Edit: UrielJul
"Trong cung ba ngày này có phát sinh dị động gì không?" Yến Vi Lương không có dừng lại, lững thững tiến vào tẩm điện của mình, pha cho mình một tách trà, nhấp một ngụm.
Cậu ở dinh thự nguyên soái uống quá nhiều trà sữa, nước trái cây các loại, hết thảy đều là đồ ngọt, ngấy đến phát sợ. Nhưng kỳ thật cậu thích nhất chính là trà xanh pha trà.
Yến Vi Lương có một bộ trà cụ hoàn chỉnh, cậu cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành từng công đoạn pha trà. Điều này đối với những người đã quen với thức ăn nhanh trong thời đại tinh tế mà nói, thật sự là một điều đáng kinh ngạc.
Tại sao có người phiền toái tốn hơn nửa ngày như vậy chỉ để uống một ly nước sôi không có mùi vị gì?
Thời đại tinh tế có quá nhiều loại đồ uống lạ và ngon, trà ở trong mắt bọn họ tương đương với nước sôi, thậm chí còn không bằng thuốc dinh dưỡng.
Yến Vi Lương cũng rất hưởng thụ loại cảm giác pha trà này. Nhìn lá trà bồng bềnh cuộn tròn trong tách trà, hơi nước bốc lên lượn lờ, tản ra hương trà nhàn nhạt. Nó có vị hơi đắng, dư vị ngọt ngào, luôn có thể làm cho người ta bình tâm tĩnh khí*.
(*bình tâm tĩnh khí: gặp việc gấp việc lớn mà không sợ hãi, không vì được mà hoan hỷ, không vì mất mà sầu bi.)
Ít nhất sau một tách trà, cậu đã khắc chế được kích động muốn tìm Sở Dư Ôn đánh một trận.
Thiếu niên cúi đầu, nửa bên khuôn mặt bị sương mù che lấp, ngăn cách bởi một làn khói xanh. Ngón tay thon dài như bạch ngọc chấm tách trà sứ trắng, cánh môi hồng nhạt tựa như tiên nữ trong tranh.
Giống như ngắm hoa trong sương, mò trăng trong nước.
Đẹp đến kinh tâm động phách, chỉ cần liếc mắt một cái, liền khiến người ta tâm trí mê mẩn, tam hồn thất khiếu.
Dù nhìn thấy bao nhiêu lần, Lâm Thâm vẫn luôn cảm thấy, bộ dáng của Tam hoàng tử điện hạ quá tuyệt vời. Không cần dựa vào tinh thần lực cấp SSS dụ dỗ lòng người, điện hạ chính là cái gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào mỹ mạo của mình, tự nhiên sẽ có rất nhiều nhân tài chạy theo như vịt, vì cậu xông pha khói lửa.
Người này rõ ràng có thể dựa vào mặt mũi kiếm sống, nhưng nhất định lại dựa vào tài năng của mình.
Lâm Thâm cung kính nói: "Không có."
Yến Vi Lương "À" một tiếng, ngữ điệu hơi giương lên, âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết phủ trên núi Thiên Sơn, lại như lá rụng phiêu nhiên trong đêm đông cuối thu.
Nó lạnh lẽo và hoang vắng đến mức khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Lâm Thâm là bạn tốt quen biết thời niên thiếu của Yến Vi Lương, cũng từng thấy qua thời điểm cậu với vị Sở nguyên soái thế bất lưỡng lập* kia chân thành gắn bó với nhau.
(thế bất lưỡng lập: Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại)
Lâm Thâm thuở nhỏ đã ngưỡng mộ mà đi theo Yến Vi Lương, lúc đó Yến Vi Lương lại có tình cảm sâu đậm với Sở Dư Ôn, quan hệ ba người lúc đó cũng không tệ. Mặc dù Sở Dư Ôn luôn chê bóng đèn là Lâm Thâm đây.
Sở Dư Ôn chỉ thích giao tiếp với cường giả, khi đó Lâm Thâm quá yếu, còn từng được Sở Dư Ôn chỉ dẫn một hai câu.
"Nếu không phải vì Vi Lương, ta cũng lười dạy ngươi." Sở Dư Ôn từ nhỏ đã càn rỡ bừa bãi, khóe môi thường nhếch lên như cười như không. Thiếu niên tâm tính cao ngạo, năng lực lại nổi bật, thật là liệt hỏa như dương của một vị thiên chi kiêu tử.
Về sau chinh chiến trên chiến trường, Sở Dư Ôn trải qua khói thuốc súng, núi thây biển máu cùng phản bội tính kế. Từng bước một đi tới hôm nay, hắn tâm tính càng trầm ổn khó lường, nụ cười luôn thường trực trên môi cũng dần dịu đi, trở thành nguyên soái đế quốc làm người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Mà điện hạ, cũng từ thiếu niên ôn nhu thanh phong, minh nguyệt như nước kia, giờ trở thành con người xa cách lãnh đạm như bây giờ. Trăng sáng chân chính treo cao, khước từ người ngoài ngàn dặm.
Nhìn bọn họ từng bước đi về hai hướng ngược nhau, dần dần đi xa, đứng ở phía đối lập với vận mệnh, nội tâm Lâm Thâm không thể nói là không thổn thức.
Lâm Thâm cũng không còn là người hầu của Tam hoàng tử lúc trước, hắn đã có năng lực có thể một mình đảm đương một phía, là thuộc hạ đắc lực và tín nhiệm nhất hiện giờ của Yến Vi Lương.
Khi Yến Vi Lương và Sở Dư Ôn sinh ra bất đồng, hắn không chút do dự đi theo Yến Vi Lương.
Đôi khi hắn vẫn nhớ đến lúc ba thiếu niên cùng nhau vui vẻ phóng túng, lại nhớ tới mười bảy tuổi năm ấy, hắn đem binh phù mà điện hạ đánh cắp đưa cho Sở Dư Ôn và khi Sở Dư Ôn yêu cầu hắn nói với điện hạ rằng y sẽ nghiêm túc để điện hạ yên tâm.
Lâm Thâm nghĩ, có lẽ hắn không hận Sở Dư Ôn.
Nhưng những năm sau đó, hắn trơ mắt nhìn điện hạ tính tình càng ngày càng lạnh, thủ đoạn cũng càng ngày càng tàn nhẫn, liền biết bọn họ rốt cuộc không thể trở về.
Hai nhân vật chính đối chọi gay gắt, sát chiêu tầng tầng lớp lớp, giống như hoàn toàn quên đi tình nghĩa quá khứ. Duy chỉ có hắn, thường thường hoài niệm, mắc kẹt trong những ký ức cũ, lưu lại niềm thương xót.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể cứng lòng phụ tá điện hạ triệt để diệt trừ đảng phái của Sở Dư Ôn.
Yến Vi Lương xoay người, đặt tách trà lên bàn: "Yến Vi Huyền không có động thái gì?"
Lâm Thâm cúi đầu: "Vâng."
Hắn suy nghĩ một chút: "Thái tử gần đây xuất cung, trên đường yêu một omega, muốn dùng vũ lực chiếm đoạt. Omega đó là vợ của một phụ tá của Sở Dư Ôn..."
Kết quả có thể tưởng tượng được, không ai nể mặt mũi Thái tử, Yến Vi Huyền bị tên phụ tá chế nhạo một phen rồi xám xịt trở về.
"Ngu xuẩn." Yến Vi Lương cười lạnh một tiếng.
Yến Vi Huyền cũng biết rằng, nếu không phải Yến Vi Lương đắc tội Hoàng đế, vị trí Thái tử này vô luận như thế nào cũng không tới phiên hắn ngồi. Hắn quá kiêng kỵ người em ưu tú này, bình thường luôn coi cậu là cái đinh trong mắt, coi cậu là kẻ thù lớn nhất đời này, hận không thể loại bỏ cậu càng sớm càng tốt.
Yến Vi Lương đâu?
Yến Vi Lương coi hắn là thằng hề nhảy nhót.
Yến Vi Lương có quá nhiều kẻ thù. Xa có Trùng tộc rồi đến Trùng Tinh có ý định tiêu diệt Liên bang của Đế quốc, gần có nguyên soái Sở Dư Ôn cùng các vị trưởng lão trong nội các lòng mang ý xấu, đa mưu túc trí.
Đối thủ nào trong số này không phải là đỉnh cấp?
Yến Vi Huyền căn bản không cùng đẳng cấp, cũng không đáng để cậu để ý.
Tầm nhìn cùng kết cấu bất đồng, nhìn thấy tự nhiên cũng khác nhau. Yến Vi Huyền ham thích gây rắc rối, tự cho là đã thêm phiền toái lớn cho Yến Vi Lương, nhưng hắn không biết rằng ở trong mắt Yến Vi Lương, còn không bằng âm mưu mà tiểu hài tử giở trò.
Cũng tỷ như lần này, Yến Vi Lương biến mất ba ngày liên tục, Yến Vi Huyền nếu có thể nhân cơ hội này thực hiện một số ý đồ cùng âm mưu chống lại Yến Vi Lương, Yến Vi Lương ngược lại còn có thể nhìn hắn 1 cái.
Nhưng Yến Vi Huyền lại chạy tới cưỡng đoạt omega trên đường phố.
Quả thực là bùn nhão đỡ không nổi.
Yến Vi Huyền không tính là cực kỳ ngu xuẩn, ít nhất hắn hiểu được, đế quốc hiện giờ quyền lực thực sự nằm ở quân đội và nội các, chứ không phải hoàng thất.
Hắn bắt nạt kẻ yếu nhưng sợ kẻ mạnh, không dám động đến các thành viên băng đảng của Sở Dư Ôn, nhưng hắn lại khắp nơi nhằm vào Yến Vi Lương, sợ là muốn mượn chuyện này lấy lòng Sở Dư Ôn là địch với Yến Vi Lương, cầu xin anh che chở.
Đúng là mất hết mặt mũi hoàng tộc.
Hiện giờ hoàng thất đã trở thành trò cười, chỉ sợ không có mấy người có mặt mũi.
Ngu ngốc đến mức khiến người ta cười.
Nếu Sở Dư Ôn để ý đến tiếng chân* của đám tiểu nhân này thì anh đã không còn là Sở Dư Ôn.
Yến Vi Lương lười nhắc lại: "Chuẩn bị thêm một lọ thuốc biến hình, còn có giải dược."
Lâm Thâm chần chừ một lúc, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Yến Vi Lương dò xét hắn," Ngươi với ta không cần câu nệ, có chuyện cứ nói thẳng. Ngồi xuống uống tách trà."
Lâm Thâm do dự ngồi xuống, bưng tách trà lên, nói: "Lần này ngài đi ba ngày, thời gian thực sự có chút lâu... Thành công sao?"
"Nếu là thành công, cũng sẽ không để cho ngươi đi lấy lọ thuốc biến hình." Yến Vi Lương bình tĩnh nói.
"Ngài còn muốn đi mạo hiểm tiếp?!" Lâm Thâm nhíu mày, "Ngài lần này có thể toàn thân trở ra đã là may mắn, lại đi nữa sẽ rất nguy hiểm..."
Làm sao cậu có thể bình an vô sự chạy trốn trong khi vẫn không có gì.
...Không, ít nhất thì cậu cũng có được tư cách vợ/chồng cùng tất cả quyền hạn của Dinh Thự nguyên soái.
Yến Vi Lương từ chối cho ý kiến: "Ta có chừng mực."
Lâm Thâm hiểu được quyết định của điện hạ là không thể nghi ngờ, vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu uống trà để bình tĩnh lại.
Không thể không nói, trà điện hạ pha thật sự rất ngon.
Hắn uống được một nửa, đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, điện hạ, Sở Dư Ôn hôm nay tại Tinh Võng tuyên bố kết hôn, cũng không có tiết lộ danh tính phối ngẫu của mình. Hiện tại, cuộc thảo luận giờ trên Tinh Võng được xếp hạng đầu tiên theo thời gian thực. "
"Làm sao một vũ khí hình người như Sở Dư Ôn có thể kết hôn được? Lúc trước một chút tin đồn cũng không có." Lâm Thâm nói rõ hắn không tin, bọn họ đấu trí với nhau trong nhiều năm, thủ đoạn của hai bên thật sự quá nhiều.
Hắn nói ra thuyết âm mưu: "Lần này nhất định cũng là một kế sách, nhưng không biết hắn muốn làm gì, thê tử này hẳn cũng chỉ là một tên khốn, ai cũng chưa từng thấy qua, lại không công khai, có lẽ căn bản không tồn tại..." Hắn nói xong lại uống ngụm trà, cảm thấy mình phân tích rất có lý.
"Là ta." Yến Vi Lương thản nhiên nói.
" Phốc - - " Lâm Thâm phun ra một ngụm trà, cái ly trong tay rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Hắn kinh ngạc nói: "Điện hạ, ngài—"
Yến Vi Lương nhíu mày nhìn tách trà vỡ: "Một trăm tinh tệ, tính tiền cho ta."
Cậu dùng tinh thần lực đem những mảnh vỡ kia hóa thành bột mịn, toàn bộ quét vào thùng rác, hoàn toàn không cần phải kêu cung nữ vào dọn dẹp.
Lâm Thâm vội vàng lau đi vết nước trên khóe môi: "Đây không phải trọng điểm, ngài... "
"Cái này rất trọng điểm." Yến Vi Lương nhấn mạnh, "Lập tức chuyển khoản."
"..." Lâm Thần mở ra quang não, chuyển một trăm tinh tệ vào tài khoản của đối phương để đền bù giá trị chiếc cốc.
Sau đó hắn kinh ngạc nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!"
Điện hạ không phải lẻn vào dinh thự nguyên soái thu thập chứng cứ sao? Vì sao đột nhiên biến thành người vợ bí ẩn của nguyên soái mà mọi người đều đang nhiệt tình phỏng đoán?
Yến Vi Lương nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi nên hỏi người trong khoa dược xem chuyện gì đang xảy ra."
Tại sao, ngày đầu tiên, liền sẽ có thời kỳ động dục.
Vẻ mặt của Lâm Thâm dần dần trở nên sợ hãi.
Hắn thất thanh nói: "Sở Dư Ôn coi ngài là omega mà đánh dấu?!"
Yến Vi Lương ôn hòa nói: "Câm miệng."
Cậu đã rất rõ ràng, không cần nghe lại từ miệng người khác.
Lâm Thâm sửng sốt hai giây, hốc mắt có chút đỏ lên: "Tôi muốn giết hắn!"
Mệt hắn lúc trước còn đối với Sở Dư Ôn có chút mềm lòng, hắn hiện tại nhất định phải đem Sở Dư Ôn chém thành từng mảnh!
Điện hạ ngài.... ngài chính là một Alpha a!
Một alpha vốn có bản tính thích kiểm soát và chiếm hữu lại bị một alpha khác cưỡng chế đánh dấu, đây là một sự sỉ nhục tinh thần to lớn đối với một alpha.
Hàng trăm năm trước, có một tình huống là hai alpha đang đánh nhau, kẻ mạnh hơn sẽ cắn vào tuyến thể của kẻ yếu hơn để làm nhục họ. Alpha không thể thực sự được đánh dấu, hành động dịu dàng mạch lạc này, đối với Alpha mà nói là sỉ nhục sống không bằng chết.
Thậm chí có những Alpha sắp bị cắn đã tình nguyện tự sát hơn là bị sỉ nhục.
Phương pháp trình diễn này sau đó đã bị cấm vì nó quá sỉ nhục nhân cách của Alpha. Nhưng hôm nay, điện hạ lại......
Vẫn là sau khi biến thành omega, không còn sức kháng cự.
Chỉ nghĩ đến điều đó Lâm Thâm đã tức sùi bọt mép.
Đương sự Yến Vi Lương ngược lại bình tĩnh nhìn người bạn đang phẫn nộ của mình: "Ngươi đi đi, sau đó ta đến nhặt xác cho ngươi."
Trong nháy mắt ngọn lửa của Lâm Thâm liền bị dập tắt.
...Hắn chỉ là một alpha có sức chiến đấu SS và tinh thần lực cấp S, hắn căn bản đánh không lại Sở Dư Ôn.
Lâm Thâm thất bại trở về: "Chẳng lẽ cứ để hắn khi dễ ngài như vậy?"
Yến Vi Lương: "Đi lấy thuốc."
Lâm Thần không thể tin được: "Ngài còn muốn dê vào miệng hổ?!"
Sau khi biết chuyện điện hạ đã trải qua, hắn làm sao có thể để điện hạ quay lại lần nữa!
"Ta đấu với hắn nhiều năm như vậy, hắn khó đối phó cỡ nào, ngươi không thể không biết." Yến Vi Lương ánh mắt lưu chuyển, "Lần này cạy ra một lỗ hổng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này."
Lâm Thâm: "Nhưng ba ngày nay ngài không thu hoạch được gì..."
Yến Vi Lương có loại bình tĩnh gần như tàn nhẫn, "Lấy được tín nhiệm của hắn, có được cơ hội tiến vào quân bộ, từ bên trong xâm chiếm quyền lực của hắn, khống chế nhân mạch của hắn, thôn tính quân đội của hắn. Sau đó... giết hắn."
Chỉ cần cho cậu một cơ hội, cậu thực sự có thể làm được điều đó.
Những gì cậu vẫn luôn thiếu chỉ là một cơ hội như vậy.
Lâm Thâm có chút không thể hiểu được, "Nếu lại xuất hiện tình huống lần này, ngài sẽ làm gì?"
Alpha muốn omega của mình, và omega đơn giản là không thể từ chối.
Yến Vi Lương cười khẽ, trong đôi mắt buông xuống hiện ra một tia thần sắc ôn nhu, lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run: "Vậy có gì không thể chứ?"
Chỉ cần có thể đạt được mục tiêu, bị áp chế một lần cùng trăm lần bị áp chế có khác biệt gì?
Lâm Thâm sửng sốt.
Điện hạ thật sự không giống trước.
Năm đó điện hạ là người chính trực mà ôn nhu, thích so đấu quang minh chính đại, chán ghét âm mưu quỷ kế ti tiện.
Điện hạ bây giờ tâm kế cùng đoạn số, còn có đối với tâm mình tàn nhẫn, đều cao hơn năm đó quá nhiều.
Trưởng thành như vậy, quá tàn khốc.
"Ngài không cần... không cần coi thường bản thân mình như vậy." Lâm Thâm có chút khổ sở.
Điện hạ quả thật là một người kiêu ngạo.
Cậu từng một tay bảo vệ toàn bộ đế đô dưới sự bao vây của trùng tộc.
Cũng từng thề sống chết bảo vệ vinh quang cùng tôn nghiêm của hoàng thất, trở thành đại thụ chọc trời duy nhất chui ra từ bùn nhão, không đến mức để cho hoàng thất hoàn toàn hổ thẹn.
Cậu giải quyết giặc trong lẫn giặc ngoài, bị bầy sói vây quanh, bị vây trong lồng giam nhưng vẫn chưa bao giờ thỏa hiệp.
Bây giờ lại muốn... bẻ gãy sống lưng, chịu nhục chỉ vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
"Lâm Thâm. Tôn nghiêm rất quan trọng, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn tôn nghiêm." Yến Vi Lương nhàn nhạt nhìn hắn, "Đế quốc cần cải cách, cải cách cần quyền lực, ta nhất định phải làm, ta không muốn nó bị hủy ở thế hệ này, hủy ở thế hệ của ta."
Chỉ có đem tất cả quyền lực đều thu vào trong tay, cậu mới có thể làm được điều mình muốn.
Lâm Thâm nhắm mắt, nửa quỳ xuống: "Lâm Thâm thề sống chết đi theo điện hạ."
- -------------------------------------
Bất lực nói không nên lời, editor chỉ mong các bạn đọc ở web chính chủ, không đọc ở web reup, thank! o_o