Nàng đường đường là nữ chủ nhân của Hầu phủ, lại ngay cả người ngoài còn kém hơn, kêu nàng làm sao có thể cam tâm?
Diệp Thư Vân chất vấn hắn: "Liễu Thục Nghi có tâm tư với hầu gia như thế nào, hầu gia thật sự một chút cũng không biết sao?"
Trong lòng Mạnh Vân Trạch từ đầu tới đuôi đều không có nàng.
Nàng gả vào hầu phủ cũng vì tự mình thiết kế mới được như ước nguyện, từ đầu đến cuối, hết thảy đều là chỉ có mình nàng tình nguyện, không có ai cầm dao bức nàng làm những việc này, hiện giờ chuyện xảy ra như vậy, cũng coi như là nàng tự làm tự chịu.
Mạnh Vân Trạch càng không nói lời nào, càng làm nàng hiểu lầm thêm, nghĩ là bởi vì hắn chột dạ mới không dám mở miệng.
Diệp Thư Vân tự giễu cười, nàng nói: "Ý tứ của hầu gia ta hiểu.
Nhưng ta muốn nói cho hầu gia biết, ta gả cho hầu gia là bởi vì ta muốn gả, chứ không phải vì thân phận địa vị của hầu gia.
Hầu gia tin hay không, ta cũng thật không cách nào khống chế."
Nàng yêu hắn, trong lòng có hắn, không phải là nàng không thể nói rõ ràng với hắn, nhưng ở tình cảnh này, một chút nàng cũng không muốn đem tâm ý của chính mình thật lòng nói ra.
Ánh mắt Mạnh Vân Trạch thâm trầm, gắt gao nhìn thẳng Diệp Thư Vân, như là muốn xuyên qua nàng để nhìn rõ tâm tư cùng ý niệm của nàng.
Chỉ là nếu lòng người có thể bị người nhìn thấu dễ như trở bàn tay, thế nhân nào còn có nhiều ưu sầu như vậy.
Hắn không phải người gỗ vụng về không biết thế sự, tâm tư Liễu Thục Nghi đối với hắn, từ lúc bắt đầu hắn đã biết.
Lúc ấy ở Hình Bộ, chính tai hắn nghe thấy Liễu Thục Nghi ra lệnh những người đó không được nghị luận về Diệp Thư Vân và chuyện của hắn, càng không cho bọn họ nói những chuyện này ra ngoài.
Liễu Thục Nghi phí tâm sức lớn như vậy giúp đỡ, hắn đâu hề tai điếc mắt mù mà không hiểu được tâm tư nàng ta?
Chỉ là trong lòng hắn không có Liễu Thục Nghi, hắn cũng vẫn luôn lấy lễ nghĩa đúng mực đối xử với nàng ta, chưa bao giờ từng có ý vượt qua quy củ, hắn không thẹn với lương tâm, cho nên từ trước đến nay đều không đem tâm tư của Liễu Thục Nghi đặt ở trong lòng, không xem như chuyện quan trọng mà đối đãi.
Mạnh Vân Trạch nói: "Ta biết."
Diệp Thư Vân ngẩn ra, lập tức không phản ứng lại kịp, tronggiây lát mới hiểu được thì ra Mạnh Vân Trạch đang đáp lại vấn đề trước đó của nàng.
"Thì ra là thế."
Ánh mắt nàng quá phức tạp, như là thất vọng, lại như một hồ nước bình lặng, an tĩnh đến mức làm lòng người hoảng hốt.
Diệp Thư Vân cười nhạo nói: "Hầu gia đã thẳng thắn thành khẩn đáp lại, ta cũng tuyệt đối không giấu giếm.
Trước nay ta vẫn không tham lam lấy của hầu gia cái gì, cũng không nghĩ tới chuyện mượn quyền thế địa vị của hầu gia, ta gả cho hầu gia chỉ là bởi vì ta muốn gả, bởi vì ta nguyện ý.
Hầu gia tin hay không cũng được, đây là lời nói thật của ta."
Diệp Thư Vân không chờ Mạnh Vân Trạch nói chuyện đã xoay người rời đi.
Mạnh Vân Trạch biết Liễu Thục Nghi có tâm tư với hắn, vậy mà còn mặc kệ nàng ta mơ ước hắn như vậy, có thể thấy được hắn cũng không chán ghét Liễu Thục Nghi, thậm chí vô cùng có khả năng trong lòng hắn cũng có một vị trí để lại cho Liễu Thục Nghi.
Mạnh Vân Trạch vội vàng nâng tay muốn kêu Diệp Thư Vân, nhưng lại như bị người bịt kín miệng, ngơ ngẩn nói không nên lời.
Sau ngày hai người náo loạn lớn thì đều không gặp mặt nhau.
Một phần là do Mạnh Vân Trạch bận bịu việc công sự, một phần còn lại là Diệp Thư Vân cố tình trốn tránh Mạnh Vân Trạch, không muốn nhìn thấy hắn.
Thường xuyên qua lại, hai người đều cho rằng người kia không muốn nhìn thấy mình, một ngày lại một ngày, hiểu lầm vì vậy mà càng ngày càng sâu.
Qua mấy ngày, Diệp Định An bỗng nhiên tới cửa nói cho Diệp Thư Vân chuyện Lâm Lan mất tích.
Tra hỏi kỹ càng, nàng mới biết được thì ra mấy ngày trước Lâm gia cùng Nhan gia đã bắt đầu thương lượng hôn lễ của Lâm tỷ tỷ và Nhan Dĩ Hằng.
Lâm tỷ tỷ yêu Diệp Định An, tất nhiên thành thật không chịu gả.
Nhưng cha mẹ Lâm gia từng bước ép buộc, không cho phép Lâm tỷ tỷ làm chủ, vì thế Lâm Lan thật sự không còn biện pháp nào khác liền nhân lúc có cơ hội mà chạy thoát.
Giờ ngọ hôm nay, người Lâm gia đến Diệp gia tìm Lâm Lan, Diệp Định An mới biết được chuyện Lâm Lan biến mất.
Diệp Định An hỏi Diệp Thư Vân: "Ta nghe người ta nói sáng nay Lâm Lan tới Mạnh phủ đi tìm ngươi, nàng đã nói gì với ngươi? Ngươi có biết nàng đi đâu hay không?"
Diệp Thư Vân kinh ngạc, hôm nay nàng vẫn luôn ở trong phủ, nhưng cũng không nghe ai báo Lâm Lan tới tìm nàng? Nàng hỏi lại Diệp Định An: "Lâm tỷ tỷ tới đây tìm ta? Sao ta lại không biết?"
Diệp Định An cũng kinh ngạc nói: "Nhưng có người nói thấy nàng tới tìm ngươi mà."
Tú Ngọc đột nhiên vỗ đầu nói: "Ôi cái trí nhớ này của ta! Lúc nãy Lâm tiểu thư quả thật có tới tìm tiểu thư, nhưng khi đó tiểu thư còn đang ngủ, ta không nhẫn tâm đánh thức, vì thế hỏi Lâm tiểu thư có chuyện gì quan trọng hay không, Lâm tiểu thư không nói cái gì đã đi mất.
Lúc ấy ta đã cảm thấy biểu tình Lâm tiểu thư có gì đó cổ quái, không giống như là không có việc gì, vốn muốn đuổi theo, kết quả lại bị bọn nha đầu gọi lại hỏi chuyện."
Diệp Thư Vân vội nói: "Vậy tại sao ngươi lại không gọi ta dậy?"
Tú Ngọc vừa ủy khuất lại đau lòng nói: "Những đêm gần đây tiểu thư luôn ngủ rất ít, đêm qua nằm đến giờ Dần mới nhắm mắt ngủ được một lát, làm sao ta nhẫn tâm kêu tiểu thư dậy?"
Gần đây quả thật ban đêm Diệp Thư Vân ngủ không tốt, hoặc là trằn trọc đến hơn nửa đêm cũng không thấy buồn ngủ, hoặc là là nửa đêm bừng tỉnh, hoặc là trong mộng rơi lệ, tóm lại không có đêm nào có thể ngủ an ổn.
Như thế làm sao kêu nàng nhẫn tâm quấy rầy Diệp Thư Vân đang ngủ chứ?
Diệp Định An sốt ruột hỏi Tú Ngọc: "Vậy sáng nay ngươi thấy Lâm Lan, nàng có nói cái gì không?"
Tú Ngọc cẩn thận hồi tưởng trong chốc lát, lắc đầu nói: "Lâm tiểu thư không nói cái gì cả."
Ở kinh thành, trừ bỏ Lâm gia và nơi này của Diệp Thư Vân, Lâm Lan nào còn nơi nào có thể đi chứ?
Mấy ngày nay, nàng một lòng chỉ nghĩ đến Mạnh Vân Trạch, cho nên quên mất chuyện Lâm Lan cùng Diệp Định An còn chưa có tin tức.
Diệp Thư Vân hướng Diệp Định An nói: "Như vậy đi, chúng ta chia nhau đi hai đường, ngươi đến những nơi ngày thường ngươi cùng Lâm Lan thường đi, ta cũng đến những nơi ta cùng Lâm Lan thường đi nhìn xem, nói không chừng có thể tìm được nàng."
Diệp Định An một dám đùa giỡn một khắc, đáp lời liền lên ngựa đi.
Đưa tiễn Diệp Định An xong, Diệp Thư Vân liền phân phó thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn ra khỏi thành.
Diệp Thư Vân mới vừa quay người, Nhan Dĩ Hằng không biết từ trong một góc nào chạy ra tới gọi lại nàng.
Nhan Dĩ Hằng nói: "Diệp tiểu thư."
Diệp Thư Vân lại xem hắn như người không có ý tốt, khách khí nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Nhan Dĩ Hằng đem dây cương vung lên, nhảy xuống ngựa đi về phía Diệp Thư Vân: "Ta còn có thể vì chuyện gì mà tới? Nghe nói thê tử tương lai của ta bị mất tích." Nhan Dĩ Hằng cố ý ngừng lại một chút, lại nói: "Ta còn nghe nói buổi sáng nàng tới đây tìm ngươi, mong rằng Diệp tiểu thư hãy nói đúng sự thật, để ta sớm có thể tìm được nàng."
Diệp Thư Vân đáp: "Tuy rằng ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng ta thật sự không biết hiện nay Lâm Lan đang ở nơi nào, thật xin lỗi."
Nhan Dĩ Hằng từng bước một dẫm lên thềm đá, ngừng ở trước mặt Diệp Thư Vân, đối mặt với nàng, khí thế áp đảo nói: "Nếu không biết, hiện tại Diệp tiểu thư lại vội vàng đi đâu?"
Diệp Thư Vân nói: "Ngươi tin cũng được, không tin cũng thế, ta chỉ có thể nói cho ngươi nhiêu đó.
Với lại, ta khuyên ngươi một câu, cứ ở chỗ này làm phiền ta càng lãng phí thời gian, không bằng chạy nhanh đến nơi khác tìm, không chừng còn có thể tìm được Lâm Lan."
Tú Ngọc cầm một kiện áo choàng đi tới, nhanh chóng cúi đầu sửa sang lại áo choàng, lại vừa trang điểm vừa nói: "Tiểu thư, ta đã phân phó bọn họ đem thêm một đệm giường vào trong thư phòng của hầu gia, bây giờ chúng ta có thể đi rồi."
Tú Ngọc giương mắt thấy Nhan Dĩ Hằng, lắp bắp kinh hãi, thật hối hận chính mình nói chuyện không lựa lời, lại để một người ngoài như hắn nghe hết chuyện trong phủ.
Nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhan Dĩ Hằng một cái, ra vẻ trấn định, giả vờ như không có việc gì mà giúp Diệp Thư Vân phủ thêm áo choàng.
Nhan Dĩ Hằng lại như không nghe thấy nửa câu đầu của Tú Ngọc, hắn nói: "Đi? Đi đâu? Muốn đi tìm Lâm Lan sao? Ta đi cùng các ngươi."
Diệp Thư Vân ngăn Nhan Dĩ Hằng lại: "Chúng ta tìm là chuyện của chúng ta, không có quan hệ cùng ngươi.
Nếu ngươi thật lòng muốn tìm Lâm Lan thì tự mình tìm đi, đừng hòng mượn ta làm 'áo cưới' cho ngươi."
Nhan Dĩ Hằng cười cười, Diệp Thư Vân nói chuyện trắng ra như vậy, hắn nói: "Ngươi cũng thật thẳng thừng.
Tốt xấu gì cũng nên khách sáo một chút, làm bộ giả vờ mới là lẽ phải."
Diệp Thư Vân bỏ qua Nhan Dĩ Hằng, đi đến bên cạnh xe ngựa đáp hắn: "Ngươi và ta không có giao tình, cần gì phải khách sáo cùng ngươi?"
Nghe nàng nói như vậy, Nhan Dĩ Hằng liền có chút hụt hẫng, hắn nói: "Nhìn ngươi nói này.
Chúng ta tốt xấu gì cũng đã cùng nhau ăn mì tằm vào tết Thượng Nguyên, không phải sao?"
Nghe Nhan Dĩ Hằng nhắc, Diệp Thư Vân mới nhớ đến chuyện này.
Diệp Thư Vân không nói lời nào, khom lưng tiến vào xe ngựa.
Nhan Dĩ Hằng cũng không đuổi theo nàng, thờ ơ mà đứng ở tại chỗ nhìn nàng đi xa.
Phúc Quý đi theo hắn thấy hắn bĩnh tĩnh nhàn nhã như thế, ngược lại không đứng yên được, vội la lên: "Vì sao gia còn không đuổi theo?"
Nhan Dĩ Hằng lười biếng nói: "Đuổi theo làm gì? Là ta đuổi không được, nếu không phải ta, muốn lưu cũng lưu không được."
"Nhưng gia đã đáp ứng lão gia nhất định sẽ tìm được Lâm tiểu thư, nếu trở về như vậy làm sao báo cáo kết quả công tác?" Từ trước đến nay Nhan lão gia dạy bảo Nhan Dĩ Hằng chính là không nương tay.
Cách đây không lâu, Nhan Dĩ Hằng vì không quan tâm đến chuyện hôn nhân nên đã bị lão gia giáo huấn một phen, Phúc Quý khó tránh khỏi lo lắng Nhan Dĩ Hằng lại chọc giận lão gia.
Nhan Dĩ Hằng liếc xéo Phúc Quý nói: "Này thì có chuyện gì, chút nữa chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, trở về chỉ cần nói không tìm được là được."
Nhan Dĩ Hằng đã nói rõ ràng như vậy, Phúc Quý cũng không tiện nói gì nữa, hắn nói: "Vừa rồi gia có nghe nha đầu kia nói cái gì không?"
Nhan Dĩ Hằng chống nạnh nhìn hắn, hỏi: "Nói cái gì?"
Phúc Quý quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói: "Hình như Mạnh Hầu nghỉ ở thư phòng, không cùng phòng với phu nhân."
Nhan Dĩ Hằng chọc chọc trán Phúc Quý nói: "Chuyện không nên nghe, không nên biết, sao lỗ tai ngươi lại linh như vậy?"
Phúc Quý là người không có mắt nhìn, tất nhiên không thấy không vui trong lời nói của Nhan Dĩ Hằng, còn cho rằng đây là Nhan Dĩ Hằng khen hắn nhạy bén, hắn thừa cơ nói: "Mạnh phu nhân năm lần bảy lượt không thèm nhìn gia hoà nhã một cái, không bằng ta kêu người đem việc này truyền ra ngoài, cho Mạnh phu nhân ăn chút đau khổ?"
Nhan Dĩ Hằng khinh thường nói: "Ta nói này, chuyện hôm nay ngươi nghe được, ngày sau nếu ta ở nơi khác nghe được một chữ nửa câu, ta đều ghi tội lên đầu ngươi, nhất định làm ngươi ăn không hết gói đem đi, nhớ kỹ không?"
Phúc Quý sợ tới mức không dám nói lời nào, vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng ủy khuất, rõ ràng bản thân chỉ muốn tốt bụng muốn tìm cách giúp Nhan Dĩ Hằng hả giận, nào nghĩ đến Nhan Dĩ Hằng đã không cảm kích lại còn uy hiếp hắn.
Diệp Thư Vân tìm khắp những nơi nàng cùng Lâm Lan thường đi cũng không nhìn thấy Lâm Lan, Tú Ngọc đi theo phía sau Diệp Thư Vân bôn ba hơn nửa ngày đã mệt mỏi cả người, trời cũng sắp đến chạng vạng.
Tú Ngọc khuyên nàng: "Tiểu thư, trời sắp tối rồi, chúng ta trở về thôi, nếu không, cửa thành sẽ đóng mất."
Diệp Thư Vân lại không chịu, nàng nói: "Không được, một tiểu thư như Lâm Lan qua đêm ở bên ngoài quá nguy hiểm.
Ta phải tìm được nàng, mang nàng trở về."
Tú Ngọc lại nói: "Không chừng thiếu gia đã tìm được Lâm tiểu thư rồi.
Gần đây tinh thần của tiểu thư vẫn luôn không tốt, không chịu được lăn lộn nhiều như vậy đâu."
Diệp Thư Vân hơi mỉm cười, nàng nói: "Bất quá chỉ là ngủ không tốt mà thôi, nào có nghiêm trọng như ngươi nói." Trong chớp nhoáng, Diệp Thư Vân đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng vui vẻ nói: "Đi, chúng ta đi vạn sơn."
Diệp Thư Vân đột nhiên nói ra một câu như vậy, Tú Ngọc không rõ nguyên do liền hỏi: "Đi vạn sơn? Làm cái gì? Chúng ta không tìm Lâm tiểu thư nữa sao?"
Diệp Thư Vân không kịp giải thích, vội vàng lôi kéo Tú Ngọc lên xe ngựa, nàng nói: "Lâm tỷ tỷ nói không chừng đang ở Vạn Sơn, hiện tại chúng ta lập tức đi qua đó tìm nàng."
"Sao tiểu thư biết?" Tú Ngọc không quên quay đầu lại hỏi.