Vì nàng hoạ mày ngài, vì nàng cài mộc trâm

 
Sau khi được Hạ Hầu Lẫm đưa đến biệt viện, ngày nào Tô Vân Oản cũng vui vẻ chạy nhảy vui đùa, săn bắn, dạo suối,... nhưng chơi được nửa tháng cũng cảm thấy chán, bắt đầu nhung nhớ kinh thành. Hạ Hầu Lẫm cứ 4, 5 ngày lại trở lại, còn các ca ca nàng thì tầm nửa tháng trước có ghé một lần, thấy nàng ngoan ngoãn ở biệt viện cũng không muốn quản nàng nữa. Có vẻ cả ba đều đang bận bịu chính sự, đột nhiên Tô Vân Oản có cảm giác không được quan tâm. 
 
Gần đây Tô Vân Oản bất chợt chán ăn, tâm tình cũng lên xuống thất thường, lại không có người ở bên cạnh bầu bạn, trừ nha đầu Vũ Thu luôn túc trực bên nàng. Mộ Song vừa thành thân, nói sau mấy ngày sẽ đến thăm Vân Oản nhưng cũng không biết là ngày nào. Tô Vân Oản nhìn núi xanh, mây trắng, cảnh đẹp như tranh vẽ đến ngẩn người, trong lòng trống rỗng cô đơn, chưa khi nào nàng nhớ Hạ Hầu Lẫm đến thế. Tô Vân Oản thở dài, hi vọng chàng mau quay lại đón mình. Tâm sự trùng trùng, nàng cứ thế ngơ ngác nằm trên ghế ngủ thiếp đi. 
 

Vũ Thu mở cửa thấy tiểu thư nhà mình đã thiếp đi, nàng khẽ nhíu mày, nói: “Gần đây tiểu thư hình như rất thích ngủ. Thật kỳ lạ, tiểu thư ăn không ngon, tâm tình so với lúc ở kinh thành còn xấu hơn,... Haizz.” Nói rồi nàng nhẹ nhàng đem chăn mỏng đến đắp lên người Tô Vân Oản. Trời đã vào hè, tháng 06 oi bức, ngột ngạt, nếu không phải đang ở trên núi, đoán chừng thời tiết còn khắc nghiệt hơn. 
 
Giấc ngủ này của Tô Vân Oản rất sâu, lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng tối. Nàng mơ màng tỉnh dậy, nhìn qua khung cửa sổ, ráng chiều đỏ au như máu, xa xa vọng đến tiếng kêu “Cát cát cát ~” của đàn ngỗng trời. 
 
Tô Vân Oản vẫn còn buồn ngủ, dụi dụi mắt: “Vũ Thu, Vũ Thu…” 
 
Vũ Thu nghe thấy tiếng tiểu thư nhà mình, liền vội vàng bê một bát tổ yến chưng, nhanh chóng bước đến: “Tiểu thư cô tỉnh rồi, em vừa nấu ít tổ yến cho tiểu thư, nhân lúc còn nóng cô uống đi. Chờ một lát em sẽ cho người bày cơm lên.” 
 
Tô Vân Oản khoát tay, nằm xuống ghế: “Để trên bàn đi, bây giờ ta vẫn chưa muốn ăn.”
 
Tô Vân Oản ngả lưng nằm xuống ghế, cảm thấy không thú vị, nàng nhớ kinh thành, nhớ Hạ Hầu Lẫm, muốn trở về cho chàng một niềm vui bất ngờ. Đột nhiên nàng cảm thấy ý tưởng này thật tốt, tâm tình chán chường cũng vì thế mà tươi sáng hơn. Nghĩ là làm, nàng ngồi dậy vui vẻ ăn hết bát tổ yến, nghĩ ngày mai sẽ dùng cách gì lừa Vũ Thu để lén trở về kinh, gặp Hà Hầu Lẫm. Nghĩ đến bộ dạng kinh hỉ, ngạc nhiên của chàng nàng bỗng cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa hào hứng. 
 
Rạng sáng hôm sau, Tô Vân Oản nói với Vũ Thu và đám thủ vệ mình muốn lên núi hái hoa. Nàng khéo léo giấu túi hành lý nhỏ bên người, thay một bộ nam trang gọn gàng, cưỡi ngựa trở về kinh. Từ biệt viện đến kinh đô chỉ mất nửa ngày cưỡi ngựa. Tô Vân Oản không vội, thảnh thơi đi, đến trưa bụng đã đói, nàng tìm một quán trọ ven đường nghỉ ngơi. Đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe thấy bàn bên cạnh ồn ào thảo luận chuyện gì đó vô cùng sôi nổi. 
 
Một người đàn ông cao gầy hăng hái nói với một gã béo tròn mặt mày hung dữ ngồi đối diện: “Gần đây kinh thành có đại hỷ… ngươi đã nghe chưa?”

 
Kinh thành có chuyện vui? Là chuyện gì được nhỉ? Tô Vân Oản chậm rãi ăn màn thầu, tò mò dựng lỗ tai nghe ngóng. 
 
Lão béo híp mắt hỏi: “Việc vui gì? Sao ta không biết?” 
 
Gã đàn ông cao gầy nhíu mày, lên mặt nói: “Ha ha ha, Chu huynh đệ, cái này là tin tức nóng hổi ta vừa mới nghe được. Nghe nói là hôn lễ của công chúa Đột Quyết.”
 
Công chúa Đột Quyết? À lần này nàng ta đến cùng đoàn sứ thần! Thì ra muốn đến hòa thân! Nhưng nàng ta hòa thân với vị vương tôn, quý tộc nào? Tô Vân Oản vừa nghe vừa điểm qua mấy cái tên trong đầu.
 
“Công chúa Đột Quyết hòa thân? Với ai? Nàng ta sẽ được gả cho vị đại thần nào trong triều? Nhiếp chính vương đã thành thân, Vương phi lại còn là đệ nhất mỹ nhân, chắc chắn không thể là ngài ấy được?” Lão béo hứng thú bừng bừng hỏi.
 
“Hắc hắc hắc, ngoại trừ nhiếp chính vương còn nhiều vị công tử khác cơ mà. Triều ta thiếu gì thiếu niên tài tuấn. Người lần này được chọn làm phò mã, cùng công chúa Đột Quyết thành thân chính là người lập đại công trong trận chiến với Đột Quyết - công tử nhà Vĩnh Lạc Hầu - Hạ Hầu Lẫm. Đó cũng là một thiếu niên văn võ song toàn, tuấn tú lịch sự, văn thao võ lược, anh dũng, can trường. Công chúa Đột Quyết gả được cho lang quân như ngài ấy kể cũng không uổng kiếp này ~.”
 
Tô Vân Oản đang uống nước, vừa nghe thấy cái tên này, chén trà trên tay “Bang” một tiếng rơi xuống mặt đất, ướt một mảng. Nàng lập tức đứng dậy, bước đến bàn của hai người kia, hung hăng nắm lấy cổ áo của gã đàn ông gầy guộc, nghẹn ngào nói: “Các người… các người nói… ai hòa thân cùng công chúa Đột Quyết.”
 
Gã cao gầy giật nảy mình, không hiểu con nhỏ này từ đâu sông tới còn túm cổ áo hắn. Gã bực mình, định chửi mắng vài câu, nhưng thấy tiểu cô nương trước mắt xinh xắn, khả ái, hai mắt đỏ hồng, giường như đang kìm nén nước mắt thì thoáng bối rối, lắp bắp đáp: “Cái kia… là… Thì chính là công chúa Đột Quyết sẽ thành thân cùng tiểu hầu gia - Hạ Hầu Lẫm của Vĩnh Lạc Hầu Phủ. Đây là tin tức kinh hỉ nhất hiện tại ở kinh thành, nếu cô nương không tin có thể đến kinh thành tìm hiểu. Tin này đã bố cáo toàn thiên hạ rồi.”
 
Tô Vân Oản đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, tim như bị ai dùng búa đập nát, nàng bàng hoàng buông cổ áo người đàn ông cao gầy ra, vứt xuống bàn một lượng bác, sau đó bước nhanh ra khỏi khách sạn, leo lên ngựa, chạy hết tốc lực về kinh thành. 
 
Nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi. Thì ra Hạ Hầu Lẫm đưa nàng đến biệt viện này để thuận lợi thành hôn cùng công chúa Đột Quyết? Những lời ngon ngọt trước đây chàng thề thốt đều là giả dối sao? Chàng chưa từng yêu ta? Chưa từng! Thật sự chàng đã lừa nàng ư? Nàng không tin! Không tin! Không muốn tin!!
 
Tô Vân Oản phi ngựa đến trước cửa Vĩnh Lạc Hầu phủ, khắp nơi chăng đèn kết hoa đỏ rực. Những chữ Hỷ đủ loại hình dáng kích thước vuông vắn dán khắp nơi. Toàn thân nàng mềm nhũn, vô lực ngã xuống đất. Một thiếu niên đi ngang qua thấy nàng, bèn chạy đến đỡ dậy, ôn tồn hỏi thăm: “Vị tiểu ca này không sao chứ?”
 
Khuôn mặt nàng sớm đã đẫm nước mắt, hơi ngước đôi mắt sưng mọng nhìn người trước mặt, khàn khàn nói: “Thật xin lỗi, hôm nay ta vừa đến kinh thành, muốn hỏi một chút. Phủ này có chuyện vui gì sao?”
 
Thanh niên kia cảm thấy kì quái. Vị thiếu niên này mặt mũi ướt đẫm nước mắt hẳn là có chuyện buồn phiền, vậy mà vẫn còn tâm trạng hỏi thăm về việc vui của Hầu phủ. Tuy nhiên chàng là một người tốt, cho dù thấy kì lạ nhưng trả lời không hề qua loa, tắc trách, bình tĩnh đáp: “À. Hôm nay là ngày vui của Vĩnh Lạc Hầu Phủ. Tiểu hầu gia nhà Vĩnh Lạc Hầu sắp thành thân cùng công chúa Đột Quyết. Ngày mai là đại hôn.”
 
Tô Vân Oản đè nén tiếng nấc nghẹn ngào lên tiếng cảm ơn, sau đó ngơ ngác đứng dậy rời khỏi cổng Vĩnh Lạc Hầu phủ. Nàng thẫn thờ bước đi, không mục đích, không biết qua bao lâu thì đã đến “Túy Nguyệt Lâu”, đó là nơi hai người lần đầu phát sinh quan hệ ân ái. Có phải nếu ngày ấy không làm ra chuyện đó, thì sau này đã không thống khổ như hiện tại. 
 
Tô Vân Oản bước vào “Túy Nguyệt Lâu” thuê một căn phòng, chính là căn phòng hôm ấy bọn họ say rượu, mất trí để phát sinh quan hệ xác thịt. Đó là lần đầu của nàng, và Tô Vân Oản chưa bao giờ hối hận vì ngày đó đã hiến dâng cho chàng toàn bộ của mình. Nàng nằm trên giường, đặt tay lên trán suy nghĩ: Nhưng giờ thì sao… Nàng có thực sự không oán không hối? Tô Vân Oản ôm đầu gối bật khóc nữ nở, Hạ Hầu Lẫm.... Hạ Hầu Lẫm. 
 
Tên khốn nạn này… Khốn nạn… Tồi tệ… Bội bạc. Đã nói sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp…. Chàng đã nói đem trái tim mình giao cho ta… Chàng đã nói… đã hứa những gì… Chúng ta đã thề… Vậy mà ngày mai chàng có thể kết hôn cùng một người con gái khác… Tại sao chàng lại gạt ta. Không sớm thì muộn ta cũng biết thôi! Tại sao? Chàng yêu ta thật sao?... Không phải chàng nói muốn ta sinh cho nàng một đứa bé hay sao? Tô Vân Oản ta yêu chàng đến thế! Si mê chàng đến vậy!! Nhưng ta chưa đến mức hà tiện để chàng dẫm đạp, tổn thương… Ta đường đường là nữ nhi duy nhất của Vũ An đại tướng quân. Dù có toàn tâm toàn ý yêu chàng, cũng không thể để chàng lợi dụng, lừa dối. Hay chàng cảm thấy ta ngốc. Cảm thấy ta yêu chàng đến đui mù, để chàng muốn làm gì thì làm hay sao? Không thể! Rốt cuộc ta là gì trong lòng chàng? Đồ chơi sao? Công cụ làm ấm giường? Nơi phát tiết dục vòng? Vì ta yêu chàng chấp mê bất ngộ nên chàng nghĩ có thể tùy tiện chơi đùa tình cảm của ta???
 
Tô Vân Oản đau khổ tuyệt vọng, đêm dài lê thê, lý trí và cảm xúc đan xen như một mớ bòng bong trong đầu, khóc mệt nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. 
 
Sáng hôm sau, hai mắt sưng to như hạch đào, nhưng nàng vẫn không sao ngừng được. Nước mắt cứ lặng lẽ tràn mi. Tô Vân Oản cảm thấy trái tim mình như bị xé nát, nhưng nàng không muốn đi tìm Hạ Hầu Lẫm. Hiện tại nàng lấy thân phận gì để đi tìm chàng? Thanh mai trúc mã ư? Hay là tình nhân? Ngoại trừ đại ca và Mộ Song, không ai biết quan hệ của họ. Cho nên nàng cứ dùng thứ thận phận mập mờ ấy mà ở bên cạnh Hạ Hầu Lẫm, để rồi chuốc lấy nhục nhã, ê chề. 
 
Hôm nay chàng hẳn là vô cùng anh tuấn, cũng cực kỳ vui vẻ. Trong tưởng tượng của nàng, người thiếu niên tên Hạ Hầu Lẫm mặc hỉ phục, cưỡi bạch mã là lang quân đẹp đẽ, tuấn tú nhất thế gian này, là cảnh đẹp mà cả đời nàng luôn ao ước, có điều tân nương của người ấy không phải nàng. Xưa nay Tô Vân Oản luôn hiểu bản thân muốn gì, ngay cả hiện tại khi bị phản bội nàng vẫn nhận ra mình quá yêu Hạ Hầu Lẫm, nàng không đủ nhẫn tâm để phá hỏng ngày tốt của chàng. Có trách chỉ trách số phận nàng, vận mệnh nàng sinh ra đa thế, không xứng được đi bên cạnh chàng…
 
Kỳ thật có khoảnh khắc Tô Vân Oản quả thực muốn chấm dứt tính mạng mình, sống để đau khổ như thế, chi bằng chết đi…
 
Nhưng khi nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến các ca ca, nghĩ đến những người thân yêu nàng, thương nàng từ bé đến khi trưởng thành. Hiếu kinh đã viết: Thân thể, hình hài, tóc tai, da thịt là do cha mẹ sinh ra không được gây hư hại là nết đầu của chữ Hiếu. Vì vậy nàng luôn tự nhủ không được coi khinh mạng sống quý giá của mình. Nhưng lại thẹn với cha với các ca ca vì vậy chỉ đành bỏ đi thật xa… rời xa nơi đau khổ, thương tâm này. 
 
Tô Vân Oản gọi tiểu nhị mang giấy bút lên, hai mắt đẫm lệ, nàng run rẩy viết xuống một phong thư cho người nhà. 
 
Phụ thân, ca ca thân khải (1), 
 
Là Oản Oản bất hiếu, Oản Oản không thể ở bên người hiếu kính chăm sóc người. Oản Oản đi đây. Mong mọi người đừng tìm con. 
 
Phụ thân và các ca ca bảo trọng thân thể. 
 
Oản Oản thân bút. 
 
Tô Vân Oản viết xong, hai mắt đẫm lệ, thấm ướt mấy trang giấy, ban đầu nàng viết mặt giấy nhưng cuối cùng gạch đi, sửa lại, cuối cùng chỉ để lại mấy dòng này. Tô Vân Oản sửa sang lại quần áo, trong người nàng hiện tại không có quá nhiều ngân lượng, nhưng vẫn còn chút đồ trang sức đáng tiền. Tô vân Oản giao thư cho tiểu nhị, lại cho hắn thêm một lượng bạc, dặn dò hắn ngày mai đem phong thư này đến Vũ An - tướng quân phủ, sau đó cầm hết số trang sức mình có đến tiệm cầm đồ. 
 
Tô Vân Bạch đang định vào Vĩnh Lạc Hầu phủ thì nhác thấy một thiếu niên cưỡi ngựa có bảy phần giống tiểu muội nhà mình. Chàng lắc đầu, thầm nghĩ,hiện tại muội muội đang ở biệt viện trên núi sao có thể xuất hiện ở đây được. Chân tướng của việc Hạ Hầu Lẫm thành thân cùng công chúa Đột Quyết chàng đã sớm biết, chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc, để đón tiểu muội trở về. Chàng nhanh chóng bước vào Vĩnh Lạc Hầu Phủ. 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui