Vì Người Yêu Phản Diện Cũng Có Thể Từ Bỏ


Vật thí nghiệm trong viện nghiên cứu có hai nguồn gốc.


Một loại bắt được từ những khu vực hoang vu bên ngoài nơi con người sinh sống, loại khác được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm.


012 hoàn toàn là sản phẩm của phòng thí nghiệm.


Hắn được tạo ra bằng cách kết hợp gen người với gen của dơi trắng biến dị thu thập được từ khu vực ô nhiễm, cùng với một số ít gen chim.


Dơi trắng biến dị có thể mang nhiều loại virus mà con người không thể kháng cự, mục đích nuôi cấy 012 là để phát triển khả năng này, chứa đựng nhiều virus hơn, tiêu hóa virus và từ đó tiến hóa.


Sau đại ô nhiễm, con người có thể chỉnh sửa gen, do đó con người cấp cao ngày càng nhiều, chiếm giữ đỉnh kim tự tháp.


Nhưng bọn họ vẫn tiếp tục theo đuổi sự tiến hóa không ngừng.

Những gen thành công trong phòng thí nghiệm sẽ trở thành vốn để họ vượt trội hơn người khác.


012 được tạo ra vì mục đích này, những cá thể cùng lứa với hắn đều chết trước khi trưởng thành, chỉ có hắn kiên cường sống sót đến bây giờ.


Từ khi ra đời, hắn được chuyển qua nhiều phòng thí nghiệm khác nhau, trải qua vô số thí nghiệm trên cơ thể.


Đối với hắn, việc đến một phòng thí nghiệm mới không có gì khác biệt.


Những người mặc trang phục tương tự nhau này sẽ mổ bụng hắn, cắt đầu hắn, tiêm cho hắn những loại thuốc gây đau đớn.


Nhưng lần này cũng có một chút khác biệt.


Nhiệt độ của cơ thể con người khỏe mạnh truyền qua lớp găng tay mỏng đến cơ thể hắn.


012 giống như một con vật bị đông cứng trong băng tuyết, đột ngột tiếp xúc với nhiệt độ cao hơn một chút, cảm giác như bị lửa đốt, đau đến nỗi như thể da bị đốt cháy.


Khi 012 còn rất nhỏ, một nhà nghiên cứu từng chạm vào mặt và tay của hắn qua lớp đồ bảo hộ như vậy, bản năng của sinh vật nhỏ bé thích sự ấm áp và mềm mại, 012 cũng vậy, hộp nuôi dưỡng của hắn quá lạnh.


Nhưng khi hắn lớn lên, cơ thể chứa đựng ngày càng nhiều virus, tất cả các nhà nghiên cứu đều không dám ung dung chạm vào hắn nữa.


Sau khi một nhà nghiên cứu phụ trách hắn bị nhiễm virus bỏ mình trong một thí nghiệm, họ càng sợ hãi hơn, đều thay đổi thành đồ bảo hộ cách nhiệt mạnh mẽ.


Sau đó, tất cả các thí nghiệm đều được thực hiện bằng máy móc, họ chỉ quan sát hắn qua hộp kính.


Hắn đã không còn quen với nhiệt độ của con người nữa.


Vu Yếm thành công tiêm thuốc kích thích sự sống, nhận thấy cơ thể của đối phương run rẩy dữ dội hơn, cuối cùng bắt đầu co giật, ngay cả những vết thương chưa lành trên người cũng bị rách ra, máu đỏ chảy ra, không khỏi thắc mắc, thuốc này mạnh như vậy sao?

Và vì máu đỏ đó, suy nghĩ của anh vô thức trôi dạt một lúc.



Trông giống người, máu cũng đỏ, rất khó để không coi hắn là người.


Bệnh nghề nghiệp của bác sĩ tái phát, suýt chút nữa anh đã tiến hành cấp cứu ngay tại chỗ.


Vu Yếm mở rộng cơ thể đang co giật của 012, nâng mặt hắn lên để quan sát tình trạng.


“Nghe thấy tôi nói gì không? Mở mắt ra cho tôi xem.



Đôi mắt híp lại vì cảm giác bỏng rát bị ngón tay chạm vào, 012 đột nhiên cựa quậy một chút.


Thuốc kích thích sự sống vừa tiêm vào nhanh chóng phát huy tác dụng, cho hắn sức lực chống cự, hai tay đột ngột đánh vào mặt Vu Yếm.


Khuôn mặt của Vu Yếm ở dưới lớp mặt nạ trong suốt, kịp thời né tránh.


Tuy nhiên, ngay cả khi không né tránh, đòn tấn công của 012 cũng không thể làm hại anh, vì bàn tay của hắn đầy máu me, những móng vuốt sắc nhọn đều bị nhổ ra, nặng nhất chỉ để lại vài vết máu trên mặt nạ.


“Đừng động tay nữa!” Vu Yếm cảm thấy đau đầu vì bệnh nhân không hợp tác.


Để ngăn chặn 012 chỉ còn một chút sinh mệnh tự hại bản thân, Vu Yếm buộc phải chạm vào nhiều bộ phận cơ thể của hắn hơn, buộc hắn bình tĩnh lại, thuận tiện kiểm tra tình hình.


Ai ngờ như vậy hắn càng không chịu yên, thậm chí suýt nữa ném Vu Yếm đi, Vu Yếm đành phải dùng cơ thể mình giữ hắn lại.


Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một tiếng quát nghiêm khắc: “Anh đang làm gì vậy? Mau dừng lại!”

Vu Yếm vừa vất vả khiến 012 yên tĩnh lại một chút, dành thời gian quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ mặc đồng phục màu trắng đứng bên ngoài khu vực nuôi dưỡng.


Tô Hà, một trong bốn nhà nghiên cứu cấp cao của viện nghiên cứu.


Nữ chính của thế giới này.


Bổn thế giới nữ chính.


Là đàn em mà Khang Thế thầm thương trộm nhớ.


Nhìn thấy vẻ nghiêm túc và sự tức giận sắp trào ra trong mắt cô, Vu Yếm biết rằng cô chắc chắn hiểu lầm gì đó.


Vu Yếm nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho 012, rồi tiêm thêm cho hắn hai ống thuốc chữa lành vết thương, sau đó mới đi vào khu vực khử trùng để thay đồ bảo hộ và đi ra ngoài.


“Đàn em.



Đây là lần đầu tiên Vu Yếm gặp nữ chính khi đến thế giới này, theo thói quen của nhân vật gốc, chào hỏi cô.



Tô Hà hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận: “Đàn anh, em nghe nói vật thí nghiệm cấp S mà anh đặt đến rồi nên em qua xem thử.



Nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng đó.


Khác với Khang Thế và Lục Thu Phong, Tô Hà là trường phái thân thiện với dị biến thể, chủ trương đối xử tử tế với đối tượng thí nghiệm, tránh gây ra những tổn thương không cần thiết, cấm thí nghiệm vi phạm nhân tính.


Cô và Khang Thế tốt nghiệp cùng trường học, cùng làm việc trong một viện nghiên cứu, nhưng cô cực kì không thích người đàn anh này.


Tô Hà đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của Khang Thế đối với vật thí nghiệm, có vô số tiền lệ đen tối, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Tô Hà lập tức suy nghĩ theo hướng tiêu cực nhất.


“Anh Khang, dù cho anh không quan tâm đến sự sống chết của vật thí nghiệm, nhưng em nghe nói hắn là vật chủ của nhiều loại virus chết người, bất kỳ tiếp xúc thân mật nào cũng có thể khiến anh bị nhiễm bệnh, anh Khang không cần thiết phải hy sinh bản thân vì một khoảnh khắc vui vẻ.



“Hơn nữa, việc cưỡng ép xảy ra quan hệ với dị biến thể cấp cao là bị nghiêm cấm!”

Có thể thấy Tô Hà đã cố gắng kiềm chế để không chỉ vào mũi anh và mắng cầm thú.


Vu Yếm: “……”

“Em nghĩ anh đang làm gì?” Vu Yếm lần đầu tiên bị coi là kẻ biến thái, cảm thấy khá mới lạ.


“Trạng thái của hắn không tốt, anh đang tiêm thuốc cho hắn.



Tô Hà sững sờ, nghi ngờ nhìn anh, có vẻ không tin lắm, nhưng ít ra cô đã bình tĩnh hơn một chút.


Một lúc sau, cô cười gượng: “Hóa ra là vậy, có vẻ như em đã hiểu lầm anh Khang rồi, thật xin lỗi.



“Vật thí nghiệm cấp cao rất hiếm, em nghe nói gần đây anh Khang không xin thêm vật thí nghiệm nào nữa, có vẻ như đang chuẩn bị nghiên cứu chuyên sâu về mẫu này, nếu muốn nghiên cứu lâu dài hơn, anh Khang không nên làm tiêu hao vật thí nghiệm, nên để hắn nghỉ ngơi một thời gian.



Khó cho cô để vòng vo như vậy.


Nếu là nhân vật gốc, khi thấy đàn em mình thích hiếm khi nở một nụ cười, có lẽ anh ta cũng không ngại thể hiện chút phong độ ân cần trước mặt cô, tạm thời tha cho vật thí nghiệm đáng thương.


“Yên tâm, anh sẽ cho hắn dưỡng thương.

” Vu Yếm nói.


Tô Hà rõ ràng đã thả lỏng hơn, nhanh chóng chuyển mắt về phía 012 trong khu vực nuôi dưỡng.



Sau khi nhìn rõ bộ dạng của đối phương, Tô Hà lộ ra vẻ ngạc nhiên và sửng sốt.


Vật thí nghiệm có dáng người thon dài, làn da trắng nhợt phủ một lớp ánh bạc lấp lánh, giống như những chiếc vảy óng ánh trên cánh bướm.


Khuôn mặt tinh xảo phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của con người, lại mang một vẻ đẹp ma mị phi nhân.


“Hắn thật đẹp, còn đẹp hơn nhiều con người đã chỉnh sửa gen.



Chính vì vẻ đẹp hiếm có đó mà những vết thương trên người hắn càng trở nên ghê người.


Vu Yếm cũng đứng bên cạnh nhìn 012 đang hôn mê.


Đẹp sao? Có lẽ là vì bản thân anh trông cũng không tệ lắm, từ nhỏ đã được nhiều người theo đuổi, anh lại không hứng thú với những chuyện này, nhìn quá nhiều người trong bệnh viện, lâu dần cũng không phân biệt được đẹp xấu.


Chỉ là hai mắt một mũi một miệng.


Nhưng đôi cánh mà người thường không có của 012 thì thật đẹp.


Màng cánh màu xám bạc, lúc nãy anh vô tình chạm vào, rất mềm mại, cảm giác rất tốt, nếu hoàn chỉnh chắc sẽ đẹp hơn.


Tô Hà vừa nói xong thì nhận ra có điều không đúng.


Cô biết Khang Thế có hứng thú với mình, nhưng anh ta vừa ngạo vừa mạn vừa tự ti, chưa bao giờ thổ lộ với cô.


Nghe cô khen một vật thí nghiệm trông đẹp, có thể sẽ giận chó đánh mèo.


Với nỗi lo lắng trong lòng, cô quan sát phản ứng của anh, nhưng không thấy vẻ mặt u ám như dự đoán, thay vào đó là khuôn mặt bình tĩnh và thoải mái của anh.


Thành thật mà nói, Khang Thế cũng có ngoại hình khá ổn, nhưng Tô Hà chưa bao giờ cảm nhận được sự đẹp trai này, chỉ cảm thấy tâm sinh tướng, mặt anh ta đầy sự hung ác không che giấu được khiến người ta muốn tránh xa.


Hôm nay nhìn lại, thế nhưng cảm thấy anh có một sự tuấn tú chưa từng thấy.


Tô Hà: “……”

Mình bị điên rồi sao, tên biến thái này cũng xứng đáng với hai chữ "tuấn tú" sao?

Sau khi xem xong vật thí nghiệm cấp cao, Tô Hà nhanh chóng rời đi với vẻ mặt kỳ lạ.


Vào buổi trưa, Lục Thu Phong đến mời Vu Yếm đến nhà ăn như đã nói, anh ta cũng nhìn thấy khuôn mặt đang hôn mê của 012.


Anh ta cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại trở nên chán ghét dữ dội hơn.


“Rõ ràng không phải con người, lại có một khuôn mặt có thể mê hoặc người khác, những dị biến thể này giống như những con côn trùng biết ngụy trang.



Trước khi Lục Thu Phong phát biểu thêm bất cứ điều gì, Vu Yếm đã mạnh mẽ ghì chặt anh ta ra khỏi khu vực thí nghiệm của chính mình.


Lục Thu Phong bị anh kéo lảo đảo, bất mãn nói: “Cậu làm gì vậy?”

“Đừng nhìn nữa, của tôi.


” Vu Yếm buông vai anh ta.


Lục Thu Phong cười nhạt không rõ ý nghĩa: “Không ngờ cậu lại che chở, trước đây chưa từng thấy cậu như vậy.



“Cậu không hiểu, hắn rất đắt.

” Vu Yếm trả lời.


Chỉ đề cập đến loại thuốc kích thích sự sống mà nhân vật gốc mua, đã tiêu tốn một nửa số tiền tiết kiệm của anh ta.


Lục Thu Phong bị nghẹn lời.


Nhà nghiên cứu cấp cao có nhà ăn riêng, môi trường tốt hơn nhiều so với những nhà ăn cao cấp mà Vu Yếm từng đến ở đời trước, có đầu bếp riêng phục vụ bọn họ.


Ngồi xuống một bàn ăn với Lục Thu Phong, Vu Yếm nghe thấy bên kia vách ngăn có nhà nghiên cứu khác đang trò chuyện.


“Không phải bên phòng nghiên cứu số 4 có một vật thí nghiệm cấp S sao? Nghe nói hôm nay chị Tô của phòng nghiên cứu số 2 cũng đến xem.



“Ai mà chẳng muốn xem chứ, tiếc là tôi không dám, tiến sĩ Khang! cậu biết mà.



Vu Yếm tìm một tư thế thoải mái dựa vào ghế và lắng nghe.


Đúng rồi, thứ cần chính là bầu không khí tám chuyện cùng nhau như thế này sau khi làm việc.


Khi Lục Thu Phong ho khan một tiếng để nhắc nhở hai người bên cạnh đừng nói lung tung, một người đàn ông mặc đồng phục của nhà nghiên cứu cấp cao bước vào từ cửa nhà ăn.


“Tiểu Lục, Tiểu Khang, hôm nay sao hai cậu lại ăn ở đây cùng nhau thế.

Không ngại thêm một người là tôi chứ?”

Miệng hỏi nhưng người đã ngồi xuống.


Lý Thượng, nhà nghiên cứu cấp cao có thâm niên nhất trong viện nghiên cứu, tuy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng nhờ có gen tiến hóa nên trông chỉ tầm ba mươi.


“Tiểu Khang à, hôm nay vật thí nghiệm cấp cao của cậu đến rồi phải không, cậu thật có tiền đồ, cả viện nghiên cứu cậu là người đầu tiên có thể nghiên cứu vật thí nghiệm cấp S.

” Lý Thượng vừa mở miệng là đã lộ rõ ý tứ ẩn ý.


“Nhưng cậu phải cẩn thận đấy, đừng giống như nhà nghiên cứu trước đây của vật thí nghiệm đó.



Có vẻ như bất kể độ tuổi hay địa vị nào, khi ăn cơm đều thích tám chuyện.


Vu Yếm tỏ vẻ hứng thú hỏi: “Nhà nghiên cứu trước đây của vật thí nghiệm đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thật sự không rõ lắm.



“Cậu không biết à? Chính là Chu Hướng Thừa, người công bố phả hệ của virus biến dị, bây giờ đang hấp hối trong bệnh viện.



— TRANS: BÁCH LÍ NAM LI


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận