có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho ngươi. Không biết ngươi có thể đảm nhiệm hay không?”
“Nhiếp chính vương xin cứ nói, Hạ Hầu Lẫm sẽ cung cung tận tụy, đến chết mới thôi.” Hạ Hầu Lẫm nghiêm túc đáp.
Nhiếp chính vương thở dài một hơi: “Lần này Đột Quyết dâng thư nghị hòa, nhưng có một điều khiến ta và thánh thượng trăn trở đó là có vẻ trong Đông Ngạc có gian tế của Đột Quyết, hơn nữa còn thường xuyên thư từ. Chúng ta cần bắt được người này. Vì vậy cần ngươi diễn một vở kịch, có thể… sẽ có ít ảnh hưởng đến ngươi…”
Hạ Hầu Lẫm vừa nghe đến đây đã có dự cảm không tốt: “Nhiếp chính vương mời cứ nói, Hạ Hầu Lẫm nhất định sẽ toàn lực hoàn thành.”
“Ngươi chỉ cần kết hôn cùng công chúa Đột Quyết…” Thời điểm Nhiếp chính vương nói ra câu này, toàn thân Hạ Hầu Lẫm chấn động, run rẩy nói: “Vì sao? Tại sao lại là ta?”
Nhiếp chính vương liếc nhìn Hạ Hầu Lẫm một cái, tiếp tục nói: “Bởi vì trận chiến với Đột Quyết lần này ngươi lập đại công, đương nhiên điều này không phải trọng yếu, quan trọng là Đột Quyết công chúa lên tiếng muốn ngươi.”
Hạ Hầu Lẫm nghe công chúa Đột Quyết chỉ đích danh mình thì nhíu mày. Chàng và vị công chúa kia hình như chỉ gặp qua duy nhất một lần, chính là ngày đoàn sứ giả Đột Quyết đến kinh thành, chàng cùng các đại thần đại diện Đông Ngạc đi nghênh đón. Chỉ một lần chạm mặt ngắn ngủi đó mà công chúa Đột Quyết có thể nhất kiến chung tình với chàng được sao? Quả là khó tin? Mà chàng cũng không tin! Ngay cả vị công chúa kia dáng dấp thế nào chàng còn chẳng nhớ nổi.
Hạ Hầu Lẫm lấy lại bình tĩnh: “Nhiếp Chính Vương, xin ngài vào thẳng vấn đề đi. Kế hoạch của chúng ta là gì?”
“À. Ngày đại hôn của ngươi và công chúa Đột Quyết, gian tế chắc chắn sẽ xuất hiện để trao đổi tin tức với đoàn sứ thần Đột Quyết. Chúng ta chỉ cần chờ thời cơ làm một mẻ lưới lớn bắt gọn chúng là được. Như thế coi như nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành. Ta và thánh thượng bàn luận cảm thấy ngày hòa thân chính là cơ hội tốt nhất. Vì sau hôm đó Đoàn sứ thần sẽ trở về Đột Quyết. Vì vậy nhân lúc đại hôn đông người, khó kiểm soát là thời điểm dễ dàng gặp mặt trao đổi tin tức. Tuy nhiên hắn nghĩ được như vậy, đương nhiên chúng ta cũng nghĩ được, và hắn đương nhiên đã cân nhắc điều này, nên hắn chắn chắn sẽ hành động bí mật, không tùy tiện xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng đại hôn ngư long hỗn tạp, là nơi ẩn thân nguy hiểm nhất cũng an toàn nhất. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như thế. Ta biết ngươi và ái nữ của Tô Lý tướng quân đã tự định chung thân, nhưng công chúa Đột Quyết đã lên tiếng muốn ngươi, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Mà mục tiêu của ta và thánh thượng là bắt được phản đồ, không phải là ép ngươi hòa thân, cho nên chỉ cần phản đồ bị tóm gọn, hôn ước của hai ngươi coi như không được công nhân. Vì vậy ngươi có thể yên tâm.”
“Ha ha, chỉ sợ Nhiếp chính vương còn có lời chưa nói hết.” Hạ Hầu Lẫm cười lạnh nói.
“Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, tính bảo mật cao, chỉ có ta, ngươi và thánh thượng biết. Cho nên ngươi không được tiết lộ với người thứ 4. Nếu có người thứ 4 biết chuyện này, vậy kẻ đó… Câu tiếp theo chắc ta không cần nói nữa ngươi cũng biết rồi. Cho nên, Hạ Hầu Lẫm, chọn ngươi là việc không cách nào thay đổi được, ai bảo cô công chúa kia cứ khăng khăng không phải ngươi thì không lấy.” Nhiếp chính vương nói xong, trên mặt chẳng chút áy náy mà nhiều hơn là sự vui vẻ khi thấy người gặp họa.
“Ta có thể không đáp ứng sao? Ta không đồng ý, ngươi sẽ tìm người khác thay thế ta à? Đông Ngạc chúng ta thiếu gì nam nhi anh tuấn, lỗi lạc, sao cứ phải là ta…” Hạ Hầu Lẫm lòng đau như cắt, vượt qua bao nhiêu vất vả chông gai mới có thể sống sót hồi kinh, mấy ngày cố sống cố chết hoàn tất chỗ công vụ chồng chất, xử lý ổn thỏa những hậu quả tồn đọng của chiến tranh, chàng ngỡ rằng cuối cùng cũng có thể đến phủ tướng quân quang minh chính đại cưới Tô Vân Oản về. Nào ngờ giữa đường lại nảy sinh chuyện này. Oản Oản mà biết chàng thành thân cùng công chúa Đột Quyết chẳng phải như dùng đao đâm thẳng vào tim nàng hay sao?
“Ta cũng chẳng còn cách nào khác, công chúa Đột Quyết đã chọn ngươi. Ngươi có thể đến tìm nàng ta, hỏi nàng ta có đồng ý đổi người không… Nếu như ba ngày sau, công chúa Đột Quyết không đồng ý thay người hòa thân cùng nàng ta, vậy thì chỉ có thể là ngươi thôi.” Nhiếp chính vương nói phân phó xong, liền sai người đưa Hạ Hầu Lẫm về phủ.
Hạ Hầu Lẫm không biết bản thân mình đã rời cung bằng cánh nào? Cả người chàng lạnh toát. Nếu như ba ngày sau công chúa Đột Quyết vẫn khăng khăng chọn chàng, thì phải làm sao? Oản Oản phải làm sao? Nàng sẽ nhìn chàng với ánh mắt gì. Dù đây chỉ là nhiệm vụ đơn thuần, nhưng không thể nói cho bất kì người nào khác. Oản Oản của chàng sẽ đau lòng đến chết mất. Chàng sao còn xứng đáng với nàng.
Hạ Hầu Lẫm cứ như thế ngơ ngác về đến phủ, lại một đêm không ngủ…