Thụy An lộ ra thần sắc thụ sủng nhược kinh, làm như kinh hỉ, thoáng qua lại sa xuống: "... Tôi không xứng với ngài."
Cậu lấy hết can đảm: "Ngài là nguyên soái đế quốc, hẳn là có phối ngẫu tốt hơn."
Sở Dư Ôn nhìn chằm chằm cậu, giọng điệu không thể nghi ngờ: "Ngươi là omega của ta, ta thích ngươi là đủ rồi."
Với anh là đủ, nhưng tôi thì không, cảm ơn.
Yến Vi Lương kiềm chế không đấm hắn. Cậu liên tục nhắc nhở chính mình rằng, hiện tại cậu đang là một omega, không thể lấy cứng đối cứng.
Thụy An rụt rè nói: "Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi, vài ngày nữa sẽ biến mất."
Alpha cắn vào tuyến thể của omega và tiêm pheromone của mình vào, ngay cả khi đó là đánh dấu tạm thời. Kiểu đánh dấu này không tồn tại lâu, ảnh hưởng không sâu, thường sẽ tiêu tan trong vòng vài tuần.
Dấu ấn suốt đời còn phức tạp hơn, alpha sẽ tạo thành một nút thắt trong khoang sinh sản của omega và ký kết một khế ước vĩnh cửu. Cặp đôi như vậy, thường là những cặp tình nhân ở bên nhau trọn đời.
Những gì Sở Dư Ôn làm với cậu không thân mật như trường hợp sau, nhưng lại quá mức hơn so với trường hợp trước rất nhiều.
Bọn họ chỉ còn một bước nữa là tạo nút thắt.
Yến Vi Lương hoài nghi, Sở Dư Ôn sở dĩ không đem cậu triệt để đánh dấu, là bởi vì không tìm được khoang sinh sản của cậu.
Tất cả các alpha đều không có khoang sinh sản, và thuốc biến hình không thể tạo cho cậu một cơ quan bổ sung về mặt đó được.
Nhưng vị nguyên soái này cũng như một đứa trẻ, đối với cấu tạo sinh lý của omega cũng không biết nhiều, đại khái không tiện nói mình ngay cả vị trí cũng không tìm được.
Giọng điệu Sở Dư Ôn hơi cao lên: "Ý của em là, hy vọng tôi đánh dấu em cả đời?"
Thụy An cụp mắt xuống: "Ý tôi không phải vậy."
Mạch não củai Sở Dư Ôn tuyệt đối có vấn đề.
Sở Dư Ôn: "Có nghĩa là em muốn làm vợ tôi."
Thụy An: "Tôi không..."
"Những người không có quan hệ gì với tôi lại xuất hiện trong thư phòng của tôi." Sở Dư Ôn mỉm cười cắt ngang lời cậu, "Thụy An, em có muốn biết loại hoa nào đang nở trên mộ bọn họ không?"
Nụ cười kia ôn hòa đến cực điểm, mang theo một tia lạnh lẽo khiến người ta ớn lạnh sống lưng, đột nhiên khiến người ta nhớ tới thân phận của người này.
Nguyên soái đế quốc giết người không chớp mắt, chưa từng có ai nằm vùng sau khi bị phát hiện có thể sống sót đi ra.
Thụy An nhanh chóng đổi giọng: "Tôi càng hứng thú với việc trở thành vợ ngài hơn.."
Sở Dư Ôn rất hài lòng với thái độ của cậu: "Tốt lắm, ngày mai đi đăng ký kết hôn."
"Hôm nay em hẳn là mệt rồi." Sở Dư Ôn đối với vị hôn thê của mình rất thân thiện, quả thực không giống nguyên soái mặt lạnh bên ngoài, "Để người hầu dẫn em đi tắm. Đêm nay tạm thời ủy khuất em ở lại phòng khách. Ngày mai đăng ký xong, tôi sẽ mở cho em tất cả quyền hạn thuộc về bạn đời của tôi trong nhà này."
"Gần đây tôi rất bận, hôn lễ sau này bổ sung, có được không?" trong con ngươi màu vàng sậm kia ẩn hiện vẻ dịu dàng say đắm.
Yến Vi Lương: Còn có loại chuyện tốt này?
Giành được phần lớn quyền hạn trong Dinh thự Nguyên soái, chỉ riêng điểm ấy đã khiến người ta động tâm không thôi.
Còn về hôn lễ? Ai quan tâm chứ.
Thụy An dịu dàng nói: "Đều nghe lời ngài. "
Thụy An cứ như vậy mạc danh kỳ diệu trở thành vợ nhỏ của nguyên soái.
Sau khi Thụy An được người hầu đưa ra khỏi thư phòng, Sở Dư Ôn uể oải tựa lưng vào ghế. Sự dịu dàng trong mắt toàn bộ nguội lạnh như kim loại.
Anh thì thầm: "Joel."
"Nguyên soái đại nhân, việc này là tôi thất trách." Người quản gia từ sau kệ sách bước ra, khom người nói: "Tôi không nhận thấy cậu ta có gì bất thường."
Cho đến nay, tất cả lời nói và hành động của Thụy An đều không có sơ hở. Nhưng khi cậu xuất hiện trong thư phòng thì không cách nào xóa bỏ được hiềm nghi.
"Tôi kiểm tra danh tính của cậu ta một lần nữa, cũng phái người đến địa chỉ để điều tra hàng xóm xung quanh. Mọi thông tin đều khớp, bao gồm lý lịch từ nhỏ đến lớn, quan hệ xã hội và hồ sơ học tịch, tất cả đều rất sạch sẽ, không có bất kỳ vấn đề gì." Năm giờ trước, quản gia đã nhận được lệnh điều tra kỹ càng danh tính của Thụy An.
Trước kia bắt được gián điệp hoặc sát thủ, không tới một giờ, thân phận thật sự của đối phương, bị người nào sai khiến, đều sẽ bị điều tra không còn một mảnh. Lần này lại không có manh mối nào cả.
Ngay cả về lý do tại sao cậu ta xuất hiện trong phòng làm việc, màn hình giám sát và các lính canh khác cũng không đưa ra bất kỳ phản hồi nào.
"Xem ra lần này kẻ địch không đơn giản." Sở Dư Ôn tâm tình không có gì thay đổi, chỉ trần thuật lại sự thật.
Anh đã gặp qua vô số cường địch, khó chơi không phải là không có, nhưng không một ai có thể thành công đánh ngã anh.
Quản gia ngửi thấy trong không khí còn sót lại pheromone, sắc mặt hơi thay đổi: "Ngài đánh dấu cậu ta?"
"Đâu chỉ là đánh dấu," Ngón tay Sở Dư Ôn gõ nhẹ lên mặt bàn, "Ta còn đăng ký với em ấy."
Quản gia khó hiểu: "Ngài chưa bao giờ để tai họa ngầm ở bên cạnh."
" Những người đó mỗi ngày đều nghĩ biện pháp đưa omega cho ta, cũng rất phiền. Cưới một người về sẽ khiến bọn chúng ngừng mưu tính và bịt miệng bọn chúng lại." Sở Dư Ôn xử lý công việc truyền đến từ quang não bằng giọng điệu thờ ơ, " Nếu tra không ra thân phận của cậu ta, dứt khoát để người ở bên cạnh quan sát, đỡ cho người phía sau màn lại giở thủ đoạn gì. Ta có hơi mệt với bọn họ rồi."
Người quản gia đã bị thuyết phục. Nguyên soái đại nhân quả nhiên làm chuyện gì cũng có suy tính.
"Hơn nữa." Sở Dư Ôn nói thêm, "Em ấy quả thật rất đáng yêu, không phải sao?
Quản gia có chút lo lắng: "Ngài không nên động chân tình..."
Sở Dư Ôn liếc hắn một cái: "Joel, ngươi đang mơ tưởng hão huyền cái gì sao?"
Tiểu tử kia ngọt như vậy, hắn tuyệt đối sẽ vì đó động tâm.
Người quản gia mỉm cười nhẹ nhõm.
Hắn đã quên nguyên soái đại nhân vốn không có lương tâm.
Hắn nên cầu nguyện cho omega tội nghiệp, yếu đuối kia sẽ không trao sự chân thành của mình cho Nguyên soái.
Giờ phút này, Omega đáng thương, nhu nhược nào đó đang nằm trong bồn tắm, ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng đặt lên thành bồn tắm. Nếu không phải thực lực bị hạn chế, cậu có thể dùng tay không bóp nát thứ này.
Bồn tắm hoàn toàn tự động làm sạch da, vòi phun tự động đổ sữa tắm và sữa mát xa vào, bàn chải lông mềm mại làm sạch cơ thể.
Thụy An ngâm mình trong bọt nước ấm áp thoải mái, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vòi phun của máy, thỉnh thoảng cẩn thận dùng đầu ngón tay chọc vào nó, giống như là cậu chưa từng thấy qua sản phẩm công nghệ cao như vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Đế quốc chủ, sao Tinh Lam tổng cộng chia làm mười khu vực. Khu Thượng Tam là nơi sinh sống của hoàng gia, quý tộc, quyền thần và một số doanh nhân giàu có; Khu Trung Tam là nơi ở của dân thường; ba quận phía dưới là nơi sinh sống của tội phạm, cặn bã, thỉnh thoảng có những tên đạo tặc vũ trụ đến đây.
Quận 10 có môi trường khắc nghiệt và ít người qua lại. Phân biệt rõ ràng.
Khu vực càng lên cao, tài nguyên thu được càng phong phú. Chỉ riêng chi phí chế tạo chiếc bồn tắm này đã là thứ mà người bình thường ở khu Trung Tam cả đời không thể mua được. Thụy An đã thể hiện rất tốt phản ứng của một đứa trẻ lớn lên ở khu Trung Tam khi được mở ra một thế giới mới.
Dù Sở Dư Ôn có nghi ngờ gì hay không thì bản thân cậu cũng không thể tiết lộ điều gì.
Sở Dư Ôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Thụy An trên màn hình giám sát. Làn da của cậu có màu trắng sữa, cổ cùng xương quai xanh còn có dấu hôn đỏ mập mờ. Sữa tắm cùng với thuốc thấm vào cơ thể, xóa đi mọi dấu vết trên đó.
Có lẽ chiếc bàn chải khiến thiến niên bị nhột, làm thiếu niên không khỏi bật cười. Mặt mày cong cong, đơn thuần non nớt, là một bộ dáng ngây thơ.
Sở Dư Ôn cười khúc khích một tiếng, tắt màn hình giám sát.
Anh không có sở thích theo dõi người khác đang tắm.
Chỉ là con người khi tắm sẽ dễ vào trạng thái thả lỏng nhất, dễ dàng lộ ra dấu vết hơn. Anh vốn tưởng rằng có thể từ trong đó tìm được một chút dấu vết còn sót lại, không nghĩ tới tiểu tử kia cảnh giác còn rất mạnh, không dễ lổ ra khuyết điểm dù ở một mình.
Sở Dư Ôn một lần nữa ném tầm mắt trở lại văn kiện, nhưng không khỏi nghĩ tới làn da trắng nõn mềm mại như được ngâm trong sữa mà lớn lên.
Cùng với một vết đỏ trên xương quai xanh. Giống như chiếc bánh thơm ngon hấp dẫn, không ai có thể cưỡng lại được khi ăn nó.
May mà không nhìn tiếp.
Nếu hắn tiếp tục xem, có lẽ hắn sẽ phải đi ngâm nước lạnh lần nữa.
Khi Sở Dư Ôn tắt màn hình giám sát, một đốm sáng camera lặng lẽ tắt đi trong phòng tắm.
Cái loại cảm giác bị người ta theo dõi đã biến mất.
Nụ cười của Yến Vi Lương dần dần tắt đi, và cậu ngừng diễn cái việc làm như chưa từng thấy điều gì mới mẻ trên thế giới.
Cho dù tinh thần lực của cậu bị giam cầm, bản năng bẩm sinh vẫn có thể khiến cậu nhận ra ánh mắt ẩn giấu trong bóng tối kia.
Cậu tựa vào bồn tắm, hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cả người dần chìm xuống.
Nước ngập hết cằm, môi, mũi, mắt...
Nước có thể đóng kín năm giác quan.
Yến Vi Lương trước đây có thể ở dưới nước nín thở hơn hai giờ.
Nhưng bây giờ, chỉ mười phút sau, mặt cậu phiếm hồng, đột nhiên mở mắt ngồi dậy, những giọt nước chảy xuống tóc và đường nét khuôn mặt.
Thiếu niên xinh đẹp có vẻ trầm mặc lại u buồn. Đôi mắt là màu hổ phách tuyệt đẹp, mang sắc màu ấm áp, nhưng lại lạnh đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Rất tốt, một lần nữa khẳng định, với thân thể hiện tại này, cậu không thể đánh bại Sở Dư Ôn.
Sau khi tận hưởng cảm giác hít thở không thông, Yến Vi Lương cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống.
Không phải chỉ là cậu bị một alpha khác đè thôi sao? Sự thật đã định không thể thay đổi, vậy dứt khoát lợi dụng điểm ấy, tìm kiếm thêm lợi ích cho bản thân.
Yến Vi Lương - tam hoàng tử của đế quốc, từ trước đến nay có thể ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào bảo trì tỉnh táo và tính toán, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Nếu bản thân tổn thất chín phần, phải lấy lại mười phần từ kẻ thù.
Giường lớn trong phòng khách mềm mại lại thoải mái, nếu là phòng ngủ chính sẽ càng sang trọng hơn. Yến Vi Lương sau một đêm ngủ cũng không có cảm giác gì nhiều, cậu là hoàng tử, cuộc sống vật chất sẽ không kém hơn thế này.
Nhưng khi ngồi vào bàn ăn sáng, Sở Dư Ôn hỏi cậu "Tối qua ngủ thế nào?", Thụy An trả lời: "Rất tốt...giường rất thoải mái."
"Giường ở nhà chưa bao giờ mềm mại như vậy." Cậu nhỏ giọng bổ sung.
"Từ nay về sau nơi này cũng sẽ là nhà của em." Sở Dư Ôn nói.
Thụy An bối rối ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự bất an đối với hoàn cảnh xa lạ này, còn có một tia không thể tin.
Đây là cách một thường dân nên phản ứng khi lần đầu tiên đến nhà một quý tộc và được thông báo rằng mình có thể ở đây lâu dài.
Sở Dư Ôn quan sát nét mặt của Thụy An, nghĩ thầm nếu đây không phải là gián điệp, vậy nhất định có thể trở thành ảnh đế.
Hơn nữa còn là loại thịnh hành ở toàn hệ tinh tế.
Ai có thể cưỡng lại một khuôn mặt như vậy?
Thụy An thay quần áo do quản gia chuẩn bị, một bộ âu phục nhỏ cắt may vừa vặn, cổ áo thắt nơ bướm. Mái tóc xoăn màu nâu bồng bềnh mềm mại, khuôn mặt mềm mại, ngũ quan tinh xảo đẹp mắt, ngôi sao nổi tiếng nhất đế quốc đều không có màu sắc động lòng người như vậy.
Mặc bộ này đi đăng ký kết hôn, cậu chắc chắn là người xinh đẹp nhất phòng.
Sở Dư Ôn dùng dao nĩa cắt một miếng thịt bò, đưa tới miệng Thụy An: "Ăn đi."
Thụy An ngoan ngoãn mở miệng, trên môi có chút hạt tiêu đen. Khăn giấy trên bàn ăn cách cậu rất xa, cậu suy nghĩ một chút, rồi dùng đầu lưỡi lặng lẽ liếm đi.
Vẻ mặt cậu đầy suy tư và trân trọng.
Ánh mắt Sở Dư Ôn tối sầm lại.
Động tác dùng dao nĩa của Thụy An cũng rất không thành thạo. Bình dân sinh hoạt ở khu Trung Tam không quen dùng thứ này để thưởng thức đồ ăn ngon, bọn họ phần nhiều là trực tiếp uống thuốc dinh dưỡng không hề có mùi vị để có thể no bụng.
Trong đế quốc có khoảng cách giàu nghèo rất lớn, quý tộc và bình dân là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Bình dân quanh năm suốt tháng vất vả cần cù lao động nhưng không được bao nhiêu tiền, mà quý tộc lại là một đám sâu mọt ham hưởng lạc, xa hoa dâm dật.
Đế chế cần có quyền bình đẳng nếu không cuối cùng nó sẽ diệt vong
Mà để lật đổ giới quý tộc, hoàng gia phải biến mất.
Thụy An không quen dùng dao nĩa nên Sở Dư Ôn liền từng chút từng chút cắt xuống thịt bò đút cho cậu ăn, kiên nhẫn như chăm sóc một đứa trẻ.
"Uống chút sữa, tăng chiều cao."
"Ăn chút hoa quả, bổ sung dinh dưỡng."
Thụy An ngoan ngoãn làm theo từng cái một, ăn từng miếng nhỏ, má hơi phồng lên, giống như một chú chuột hamster nhỏ dễ đang cố gắng nhai thức ăn, cho người ta một loại hưởng thụ vẻ đẹp thị giác.
Sở Dư Ôn xem xong thấy hài lòng, giờ anh cảm thấy chăm sóc cậu là niềm vui thú lớn nhất trên đời.
Chiến đấu cơ giáp hoặc cận chiến cũng không thú vị bằng việc xem Thụy An ăn.
Sở Dư Ôn phần nào hiểu được tâm lý của những người thích xem truyền hình trên mạng.
Quản gia ở một bên nhìn đến con ngươi cũng muốn lòi ra.
Đây không phải là nguyên soái đại nhân nhà hắn.
Người này chắc hẳn đã bị ma nhập.