Vì Người Yêu Dấu

Triệu Tử Đoạn phóng tầm mắt qua ô cửa kính lất phất vụn tuyết mùa đông thị thành, huyền mâu mơ hồ lãnh đạm, y hơi kéo tay áo, khiến chiếc đồng hồ trong bóng tối phản chiếu đèn đường mà sáng lên. Đã hơn bảy giờ, Hàn Hoa vẫn không một tin nhắn để lại, tính cách khép kín kiêu ngạo có phần quái gở của Hàn Hoa đôi lúc khiến Triệu Tử Đoạn cực kỳ khó chịu, y đã bỏ bao nhiêu công sức dò tìm từng chút thông tin một nhưng ngược lại, nếu có cơ hội Hàn Hoa liền tìm cách biến mất.

Hoàn Nhan Viên Hạo đưa bàn tay phủ găng lụa đen dịu dàng vuốt ve gò má Triệu Tử Đoạn:

- Đừng lo lắng, khi đi Hàn Hoa có đem theo chìa khóa!

Triệu Tử Đoạn cơ hồ ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên không ít:

- Thật sao? Tốt quá!

- Hàn Hoa từng học cùng em?

Triệu Tử Đoạn nắm lấy tay Hoàn Nhan Viên Hạo áp vào cổ mình, Hàn Hoa chịu đem theo khóa, nghĩa là sẽ quay về, y không thể không phấn khích:

- Anh ấy là một thành viên của gia đình, từ nhỏ đã sống trong nhà em!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn tuyết rơi mỗi lúc một thêm dày:

- Kiểu như là...con nuôi?

Triệu Tử Đoạn lắc đầu:

- Không, anh ấy vẫn mang họ Hàn!

Hoàn Nhan Viên Hạo tạm thời hiểu được chín phần mối quan hệ phức tạp này, Triệu Tử Đoạn coi Hàn Hoa thực sự như anh trai, còn vì sao Hàn Hoa không muốn gặp y, hắn đành phải điều tra sau. Phố xá trôi ngược qua ô cửa kính, xe dừng trước một khách sạn lớn, Hoàn Nhan Viên Hạo đỡ tay Triệu Tử Đoạn ra khỏi ô tô, lại lấy áo manteau choàng ngang người y:

- Cẩn thận!

Phía bên kia bãi đỗ xe, A Hiệp vội vội vàng vàng che ô đến:

- Triệu ca! Hạo ca!

Triệu Tử Đoạn gật đầu, xung quanh khách sạn được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, người của Vạn Thịnh bố trí đến một con kiến cũng khó mà chui lọt:

- Vạn thúc mượn người sao?

A Hiệp dạ một tiếng, đưa hộp thuốc đến cạnh y:

- Triệu ca hút một điếu cho ấm, mấy ngày trước Vạn thúc có nhắn cần thêm người trong tiệc cưới Vạn tiểu thư, em nghĩ không phải chuyện gì lớn, nên không báo qua anh!

Triệu Tử Đoạn tiếp nhận điếu thuốc thanh mảnh, hơi lạnh hòa lẫn khói trắng tản mác trong sương mờ:

- Anh vào trước!

Hoàn Nhan Viên Hạo không rời mắt khỏi gương mặt tinh diễm Triệu Tử Đoạn, đối phương mỗi khi bên cạnh hắn đều như mèo con vô hại, ngược lại ra ngoài liền biến thành người khác, bộc lộ khí chất bá đạo lạnh lùng. Cái này, có phải là quá hoàn mỹ hay không, hoàn mỹ đến vô lý.

Trong sảnh êm dịu nhạc cổ điển, người được Vạn Bằng mời nếu không phải quý hiển thì chính là cực kỳ quý hiển, hắc bạch lưỡng đạo đều đầy đủ. Hoàn Nhan Viên Hạo chọn một góc khuất, thong thả nhấm nháp vị chát đắng tiện thể ngắm Triệu Tử Đoạn đang mời rượu xã giao, trưng ra nụ cười yêu mị câu dẫn người khác, khiến cho hắn trong lòng như bị kim châm vừa ngứa ngáy vừa đau nhức.

Giữa tiệc, Triệu Tử Đoạn trong giây phút lơ đãng liền khuất khỏi tầm mắt Hoàn Nhan Viên Hạo, hắn đang muốn đi tìm thì lại thấy Vạn Bằng tiến đến, nâng tay mời rượu:

- Chúng ta nói chuyện được không?

Bên kia, Triệu Tử Đoạn nhạt môi nói cười cùng một đám thiếu gia công tử, cơ bản y không qua loa tiếp chuyện chính là không được, ở đây nếu không phải là phú nhị đại, thì cũng là quan nhị đại, tuy nhàm chán nhưng y vẫn phải kiên nhẫn nghe những câu đùa nhạt nhẽo.

- Vậy anh tên gì?

Triệu Tử Đoạn nhìn gã có gương mặt tự đắc đang hỏi, thái độ những kẻ xung quanh đối với gã rất nhún nhường, có lẽ gia thế trong đám là tốt nhất, y hời hợt:

- Tôi họ Triệu!

Gã ta quét mắt nhìn Triệu Tử Đoạn một đường từ trên xuống dưới:

- Triệu ca này, nghe nói anh ở Vạn Thịnh đã công khai tính hướng?

Triệu Tử Đoạn khẽ cau mày, huyền mâu u ám:

- Phiền đến cậu sao?

Gã nâng ly rượu lớn tiếng cười:

- Không, ngược lại tôi rất thích người như anh!

Triệu Tử Đoạn vừa định xoay đi, liền thấy tay gã nắm lại, thì thầm:

- Triệu ca, anh càng giận càng đẹp mắt...không nghĩ thân thể này từng bị mấy tên hạ lưu gác cửa Vạn Thịnh dùng qua...

Triệu Tử Đoạn giằng lấy tay áo, đã lên đến được vị trí hiện tại, trong tám năm chuyện gì y chưa từng đối mặt, chưa từng nghe thấy, những lời này, đối với y một chút trọng lượng cũng chẳng có:

- Dương thiếu cũng có sở thích giống đám gác cổng đó sao?

Gương mặt gã ta đỏ lên rồi trắng bệch:

- Anh...

Triệu Tử Đoạn nhếch môi, ánh mắt hẹp dài nửa phần giễu cợt:

- Dương thiếu nếu rảnh rỗi cứ ghé qua chỗ tôi, đầy đủ các loại hàng tốt lại sạch sẽ, không khiến cậu thất vọng!

- Tôi mời anh một ly được không?

Gã ta khó nhọc nói.

Triệu Tử Đoạn gật đầu, nâng cốc rượu đã cạn lên, cùng lúc bồi bàn đi qua, Dương thiếu lấy một ly khác đưa đến:

- Coi như đã đắc tội!

Triệu Tử Đoạn nhìn người đối diện, dẫu sao gã ta cũng chỉ vừa hai mươi, tính cách còn rất ngông cuồng, y không chấp nhất, uống cạn rượu:

- Tôi còn có việc!

Triệu Tử Đoạn đặt ly rỗng lên bàn, quanh quẩn tìm kiếm Hoàn Nhan Viên Hạo, hơi thất vọng vì không thấy người đâu. Y đi thêm mấy bước, đầu liền đột ngột dâng lên một cơn đau nhức, mắt mờ dần rồi tối hẳn, chỉ còn những vầng sáng xanh đỏ. Triệu Tử Đoạn bám lấy góc bàn phía trước, tai vẫn nghe rõ âm thanh hỗn tạp xung quanh.

Dương thiếu vứt xấp tiền lên khay rượu, nhìn gã bồi bàn:

- Tốt lắm!

Triệu Tử Đoạn mơ hồ bị người đưa đến một phòng trong khách sạn, y vô lực trên giường, hai tay bám lấy nệm, cảm giác đau nhức không hề giảm bớt, chỉ có tăng thêm.

Bên tai y là giọng của Dương thiếu:

- Anh thơm lắm...

Bàn tay lành lạnh chậm rãi cởi từng cúc áo y, Triệu Tử Đoạn nghe phần vai rét lạnh tanh nồng.

Giọng Dương thiếu khinh miệt cười:

- Nếu không đánh dấu, anh liền quên mất tôi! Nghe nói anh đem cả thân thể ra để quyến rũ con trai Vĩnh Nguyên Trung tướng? Thật có bản lĩnh!

Thành phố ngập trong tuyết rơi, Vạn Bằng châm điếu thuốc, phía dưới chân, đầu lọc rơi đầy. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn gió thổi qua đoạn hành lang hun hút:

- Vạn Thịnh là một tay ông dựng lên, tôi không ngờ được lại có một ngày ông nhẫn tâm từ bỏ!

Vạn Bằng âm trầm thở dài, mái tóc xám đục như nền trời:

- Cậu cứ nghĩ kỹ đi, đời người ai cũng phải một vài lần đưa ra quyết định hệ trọng!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu vào trong, bỏ lại bóng Vạn Bằng như cây tùng già cố gắng chống chọi nơi vách núi cằn cỗi. Hắn nhìn sảnh tiệc đã sắp tàn, chỉ còn một nửa khách mời, chủ yếu là người của Vạn Thịnh. Hoàn Nhan Viên Hạo không rõ vì sao trong lòng bồn chồn, cố gắng tìm kiếm Triệu Tử Đoạn.

Phòng VIP.

Triệu Tử Đoạn thật sự đã bất động, y không chống đỡ nổi, thuốc quá mạnh, hòa cùng rượu ngấm càng nhanh hơn, trong tâm thức y biết bản thân đang gặp nguy hiểm, nhưng một chút chống cự cũng không thể. Cuối cùng, y hoàn toàn mất đi tri giác.

Triệu Tử Đoạn không rõ hôn mê bao lâu, đến khi y tỉnh, đồng hồ đã đều đặn điểm mười hai tiếng. Y vẫn chưa thoát khỏi cơn đau đầu, người nằm bên cạnh đúng là họ Dương đêm qua, gã ta vẫn đang say ngủ. Triệu Tử Đoạn rút áo sơ mi trên tủ đầu giường, mệt mỏi đi vào phòng tắm, tâm trạng thương tổn nặng nề.

Nếu như chuyện này xảy ra cách đây mấy tháng y sẽ không coi nó quá nghiêm trọng, chỉ là một tai nạn nghề nghiệp, nhưng hiện tại không rõ vì sao y lại cảm thấy cực kỳ thống khổ, từng chút một trái tim vụn vỡ. Triệu Tử Đoạn soi người vào gương, trên vai y vẫn rướm máu, vết răng sâu hoắm nhức nhối, phần cổ chạy dọc đến xương quai xanh dấu hôn bần bật nổi.

Khi y ra ngoài, kẻ trên giường đã mặc xong quần áo, Triệu Tử Đoạn nhìn một vòng nhận ra phòng VIP có hẳn hai phòng tắm riêng biệt.

- Tôi tên Dương Quân Nguyệt!

Gã nói.

Triệu Tử Đoạn không đáp, lạnh lùng khoác áo ngoài. Dương Quân Nguyệt đưa một ly nước ấm pha mật ong đến:

- Uống đi, anh đang rất khó chịu đúng không? Đầu rất đau?

Triệu Tử Đoạn hất tay gã, một đường ra cửa, Dương Quân Nguyệt đuổi theo:

- Anh về được không, cơ thể đã ổn...

Triệu Tử Đoạn đột ngột rút dao bấm từ giày, huyền mâu âm lãnh cực điểm:

- Còn nói một câu nữa, coi chừng lưỡi của cậu!

Dương Quân Nguyệt im lặng, Triệu Tử Đoạn loay hoay không mở được cửa, Dương Quân Nguyệt liền nhanh tay giúp y, chống chế:

- Cửa này ra vào đều dùng thẻ...

Triệu Tử Đoạn phủi phủi tay áo, cùng Dương Quân Nguyệt bước ra hành lang, ngay lập tức y thất thần. Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người đứng đó, đối diện cửa phòng, có lẽ hắn đã ở đây một đêm, gương mặt bệch bạc không chút sinh khí.

Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay Triệu Tử Đoạn, nhàn nhạt:

- Về thôi!

Trên xe ngột ngạt không một tiếng động, Hoàn Nhan Viên Hạo nhoài người giúp Triệu Tử Đoạn thắt dây an toàn, một câu cũng không nói, mà Triệu Tử Đoạn lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Xe cứ thế vụt qua từng đợt đông phong, cả hai mải miết đuổi theo những suy nghĩ riêng.

Chung Gia Diện.

Thang máy "ting tong" hai tiếng báo hiệu, Triệu Tử Doạn đang chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên giật mình, nhìn bên cạnh chỉ thấy Hoàn Nhan Viên Hạo lặng lẽ bước ra, y cũng biết bản thân đã sai, trong lòng khổ sở không nói thành lời.

Hoàn Nhan Viên Hạo mở khóa cửa, Triệu Tử Đoạn vội vàng vào phòng ngủ, y cởi bỏ quần áo, nhưng rồi đến sơ mi lại ngập ngừng, Hoàn Nhan Viên Hạo cư nhiên nhận ra khác biệt, hắn đang tháo cravate liền dừng lại:

- Em sao thế?

Triệu Tử Đoạn nhắm mắt, hai tay không chút huyết sắc, tái nhợt đến dọa người:

- Không sao!

Hoàn Nhan Viên Hạo cắn lấy môi mỏng, miễn cưỡng đến cạnh giúp Triệu Tử Đoạn cởi áo:

- Để anh!

Thân thể quen thuộc hiện lên trước mắt hắn, tràn ngập những dấu hôn xa lạ, Hoàn Nhan Viên Hạo trong một thoáng tựa hồ cảm giác chính mình đã chết đi, máu như đông đặc trong huyết quản, hắn mất rất lâu mới trấn tĩnh được:

- Anh dùng cả đêm để hy vọng em thật sự...không...như thế này...

Hoàn Nhan Viên Hạo ra khỏi phòng, cánh cửa sập mạnh, Triệu Tử Đoạn ngồi xuống giường, có giải thích thế nào cũng bằng thừa. Huống hồ nếu như Hoàn Nhan Viên Hạo biết được y bị chuốc thuốc, chắc chắn Dương Quân Nguyệt sẽ không yên.

Triệu Tử Đoạn mở điện thoại, đêm hôm trước Vĩnh Nguyên Trung tướng đã gởi tin nhắn đến y, Hoàn Nhan Viên Hạo cần phải xem mắt, đối tượng là tiểu thư tập đoàn địa ốc Dương thị, lần này y bị chính Dương Quân Nguyệt dở trò, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được.

Triệu Tử Đoạn vắt tay lên trán, dù sao chuyện cũng đã rồi, hơn nữa, đúng như Vĩnh Nguyên Trung tướng nói, bên cạnh y, Hoàn Nhan Viên Hạo đánh mất công việc, đánh mất gia đình, đánh mất tương lai. Triệu Tử Đoạn gục đầu vào tay, kéo chăn kín người, hiểu lầm này, không hóa giải vẫn tốt hơn.

___________________

Để đỡ đau tim thì ta xin spoil một đoạn hội thoại chapsau:

"...

Hoàng Hy Phong:

- Anh nói ai? Tên Dương Quân Nguyệt đó sao? Không thể!

Hoàn Nhan Viên Hạo:

- Không thể?

- Tất nhiên là không thể! Dương Quân Nguyệt học cùng lớp cao trung với em, hắn 100% là 0, mãi mãi không thể phản công được!

..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui