Vi Nhĩ Lưu Tình

Một mảnh yên tĩnh.

Vọng nguyệt  bị rống to dọa choáng váng, Điếm Tiểu Nhị cũng bị chính “Dũng cảm” của mình dọa đến choáng váng, một lúc sau, Điếm Tiểu Nhị mới lắp ba lắp bắp quỳ xuống nói: “Điện, điện hạ, thuộc hạ, thuộc hạ, cái kia, này, không, không phải, cố. . . . . .”

“. . . . . .  Cố tình bắt ta im đi.”

Khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt không một chút thay đổi của Vọng Nguyệt, Điếm Tiểu Nhị ngược lại nhẹ nhàng thở ra, xem ra là điện hạ đều nghe được tất cả, nhưng lại không chú ý, thật sự xem ra hoàng thượng phải bỏ ra không ít công sức a.. Ân, những người khác, xem ra tất cả cũng phải cố gắng thật nhiều, Hoàng thượng người vẫn không mau một chút động thủ sao? Điện hạ như thế không thúc giục là sẽ không được toại nguyện a.

Điếm Tiểu Nhị một bên than thở  một bên viết di chúc, hắn trung thành là một chuyện, tự tiện làm chủ lại là một chuyện khác, từ từ phải đối mặt với lửa giận của hoàng thượng, thứ này vẫn là nên viết sớm vẫn tốt hơn, vạn nhất Hoàng Thượng vừa thấy mặt hắn liền cho hắn phải đi luân hồi, vậy phải làm sao a?

Vọng Nguyệt nhìn cuốn sách đang cầm trong tay, ánh mắt có chút mơ hồ, hắn vẫn nhớ rõ, hơn một năm trước, khi người nọ gằn từng tiếng bắt hắn nhớ kỹ văn bản này, chính mình không kiên nhẫn cỡ nào, khinh thường cỡ nào, hắn thầm nghĩ sùng bái chủ nhân của câu thơ này, cũng không biết trong đó y đã gửi gắm, che dấu biết bao tâm tư, cho dù sau này chấp nhận cùng người kia, nhưng đến bây giờ, nếu không phải Trương Văn Tể chỉ ra, Điếm Tiểu Nhị nhắc nhở, hắn sợ chính mình còn không nhận ra, chính là chuyện một năm trước a.. Đã bị chính mình quên đến tận bây giờ.

Trong khoảng thời gian này, đến tột cùng, mình đang làm chuyện gì đây? Nghĩ đến thế giới kia, nghĩ đến bí mật hoàng thất, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều, nhưng phiền não nhất chính là, bản thân mình không thể chấp nhận một người nam nhân, muốn như thế nào cự tuyệt phụ hoàng.

Đúng vậy, ta nghĩ muốn cự tuyệt hắn, không phải bởi vì hắn là chính là phụ thân của ta, mà là bởi vì hắn là một người nam nhân! Tựa hồ lý do duy duy nhất, tựa như Điếm Tiểu Nhị đã nói, ta nghĩ muốn cự tuyệt y, bởi vì y vẫn là một người nam nhân. Nhưng nếu hắn chấp nhận y, vậy bản thân mình sẽ trở thành nương tử của y? Bản thân hắn liệu có chấp nhận được điều này chăng?

Hai bàn tay lạnh như băng phủ lên hai gò má của mình, lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống, ánh mắt lạnh như băng lộ ra vẻ lo lắng khi nhìn mình, Vọng Nguyệt nở nụ cười, hắn cuối cùng đã biết, sự lựa chọn của chính mình. . . . . .

“Phụ hoàng, ngươi nguyện ý chờ ta lớn lên sao?”

Tư Mã Dực bên môi lộ ra nụ cười: “Hài nhi, ngươi nguyện ý trở thành người bầu bạn của ta sao?”

“Đúng vậy, ta nguyện ý.”

“Kia, ta cũng vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui