Thời điểm Dung Tễ về đến Dung gia, hoàn cảnh trong nhà rõ ràng đã thay đổi.
Hắn đi lại trong cửa lớn yên tĩnh, mãi đến khi đi đến phòng khách, không còn thấy bóng dáng của đám người làm quen thuộc, thậm chí ông quản gia làm ở nhà hắn mười mấy năm cũng không thấy bóng dáng.
Có mấy người biết hắn, khom lưng chào hắn, nói: "Thiếu gia, lão gia bảo ngài đến thư phòng tìm ông ấy.
"
Dung Tễ trong lòng trùng xuống, còn có hoảng loạn không cách nào nói ra, hắn xoa mi tâm, thuận miệng hỏi: "Bác Lý đâu?"
Người làm có tuổi đời khá trẻ ngạc nhiên nhìn hắn: "Bác Lý đi cùng bà nội ạ.
"
Nghe người nọ nói xong, lòng Dung Tễ càng hoảng.
Hắn không nói gì thêm nữa, liền đi thẳng lên thư phòng trên tầng hai, trong thư phòng, Dung Tư Hào đang làm việc.
Dung Tư Hào nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên.
Dung Tễ đóng cửa lại, ngữ khí nghe không ra có biết bao nhiêu hồi hộp: "Cha, người tìm con"
"Ừm, có chút việc " Dung Tư Hào đẩy đẩy gọng kính, "Mẹ con hôm nay ra nước ngoài " ông dừng một chút, giống như đang sắp xếp lại từ ngữ, "Có thể sẽ không quay lại nữa.
"
Dung Tễ mấp máy môi nhìn ông trong chốc lát, thiếu chút nữa nghe không hiểu ông nói gì, ngây ngốc vài giây, "! Là sao ạ?"
Dung Tư Hào giống như đang rất buồn bực, không kiên nhẫn vứt cho hắn mấy tờ giấy.
Dung Tễ cầm lấy nhìn một cái, là đơn xin ly hôn, bên trên viết rất nhiều điều khoản, trong đó có mấy cái, vợ chồng hai người ly hôn tài sản của Dung gia sẽ chia đôi, Dung Tễ đã thành niên, có quyền lợi tự do lựa chọn hạnh phúc của riêng mình, sau này muốn thành đôi với ai hai người đều phải thuận theo ý hắn.
Lần này Dung Tễ không hỏi lại tại sao, nguyên nhân trong lòng hắn từ lâu đã rõ ràng, chỉ là không nghĩ tới hai người vẫn dẫn đến kết quả này, phản ứng của hắn lần này có thể coi là bình tĩnh.
Nhưng khi hắn ra đến đại môn Dung gia, biểu tình bình tĩnh khi nãy hoàn toàn sụp đổ.
Hắn gọi điện thoại cho Bạch Phóng Vi lần nữa, nhưng vẫn lặp lại giọng nữ máy móc thông báo đã tắt máy, gọi rất nhiều lần đều không được, dần dần, hắn để điện thoại xuống, rất tức giận mà đập mạnh xuống vô - lăng.
Tiếng còi xe vì thế mà vang lên.
Hắn mất tập trung lơ đễnh quay về nhà trọ, ngoài cửa nhà trọ để sẵn hai đôi dép lê, trong đó có một đôi là của Dung Tiếu.
Trước đây Dung Tiếu ở nhà trọ, đi đôi dép này, hiện tại đôi dép này đặt ở ngoài cửa, anh ngoại trừ đi chân đất, thì chính là đã đi rồi, nhưng đang yên đang lành chẳng ai lại đi chân đất đi lại quanh nhà cả?
Dung Tễ hiếm thấy rơi vào một trận mờ mịt, hắn giương mắt, nhìn bên trong phòng khách sáng sủa, sững sờ đứng ở cửa, không muốn tiến vào bên trong.
Hắn cũng chẳng còn sức để tức giận nữa.
Trong không khí còn lưu lại tin tức tố của Dung Tiếu, mà người này lại một lần nữa trốn đi, bởi vì hắn nhất thời mềm lòng, cũng sinh ra tín nhiệm không nên có.
Hắn nghĩ, dù sao người này cũng không yêu hắn.
Nếu như không phải vì thời kỳ động d*c, anh cũng sẽ không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ gì, coi như ở trong nhà, anh cúi đầu ngoan ngoãn, nhưng trên thực tế, là xem thường không muốn cùng hắn nói chuyện thì đúng hơn?
Dung Tễ ngực phập phồng càng lúc càng lớn, đứng tại chỗ, nắm chặt nắm đấm, đôi mắt hồng lên như đổ máu, thần kinh ức chế sắp nổ tung.
Lúc hắn sắp không nhịn nổi nữa, tay nắm chặt lấy khung cửa, trong phòng ngủ vang lên tiếng động khá lớn, sau đó cửa phòng ngủ bị người bên trong đẩy ra.
,
- - là Dung Tiếu từ bên trong đi ra.
Dung Tễ nhìn chằm chằm anh chốc lát, sau đó chạy nhanh đến, ôm chặt lấy anh, cứ như vậy mà khóc, âm thanh mang theo bao nhiêu là ấm ức,nghẹn ngào: "Anh sẽ không bỏ em đi đúng không?"
- ----
Anh Tễ làm em hết hồn hà T^T rõ là anh ôm người ta về, xích người ta trên giường thì đi dép làm cái gì.
Đúng là giận quá mất khôn -,-.