Vi Nhĩ Lưu Tình

Kiếp trước kiếp này,

Đau, thân thể như hoàn toàn tê liệt, Lam Nguyệt không biết chính mình bị làm sao, hắn còn mơ hồ nhớ rõ mình đang phát sốt, mơ mơ màng màng cảm giác thứ gì đó thật lớn dần, từng bước di chuyển toàn thân, đau đến nổi thầm nghĩ muốn trơn mắt , thầm nghĩ muốn hô to, nhưng cái gì cũng không làm được , hắn nghĩ chả lẽ mình thật sự bệnh nặng như thế, tại sao lại như thế, tại sao hắn không thể làm được gì?

Qua một hồi lâu có thể chớp mắt một cái, loại cảm giác đau đớn này đột nhiên biến mất, hắn cảm giác ấm áp như được ai đang ôm trước ngực, cả người có cảm giác dính dính, cả người đ65t nhiên cảm thấy thiếu không khí, nhịn không được mà la lên :”Oa…. Oa…. Oa….”

Âm thanh trong trẻo lại non nớt vang lên tận mây xanh, sao lại thế này? Lam Nguyệt trong lòng cả kinh, biến cố kế tiếp làm hắn ngây người .  .  .  .  .  .

“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là tiểu hoàng tử.”

“Thật sự? Mau, mau ôm lại đây cho bản cung nhìn một cái” Âm thanh tuy suy yếu nhưng tôn quý vang lên

“A, nương nường ngài chờ, nô tỳ lau mình cho hoàng tử điện hạ đã.” Lại một giọng nói khác vang lên.

“Ân, các người nhanh đi, cẩn thận một chút, đừng làm hoàng tử đau.”


“Nô tỳ tuân mệnh.”

. . . . . .

Sau một trận rối ren. Lam Nguyệt cảm giác chính mình được quấn trong một cái chăn mềm mại và ấm áp, hắn cũng dần dần hiểu được đây chính là sự thật. Lam Nguyệt hai mươi hai tuổi bởi vì sốt cao mà xuyên không hơn nữa xuyên không thành người của hoàng gia, thành một hoàng tử, nhưng chuyện này chưa kết thúc ở đây, bởi vì

“Đại nhân , ngài thật sự muốn đem tiểu hoàng tử cùng Vọng Nguyệt trao đổi? Vạn nhất bị phát hiện…” Người đang ôm hắn có chút run rẩy.

“Dài dòng” cảm giác chính mình bị người khác cướp đi một cách thô lỗ, Lam Nguyệt khẽ nhíu mày, trẻ con da thịt non nớt, Lam Nguyệt cố gắng mở to hai mắt  bị phủ một màng sưng huyết của mình, hắn ngoài trừ một mảnh màu đỏ mơ hồ, hầu như cái gì cũng không thấy, chỉ nghe âm thanh nam nhân thô lỗ kia “Húc đế viễn chinh ở ngoài ngàn dặm, Lí phi cũng không phải phi tử được sủng ái, hơn nửa có ngươi là bà vú làm nội ứng, thiên thời, địa lợi, nhân hòa nhu thế ngươi còn do dự cái gì?”

“Này… Vạn nhất…” Giọng nữ còn có chút do dự.

“Chẳng lẽ ngươi không hy vọng, con ngươi sau này trở thành hoàng tử, từ nay về sau vinh hoa phú quý hưởng thụ vô cùng, thậm chí. . . . . .” Nam nhân  nói trong thanh âm có một tia hấp dẫn, sau đó âm thanh lại mang âm điệu uy hiếp, “Ngươi phải biết rằng, chủ thượng không sủng nữ nhân quá lâu, ngài cần một hoàng tử…”

“Ta nguyện ý, ta nguyện ý, đại nhân, đa tạ đại nhân nhắc nhở ” nữ nhân tựa hồ bị kích độnh mạnh, nói năng lộn xộn”Ta mang theo tiểu hoàng tử này, không, không, không, là con ta, con ta Vọng Nguyệt, về sau mong đại nhân chiếu cố tiểu hoáng tử.”

“Đó là điều đương nhiên, còn không mau đi!” Trong âm thanh nam nhân có chán ghét và mất kiên nhẫn, nữ nhân ngu xuẩn, nếu không còn tác dụng, như thế nào thu lưu đến bây giờ, mơ hồ Trung Lam Nguyệt nghe môt câu như thế, không kịp nghĩ nhiều, Lam Nguyệt, không, hiện tại là Vọng Nguyệt bị giao lại cho nữ nhân này, nữ nhân hai tay gắt gao ôm Vọng Nguyệt, một bên khóc mà rời đi.

Chuyện sau đó, Vọng Nguyệt cũng không rõ ràng, nữ nhân đó đối với hắn hạ dược, khi hắn lại tỉnh lại, đã qua vài ngày sau.

Mười năm,

Thiên nguyên mười hai năm, hoàng tử thứ năm của Húc đế ra đời.

Thiên nguyên mười lăm năm, đại thắng, Húc đế trở về, nhờ đứa con thư năm, cát điểm.

Thiên nguyên mười bảy năm, hoàng tử thắng bài thơ ngông, thái phó kinh hãi, tán thưởng thần đồng, để chúc mừng, ban thưởng vô số.


Sau vài năm, khi tác phẩm xuất sắc cùng nhau nổi lên, Húc đế vui mừng và chọn là Thái tử.

. . . . .

Ngoại ô kinh thành , môt sân nhỏ cằn cỗi.

“Ta dục thuận gió trở lại, lại khủng quỳnh lâu điện ngọc, chỗ cao không thắng hàn. . . . . .” Một gã nam tử chậm rãi thì thầm, hỏi những đứa trẻ bên cạnh, “Như thế nào?”

Đứa bé mở to mắt: “Một chút nhịp không có, khó nghe muốn chết.”

Nam tử không hờn vui nhíu mày: “Ta không hỏi cái này.”

“Đối với ngươi muốn nói chính cái này, ” đứa bé nhíu lông mày, tay cầm  cây sáo “Cửu Thiên, ta đã nói rồi, ta đối với cái này không có hứng thú, ngươi nếu muốn đọc các tác phẩm của hoàng tử, có thể đi tửu quán, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của ta, ta còn nghĩ muốn sớm một chút trở về ngủ.”

Cửu Thiên giống thường ngày lui tới và ra về trong im lặng, tựa hồ có nhu có chút nuối tiếc li khai nơi này.

Đứa trẻ dọn xong trà cụ, cả tiểu viện khôi phục lại sự yên lặng , chỉ còn lại âm thanh của những lá cây rơi và những làn gió nhẹ.


. . . . . .

Ngày mới tờ mờ sáng, một nhân ảnh nhỏ đang trên đường chạy trốn, đi ngang qua một dòng sông nhỏ thì dừng lại, cận thận nhìn xung quanh, không thấy ai, nhanh chóng lấy điệp chỉ trong lòng ngưc ra, cũng không thèm nhìn xung quanh liền xé thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó ném xuống sông, nhìn chúng đều chìm xuống sông, lại xác định xung quanh không có người khác, liền nhanh chân chạy nhanh tới nơi có người.

Khi thân ảnh của tiểu hài tử biến mất, bờ sông đột nhiên xuất hiện hai nam tử, môt trong hai người đó chín là Cửu Thiên, trên gương mặt nam tử còn lại xuất hiện nụ cười,  lấy quạt ra quạt nhẹ và nói :” Tiểu đệ, không nghĩ tới tiểu tử kia vẫn cẩn thận như vậy, ngươi thật sự biết cách dạy dỗ a “

Cửu Thiên không nói, quay đầu bước đi. Nam tử thấy hắn không trả lời,  tiếp tục nói: “Nếu tiểu tử đó biết ý nghĩa của tờ giấy đó, không biết có hay không hối hận. . . . . .”

Chưởng phong nén giận mà nói : “Không được nhiều chuyện!”

“A, a, thẹn quá hóa giận , hay là. . . . . . Ha hả, ha hả, từ từ a tiểu đệ, Nhị ca không nhiều chuyện, xem diễn *nhỏ giọng*, không được a.” Nhị ca không nhanh không chậm theo sát  đi lên, trong lòng thở dài, chưa bao giờ thấy đế vương làm thơ, mà kiên trì đọc nhiều lần cho một đứa trẻ nghe nhưng đứa bé này sao hiểu được, chẳng những mỗi lần còn đem thi từ tự mình sao chép, còn bám riết không tha, lần lượt niệm từng cái cho đứa trẻ nghe, nhưng đứa trẻ này làm sao hiểu được, không biết cảm xúc của y như thế nào khi thấy nó xé đi điệp chỉ không còn một mảnh?

Lúc đứa bé trở lại nhà của mình, nhịn không được nói nhỏ một tiếng “Đáng giân”. Lần này tốn quá nhiều thời gian, hắn vừa bước vào cửa sau, liền nghe tiếng gầm giận dữ: “Vọng Nguyệt”.

Hoàn đệ nhất chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận