Vì Người Trí Trí Trở Về

Viết sách đoán không chừng cũng là một loại thành tích, suy cho cùng không phải ai cũng có khả năng làm được. Những người cùng bàn khác dùng bữa cầm cuốn sách rất giữ thể diện dành lời khen tặng một phen rồi mới trả lại chúng.

Tô Thiến quả nhiên không hé nửa lời, nhìn lơ đãng vào ly nước đã hết phía trước, nhìn Tần Trí Vĩ hét:

“Rót rượu cho tôi!”

Tần Trí Vĩ vội cuống lên đi tìm đem bình rượu đặt lên bàn tiệc xoay bằng thủy tinh trước người đối diện. Hắn và Tô Thiến đồng thời chuyển động bàn xoay, tốc độ có chút nhanh, làm mâm thức ăn trên bàn xô ra một chút đụng vào ly của Trí Trí phía trước, khiến rượu bị văng ra ngoài, xuôi theo mép bàn chảy xuống.

Trí Trí lập tức đứng lên lùi về sau, động tác mạnh tới nỗi làm ngã cả cái ghế dựa vang lên tiếng động mạnh.

Xung quanh đột nhiên im ắng, tất cả mọi người đều nhìn về hướng cô ấy.

Giang Trí Trí bối rối cắn chặt răng, muốn dựng lại cái ghế tựa đằng sau, thật không ngờ đã có người giúp cô dựng cái ghế lại rồi.

“Không sao chứ?”

Ngụy Thiệu Viễn đứng bên cạnh cô, trong tay vẫn đang cầm ly rượu. Anh ngồi sau phía sau lưng cô không xa, ban nãy tất cả mọi chuyện phát sinh anh đều nhìn rõ ràng.

Cô lắc đầu. Chiếc váy vẫn không may mắn bị bắn vào vài giọt nước trái cây... Xong rồi, bộ trang phục này là mượn đến, người cho mượn còn đứng ở đây.

Anh ngược lại dường như là hoàn toàn không để ý chuyện hồi nãy, nâng ly rượu trong tay nói:

“Mọi người khó lắm mới tụ tập cùng nhau, tôi kính mọi người một ly. Tôi so với các bạn không hơn bao nhiêu tuổi, không để ý thì có thể gọi tôi một tiếng sư huynh.”

Mọi người ngồi gần đấy đều sôi nổi vui vẻ gọi anh là Ngụy sư huynh, chỉ có anh lúc đó là có phong độ, giúp mọi người hóa giải chút ngượng ngùng vừa nãy.

Mỗi mình Giang Trí Trí là trong lòng thấp tha thấp thỏm, lo lắng anh nhìn thấy bản thân làm hỏng đồ. Trang phục cũng làm dơ rồi, sợ sẽ xảy ra bão tố.

“Ly của cô không có rượu.”

Anh nhìn cái ly thủy tinh trống không trước mặt của cô, hướng về phía bình rượu kế bên Tô Thiến mà nói:

“Phiền cô rót cho cô ấy một chút rượu.”

“A, ừ, được rồi được rồi. Vừa nãy thật sự xin lỗi nha Trí Trí, là chúng tôi bất cẩn qua rồi.”

Tô Thiến liền ra hiệu cho Tần Trí Vỹ rót rượu, lại cười mỉm.

“Công ty chúng tôi cùng Ngụy Tổng các anh hợp tác rất vui vẻ, tôi nên kính Ngụy Tổng một ly mới đúng.”


“Đừng khách sáo, chúng ta hôm nay đều là học sinh trung học. Cô họ Tô?”

“Đúng rồi, công ty Tranh Kinh Vỹ -Tô Thiến.”

Ngụy Thiệu Viễn mỉm cười, hướng cô ấy nâng ly biểu thị đã biết, ngửa đầu uống hết ly rượu vang.

Giang Trí Trí lại liếc anh một cái, nhìn anh thực sự như thể không còn gì để nói, trái tim lại một lần nữa bình tâm trở lại.

Phương Như thật sự rất hồi hộp. Đợi Ngụy Thiệu Viễn trở về chỗ ngồi của anh ta mới thở ra một hơi, một bên lén nhìn ngang qua Tô Thiến, một bên cầm khăn ăn giúp Trí Trí lau vết nước trái cây trên người, buồn bực nói:

“Chuyện này làm sao bây giờ, loại trang phục này rất khó giặt. Tô Thiến đồ yêu tinh hại người này, làm trang phục người ta dơ hết rồi, tốt xấu gì cũng phải chủ động đưa một ít phí giặt đồ cho người ta chứ?”

Tiệc xong, kỷ niệm ngày thành lập trường cũng tính là kết thúc rồi. Những người bạn học cũ mượn việc say rượu này bàn bạc với nhau việc đi Karaoke để kéo mối quan hệ.

Phương Như hỏi Giang Trí Trí: “Cậu đi hay không, cậu không đi tớ cũng không muốn đi.”

“Đừng mà, cậu đi đi! Mọi người khó khăn lắm mới gặp lại nhau, ca hát mới có thể hàn gắn tình cảm với nhau. Nam thần của cậu cũng đi kìa, cơ hội tốt như vậy đừng để lãng phí.”

Cô biết Phương Như năm đó thích một nam sinh lớp kế bên, lúc đó cô ấy chỉ là con vịt xấu xí nào dám biểu lộ, bây giờ trở thành thiên nga trắng, còn chưa nói được hai câu, bỏ lỡ rồi thì đáng tiếc biết bao.

“Vậy cậu thì sao, về nhà à?”

“Mẹ tớ đang ở nhà, tớ không thể trở về quá muộn được.”

Người khác cũng đã đi hết, ở trước cửa căn tin đứng thành một tụ, Tần Trí Vỹ hỏi cô:

“Trí Trí cậu không đi hát à?”

“Không đi đâu, các cậu đi chơi vui vẻ!”

“Bây giờ còn sớm mà, về sớm vậy làm gì thế?”

Có người phụ họa nói, “Đi cùng bạn trai phải không, gọi anh ấy tới đây luôn!”

“Không có đâu. Tôi phải về nhà chăm sóc mẹ của mình, bà ấy ở nhà một mình không được.”

Tô Thiếu nói: “Ây da, mẹ của cậu được thả ra chưa? Lúc nãy tôi xem trang cá nhân của cậu thấy các cậu kéo tay nhau chụp hình, tôi nhớ mấy năm trước bà ấy vì việc góp vốn phạm pháp mà đi tù…”

Tần Trí Vỹ lập tức kéo trang phục của cô ta, cô ta dường như lỡ lời liền lấy tay che miệng. Chẳng qua không quan trọng, điều cô ta muốn nói đều đã nói xong rồi.


Bốn bề đột nhiên im lặng, Giang Trí Trí cảm thấy nóng bừng cả mặt, nóng tới nỗi cô ấy cảm thấy da thịt mình đau như bị thiêu đốt.

“Ừm, được phóng thích rồi. Bà ấy bây giờ cần có người bên cạnh chăm sóc.”

Đây là sự tình, nói ra rồi, cô ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

“Này, mọi người đừng đứng ở đây nữa, đi lấy xe trước đã, KTV đã đặt xong rồi, đi trễ coi chừng bị hủy đó!”

Phương Như đánh vỡ bầu không khí yên lặng, thực ra trong lòng tức chết con nhỏ bà tám Tô Thiến. Cô kéo kéo trang phục của Trí Trí, im lặng an ủi cô, để cô không tức giận.

Thật ra chuyện của Giang Phúc Lan cũng không phải chuyện gì là bí mật cả. Nữ doanh nhân này trước đây vốn được mọi người quan tâm, năm đó sau khi xảy ra chuyện tại thành phố này thì thu hút nhiều sóng to gió lớn, còn lên cả báo, tin tức kinh tế tài chính.

Thành phố Tân Hải nói lớn cũng không lớn, người ở trên thị trường có khả năng đều đã nghe qua công trường nhà máy nhà xưởng của bà ấy từ rất là thịnh vượng trong chốc lát phá sản đóng cửa. Bà ấy vì phải xoay sở vốn mà vi phạm vào luật pháp nên bị xử tội.

Những người bạn cũ trong những gia đình giàu có quyền quý đều không muốn liên hệ một chút nào đến cô nữa. Vì vậy tin tưởng cô có được sự vẻ vang ngày hôm nay, đại khái chỉ là tin tưởng lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, hoặc thật sự tưởng rằng cô là nhà văn thành công mới có thu nhập cao.

Chuyện này đối với cô rất là dễ quên, nhưng lại có một số người tận lực khơi lại, cứ nhắc đi nhắc lại hoài. Còn có tấm hình trên trang chủ của cô…Tối hôm qua chỉ muốn cho mẹ được vui vẻ, kết quả lại thành ra là lên giọng khoa khoang.

Cô biết đây chỉ là giả, người khác không biết. Nhất định sẽ cho rằng mẹ con cô lấy số tiền trước kia ăn chơi hưởng lạc, không biết hối cải.

Còn có chiếc xe kia, những người bạn cũ đó đột nhiên biến thành chỉ chỉ chỏ chỏ lại giữ kín như bưng, nhìn cô ấy đứng trước chiếc xe, giống như tên trộm ngang nhiên ôm tang vật rêu rao khắp nơi.

Không phải, không phải, không phải như vậy! Cô gần như muốn hét lên biện bạch, hận không thể nói mọi người chiếc xe này không phải của mình. Trang phục và túi cũng không phải của cô, tài sản trong nhà của cô tất cả thực thi pháp luật đều đã mang đi bồi thường hoặc bị xử phạt. Mẹ thì đã bị trừng trị nghiêm khắc, bây giờ chỉ là một người già đến cuộc sống cũng không tự lo được, cô chỉ là một tay viết qua đường mà thôi.

Đôi môi cô khẽ cử động, lời nói giống như bị lấp kín ngay cổ họng, nói không thành lời, l người lạnh giá đứng ngốc tại chỗ.

“Cô tự mình qua lấy xe sao cũng không cùng tôi nói một tiếng, tôi còn đợi cô tại cổng căn tin cả nửa ngày trời. Hôm nay nhiệt độ thấp, rất lạnh, mau lên xe!”

Ngụy Thiệu Viễn sải những bước dài từ xa bước đến, âm thanh như có lực xuyên thấu.

Giang Trí Trí ngây ngốc quay đầu nhìn anh, anh đột nhiên cởi áo khoác ngoài xuống đắp lên vai cô, lại vô cùng thân thiết nhéo mũi cô.

“Sao lại không nói gì, lạnh cóng rồi à?”

Mọi người xung quanh đang lấy xe cằm đều rớt xuống cả rồi, đây là tình huống gì vậy, hai người bọn họ là một đôi?

Tô Thiến bước tới, lời nói đều có chút không linh hoạt: “Ngụy Tổng, anh và Trí Trí…các người sớm đã biết nhau rồi à?”


Ngụy Thiệu Viễn không đáp, chỉ cười nhẹ:

“Nhà cô ấy có việc, hôm nay không thể cùng các bạn đi hát được rồi, lần sau có cơ hội lại gặp.”

Tô Thiến vẫn chưa hồi thần, anh đã móc ra trong túi chìa khóa xe, mở cửa chiếc xe Panamera, đem Trí Trí nhét vào xe rồi lái đi, bản thân ngồi vào ghế lái.

“Anh đang làm cái gì thế?”

Danh tiếng Giang Trí Trí một chút cũng không thấp hơn so với người khác, ngẩn người nhìn anh.

“Đi trước rồi nói.”

Hai người họ liền lái xe đi, chỉ một chân ga liền xa nơi nhiều thị phi này.

Từ đầu đến cuối, chỉ có Phương Như muốn chống nạnh cười lớn, nhịn rồi lại nhịn. Cuối cùng chỉ nhìn đuôi xe nhô ra với dáng vẻ tươi cười đầy mãn nguyện.

...

Xe lái đến sân trường, Giang Trí Trí rốt cục nhịn không nổi: “ Anh vừa nãy là có ý gì, vì sao để bọn họ hiểu lầm? Còn có, anh tại sao lại có chìa khóa của chiếc xe này, anh không lái xe tới đây à? Xe của anh đâu?”

Cô xâu chuỗi hàng loạt những vấn đề xào nấu với nhau mà dường như đối với Ngụy Thiệu Viễn hoàn toàn không có chút ảnh hưởng. Anh chạy xe ra một đoạn, liền dừng lại ở bên đường, nhìn cô nói:

“Chúng ta đổi một chút, cô đến lái đi.”

Cô vừa nghĩ một câu căn cứ vào cái gì, anh ấy liền nhẹ giọng nói:

“Tôi đã uống rượu, dường như có chút say rồi.”

Anh từ sớm nói là đại ca sư huynh này kia, thế nào lại phiền rượu thế? Cũng là đành chịu.

Giang Trí Trí chỉ có thể xuống xe cùng anh đổi, lát sau nhìn đầu anh ấy nghiêng qua một bên có chút mệt mỏi muốn ngủ, vội vàng nhắc nhở:

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề ban nãy của tôi.”

“Cái gì, cô nói chiếc xe này à? Đây là xe của tôi, tôi có chìa khóa dự phòng rất kỳ quái à?”

Ngoại trừ trả lời câu hỏi như tránh nói vào chuyện chính, anh ngược lại rất giống như say rồi vậy.

“Xe của anh à? Đây không phải là xe của công ty ư?”

“Muốn phân ra rõ ràng vậy à?”

Cũng đúng thôi, công ty vốn là của anh ấy, phân cái gì mà anh với tôi nữa.

“Anh tới là đặc biệt giúp tôi giải vây à?” Cô chăm chăm nhìn về phía trước, nhỏ giọng hỏi.


Cô hình như có chút bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, sớm còn lo lắng anh sẽ chọc cô nói dối nữa.

Ngụy Thiệu Viễn không trả lời, qua một lúc mới nói: “Tôi xem cô cùng lúc trước thực sự không ăn khớp, lúc đầu sao lại đến đây học?”

“Học ở đâu có trẻ em nào tự quyết được chưa, là chủ ý của mẹ tôi.”

“Xem ra tình hình kinh tế nhà cô lúc trước không tệ.”

“Vậy còn anh, anh không phải lớn lên ở Mỹ sao, thế nào mà trở thành học sinh trung học ở đây rồi?”

Ngụy Thiệu Viễn quay đầu nhìn cô: “Làm sao cô biết tôi lớn lên ở Mỹ?”

“Nghe Phương Như nói.” Cô cũng chẳng qua là nghe lời đồn mà thôi.

Ngụy Thiệu Viễn lại một lần nữa dựa lại vào ghế: “Hồi trung học cơ sở tôi có học qua hai năm, về sau bệnh một trận, mới bị mang đi Mỹ.”

Trí Trí không lại tiếp tục hỏi, ai chưa từng đem nhưng chuyện đã qua xem là chuyện riêng tư hay sao?

“Tối hôm nay cảm ơn anh.” Cô nói tiếp: “Lần này đến lần khác giúp tôi giải vây. Kỳ thực hôm nay tôi chính là không nên đến.”

“Vậy vì sao còn đến đây?”

Còn không phải là vì muốn hiểu về nghiệp vụ công ty các anh, tự thân trải nghiệm mà! Tất nhiên cô không nói như thế, chỉ trả lời: “Tôi là cùng bạn đến, anh vì sao lại đến? Trải qua việc học ở trường một năm rưỡi, có bao nhiêu tình cảm sâu đậm đáng để anh đi một chuyến?”

Ngụy Thiệu Viễn đáp lại: “Tôi cũng là cùng bạn đến.”

Giang Trí Trí không biết rằng anh đang nói tới là ai, nhưng bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên kỳ lạ, nhẹ nhàng xuống.

“Cô sống ở đâu? Tôi trước đưa cô và xe cùng về.”

Cô đặc biệt ngại là chiếc xe này, biết là xe của anh, bằng không cô đã trực tiếp lái chiếc xe Ferrari tối qua.

“Vậy cô về bằng cách nào? ”

“Lái xe thôi. Thực sự tương đối xa không tốt lái xe, trở lại nội thành thì không thành vấn đề.”

“Về nhà cô trước đã.”

Ngụy Thiệu Viễn nói: “Cô không phải vội về nhà chăm sóc mẹ mình à?”

“Vậy anh…”

“Lại gọi người đến đón là được rồi!”

Giang Trí Trí không còn kiên nhẫn, thời gian không còn sớm nữa, để mẹ ở nhà một mình cô quả thực không yên tâm lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận