Vi Nhĩ Lưu Tình

Cáo biệt

Vọng Nguyệt chạy qua những cái cầu ra khỏi thành để gặp Cửu Thiên nhưng Cửu Thiên đã không đến, Vọng Nguyệt nhẹ nhàng thở ra lo lắng ngày hôm qua như dư thừa, vì không muốn Cửu thiên bị mấy tên kia quấy rầy, hắn cần thời gian bĩnh tĩnh lại

Một lát sau, nghỉ ngơi một chút để lấy lại tinh thần trấn tĩnh lại, Vọng Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống

Nhìn mặt trăng tỏa sáng trên bầu trời, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, mười năm nay hắn quả thật gặp được rất nhiều người, gặp được nhiều chuyện, đột nhiên hắn cảm thấy được một cảm giác bình thản

” Bỏ đi bỏ d0i, dù sao có cầu xin mới đạt thành ý nguyện.” Hắn thở dài, cảm giác chua sót cùng với cảm giác thoải mái, cho dù hắn muốn tránh như thế nào đi nữa, hắn nhất định cũng sẽ không thoát khỏi, cho tới nay chỉ là lừa dối mình mà thôi.

Thân hình đột nhiên kinh hỉ, liền bị một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm lấy “Suy nghĩ cái gì vậy Vọng Nguyệt”

Quay đầu lại cười “Cửu Thiên, ngươi đến muộn. Tại sao hôm nay ngươi lại đến muộn như vậy?”


Cửu Thiên siết chặt vòng tay hơn “Ngươi ngồi chờ ta phải không? Vừa rồi suy nghĩ cái gì, một chút cảnh giác đều không có.”

Nghe trong giọng nói có vẻ tức giận , Vọng Nguyệt có chút kinh ngạc “Chuyện gì vậy?”

Nhìn người trong lòng ngực, không nói lời nào, Cửu Thiên nhíu mày, vung tay lên, hai bóng người bị đánh văng ra.

Nhìn hai người bị trói đã muốn bị ngất trên mặt đất, Vọng Nguyệt tuy rằng không biết bọn họ là ai, nhưng cũng đoán được thân phận của họ, trầm mặc nhìn Cửu Thiên ôm mình trong lòng ngực, lui ra thấp giọng nói: “Thực xin lỗi”

Cửu Thiên lơ đểnh, muốn đem Vọng Nguyệt quay về trong lòng ngực. Vọng Nguyệt lui lại từng bước nhưng Cửu Thiên đã nhanh chóng ôm lấy hắn. Hai người lúc ấy đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Trong lòng Cửu Thiên ngày càng bất an, quả thật hắn đã sớm tới, nhưng đột nhiên có tin cấp báo, Cửu Thiên phải li khai một lát, trở về liền phát hiện tiểu hài tử này lại đang nhìn ánh trăng, từ lần đầu bọn họ gặp mặt đến nay, hắn thật sự không thích vẻ mặt nhìn ánh trăng của tiểu hài tử này, giống tử hoài niệm, giống như sầu não, nhưng Vọng Nguyệt chưa bao giờ trước mặt hắn nhìn ánh trăng, Cửu thiên lại cảm thấy tiểu hài tử này không đem mình để trong mắt, Vọng Nguyệt quả thật không có một người thân thiết nào, vậy hắn đang tưởng niệm ai? Rõ ràng nắm rõ hắn trong lòng bàn tay, vì sao y không hiểu tiểu nam hài này nghỉ gì?

“Vọng Nguyệt . . . . . .”

“Cửu Thiên, còn nhớ rõ chúng ta từng thảo luận ngăn lũ như thế nào không?” Vọng Nguyệt và Cửu Thiên nói cùng lúc

“Ân, tất cả đều là phương ngăn chặn không phải phương pháp tối ưu.” Cửu Thiên thản nhiên nhìn Vọng Nguyệt, hôm nay Vọng Nguyệt thực sự kì lạ, hắn cùng Vọng Nguyệt mấy năm qua có thể coi là hiểu nhau, hai người không dám nói là ngang tài ngang sức với nhau, nhưng cũng có thể trò chuyện vui vẻ, nhất là ở phương diện dân sinh, Vọng Nguyệt càng hơn hắn một bậc, Vọng Nguyệt rất có nhiều ý tường hay cải thiện đổi cuộc sống người dân, nhưng tựa hồ Vọng Nguyệt còn giấu diếm gì đó , hắn tựa hồ có cái gì cố kỵ, Cửu Thiên cũng không thúc giục hắn cũng không hoài nghi hắn, mọi chuyên trên thế giới không có gì là không thể

“Kỳ thật cũng có phương pháp trị tận gốc. . . . . .“

Vọng Nguyệt chậm rãi nói, ánh mắt của Cửu Thiên có chút mê ly, Vọng Nguyệt vĩnh viễn không biết, phía sau chính là ánh mắt si mê nhìn hắn, hắn vẫn nêu ra ý kiến của mình, cùng Cửu thiên thảo luận về nhân sinh

Cả một buổi tối hai người thảo luận rất nhiều, phần lớn là Vọng Nguyệt nói, Cửu Thiên chỉ bổ sung hai ba câu. Vọng nguyệt đã sớm đoán ra Cửu Thiên là một vị quan lớn, nhưng không muốn mọi người biết hai người quen biết nhau, Vọng Nguyệt chỉ muốn giúp Cửu thiên là từ tâm của mình không nghĩ quá phận


Thật lâu sau, hai người mới ngưng thảo luận, trầm mặc không nói gì

Vọng Nguyệt cười, Cửu Thiên như phát hiện điều gì, Vọng Nguyệt thật sầu não , trên đời này khó có thể kiếm một tri kỷ hồng nhan.

“Cửu Thiên, ta phải đi. . . . . .“

“. . . . . . Đi đâu?”

“Mọi người tronh nhà đã biết buổi tối ta thường đi gặp ngươi” Vọng nguyệt  đáp “Hai người kia chính là bọn họ phái tới bảo hộ ta. . . . . . Ta không muốn bọn họ lo lắng, ngươi. . . . . .Hiểu chưa?“

“Ngươi sợ bọn họ xuống tay với ta?” Cửu Thiên hoàn toàn không muốn nghe chuyện này.

“Không. . . . . . Ta chỉ là không hy vọng các ngươi xung đột” Vọng Nguyệt  yên lặng nhìn Cửu Thiên “Cửu Thiên thúc thúc, chúng ta về sau không cần gặp lại, ta chuẩn bị cùng mẫu thân  hồi hương, mấy ngày nay cảm ơn ngày chiếu cố.“

Cửu Thiên rất tức giân nhìn Vọng Nguyệt, Vọng Nguyệt sẽ rời khỏi y. Nếu y không biết thân thế Vọng Nguyệt , thì hắn sẽ cho Vọng Nguyệt đi với mẫu thân của hắn , nhưng y đã hiểu rõ không muốn Vọng Nguyệt rời xa mình, tại sao nữ nhân kia lại làm như vậy , chẳng lẽ bọn chúng đã phát hiện ra chuyện gì ?


Tâm tư của Cửu thiên nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, đôi mắt nhìn Vọng Nguyệt không ra cảm xúc “Vọng Nguyệt, ngươi từ đầu tới cuối chỉ xem ta là tiền bối sao?“

Vọng Nguyệt trong lòng cả kinh, hắn có thể cảm giọng nói của nam nhân này lộ ra một chút bi thương, vội vàng giải thích nói: “Không phải, ngươi vẫn là bằng hữu tốt nhất của ta, tri kỷ duy nhất!” Vẻ mặt bi thương ấy vẫn không hề biến mất, Vọng Nguyệt  cảm giác chính mình như giải thích không xong, cũng không hiểu được chính mình nói sai cái gì, trong lòng mơ hồ cái gì cũng không biết.

“Quả nhiên ” Cửu Thiên không nói rõ thở dài  “Có lẽ ta ngay từ đầu ta đã sai lầm rồi. . . . . .” Không muốn để vọng Nguyệt đi, hắn bối rối nói “Sắc trời không còn sớm, ngươi đi về trước đi.“

Vọng Nguyệt  kinh ngạc nhìn bóng dáng của Cửu Thiên, trong lòng không hiểu chuyện gì, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Cửu Thiên như thế, lại thấy rất khó chịu, sợ sẽ mất đi tri kỷ, Vọng Nguyệt áp chế trong lòng, bình tĩnh nói: “Tái kiến, Cửu thiên.”

Nhìn thấy Vọng Nguyệt  rời đi, Cửu Thiên thần sắc thay đổi, sẽ gặp lại, chúng ta sẽ gắp lại, đến lúc đó, sẽ không cho … ngươi có cơ hội ly khai . . . . . .

“Ám Nhất, thực hiện kế hoạch trước dự kiến.“

“Vâng” một bóng người từ trên cánh cây bay xuống


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận