Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên


“Hộ pháp!”
Khoảnh khắc sấm sét đánh xuống, Thượng Tuế quát lớn một tiếng, nhóm Lạc Bất Phàm nghe vậy lập tức đáp xuống xung quanh Tần Uyển Uyển.

Thượng Tuế vung tay một cái, vô số pháp bảo bay lên đầu Tần Uyển Uyển, pháp trận dưới chân nàng bay lên.
Đệ tử danh môn chính phái Độ Kiếp hầu hết do sư trưởng bảo vệ, pháp bảo giúp đỡ, nhưng từ khi Tần Uyển Uyển đến tiểu thế giới này thì chưa từng được hưởng đãi ngộ đó.
Giản Hành Chi ở tiểu thế giới này quá nghèo, trừ tấm thân thì chẳng có cái gì, mỗi lần mang nàng độ kiếp đều là cố sức chống đỡ.

Hôm nay từ Hóa Thần thăng lên Độ Kiếp, nàng rốt cuộc cảm nhận được sức mạnh của tiền bạc.
Sấm sét đì đùng, Tần Uyển Uyển đứng giữa pháp trận nhưng lại chẳng cảm thấy gì.

Nàng xoay đầu, xuyên qua pháp trận nhìn tiên nữ áo đỏ lụa dài, chủ động mỉm cười, ôn hòa nói: “Cảm ơn người, mẹ.”
Thượng Tuế ngây ra, hơi mất tự nhiên ngoảnh đầu đi.

Tần Uyển Uyển lại dời mắt lên người Thái Hằng, khẽ gọi một tiếng: “Cha.”
“Lo độ kiếp đi.” Thái Hằng căn dặn: “Cha và mẹ con ở đây.”
“Sao con nói nhiều thế? Sợ sấm sét đánh không chết con à?” Thượng Tuế thấy Tần Uyển Uyển lải nhải, liền thúc giục: “Ngồi xếp bằng xuống, tay kết ấn hoa sen, linh lực từ thiên linh xuống, còn nhớ pháp quyết Tịch Sơn không?”
“Nhớ.”
Tần Uyển Uyển dựa theo hướng dẫn của bà ngồi xếp bằng xuống.

Nghe Tần Uyển Uyển nói nhớ, Thượng Tuế nở nụ cười không thể nghe thấy, mang theo đôi chút kiêu hãnh nhưng không để Tần Uyển Uyển biết, chỉ nói: “Vận hành tâm pháp Tịch Sơn, dẫn linh lực nhập vào luân xa tim(*)…”
(*) Hay còn gọi là Heart Chakra, một thuật ngữ dùng trong yoga.

Luân Xa được xem là nguồn năng lượng trung tâm của cơ thể con người và có liên quan đến các phản ứng của cơ thể, tình cảm hay tâm lý của một người.

Luân xa tim là luân xa liên quan đến lòng từ bi, tình yêu, sự cân bằng, và sự hạnh phúc; cơ quan này còn là một phần của hệ miễn dịch, và hệ nội tiết, sản xuất ra những tế bào T chịu trách nhiệm đánh trả bệnh tật, và thường bị ảnh hưởng xấu khi căng thẳng.
Tần Uyển Uyển nghe theo lời Thượng Tuế, nhắm mắt lại.

Thái Hằng ngồi xếp chân, lấy một cổ cầm ra.

Tiếng đàn du dương vang lên, mang theo công dụng ngưng thần thanh tâm.
Giản Hành Chi dùng phương thức song tu giúp linh lực để lại cho nàng truyền vào cơ thể suôn sẻ, Tần Uyển Uyển dẫn dắt linh lực giội rửa gân mạch lần nữa, bình tĩnh nói với 38: “Đến lúc này, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Cô đã lấy được quyền hạn tối cao, hỏi đi.”
“Rốt cuộc năm đó phụ mẫu ta đã thương lượng thế nào với các người?”
“Dựa vào tài liệu máy chủ đưa cho chúng ta, năm đó phụ mẫu cô đi tới tiểu thế giới này vốn chỉ muốn tìm lối thoát cho cô, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện sự tồn tại của Tà Thần.

Lúc này, Giản Hành Chi là bán thần duy nhất của tiểu thế giới này, y nhờ phụ mẫu cô trợ giúp y tiêu diệt Tà Thần.

Để trao đổi, y sẽ tặng hết công đức cứu thế cho cô, giúp cô có cơ hội sống sót, nhưng cô chỉ có thể sống chứ không thể tu luyện.”
“Có điều cô biết rồi đấy, Tà Thần mạnh hơn họ nghĩ, kế hoạch gốc của họ là Lận Ngôn Chi làm vật chứa phong ấn, thông qua độ hóa tiêu diệt Tà Thần, nhưng họ phát hiện mình không có thời gian chậm rãi độ hóa Tà Thần.

Sau nhiều lần thất bại, hồn thiện còn lại của Lận Ngôn Chi, phụ mẫu cô, Lạc Bất Phàm của Thiên Kiếm Tông, Thúy Lục cùng nhau quyết định kế hoạch trăm năm sau này.

Bọn họ lấy hồn phách của Lận Ngôn Chi làm phong ấn, trực tiếp đánh chết Tà Thần.

Phụ thân cô mang hồn thiện của Lận Ngôn Chi đến một tiểu thế giới khác chuyển thế bồi dưỡng, mẫu thân cô ở lại tiểu thế giới này đuổi giết Tà Thần khắp nơi, truyền kinh giảng đạo, không để hắn có cơ hội mạnh lên.”
“Về sau thì sao? Vì sao họ tìm cậu?”
“Trong quá trình nuôi dưỡng Giản Hành Chi, phụ thân cô nảy sinh tình cảm, nguyên văn phụ thân cô đã nói với máy chủ thế này ——”
Trên màn hình máy tính, Tần Uyển Uyển nhìn thấy Thái Hằng một trăm năm trước, khi đó ông vẫn còn mang dáng vẻ tiên quân trong trí nhớ nàng.
Phụ thân nàng mặc dù tính tình ôn hòa nhưng lại cực kỳ mạnh, khác hẳn với dáng vẻ yếu đuối hôm nay.
Ông đeo kiếm của Giản Hành Chi tặng trên thắt lưng, ngẩng đầu đứng trước một màn hình cực lớn.
“Y không phải Lận Ngôn Chi.” Thái Hằng nắm chặt kiếm Giản Hành Chi tặng mình, nói với máy chủ: “Y là đồ đệ của ta, tính cách y và Lận Ngôn Chi hoàn toàn khác nhau, dựa vào đâu mà y phải chịu chết vì di mệnh của Lận Ngôn Chi?”
“Nhưng đây là nhân quả của y.” Âm thanh máy móc phát ra từ máy chủ, hình ảnh vô số quỹ đạo sao va chạm trên màn hình: “Chúng ta đã tính toán tất cả khả năng, bắt đầu từ khi Lận Ngôn Chi phân tách hồn phách mình ra, thiết đặt pháp trận nhốt Tà Thần trong hồn phách của y, nhân quả của y đã gieo rồi.

Y chỉ là một bộ phận của Lận Ngôn Chi, y nhất định phải thực thi số phận mà Lận Ngôn Chi trao cho.

Bất luận ông lựa chọn giúp y hay không giúp y, y đều sẽ đi về phía tử lộ phong ấn Tà Thần, điều khác biệt chỉ là y tự nguyện hay là bị ba nghìn thế giới bức tử.”
“Không còn cách nào khác sao?” Thái Hắng nắm chặt trường kiếm trên eo, nhìn hình ảnh tinh tú lần lượt rơi xuống, kiềm chế cơn run của mình: “Bất kể trả giá lớn thế nào, không còn cách nào khác sao?”
Màn hình xuất hiện rất nhiều chữ số chạy liên tục, những chữ số này cụ thể hóa thành một quỹ đạo sao trên màn hình không gian.

Sau khi va chạm nhiều lần, rốt cuộc một vì tinh tú đột ngột bừng sáng, đẩy quỹ đạo sao của Giản Hành Chi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, thay thế Giản Hành Chi va chạm vào tinh tú mà y phải chạm, sau đó bùng phát ánh sáng chói mắt, nuốt chửng tinh tú kia.
Thái Hằng sững sờ nhìn khung cảnh này, cảm nhận khí tức quen thuộc của tinh tú đó.
“Đây là…”
“Con gái ngài, Tần Uyển Uyển.” Giọng máy chủ bình tĩnh: “Thông qua đo lường tính toán, dẫn quỹ đạo sao của con gái ngài vào quỹ đạo sao của Giản Hành Chi là cơ hội sống duy nhất của Giản Hành Chi, đồng thời con gái ngài có 70% tỉ lệ thăng cấp thành thần.

Đây đã là kết cục tốt nhất.”
“Cái giá.”
Thái Hằng nhìn chằm chằm hình ảnh hai vì tinh tú xoay tròn quanh nhau, kiềm chế cảm xúc mong đợi và hoảng hốt của mình.
“Toàn bộ tu vi của ngài.”
Màn hình xuất hiện một chữ số cực lớn, máy chủ lạnh lùng mở miệng: “Nhập quỹ đạo sao của con gái ngài vào quỹ đạo sao của Giản Hành Chi cần năng lượng khổng lồ, cái ngài thay đổi không chỉ đơn giản là thiên mệnh, mà là vận mệnh của thần.”
“Uyển Uyển…” Thái Hằng không nhịn được giơ tay lên, chạm vào ảo ảnh tinh tú vừa dịu dàng vừa sáng ngời kia, khàn giọng hỏi: “Uyển Uyển sẽ có nguy hiểm gì không?”
“Cô ấy sẽ chịu khổ.” Máy chủ biến ra từng khung cảnh dự đoán: “Cô ấy chắc chắn sẽ chịu khổ giống như ngài lúc còn trẻ, phải trải qua trắc trở trên đời.

Cô ấy phải thấu hiểu rất nhiều tình cảm ở thế gian, phải có cơ thể mạnh mẽ, ý chí kiên cường và lòng tin vững chắc.”
“Lấy tính cách của cô ấy hiện nay mà tính toán, đây đều là chuyện mà cô ấy rất khó hoàn thành.

Một khi cô ấy không thể hoàn thành, không chỉ cái giá ngài trả sẽ bị hủy trong phút chốc, Giản Hành Chi sẽ chết, mà ngay cả bản thân cô ấy cũng sẽ bị cuốn vào nguy hiểm.

Ngài có chắc ——”
Máy chủ hỏi lần nữa: “Muốn làm thế không?”
Thái Hằng không đáp, ông nhìn Tần Uyển Uyển lấm lem bùn đất trên màn hình, nhìn cô con gái mà mình nuông chiều từ nhỏ đến lớn bị đánh đến máu me đầy người, nằm úp dưới đất.
Ông lại dời mắt lên gương mặt Giản Hành Chi, nhìn Giản Hành Chi ngông nghênh bất kham, nhìn y cõng Tần Uyển Uyển đi trong sa mạc, nhìn y một thân một mình bị người ta ném vào Mật cảnh.
Ông ngắm nhìn hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Các người tính sai rồi.”
“Cái gì?” Máy chủ không hiểu.
Thái Hằng nhìn chăm chú tinh tú của Tần Uyển Uyển: “Những thứ các người nói, Uyển Uyển đều sẽ có.”
Máy chủ trầm mặc, người bình thường đều sẽ nhìn con cái mình qua lớp kính lọc cực lớn, mặc dù nó là vi tính nhưng nó hiểu.
“Uyển Uyển rất kiên cường, rất dũng cảm.

Nó sẽ muốn mạnh hơn, cũng sẽ muốn hưởng thụ cảm giác chiến thắng.

Khi thân hữu thất bại, nó cũng sẽ muốn trở nên hùng mạnh để bảo vệ họ, nó sẽ cố gắng vì tất cả những thứ nó muốn, chẳng qua nó không biết nó có thể tài giỏi đến mức nào thôi.”
“Nó càng giỏi hơn so với các người tưởng tượng.” Thái Hằng mỉm cười: “Nó sẽ trở thành thần.”
“Cho nên sự lựa chọn của ngài?”
“Ta bằng lòng đưa toàn bộ tu vi cho các người…” Thái Hằng ung dung mở miệng: “Cùng nhau thay đổi vận mệnh của chúng.”
“Được, chúng ta đã tiếp nhận ủy thác của ngài.” Ba bìa sách xuất hiện trên màn hình: “Dựa vào tính toán, tiểu thế giới này được mười tác giả lấy bối cảnh thiết lập tiểu thuyết khác nhau, trong đó có ba quyển có thể thỏa mãn yêu cầu quá trình  thành thần của cô ấy.

Ba quyển này lần lượt là kịch bản trạch đấu, kịch bản làm ruộng, kịch bản phản kích Đại nữ chính.

Xin hỏi ngài lựa chọn kịch bản nào cho con gái ngài?”
“Phản kích Đại nữ chính!”
Thái Hằng không hề lưỡng lự lựa chọn cho con gái, mặc dù ông không hiểu những thứ này là cái gì, nhưng con gái ông ta tuyệt đối không thể đi làm ruộng với trạch đấu, nhất định phải là vai nữ chính!
“Xong, ủy thác của ngài đã được tiếp nhận xử lý.”
Cảnh tượng trong đầu Tần Uyển Uyển dần dần biến mất , chỉ để lại giọng nói lạnh lùng của máy chủ: “Xin chờ đợi thứ tự xử lý, theo tính toán đo lường hiện tại, thời gian hợp nhất quỹ đạo sao thành công là: Chín mươi tám năm sau.”
“Chín mươi tám năm này, phụ thân cô bắt đầu tu hành từ Luyện Khí.” 38 thở dài: “Mẫu thân cô ở lại tiểu thế giới này đuổi giết Tà Thần khắp nơi, nhưng Tà Thần không bao giờ giết sạch được.

Bà ấy ở lại tiểu thế giới này càng lâu, sức mạnh càng giảm sút nhiều.

Về sau, bà ấy bất đắc dĩ đành băng phong bản thân, tránh linh lực suy kiệt, mà phụ thân cô chỉ có thể canh giữ trong cấm chế bà ấy thiết lập.

Rời khỏi mẫu thân cô, có lẽ ông ấy sẽ bị Tà Thần diệt trừ ngay lập tức.

Họ vẫn luôn chờ đợi cô và Giản Hành Chi xuất hiện ở thế giới này, có lẽ người khác đợi là Lận Ngôn Chi, nhưng đối với phụ mẫu cô mà nói, người họ đợi là con gái họ và Giản Hành Chi.”
“Cho nên lúc họ ném Giản Hành Chi vào Mật cảnh, họ đã biết y sẽ không chết?”
“Không biết.” 38 lắc đầu: “Nhưng lúc trước máy chủ đo lường tính toán hết thảy đều dựa vào số liệu đã có.

Một khi ông ấy tùy tiện thay đổi bất cứ hành động nào, tất cả số liệu sau khi quỹ đạo sao của hai người hợp nhất đều phải tính toán lại.

Dù là họ chỉ dịu dàng với cô một chút, cô đều sẽ đánh mất ý chí thành thần của mình.

Vì vậy, họ chỉ có thể dựa theo sắp xếp cô chưa từng xuất hiện để đi tiếp.”
“Biến Giản Hành Chi thành một người độc lập đã là biến số mà Thái Hằng không nên có.”
Vì để tiếp nhận biến số này, vị tiên quân tốn mười sáu năm khổ sở đắn đo.
Cuối cùng cái đêm vớt thanh kiếm non nớt kia dưới hồ, ông đã đưa ra quyết định.
Dốc hết tất cả tu vi, trao cho đứa trẻ định sẵn phải chết này một sợi sinh cơ.
“Cho nên y không thể có thêm nhiều biến số nữa.”
“Vậy là ta thành thần sao?”
Tần Uyển Uyển không hiểu, 38 thở dài.
“Bằng hữu, mặc dù cô thông minh nhưng cơ sở kiến thức thật thiếu thốn.

Chuyện sinh tử vốn chỉ có thần mới có thể kiểm soát, từ khi cô rút kiếm chia hai hồn ba phách cho Giản Hành Chi, cô đã có thần tính rồi, chỉ thiếu một bước cuối cùng ——”
Giọng điệu 38 xúc động: “Bước vào Độ Kiếp, tức có thể sát thần!”
“Ta hiểu rồi.”
Tần Uyển Uyển mở to mắt.

Cũng chính lúc này, sấm sét đánh nứt pháp bảo trên đầu Tần Uyển Uyển, tia sét đầu tiên rốt cuộc đánh xuống người nàng.
“Uyển Uyển!”
Thượng Tuế theo bản năng muốn ngăn sấm sét nhưng bị Thái Hằng dùng tiếng đàn can ngăn, Thượng Tuế ngây người chốc lát, nhìn thiếu nữ ngồi giữa tia sét vẻ mặt bình tĩnh, thành thạo dẫn sét truyền đi toàn thân.
Thái Hằng quay đầu nhìn Thượng Tuế, mỉm cười lắc đầu.
Sấm sét điên cuồng đánh lên người Tần Uyển Uyển.

Liễu Nguyệt Hoa hộ pháp cho nàng chống đỡ hết nổi trước tiên, nôn ra một búng máu.

Một luồng khí đen đột nhiên bốc từ dưới đất lên, đánh thẳng về phía Tần Uyển Uyển!
Ánh mắt Thái Hằng lập tức rét lạnh, tiếng đàn trên tay vang dội hóa thành dao sắc.

Lụa dài Thượng Tuế bay ra, bao bọc lấy khí đen.
Khí đen bị tiếng đàn và dải lụa cùng bóp chết, tan biến giữa không trung.

Thượng Tuế không dám lơ là cảnh giác, pháp ấn bay lượn trên tay.

Thái Hằng cũng thu hồi cổ cầm, thay bằng trường kiếm, bảo hộ bên cạnh Thượng Tuế, nhìn chằm chằm bốn phía.
“Ta đã nói nhiều năm như vậy, thế mà Thái Hằng ông ngay cả đầu cũng không dám ló…” Giọng nói của Tà Thần tỏa ra từ bốn phương tám hướng, xung quanh rừng trúc bắt đầu có tiếng người.
Liễu Nguyệt Hoa căng thẳng nhìn xung quanh, giơ tay lên bấm pháp quyết.

Một lát sau, Tà Thần bật cười: “Hóa ra tu vi đã phế rồi.”
Dứt lời, vô số cơ thể người bị hút sạch máu thịt gào thét lao từ trong rừng ra.

Một bóng đen cực nhanh đánh về phía lưng Thái Hằng, Thượng Tuế bắt lấy Thái Hằng, pháp ấn đánh về phía khí đen trước mặt, nhưng khí đen lại chia làm hai, nhắm về phía Thái Hằng!
Thái Hằng rút kiếm, nhưng khoảnh khắc chạm phải khí đen kia thì lập tức bị đánh bay!
“Thái Hằng!”
Pháp ấn của Thượng Tuế đánh tan khí đen, quay đầu định bắt lấy Thái Hằng, nhưng khí đen đã lách khỏi mũi kiếm của ông, hóa thành dao sắc chĩa vào ngực ông.

Ngay lúc mũi kiếm cắm vào ngực, chợt nghe một tiếng chim hót, đốm lửa phóng từ trên trời xuống đốt cháy khí đen quấn quanh mũi kiếm Thái Hằng! Kế tiếp, một con kiến lớn bay từ trên trời xuống, ủi văng xác khô tấn công Tần Uyển Uyển, hung hổ ngăn cản trước mặt nàng.
“Thúy Lục? Nam Phong?”
Liễu Nguyệt Hoa ngẩng đầu, nhìn thấy Thúy Lục hóa từ dạng chim thành người, đáp xuống đất, lưỡi dao ánh sáng trên tay vung lên, nháy mắt đánh văng xác khô phía trước.
Sau khi nàng ta đáp xuống đất, lần lượt hàng trăm tu sĩ cũng đáp xuống, quần thảo với đám xác khô kia.
“Sao cô lại tới đây?”
Lạc Bất Phàm nhìn Thúy Lục chạy tới, gấp gáp hỏi: “Nhóm Hành Chu đâu?”
“Ta bảo Ninh Bất Ngôn, Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương dẫn người giải quyết bên ngoài.” Thúy Lục lạnh giọng giải thích: “Hiện tại các nơi đã hỗn loạn, đâu đâu cũng là thứ này.

Toàn bộ ma chủng còn chưa thanh lý trong khu cách ly đều biến thành xác khô, ta đốt sạch cả rồi.”
***
Trong lúc nói chuyện, mặt đất rúng động.

Thượng Tuế bảo vệ Thái Hằng, cả hai và Thúy Lục cùng nhìn chằm chằm mặt đất.
“Là… là cái gì đang cử động?”
Nam Phong căng thẳng mở miệng.
Thái Hằng nhìn xung quanh: “Hắn đang chuyển cái gì đến đây.”
Nghe thấy lời này, Thúy Lục giơ tay lên đập mạnh xuống đất, đất bắn tung tóe, lộ ra mặt đất đá xanh.
Sau đó, một tế đàn chui từ dưới chân lên, nâng bọn họ bay thẳng về phía chân trời!
Dây leo màu đen trên tế đàn manh nha chui ra, Thượng Tuế quát lớn một tiếng: “Tất cả lui xuống!”
Dứt lời, bà ấn một pháp ấn lên tế đàn, cố gắng đè dây leo xuống.
Tất cả mọi người đồng thời bay lên, rời khỏi tế đàn, lơ lửng giữa không trung, nhìn Thượng Tuế đang quỳ một gối đối kháng với Tà Thần, chỉ có Nam Phong còn đứng tại chỗ.

Nó run rẩy ngăn trước mặt Tần Uyển Uyển, nuốt nước bọt, nhìn dây leo bị Thượng Tuế trấn áp, vung vẩy dao thép trên đầu: “Đừng… đừng qua dây!”
Bọn họ vừa đi, pháp trận bảo vệ Tần Uyển Uyển bị phá mở, sấm sét không hề kiêng dè đánh hết lên người Tần Uyển Uyển.

Cơ thể nàng run lên, cắn răng không lên tiếng.
Mà Thượng Tuế dốc sức truyền linh lực lên pháp ấn, đè chặt những khí đen có thể đánh về phía Tần Uyển Uyển bất cứ lúc nào.
Tế đàn trên không trung dừng lại, tất cả mọi người đều thấy được tế đàn cao như một ngọn núi.

Phù văn bên dưới tế đàn chuyển động, chỉ nghe từng tiếng “răng rắc” vang lên, bàn tròn hoa sen đá xanh chậm rãi mọc lên bên trên tế đàn.

Kế đó, một viên Ngọc Linh Lung phát sáng giữa không trung, xoay tròn thành một vòng tròn.
Vòng tròn chưa hoàn chỉnh, còn thiếu một mảnh cuối cùng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng vầng kim quang mà nó phát ra.

Dường như bị Ngọc Linh Lung này tác động, Ngọc Linh Lung trên cơ thể Tần Uyển Uyển cũng phát ra quầng sáng.
Một ảo ảnh Thanh long gầm thét lao về phía chân trời.

Trước bàn hoa sen đá xanh, từng nấc thang xếp chồng lên nhau, hướng thẳng lên trời.
Vô số xác khô rít gào nhào từ dưới tế đàn lên.

Nghe tiếng rít gào, nhóm người Thúy Lục quay đầu, thấy xung quanh đã đầy xác khô.
Tất cả mọi người xông về phía bậc thang trên tế đàn, một người canh giữ môt khu vực, không để xác khô leo lên.
Lạc Bất Phàm thở dốc, hoang mang nhìn cảnh tượng này, không nhịn được truyền âm cho con trai: “Hành Chu?! Con và những đệ tử khác đang ở đâu?!”
“Cha.”
Giọng Lạc Hành Chu trầm ổn: “Chúng con đang ở Vô Tương Tông.

Con đã dựa theo căn dặn của Thành chủ Thúy Lục, sắp xếp đệ tử Liên minh Tiên giới đưa người thường đến khu vực an toàn.

Bên phía chúng con chống đỡ được, cha yên tâm.”
“Phi Sương?” Liễu Nguyệt Hoa run run lên tiếng: “Con…”
“Mẹ.” Liễu Phi Sương thở dốc: “Con không sao, bọn chúng đều nhắm về phía mọi người.”
“Ái chà chà.” Một giọng nói truyền từ không trung tới, không thể đoán được phương hướng: “Thật đúng là một vở tuồng tình thân thắm thiết, yêu nhau không rời cảm động trời đất, khiến người ta thổn thức khôn nguôi.”
“Có điều đáng tiếc…”
Một bóng dáng chậm chạp xuất hiện sau lưng Thượng Tuế, hắn ngưng mắt nhìn bóng lưng Thượng Tuế đối kháng với dây leo, nghiêng đầu mở miệng: “Các người đều yếu quá rồi.

Thượng Tuế, bà và Thái Hằng bây giờ sao lại kém như vậy? Sớm biết bà phô trương thanh thế ——”
Tà Thần nâng pháp trượng lên, khí đen ngưng tụ trên pháp trượng của hắn.

Thượng Tuế nghiến răng, nhìn Tần Uyển Uyển vẫn còn ngồi dưới sấm sét.
Bà biết rõ nếu như lúc này bà rời đi, dây leo dưới tế đàn sẽ lập tức nhắm về phía Tần Uyển Uyển, Nam Phong không cản nổi đám dây leo này.

Tần Uyển Uyển đang ở thời khắc mấu chốt độ kiếp, một khi xảy ra bất cứ chuyện gì đều có thể mất mạng đạo vong.
Nhưng nếu bà không đi, chưa chắc bà có thể chịu nổi một đòn này của Tà Thần.
Thượng Tuế rủ mắt, trấn sức mạnh lên dây leo, dùng chính linh lực của mình bao bọc lấy chúng.
Khí đen ngưng tụ tại pháp trượng Tà Thần, hắn nghiêng đầu, pháp trượng đột ngột đánh về phía Thượng Tuế: “Ta nên giết bà từ lâu!”
Thượng Tuế quỳ dưới đất không nhúc nhích, pháp trượng mang theo linh lực dồi dào, Thái Hằng trừng to mắt.

Nhưng cũng chính lúc này, Thúy Lục đột nhiên xuất hiện ngăn cản trước mặt Thượng Tuế, đấm một quyền về phía Tà Thần!
Ánh lửa trên nắm đấm nháy mắt bị khí đen dập tắt, cơ thể bị linh lực ép thối lui.

Tà Thần nhìn chằm chằm Thúy Lục, nghiêng đầu: “Thúy Lục?”
“Tà Thần.”
“Ta không phải Tà Thần…” Tà Thần hất cằm: “Ta là Thần quân của cô, Lận Ngôn Chi.”
“Ngươi không phải Thần quân.” Thúy Lục thở dốc: “Thần quân không có bộ dạng như ngươi.”
“Vậy thì là thế nào? Bộ dạng như Giản Hành Chi?” Tà Thần cười lớn: “Cô cho rằng hắn và ta khác nhau cái gì? Nghe bảo muốn dùng hắn để huyết tế thiên hạ, chẳng phải hắn cũng chạy mất xác sao? Nếu đều không phải Lận Ngôn Chi, cô phục vụ hắn hay ta có gì khác biệt?!”
Thúy Lục không đáp, Tà Thần nhìn vẻ mặt nghiến răng của nàng ta, dường như nhìn thấu nội tâm của nàng, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Lận Ngôn Chi đã chết rồi.”
“Không…” Thúy Lục run run cánh môi: “Thần quân sẽ trở về.”
“Hắn chết rồi, hai hồn ba phách của hắn ở trong cơ thể ta.

Nếu như cô không thừa nhận ta là Lận Ngôn Chi, Giản Hành Chi cũng không phải, vậy nghĩa là hắn mãi mãi không tồn tại.”
“Không…”
“Thúy Lục…” Tà Thần nghiêng đầu: “Cô đã không có tín ngưỡng, cũng không có lý do chiến đấu.”
“Ta…” Thúy Lục siết chặt nắm đấm, không nói nên lời.
Nàng ta nhìn người giống y đúc gương mặt Lận Ngôn Chi trước mặt, nhớ đến Giản Hành Chi đã hồn phách nguyên vẹn, nhớ tới Tạ Cô Đường cuối cùng đến Ranh giới sinh tử.
Nàng ta biết Lận Ngôn Chi đã không về được nữa.
Nếu vậy nàng ta còn lý do gì để chiến đấu?
Nàng ta vốn chỉ là một con chim bói cá nho nhỏ, một linh thú bị tu sĩ điều khiển.

Nếu như không gặp được Lận Ngôn Chi, nàng ta đã chết dưới mưa gió với số kiếp một con chim bói cá từ lâu.
Là Lận Ngôn Chi cứu nàng ta, Lận Ngôn Chi dạy nàng ta thiện ác, Lận Ngôn Chi cho nàng ta sinh mạng, cuộc đời nàng đều ngưỡng vọng Lận Ngôn Chi phía trước.
Lúc y còn sống, nàng ta dốc lòng theo đuổi.

Sau khi y chết, nàng ta thực thi trọn vẹn tất cả kế hoạch của y, bảo vệ Thành Vô Cấu y để lại.
Nhưng Lận Ngôn Chi đã chết.
Vì sao nàng ta còn ở lại đây? Nàng ta còn lý gì để chiến đấu?
“Tránh ra.”
Thấy Thúy Lục hoang mang, Tà Thần lạnh lùng lên tiếng: “Ta có thể tha cho cô một con đường sống.”
Thúy Lục đứng yên bất động.
Thượng Tuế tụng niệm pháp chú, máu từ cơ thể bà chảy xuống dây leo dưới chân, từng tấc dây leo hóa thành màu đỏ.
Vẻ mặt Tà Thần khẽ biến, ra lệnh cho nàng ta lần nữa: “Tránh ra!”
“Thúy Lục tỷ tỷ!”
Nam Phong hô to.

Nghe thấy giọng nói này, đầu Thúy Lục bất giác vang lên câu nói của Giản Hành Chi lúc nàng ta bỏ y lại mê cung: “Ta xem các người là bằng hữu.”
Nàng bất giác nhìn Tần Uyển Uyển bên trong sấm sét.
“Xin lỗi…”
Thúy Lục siết chặt nắm đấm, chậm chạp ngẩng đầu: “Ta không thể nhường.”
“Vậy thì chết đi!”
Tà Thần đột ngột xông lên, Thúy Lục không hề lưỡng lự, trực tiếp va chạm với Tà Thần.

Nắm đấm bốc cháy ngọn lửa đánh mạnh lên bóng người phía trước, Tà Thần trước mắt nàng bỗng tản ra thành sương đen.
Ngọn lửa đánh vào sương đen, sương đen bị đốt cháy tan đi.

Cùng lúc đó, sương đen quét qua toàn thân Thúy Lục, cắn xé máu thịt toàn thân nàng ta tựa như dã thú.

Lúc này, Thượng Tuế tốt cuộc hoàn toàn kiểm soát những dây leo kia, xoay người vung mạnh một cái, rút những dây leo đỏ tươi từ dưới mặt đất lên, đánh về phía sương đen xung quanh!
Nơi dây leo máu vung qua, sương đen tức khắc bị đốt cháy.

Sương đen chưa bị cháy tiếp tục ngưng kết thành hình dáng Lận Ngôn Chi, tấn công cực nhanh về phía Thượng Tuế!
Nhóm người Thúy Lục không chần chờ nữa, cùng đánh về phía Tà Thần hình người ở giữa.

Tà Thần giơ tay biến thành kiếm, khí đen xung quanh ồ ạt phóng về phía hắn giống như sức mạnh lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, tránh né cực nhanh đòn tấn công của tất cả mọi người.
“Nếu muốn chết ——” Tà Thần ngưng tụ ma khí giơ kiếm: “Vậy thì chết chung!”
“Chết hết đi! Sau khi chết, bổn tọa xé nát Thiên Đạo này.

Ta thật muốn xem thử ba nghìn thế giới, ai làm gì được ta!”
“Ranh giới sinh tử ——” Tà Thần nhảy lên cao, chém mạnh về hướng Thiên Kiếm Tông, cao giọng quát: “Chư tà vạn ác, tất cả hiện thế, cùng bổn tọa —— hủy diệt Thiên Đạo!”
Nhát kiếm này bay thẳng về phía Thiên Kiếm Tông, Lạc Bất Phàm trợn to mắt, hét lớn: “Cô Đường!”
“Chưởng môn.” Giọng nói trầm ổn xưa nay của Tạ Cô Đường vang vọng ở chân trời: “Cô Đường ở đây.”
Lúc nói chuyện, Tạ Cô Đường đang xếp chân, nhắm mắt ngồi trên vách đá ở sông băng, dưới chân y là dung nham cuộn mình, dưới dung nham là vô số tà ma vùng vẫy muốn chui từ dưới đất lên.

Một thanh quang kiếm treo giữa vùng trời bên trên dung nham, bất cứ một sinh vật nào bò ra, quang kiếm lập tức chia nhỏ một thanh kiếm diệt trừ.
Quang kiếm màu đen phóng từ phương xa tới, đập ầm ầm lên kết giới Ranh giới sinh tử.
Trong nháy mắt, yêu ma reo hò nhào ra, pháp ấn trên tay Tạ Cô Đường bay lượn, quang kiếm hóa vạn kiếm treo cao trên vùng trời.

Y chậm rãi đứng dậy, rút trường kiếm trên thắt lưng.
“Vấn Tâm Kiếm Thiên Kiếm Tông đời thứ mười hai – Tạ Cô Đường, cung kính tiếp đón chư vị.”
“Kẻ nào tiến lên một bước…” Quang kiếm trên tay Tạ Cô Đường xoay một vòng, vạn mũi kiếm trên trời đồng loạt chĩa về phía dung nham: “Giết không tha!”
***
Lúc thế giới nhỏ đang rối loạn, Giản Hành Chi vừa chạy tới Nam Thiên Môn.

Giản Hành Chi chạy tới trước mặt thiên binh trấn thủ Nam Thiên Môn, trực tiếp ra lệnh: “Mở trận dịch chuyển, ta phải hạ giới.”
“Tuế Hành đạo quân.” Nhìn thấy Giản Hành Chi, thiên binh gượng cười: “Ngài có thủ dụ hạ giới không?”
“Bổn tọa muốn hạ giới mà còn đến lượt ngươi xía vào?!”
Giản Hành Chi quát lớn, nhưng nhớ tới hiện giờ không phải lúc ra tay, chỉ đành nén giận, giải thích: “Ta hạ giới cứu người! Cả nhà Sơn chủ Tịch Sơn đều bị vây dưới hạ giới cầu viện, ta làm gì kịp lấy thủ dụ?!”
Nghe thấy “Sơn chủ Tịch Sơn” thiên binh lập tức hiểu ra: “Ngài muốn đến tiểu thế giới mà Sơn chủ Tịch Sơn đang ở?”
“Ngươi biết?”
Giản Hành Chi nhíu mày, thiên binh gật đầu, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: “Tuế Hành đạo quân, nếu là tiểu thế giới này, hạ quan không thể mở trận.”
“Vì sao?”
“Lúc này, Tà vật ở tiểu thế giới đó đang cố gắng chọc thủng gông xiềng của Thiên Đạo, rời khỏi tiểu thế giới.

Tà vật này âm tà vô cùng, hút lấy ác niệm con người mà sống.

Một khi thoát khỏi sự phong tỏa của tiểu thế giới, ác niệm ba nghìn thế giới đều thuộc về hắn, cho dù là Tiên giới, e rằng cũng phải có một cuộc ác chiến.

Thiên đế đã sớm hạ lệnh không cho phép mở kết giới tiểu thế giới này.”
“Cho nên?” Giản Hành Chi nhìn chòng chọc thiên binh: “Nếu biết tà vật này cực kỳ âm tà, các người để người của tiểu thế giới này tự sinh tự diệt, không quản sao?!”
“Tuế Hành.” Trên trời truyền đến giọng nói không phân biệt được nam nữ, mang theo thần tính lạnh băng, không chứa bất cứ tình cảm nào, bình tĩnh nói với y: “Bất kể người, tiên, thần, thậm chí thế giới một phương đều có vận mệnh của mình.

Tà vật kia sinh ra ở thế giới của bọn họ, theo lý nên kết thúc ở thế giới đó.”
“Vậy nếu bọn họ không tiêu diệt nổi thì sao?”
Giản Hành Chi quay đầu về phía thiên cung xa xôi, hỏi người đứng đầu Tiên giới.
Người kia trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiểu thế giới này có một vị chân thần, thân thể cô ấy có thể làm vật chứa tà vật.

Nếu bọn họ không tiêu diệt được tà vật, Thiên giới sẽ giúp bọn họ.”
Nghe nói vậy, Giản Hành Chi trừng to mắt.
Y siết chặt kiếm, nhìn chằm chằm thiên cung.

Một lát sau, y xoay đầu, nhìn về phía trận dịch chuyện.
“Được rồi.” Y gật đầu: “Vậy ta không đi nữa.”
Giản Hành Chi cầm kiếm xoay người, thiên binh thở phào.

Nhưng ngay lúc thiên binh lơ là cảnh giác, Giản Hành Chi đột ngột xoay lại, nhún người nhảy xuống dưới!
Rơi xuống thiên cung, trước mắt là hào quang sặc sỡ, y nhìn thấy vô số tinh tú, nghe thiên binh sau lưng la lên: “Tuế Hành đạo quân, không dùng pháp trận dịch chuyển, ba nghìn thế giới, ngài tìm không ra đâu!”
“666.” Giản Hành Chi vừa rơi vừa hét to: “Giúp ta tìm Tần Uyển Uyển, nhiệm vụ còn làm không?!”
“Không được, không đủ điểm tích lũy!” 666 gào lên: “Đợi thêm chút nữa! Cần đợi nữ chính trở thành người nổi nhất!”
“Cái gì mới là người nổi nhất?!”
Giản Hành Chi nghe thấy mấy lời này mà mắc mệt: “Nàng đã thành thần rồi còn chưa đủ nổi sao?!”
“Mau lên!”
666 điều khiển bàn phím cực nhanh, bắt đầu điều chỉnh tọa độ: “Chủ nhân, ngài đừng rơi xuống nhanh như vậy.

Ta dùng điểm tích lũy thử nghiệm từng tọa độ, sau khi tìm được vị trí, chỉ cần điểm tích lũy vào sổ, chúng ta sẽ có khả năng mở đường liên thông hai thế giới.”
“Còn phải đợi? Sao cô phế vật vậy?”
“Đã lúc nào rồi mà ngài còn mắng ta phế vật?!” 666 tức giận: “Ngài có biết ta là AI(*) có thành tích tốt nhất trong đám học viện tại học viện AI không?!”
(*) Viết tắt của Artifical Intelligence , nghĩa là Trí tuệ nhân tạo.
“Thành tích cô tốt nhất sao không nghĩ ra cách? Chỉ biết đợi điểm tích lũy! Chờ điểm tích lũy đến thì chim non cũng biết bay rồi!”
Lời này khiến 666 nghẹn họng, nó tắc nửa ngày mới mở miệng: “Còn một cách có thể tăng tiến độ hoàn thành của nữ chính.”
“Cách gì?”
“Hiện giờ nữ chính đang độ kiếp tâm ma, đợi cô ấy độ kiếp xong thì có thể cận kề hoàn thành tiến độ.

Bây giờ, ta sẽ nghĩ cách hack hệ thống bên kia, truyền một phần thần thức của ngài qua đó, ngài giúp cô ấy độ kiếp tâm ma là có thể gia tăng tiến độ.”
“Cái gì gọi là hack hệ thống của nàng?”
“Nghe không hiểu thì đừng hỏi nữa.” 666 ra sức gõ bàn phím: “Chuẩn bị sẵn sàng, ta đưa một phần thần thức của ngài qua đó.”
“Cơ thể ta thì sao?”
Giản Hành Chi cảm giác tầm mắt đều hóa thành code chữ số, vội vã lên tiếng.

666 gõ phím Enter cuối cùng: “Trôi nổi!”
Dứt lời, tầm mắt Giản Hành Chi tối đen.
Cùng lúc đó, 38 trong thức hải của Tần Uyển Uyển đang vô cùng buồn chán hút thuốc, chợt nó la lên: “Thời đại nào rồi còn hack hệ thống?! Đây là phạm pháp đấy biết không? Mày là AI nhà nào? Có tin tao báo cảnh sát xóa mã nguồn của mày…”
Lời còn chưa dứt, kết giới thức hải vỡ vụn, 38 nhìn thấy 666 đội mũ nồi hồng phấn.

Hai hệ thống đối mặt nhau, thuốc lá trên tay 38 rơi bịch xuống đất.
666 phản ứng trước tiên, nó vớ lấy bàn phím, nghiến răng mắng: “Anh lại dám hút thuốc sau lưng tôi!!! Anh phản bội tôi! Tôi sẽ xóa mã nguồn của anh!”
“Không phải…” 38 cuống cuồng mở miệng: “Bà xã, nghe anh giải thích…”
“Ta mặc kệ các người…” Giản Hành Chi nhìn 666: “Ta đi đây.”
***
Dứt lời, Giản Hành Chi bước vào thức hải mênh mông của Tần Uyển Uyển, tìm được mảnh khung hình mà Tần Uyển Uyển đang ở giữa vố số khung hình vỡ nát, chui vào.
Đợi sau khi bước vào, Giản Hành Chi phát hiện đây không phải nơi nào xa lạ, hoá ra là Thượng Cực Tông.
Y ngây người, không hiểu vì sao kiếp tâm ma của Tần Uyển Uyển lại ở Thượng Cực Tông?
Nhưng y không hề do dự, tìm kiếm một vòng, lập tức tìm thấy vị trí của Tần Uyển Uyển.

Y ngự kiếm đến phòng nàng, vừa định gọi thì chợt phát hiện nàng đang ngồi dưới đất, buộc áo khoác cho một đứa bé.
Đứa bé còn rất nhỏ, trông khoảng bốn năm tuổi, tay cầm hồ lô ngào đường đứng trên nền tuyết, nhìn Tần Uyển Uyển tràn đầy mong đợi, ngọng nghịu nói với nàng: “Uyển Uyển, ta có thể ăn thêm một xâu hồ lô ngào đường không?”
“Không được ăn nữa.” Giọng Tần Uyển Uyển rất dịu dàng, thắt một nơ bướm xinh đẹp cho đứa bé, ngẩng đầu véo mặt nó: “Con nít ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng.”
“Vậy ta không ăn hồ lô nữa, buổi chiều có thể không luyện kiếm không?” Đứa bé tiếp tục cò kè mặc cả với Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển giả vờ nghiêm túc: “Giản Hành Chi, người không ngoan rồi.”
Đứa bé mở miệng: “Nhưng Tạ Cô Đường và Thúy Lục đều không cần luyện kiếm, vì sao ta phải luyện? Buổi chiều, bọn họ hẹn ta đi bắt thỏ, ta cũng muốn đi.”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế, do dự một lát: “Không phải hôm qua người mới đi bắt cá với bọn Lạc Hành Chu à?”
“Nhưng hôm nay không giống.” Giản Hành Chi bé nhỏ ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện đạo lý: “Ta có rất nhiều bằng hữu, ta phải chơi với từng người một.”
“Được rồi.” Tần Uyển Uyển dở khóc dở cười: “Vậy chơi xong, quay về phải luyện kiếm thật giỏi, nếu không phụ mẫu người sẽ mắng người.”
“Không đâu.” Giản Hành Chi bé nhỏ làm nũng, vẻ mặt kiêu ngạo: “Phụ mẫu ta thương ta lắm.”
“Chậc.” Tần Uyển Uyển chê: “Lại làm nũng, sau này ta bảo phụ mẫu người mặc kệ người.”
“Còn lâu.” Giản Hành Chi bé nhỏ chủ động ôm lấy Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển không bỏ được đâu.”
Nhìn cảnh tượng kia, Giản Hành Chi không nói nên lời.
Đột nhiên y nhận ra kiếp tâm ma này là gì.
Cuộc đời Tần Uyển Uyển lười nhác vô lo, trăm chuyện suôn sẻ, tiếc nuối duy nhất không thể nghịch chuyển trong đời đó là y.
Kiếp tâm ma của nàng hóa ra là sa vào ảo cảnh.
Ảo cảnh một Giản Hành Chi có cha mẹ yêu thương, có bạn thân, có người bồi bạn, có người chăm sóc.
Nguyện vọng đơn giản như thế lại có thể khiến nàng đắm chìm vào đó trường trường cửu cửu.
Giản Hành Chi nhìn bản thân trong ảo cảnh của Tần Uyển Uyển, không khỏi nóng hốc mắt.

Y muốn nhìn thêm một lát, nhưng cũng biết đây chung quy chỉ là ảo cảnh.
Có thể thấy khung cảnh này, y cũng cảm giác ảo cảnh kia cũng chẳng quan trọng nữa.
“Uyển Uyển.” Y lên tiếng.

Tần Uyển Uyển ngây người, nàng ngơ ngác xoay đầu, trông thấy thanh niên đứng dưới tán cây.
Thanh niên bước tới trước mặt nàng, ngồi xuống, dịu dàng nhìn nàng.
“Ta không tiếc nuối.”
Tần Uyển Uyển hoang mang nhìn Giản Hành Chi, nghe thấy người trước mặt mỉm cười nói: “Ta rất vui khi còn bé, ta có thể luyện kiếm thật giỏi, nghiêm túc tu hành, chịu nhiều cực khổ.

Nhờ vậy, ta mới có thể trở thành Tuế Hành đạo quân mạnh mẽ, được gặp gỡ nàng, không hề luyến tiếc bảo vệ nàng ở tương lai.”
“Giản Hành Chi…”
Tần Uyển Uyển thì thầm, dường như nhận ra điều gì.
Giản Hành Chi vươn tay áp lên gò má nàng: “Rời khỏi đây đi, ta ở bên ngoài đợi nàng.”
“Về thế giới hiện thực ——” Y nhìn nàng: “Ta chờ nàng dẫn ta đi ăn bánh trôi, ăn hồ lô, xem ảo thuật, giải đố đèn.”
“Tất cả những gì ta chưa trải qua đều đang đợi nàng đến dạy ta.”
“Nàng dạy ta tất cả mọi thứ, không những ta không tiếc nuối, ta còn rất vui mừng.” Ảo cảnh từ từ vỡ vụn, Giản Hành Chi mỉm cười: “Mọi gian khổ của ta đều không để nàng nhìn thấy, mà tất cả hạnh phúc của ta đều có nàng.”
“Giản Hành Chi…”
“Chủ nhân! Kiếp tâm ma phá rồi, mau trở về thôi, máy chủ truy nã ta rồi!”
666 kêu to.
38 bắt đầu cuống cuồng ngăn cản máy chủ thẩm tra số liệu, gọi điện thoại khiếu nại: “Không sao, tôi không bị tấn công! Bên phía tôi vô cùng ổn! Mấy người đừng tự tiện phái phần mềm diệt virus tới đây được không?!”
“Ta ở bên ngoài đợi nàng.”
Bóng dáng của Giản Hành Chi bị 666 kéo đi, một tay 666 cầm bàn phím, một tay kéo Giản Hành Chi chạy khỏi ảo cảnh.
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn Giản Hành Chi biến mất, nghe thấy tiếng sấm rền quanh thân, xung quanh có người gào thét, chầm chậm mở mắt giữa lôi đình.
Cũng chính lúc đó, Thúy Lục đột ngột ngã xuống trước mặt nàng.

Toàn thân nàng ta đầy máu, khắp nơi cũng ngã rạp ngổn ngang.
Tất cả mọi người đều nằm trong vũng máu, cơ thể Thúy Lục không một chỗ lành lặn.

Nàng ta gian nan ngẩng đầu, nhìn Tần Uyển Uyển trong sấm sét.
Thời khắc này, nhân gian đã là địa ngục.
Trăm cỏ xác xơ; phi long khô quắt đang chém giết với linh thú của các đại môn phái; tu sĩ và xác khô dưới đất chém giết một mảnh; còn Tạ Cô Đường tại Ranh giới sinh tử đang cực khổ canh giữ cạnh dung nham địa ngục, đánh đến máu tươi đầm đìa.
Tần Uyển Uyển nhìn nhân gian quanh mình, chậm rãi đứng dậy giữa lôi đình.
Tà Thần quay đầu nhìn sang.

Sấm sét đã ngừng, mây đen dần tan, một luồng sáng trắng dìu dịu rọi xuống người Tần Uyển Uyển, nhẹ nhàng bao phủ lấy nàng.
Tần Uyển Uyển bạch y bồng bềnh như tiên, chậm rãi rút Uyên Ngưng, chỉ xuống mặt đất.
Sức sống từ dưới chân nàng lan rộng ra xa, cỏ xanh trăm hoa đua nở, cây khô lần lượt đâm chồi, hồ điệp phá kén chui ra.
Cỏ mọc hoa nở như xuân về.
“Thần mới tấn?” Tà Thần bật cười: “Nàng tưởng nàng có thể giết ta?”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, kiếm của nàng cảm nhận được sức sống bừng bừng của trời đất, cảm nhận được tất cả hi vọng cùng vui buồn của nhân gian.
Nàng nâng tay lên, chậm rãi giơ kiếm, ánh sáng trắng ngưng tụ tại kiếm nàng.
Tất cả mọi người ngưỡng vọng nhìn tiên nữ áo trắng trên tế đàn, Ninh Bất Ngôn chấn kinh lẩm bẩm: “Thần…”
Cũng chính lúc này, 666 xúc động lên tiếng: “Nhiệm vụ hoàn thành!!! Nữ chính trở thành người nổi nhất! Điểm tích lũy đến rồi!”
Giản Hành Chi mở choàng mắt, nhìn thấy 666 đang gõ bàn phím điên cuồng, vừa gõ vừa nói: “Tìm được tọa độ rồi! Kết nối đường liên thông! Mời ký chủ chuẩn bị đáp xuống! Kết giới Thiên Đạo vừa mở sẽ tự động thả ký chủ.”
Giản Hành Chi nghe vậy liền quay đầu, nhìn thấy bên dưới là Tu chân giới lúc y rời đi.

Thế nhưng Tu chân giới này bị một lớp màng mỏng bao phủ, có thể loáng thoáng nhận thấy sức mạnh Thiên Đạo hiện lên trên lớp màng mỏng.
Nếu y kiên trì chém đứt lớp kết giới này, tức là đối chọi với Thiên Đạo của tiểu thế giới.

Chưa nói đến thắng thua, kể từ đó về sau, tiểu thế giới này sẽ mất đi sự che chở của Thiên Đạo.
Cho nên y không dám làm bừa, chỉ có thể đứng trên cao nhìn từ xa, chờ đợi hệ thống kết nối với Thiên Đạo, mở kết giới.
Y lẳng lặng nhìn bên dưới.

Cô nương trước giờ đứng sau lưng y, hay đấu khẩu làm nũng với y đang cầm trên tay thanh kiếm nắm giữ sinh tử, mũi kiếm ngưng tụ sức mạnh sinh cơ của thế giới này.
Đó đều là khao khát đối với thiện, kỳ vọng đối với sinh của con người ở thế giới này.
Y nhìn thấy nhân gian đại nạn, khí đen ùn ùn nhập vào pháp trượng của Tà Thần, cũng nhìn thấy pháp trận trong tay Tà Thần.
“Nàng không thắng được ta.”
Tà Thần cười lớn: “Ta gieo ma chủng trăm năm ở thế giới này, sức mạnh của ta bao la không cạn.

Chỉ dựa vào nàng…”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển giơ tay lên chém một nhát về phía Tà Thần.

Tà Thần giơ cao pháp trượng, khí đen nhắm về phía nhát kiếm của Tần Uyển Uyển.

Hai luồng sáng va chạm, linh khí dao động đánh bật ra xung quanh.
Trong phút chốc, hai bên giao chiến với nhau.
“Thần, tiên và người khác nhau lớn nhất ở nguồn gốc sức mạnh.”
Tà Thần và kiếm của Tần Uyển Uyển va chạm hết lần này đến lần khác, tốc độ của bọn họ cực nhanh, sức mạnh hùng mạnh khiến cho đám đông lùi xa.
Tà Thần rõ ràng thành thạo điêu luyện, Tần Uyển Uyển lại trúc trắc hơn nhiều.
“Sức mạnh của chúng ta là niềm tin trên thế gian, sức mạnh của người tu tiên đến từ linh lực trong trời đất, còn sức mạnh của con người – linh hồn của vạn vật là cái gì? Con người chính là tập hợp các loại niềm tin, hồn phách chứa đựng niềm tin, thân xác chứa đựng hồn phách.

Vì vậy, cội nguồn của chúng ta là sự tồn tại cao cấp nhất, mạnh nhất trên đời.

Nó có thể trực tiếp hóa thành linh hồn vạn vật, thế cho nên chúng ta là sự tồn tại cao xa hơn tiên và người, thậm chí có thể kiểm soát bọn chúng.”
Tà Thần giải thích, Tần Uyển Uyển ngước mắt: “Thế thì sao?”
“Nghĩa là chúng ta bất tử bất diệt.” Tà Thần cười nói: “Chỉ cần niềm tin cung phụng ta vẫn còn, ta sẽ mãi mãi bất tử.

Chúng ta hùng mạnh như thế, nàng hà tất chống đối ta?”
“Bởi vì niềm tin của ta là sinh là thiện, mà ngươi…” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn hắn, kiếm trên tay bừng sáng: “Là ác!”
“Đã vậy…” Tà Thần bật cười: “Thì đừng trách ta!”
Tiếng vừa dứt, y đột ngột giơ pháp trượng: “Ác đến đây!”
Trong phút chốc, khí đen ùn ùn bay tới từ bốn phương tám hướng, mặt đất ầm vang, Tà Thần biến từ một người thành mười mấy người, thần tốc tấn công Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển hóa một kiếm thành kiếm trận thập phương, đứng yên tại chỗ, pháp trận dưới chân mở rộng, kiếm quyết tung bay trên tay.
Lần lượt từng người bị hút thành xác khô dưới trần gian nhào tới, một lát sau liền đứng dậy, tỏa ra xung quanh.
Đội ngũ tập hợp từ tu sĩ quần thảo với đám xác khô này.
“Thần mới tấn không có sức mạnh, cũng không biết sử dụng thế nào.”
Tà Thần cười nhạo: “Nàng không tự lượng sức.”
Lúc nói chuyện, Tà Thần đột nhiên biến mất, hóa thành luồng khói đen xông vào kiếm trận, quang kiếm xung quanh Tần Uyển Uyển nhanh chóng nhắm về phía khói đen.
Nhưng khói đen này chém một thì hóa hai, chém hai thì hóa ba.
Mặc dù mỗi lần chém đứt, khói đen chạm vào kiếm Tần Uyển Uyển đều bị đốt đi một ít, nhưng lại chém mãi không hết.

Tần Uyển Uyển chỉ đành trút hết sức mạnh vào pháp trận dưới chân, chống lại trận tập kích của những khói đen này.
Thế nhưng những khói đen này mang theo sức mạnh hùng hậu, lần lượt va chạm vào kết giới, mỗi lần va chạm đều khiến Tần Uyển Uyển phải dùng thêm linh lực chống đỡ.
Tần Uyển Uyển sử dụng càng nhiều linh lực, người phàm có thể che chở càng ít, đám khói đen lại càng lớn mạnh.
“Tại sao sức mạnh của Tà Thần cứ mãi tăng lên?”
Liễu Phi Sương ngẩng đầu, vừa chém xác khô,vừa quay đầu nhìn hai người giao chiến bên trên, không khỏi nhíu mày.
Lạc Hành Chu dựa lưng với nàng, quan sát xung quanh, nghiến răng nói: “Là ma chủng.”
Ma chủng sẽ khuếch đại tối đa ác niệm con người, cấp tốc lây lan.

Ma chủng không trừ, sức mạnh Tà Thần mãi mãi lớn hơn Tần Uyển Uyển.
Hơn nữa, bản thân Tần Uyển Uyển dùng không quen thần lực, cộng thêm ma chủng, nếu tiếp tục nữa, e là không địch lại.
“Vậy phải làm sao?”
Liễu Phi Sương lo lắng lên tiếng: “Hiện giờ khắp nơi đều là ma chủng, ta không thể giết hết người được!”
Lạc Hành Chu không đáp, y mím môi, chém một kiếm, dùng kiếm khí đánh bay người bên cạnh.

Liễu Phi Sương hoảng hốt thúc giục: “Chàng nói đi!”
“Vẫn còn Giản Hành Chi.”
Lạc Hành Chu lên tiếng.

Liễu Phi Sương ngây người, lập tức nhớ ra Giản Hành Chi còn chưa xuất hiện.
Lòng nàng bốc cháy hi vọng.
Vẫn còn Giản Hành Chi.
Sau khi đoán được nguồn gốc của Tà Thần, không chỉ Lạc Hành Chu nghĩ như thế, Tần Uyển Uyển ở trên cao cũng thu nhỏ phạm vi kiếm trận, vội vàng nhảy ra, rời khỏi phạm vi khói đen bao phủ.
Giọng nói của Tà Thần phức tạp giống như vố số người hợp lại, vang vọng ở chân trời: “Chạy? Nàng còn muốn chạy đi đâu?”
Dứt lời, khỏi đen đuổi theo sát sao, quấn lấy Tần Uyển Uyển, đan xen vào kiếm trận của nàng.
“Ta đã nói rồi, nàng không thắng được ta, nàng không biết lòng dạ người trên đời này độc ác thế nào đâu.”
Khói đen cắt lấy ống tay áo Tần Uyển Uyển, máu vẩy vào không trung, khói đen lập tức hứng lấy hút vào.
“Ta thích nàng như thế, sao nàng lại ghét ta chứ? Ta cũng là Giản Hành Chi mà.”
“Những thứ hắn có, ta đều có.

Ta chỉ là mặt ác của bọn chúng mà thôi.”
Khói đen như rắn quấn quanh cánh tay Tần Uyển Uyển, nàng chém một nhát.
“Chưa có ai từng đối tốt với ta, ta rất muốn nàng.”
“Nàng có thể không rời không bỏ Giản Hành Chi trong Mộ kiếm, tại sao nàng không thể đối với ta như vậy? Một nhát kiếm của nàng thật tàn nhẫn, ta thích lắm.”
“Ta không tốt sao? Ngày nàng vừa vào Quỷ Thành, ta nhảy điệu kia không đẹp sao? Nàng nhìn đến ngẩn ngơ cơ mà.”
“Vốn dĩ lúc ở Quỷ Thành, ta đã muốn lấy hồn phách của Giản Hành Chi, nhưng đám tạp nham kia tới quá đột ngột, tuy nhiên ta và hắn đã bắt đầu dung hợp.

Ta có hết tất cả tình cảm của hắn, hắn đố kị, hắn ghen tuông, hắn thích, hắn vui, hắn không hiểu, ta đều hiểu.

Tình cảm của ta và hắn đối với nàng đều giống nhau, sao nàng lại ghét ta?”
Dứt lời, Tà Thần đột ngột phá mở kết giới của Tần Uyển Uyển.

Kết giới vỡ tan, khí đen đánh mạnh vào ngực nàng, chân khí trút xuống, linh lực tản ra.

Tần Uyển Uyển phun một búng máu, rơi thẳng xuống.

Tà Thần hóa thành hình người xuất hiện trước mặt nàng, giật lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng đầu nhìn mình.
“Các người cứ luôn yêu thương con người, thích ra vẻ đạo mạo, nhưng nàng có biết ta đã chờ đám người đó bao lâu trên tuyết sơn không?”
Khí đen từ trên tay Tà Thần ùn ùn lan khắp toàn thân Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển không thể chống lại, nàng siết chặt kiếm, cảm giác vô số ác niệm và ma quỷ cố gắng ăn mòn thức hải của nàng.
Tà Thần nhìn chăm chú Tần Uyển Uyển: “Nàng có biết lúc ta nhìn mẫu thân chết ở Ninh gia, bị Hoa Dung phản bội, bị Quỷ Thành khinh bỉ, nhìn tỷ tỷ chết trước mặt ta, bị Liễu Y Y cắt hết gân mạch, chặt gãy tay chân, ta muốn giết bọn chúng cỡ nào không?”
“Ngươi đã giết rồi.”
Tần Uyển Uyển phun ra máu tươi, nhắc nhở hắn.
Tà Thần khẽ cười: “Như vậy là đủ sao?”
Hắn giơ tay bóp cổ Tần Uyển Uyển, nàng siết chặt kiếm.
Khí đen tuôn vào cơ thể nàng, nhưng thần trí nàng lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Tà Thần ngước nhìn nàng: “Năm đó, ta có thể nuốt chửng Lận Ngôn Chi, hôm nay ta cũng có thể nuốt chửng nàng như vậy.

Nàng còn gắng gượng cái gì?”
“Ta…”
Tầm mắt nàng bắt đầu tối đen, nhưng nàng vẫn không dừng hành động đang làm, dồn hết tất cả sức mạnh vào kiếm.
Nàng không chống cự, loáng thoáng nghe thấy tếng 38 kêu lên bên tai: “Chủ nhân, cố gắng lên! Kết giới Thiên Đạo mở ra rồi, bọn họ sắp giáng xuống rồi! Năm! Bốn! Ba!”
“Ta đang đợi…”
“Đợi cái gì?”
Tà Thần nghiêng đầu, áp tới gần, muốn nghe tiếng thì thào của Tần Uyển Uyển.
“Giản Hành Chi…”
Khoảnh khắc Tần Uyển Uyển nói ra cái tên, 38 vừa hoàn thành đếm ngược.
“Một!”
Tiếng đếm vừa dứt, một luồng quang kiếm vàng kim phá mở chân trời, bay từ trên xuống!
Lúc quang kiếm xuất hiện, cả thế giới rúng động, mọi người lập tức cảm nhận được sức mạnh vượt xa tiểu thế giới này nên có, đồng loạt bị sức mạnh kia ép quỳ, ngẩng đầu nhìn quang kiếm.
“Thần giáng…”
Lạc Hành Chu nhìn bầu trời, khẽ thì thào.
Quang kiếm bừng lên bốn phương tám hướng, pháp trận vàng kim nương theo kiếm khí khuếch đại, treo trên đầu toàn bộ tu sĩ.

Kế tiếp, vô số kiếm nhỏ màu vàng từ trong kiếm trận rơi như mưa, đuổi theo từng người bị dính khí đen Tà Thần, trực tiếp đâm xuyên kẻ bị ma chủng ký sinh hấp thụ.
***
Kiếm nhập vào thân, ánh sáng xanh bừng lên, cơ thể những người kia bị ánh sáng xanh chiếu trong suốt, có thể thấy rõ ma chủng trong cơ thể bọn họ từ từ bung nở, sau đó vỡ tan.
Nháy mắt ma chủng Tu chân giới bị quét dọn sạch sẽ, Tà Thần trợn mắt, mặc kệ Tần Uyển Uyển, quay đầu định bay lên trời.

Thế nhưng ngay lúc hắn xoay đi, quang kiếm trong tay Tần Uyển Uyển bừng sáng, đột ngột đâm vào cơ thể hắn, động tác Tà Thần ngưng trệ.

Quầng sáng vàng kim trên không ầm một tiếng, phóng xuống người Tà Thần!
“Nàng…” Tà Thần từ từ vỡ vụn dưới sự gột rửa của ánh sáng vàng trong cơ thể, hắn chấn kinh nhìn Tần Uyển Uyển cầm kiếm trước mặt mình: “Vậy mà nàng…”
“Nếu như năm đó taỉở tuyết sơn…”jTần Uyển Uyểnịbiết hắn muốnùhỏi gì, nhưngánàng không trả)lời vấn đề{không quan trọng,ịngược lại ngướcỗmắt nhìn hắn:â“Ta sẽ quayḽlại đổi ngươi.”ỉ
Tà Thần ngâyũngười.

Khoảnh khắcἶđó, thời gianổhóa đá trênỗtuyết sơn, ngàyớngày chờ đợiỉđồng bạn trởẹlại tái hiệnủtrước mắt hắn.
HắnÍbật cười: “Nàngɩtưởng các ngườiỉcó thể giếtĩta?”
“Hôm nayèta biến mất,ìchỉ cần sauĩnày nhân gianỉcó ác, tấtjsẽ có ta.”ĺ
“Nhưng đồng dạng…”,Giản Hành Chiứđột ngột xuấtệhiện sau lưngủhắn, đâm mộtЇnhát xuyên thân.ļÁnh mắt yỹxuyên qua vaiἶhắn, nhìn TầnõUyển Uyển đốiḷdiện, nở nụìcười: “Chỉ cầnÍnhân gian cóủthiện, tất sẽïcó chúng ta.”ḷ
Ánh sáng từìhai thanh kiếmúbừng sáng, TàľThần đau đớnểla hét: “Nhưngîkhông tới! Nàngốkhông tới! Khôngịai trong cácἴngười tới cả!”ị
Cơ thể hắnọvỡ vụn, hóaḻthành khói đeníbay lên, nhưngớánh sáng trắng‹bốn phía lạiậbao bọc lấyãtất cả, tinhâlọc, cuối cùngỡhóa thành làn¸gió mát, trôiõgiạt tứ phương.
ĐợiïTà Thần ởígiữa hai ngườiứhoàn toàn biếnîmất, nàng vàêy đứng trênựkhông trung, ốngìtay áo mộtÍtrắng một lamĩtung bay, cảỗhai yên lặngởnhìn nhau tựaụnhư tái ngộİsau nghìn vạn}năm.
Khắp người TầnỉUyển Uyển đềuũlà thương tích,ưnàng mỉm cười,įnhắc nhở GiảnẻHành Chi: “Chuyệnìcòn chưa xongệđâu.”
Giản HànhìChi gật đầu,ìgiơ tay ấnẳlên trán TầnfUyển Uyển.

Mộtửluồng linh lựcĺchảy dọc toànạthân nàng, vếtộthương trên ngườiấnàng biến mất.õGiản Hành Chiáquay đầu nhìnЇbốn phía, ngầmẩhiểu căn dặn:ĩ“Như cũ.”
“Taàcứu người.” TầnĬUyển Uyển mỉmīcười.
“Ta giết người.”ḷ
Giản Hành Chiıkhông nói thêmẻnữa, ngự kiếmơbay đi.
“Thập phươngẽtru tà, vạnἶkiếm nghe lệnh.”ú
Bầu trời vangịlên tiếng củaἶGiản Hành Chi,âkiếm của toànịbộ thế giớiứđồng loạt bayỡlên bày trận.
“Giết!”ĩ
Tiếng vừa dứt,ãphi kiếm cácậnơi chém thẳngũvề phía xácἵkhô đang cắn}người.
Nơi Giản HànhẫChi đi, mộtựkiếm chém qua,ỉtà mị cuốnằsạch.
Từ xa, TạặCô Đường đãínghe giọng GiảnЇHành Chi, yỉngẩng đầu lên,ïnhìn thấy bóngựdáng áo lamécầm kiếm quétũqua không trung.ĨGiản Hành Chiĭnhướng mày cườiἷmột tiếng vớiữy: “Trông cậuâkhông được rồi,fđể ta giúpốmột tay!”
Dứtílời, y chémẳầm lên dungἳnham, pháp trậnịbên trên cấpἶtốc khôi phục,ịkim kiếm treoẳcao vốn đangìyếu ớt lậpòtức vụt sáng.
“TạèCô Đường.” GiảnôHành Chi bayắvề nơi xa,íđể lại câuểnói: “Mau phi{thăng đi, Thiênĩgiới chờ cậu!”ἶ
Dứt lời, bóng²dáng Giản HànhỳChi đã khôngăthấy đâu, TạỉCô Đường cầmúkiếm cười khẽ.
“Ừ.”ỏ
Giản Hành Chiỉtrừ tà khắpỡnơi.

Tần UyểnïUyển xoay đầu{lại, chạy tớiĩtrước mặt ThượngỉTuế và TháiđHằng trị thương‹cho bọn họıtrước.

Thượng Tuếfvà Thái Hằngíbị thương kháứnhẹ, sau khiạổn định mộtộchút liền chạyắđi cứu những)người khác.
Tần UyểnĩUyển bước tớiɨtrước mặt NamịPhong và ThúyảLục.

Nam PhongĮchỉ còn lạiἳcái vỏ, nóịnằm trong vũngımáu, khẽ thởỉdốc: “Chủ nhân…”áNó ngước mắtỉlên: “Ta… taốcòn có thểốphi thăng không?”ỗ
“Có ta vàãGiản Hành ChiĨở đây.”
TầnấUyển Uyển ômiNam Phong vàoĮlòng, ánh sángèbao phủ lênİngười Nam Phong,ỷhơi thở nóõổn định lạiẳnhiều.

Tần UyểnàUyển an ủi:ậ“Ai không choíngươi phi thăng,:Giản Hành Chiăđánh hắn.”
“Tốtõquá…” Nam Phongềthều thào: “Ta…ềta cũng cóừthể phi thăngũrồi.

Chủ nhân…ĺta… ta đauđquá… Ta muốnăngủ một giấc.”ĭ
“Ngủ đi.”
TầnẹUyển Uyển dịuĮdàng nói: “ĐếnẳTiên giới, taítạo cơ thểĭlại cho ngươi.”ũ
Tần Uyển Uyển²nói xong, ngẩngơđầu nhìn sangỹThúy Lục cảἰngười đầy máuóbên cạnh.
“Yêu đanểcủa tỷ hủyЇrồi.”
Nàng bìnhítĩnh lên tiếng.ļThúy Lục thởịgấp: “Bà đâyīvẫn là mộtîcon chim xinhẹđẹp.”
“Thúy Lụcứtỷ tỷ…” TầnáUyển Uyển mỉmẻcười nhìn nàng:Ї“Chúng ta hẹnụgặp ở Tiênỳgiới.”
Dứt lời,ưnàng đứng dậy,ậgiơ tay lênīchém một kiếm.ẻQuang kiếm quétịqua cơ thểẩThúy Lục, miệngÍvết thương trênởngười nàng taửbiến mất, ánh)mắt di chuyểnἱtheo mũi kiếmĩcủa Tần UyểnóUyển.

Tần UyểnũUyển xoay người.
Nàngĩbước tới mépừtế đàn, nhìnẳxuống cả thếìgiới.

Quan sátĬhồi lâu, nàngỉgiơ tay vungừmột kiếm vềẽphía thế giớiắbên dưới.
Chém mộtẩnhát, thực vậtýtái sinh, cỏứmọc chim bay,ọmây đen tanĩbiến, vạn vậtấbừng bừng sứcỵsống.
Tần UyểnặUyển ngắm nhìn²thế giới sốngểlại, trông thấyḷTiên quân áoïlam ngự kiếmỉbay về.
Giản HànháChi vừa đápἳxuống đất, bắtãđầu oán trách:ĩ“Vừa rồi cóĩcon chim suýtḹđụng vào ta,ớlông chim vỗềhết lên mặt.”é
Tần Uyển Uyển³bật cười, gỡălông chim trênḹtrán y xuống:ứ“Người đi đâuìthế? Sao lâuĪvậy?”
“Chẳng phảiíta hứa choịNinh Huy Hà°một cơ thểỡsao?”
Giản HànhľChi cười: “Vừaľđi gặp YêníVô Song vàÏNinh Huy Hà,:tiện tay nặnÏmột cơ thể,cho họ.”
Dứt}lời, y nhìnĩthấy Tần Uyển‹Uyển ôm NamíPhong trong lòng,ἲnhíu mày hỏi:á“Nó sao thế?”ẫ
“Về Tiên giớiặtừ từ dưỡngáthương.”
Tần UyểnựUyển nhìn GiảnĭHành Chi đau,lòng, an ủiỹy: “Cơ thểìnó hỏng rồi,}đúng lúc cảiỹtạo cho nóặmột cơ thểḹkhác.”
“Ừ.” GiảnỳHành Chi ômἲNam Phong, ngướcìmắt: “Mọi chuyệnἶsắp xếp ổnĩthỏa chưa?”
Dứtɪlời, y quayỗđầu nhìn xung]quanh, thấy ThượngɨTuế và TháiĨHằng đứng bênịcạnh, dường nhưởđã đợi bọnɩhọ rất lâu.
“Nếu cậu không đi, với bộ dạng này của cậu…” Thấy Giản Hành Chi nhìn sang, Thượng Tuế lạnh nhạt liếc y: “Tiểu thế giới này sắp sụp đến nơi rồi.”
Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Thúy Lục, Thúy Lục xoay đầu đi không nhìn y.
“Vậy…” Tần Uyển Uyển nghe thấy lời nó, chần chờ chốc lát.

Ngày này đến đúng dự liệu, nhưng lại có chút đột ngột.

Nàng lưỡng lự hồi lâu, lúc nhìn màn hình đếm ngược, rốt cuộc mở miệng: “Tạm biệt.”
Giản Hành Chi nghe vậy định phản bác theo bản năng, nhưng nhớ tới thân phận của Thượng Tuế, y cố nhịn xuống, nặn ra một câu: “Người nói phải.”
Giản Hành Chi được 38 đưa về, không biết y trở lại bằng cách nào nhưng nhìn bộ dạng thì không giống con đường bình thường.
“Haiz…” 38 thở dài: “Phụ nữ các cô sao đều thế vậy? Thôi đi, sau này ta ngậm kẹo que.”
“Vậy…” Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, dè dặt nhìn sang Thượng Tuế: “Chúng ta làm sao trở về?”
Dứt lời, Thượng Tuế bước tới vòng tròn do bốn mảnh Ngọc Linh Lung kết thành, giơ tay lên, vòng tròn lập tức biến thành vòng tròn khép kín.
Dứt lời, điểm sáng trong đầu nàng chậm rãi biến mất.
Giản Hành Chi được 38 đưa về, không biết y trở lại bằng cách nào nhưng nhìn bộ dạng thì không giống con đường bình thường.
“Bây giờ cô đi à?”
Giản Hành Chi nghe vậy định phản bác theo bản năng, nhưng nhớ tới thân phận của Thượng Tuế, y cố nhịn xuống, nặn ra một câu: “Người nói phải.”
Thượng Tuế nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển, bất lực trừng nàng, trực tiếp đoạt lấy Ngọc Linh Lung trên thắt lưng: “Lúc còn bé thông minh biết mấy, sao bây giờ lại ngốc như vậy?”
Hai người lần lượt nhận diện: Tạ Cô Đường không ở đây, Thúy Lục, Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương, Ninh Bất Ngôn, Ninh Xương Hà, Yên Vô Song, Ninh Huy Hà, Kim Kiếm Đồng Tử…
Dứt lời, Thượng Tuế bước tới vòng tròn do bốn mảnh Ngọc Linh Lung kết thành, giơ tay lên, vòng tròn lập tức biến thành vòng tròn khép kín.
Thái Hằng nghe vậy, quay đầu nhìn nhóm người Lạc Bất Phàm sau lưng, giơ tay thi lễ, ôn hòa nói: “Trăm năm nay được chư vị chiếu cố, cầu chúc chư vị tu thành đại đạo, ngày sau gặp lại trên Tiên giới, có thể đến Tịch Sơn uống chung rượu nhạt.”
Đường lên trời trải thẳng tới đỉnh.

Thượng Tuế chắp tay sau lưng, bước lên trước dẫn đường: “Đi thôi.”
“Khụ…” Giản Hành Chi hoàn toàn không muốn để người ta biết đoạn quá khứ này, khẽ ho một tiếng, nhanh chóng lấp liếm đề tài câu chuyện: “Biết rồi, đừng nói nữa.”
Thái Hằng nghe vậy, quay đầu nhìn nhóm người Lạc Bất Phàm sau lưng, giơ tay thi lễ, ôn hòa nói: “Trăm năm nay được chư vị chiếu cố, cầu chúc chư vị tu thành đại đạo, ngày sau gặp lại trên Tiên giới, có thể đến Tịch Sơn uống chung rượu nhạt.”
“Cậu gọi ai chim mập?!”
“Lời cảm tạ này phải để chúng ta nói.” Lạc Bất Phàm thở dài: “Hai vị Tiên quân vì bổn giới mà hi sinh rất nhiều, chúng ta không thể báo đáp, thẹn ở trong lòng.

Ngày sau chúng ta sẽ tạo kim thân, xây chùa miếu vì các vị Tiên quân, cung phụng hương khói, tỏ chút tâm ý.”
“Sau này đừng hút thuốc nữa.”
666 nghe vậy, im lặng một hồi.

Nó nhìn ba giây đếm ngược, vươn cánh tay nhỏ bên trong ra, nhẹ nhàng ôm lấy y: “Ngài cũng rất tốt, tương lai hạnh phúc nhé, Giản Hành Chi.”
Bọn họ mặc quần áo tu sĩ, thấy Giản Hành Chi nhìn qua, bèn xúc động nói: “Tiên quân, Thành chủ Thúy Lục cố ý dùng trận dịch chuyển đón chúng ta tới đây! Nghe nói hai người sắp đi, chúng ta đến đây đưa tiễn.

Bây giờ chúng ta đổi nghề rồi, trở thành sát thủ, không cần sống như trước đây nữa…”
“Đa tạ.”
“Á.” Lạc Hành Chu đột ngột sực nhớ, chạy ra khỏi đám đông, đưa cho Giản Hành Chi một lá bùa: “Quên mất, đây là đồ sư huynh bảo ta đưa ngài.”
Thái Hằng và nhóm người lịch sự cảm tạ xong cũng bước lên thang trời, xoay người dặn dò Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Hai đứa tạm biệt nhanh lên, tiểu thế giới này không chịu nổi linh lực của Giản Hành Chi đâu.”
“Nếu cậu không đi, với bộ dạng này của cậu…” Thấy Giản Hành Chi nhìn sang, Thượng Tuế lạnh nhạt liếc y: “Tiểu thế giới này sắp sụp đến nơi rồi.”
“Lời cảm tạ này phải để chúng ta nói.” Lạc Bất Phàm thở dài: “Hai vị Tiên quân vì bổn giới mà hi sinh rất nhiều, chúng ta không thể báo đáp, thẹn ở trong lòng.

Ngày sau chúng ta sẽ tạo kim thân, xây chùa miếu vì các vị Tiên quân, cung phụng hương khói, tỏ chút tâm ý.”
Dứt lời, Thái Hằng đuổi theo Thượng Tuế, bước lên trên cao.
“Đi đây.”
Giản Hành Chi nhìn lá bùa ngây người.

Lạc Hành Chu gãi đầu, nhớ lại: “Sư huynh nói ngài nhìn thứ này là biết cái gì, không cần nhiều lời.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, xoay đầu lại, phát hiện rất nhiều người tới tế đàn.
Hai người lần lượt nhận diện: Tạ Cô Đường không ở đây, Thúy Lục, Lạc Hành Chu, Liễu Phi Sương, Ninh Bất Ngôn, Ninh Xương Hà, Yên Vô Song, Ninh Huy Hà, Kim Kiếm Đồng Tử…
Thậm chí còn có một đám người kỹ nam quán tại Quỷ Thành lúc trước Giản Hành Chi ở.
“Hở?”
Bốn người bước lên thang trời.

Thượng Tuế và Thái Hằng đi phía trước, hai tiểu bối đi phía sau.
Bọn họ mặc quần áo tu sĩ, thấy Giản Hành Chi nhìn qua, bèn xúc động nói: “Tiên quân, Thành chủ Thúy Lục cố ý dùng trận dịch chuyển đón chúng ta tới đây! Nghe nói hai người sắp đi, chúng ta đến đây đưa tiễn.

Bây giờ chúng ta đổi nghề rồi, trở thành sát thủ, không cần sống như trước đây nữa…”
Lúc trước y tưởng Tạ Cô Đường và Thúy Lục đã hủy lá bùa này rồi, nhưng hiện tại phát hiện hoá ra bọn họ vẫn không nhẫn tâm.
“Khụ…” Giản Hành Chi hoàn toàn không muốn để người ta biết đoạn quá khứ này, khẽ ho một tiếng, nhanh chóng lấp liếm đề tài câu chuyện: “Biết rồi, đừng nói nữa.”
“Chúng ta không thể ở đây lâu, không nói nhiều nữa…” Tần Uyển Uyển mỉm cười, giơ tay lên tạm biệt mọi người: “Núi xanh không đổi, nước biếc còn dài, hẹn ngày gặp lại.”
“Đúng vậy.” 38 thở dài: “Nhiệm vụ kế tiếp, chủ nhân kế tiếp, cảm ơn sự chiếu cố của cô.”
“Á.” Lạc Hành Chu đột ngột sực nhớ, chạy ra khỏi đám đông, đưa cho Giản Hành Chi một lá bùa: “Quên mất, đây là đồ sư huynh bảo ta đưa ngài.”
Giản Hành Chi nhìn lá bùa ngây người.

Lạc Hành Chu gãi đầu, nhớ lại: “Sư huynh nói ngài nhìn thứ này là biết cái gì, không cần nhiều lời.”
Giản Hành Chi không lên tiếng, y nhìn lá bùa bố trí kết giới.
Lúc trước y tưởng Tạ Cô Đường và Thúy Lục đã hủy lá bùa này rồi, nhưng hiện tại phát hiện hoá ra bọn họ vẫn không nhẫn tâm.
Mà lúc này 666 cũng bắt đầu gỡ cài đặt rời đi.
Giản Hành Chi ngước mắt nhìn Thúy Lục, Thúy Lục xoay đầu đi không nhìn y.
Thậm chí còn có một đám người kỹ nam quán tại Quỷ Thành lúc trước Giản Hành Chi ở.
Giản Hành Chi cười một tiếng: “Được rồi, chim mập già, ta không tính toán với cô nữa.”
“Xin lỗi.”
“Cậu gọi ai chim mập?!”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, xoay đầu lại, phát hiện rất nhiều người tới tế đàn.
Thúy Lục lập tức quay đầu, mở miệng định mắng.
Nghe vậy, Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát.
Tần Uyển Uyển kéo tay áo Giản Hành Chi, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Thúy Lục tỷ tỷ, Tiên giới gặp lại.”
“Đi đây.”
“Hả?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “38, cậu phải đi sao?
Thái Hằng và nhóm người lịch sự cảm tạ xong cũng bước lên thang trời, xoay người dặn dò Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi: “Hai đứa tạm biệt nhanh lên, tiểu thế giới này không chịu nổi linh lực của Giản Hành Chi đâu.”
Giản Hành Chi vẫy tay, ôm Nam Phong cùng xoay người với Tần Uyển Uyển, đạp thang trời, bước lên trên cao.
Giản Hành Chi không lên tiếng, y nhìn lá bùa bố trí kết giới.
Khoảnh khắc bước lên thang trời, tiếng máy móc gỡ cài đặt đồng thời vang lên trong đầu hai người, kèm theo tiếng thông báo cứng nhắc: “Nhiệm vụ ủy thác đã hoàn thành trọn vẹn, AI sắp tách khỏi ký chủ.”
“Tạm biệt.”
“Hả?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc: “38, cậu phải đi sao?
“Đúng vậy.” 38 thở dài: “Nhiệm vụ kế tiếp, chủ nhân kế tiếp, cảm ơn sự chiếu cố của cô.”
“Vậy…” Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, dè dặt nhìn sang Thượng Tuế: “Chúng ta làm sao trở về?”
“Vậy…” Tần Uyển Uyển nghe thấy lời nó, chần chờ chốc lát.

Ngày này đến đúng dự liệu, nhưng lại có chút đột ngột.

Nàng lưỡng lự hồi lâu, lúc nhìn màn hình đếm ngược, rốt cuộc mở miệng: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Giản Hành Chi thấy 666 bắt đầu biến mất, giọng điệu hoảng hốt.

666 hừ một tiếng: “Nếu không thì sao? Ở lại để ngài mắng ta à?”
“Sau này đừng hút thuốc nữa.”
“Đa tạ.”
“Haiz…” 38 thở dài: “Phụ nữ các cô sao đều thế vậy? Thôi đi, sau này ta ngậm kẹo que.”
Dứt lời, điểm sáng trong đầu nàng chậm rãi biến mất.
Mà lúc này 666 cũng bắt đầu gỡ cài đặt rời đi.
“Chúng ta không thể ở đây lâu, không nói nhiều nữa…” Tần Uyển Uyển mỉm cười, giơ tay lên tạm biệt mọi người: “Núi xanh không đổi, nước biếc còn dài, hẹn ngày gặp lại.”
“Bây giờ cô đi à?”
Giản Hành Chi thấy 666 bắt đầu biến mất, giọng điệu hoảng hốt.

666 hừ một tiếng: “Nếu không thì sao? Ở lại để ngài mắng ta à?”
Nghe vậy, Giản Hành Chi trầm mặc chốc lát.
“Xin lỗi.”
Dứt lời, Thái Hằng đuổi theo Thượng Tuế, bước lên trên cao.
“Hở?”
666 kinh ngạc quay đầu, Giản Hành Chi mỉm cười: “Thật ra cô là hệ thống rất giỏi, đa tạ cô đã chiếu cố.”
666 nghe vậy, im lặng một hồi.

Nó nhìn ba giây đếm ngược, vươn cánh tay nhỏ bên trong ra, nhẹ nhàng ôm lấy y: “Ngài cũng rất tốt, tương lai hạnh phúc nhé, Giản Hành Chi.”
 666 biến mất trong thức hải Giản Hành Chi, y và Tần Uyển Uyển đồng thời cảm nhận được, cả hai nhìn nhau không khỏi bật cười.
Tần Uyển Uyển kéo tay áo Giản Hành Chi, quay đầu nhìn Thúy Lục: “Thúy Lục tỷ tỷ, Tiên giới gặp lại.”
Bốn người bước lên thang trời.

Thượng Tuế và Thái Hằng đi phía trước, hai tiểu bối đi phía sau.
***
Đi rất lâu nhưng Thượng Tuế vẫn luôn không lên tiếng, Giản Hành Chi hơi căng thẳng.
Y thấp giọng, thì thầm thảo luận với Tần Uyển Uyển: “Uy áp mẫu thân nàng sao nặng quá vậy?”
“Chắc bây giờ bà vẫn còn đang giận.”
Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp.

Giản Hành Chi nhìn nàng, khó hiểu: “Giận cái gì?”
“Phụ thân ta vì cứu người, đưa hết tu vi cho hệ thống rồi.”
Tần Uyển Uyển giải thích, Giản Hành Chi sững sờ, sau đó nghe thấy Thượng Tuế quát lớn: “Tần Uyển Uyển!”
Nghe Thượng Tuế gọi, Tần Uyển Uyển lập tức đứng nghiêm, đáp: “Có!”
“Qua đây!”
Thượng Tuế quát khẽ, Tần Uyển Uyển nháy mắt với Giản Hành Chi, bước nhanh lên trước.
Giản Hành Chi nhìn điệu bộ của Thượng Tuế, y cảm giác Tần Uyển Uyển sắp bị mắng, định lên tiếng nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng đã thấy Thái Hằng đứng bên cạnh y.
“Ta khuyên cậu không nên nói chuyện.”
Giản Hành Chi lấy làm lạ nhìn Thái Hằng, giọng điệu ông quái gở: “Ngay từ lúc Uyển Uyển bỏ chạy với cậu, bà ấy đã tức giận đến giờ.”
“Đó…” Giản Hành Chi nghe thế, hơi chột dạ: “Đó chẳng phải do… ta sắp chết sao? Sinh tử là chuyện lớn.”
“Đạo lý là vậy…” Thái Hằng gật đầu: “Nhưng tính tình Tuế Tuế không tốt, có thể làm sao đây?”
“Tính tình không tốt…” Giản Hành Chi căng da mặt nói: “Thì đổi.”
Nghe thấy lời này, Thái Hằng lạnh lùng cười một tiếng.
“Tính tình thối như cậu mà cũng xứng nói những lời này với ta?”
“Chẳng phải ta cũng đổi đó sao?”
Giản Hành Chi càng nói càng chột dạ.

Thái Hằng cúi đầu sờ kiếm, chỉ đáp: “Lần trước cậu đánh ta gãy hai cây xương sườn.”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi suýt nữa quỳ xuống luôn.
Y lập tức mở miệng: “Sư phụ, ta có hai mươi bốn cây xương sườn, ngài cứ tự nhiên chọn.”
Thái Hằng không lên tiếng, nghe tiếng Tần Uyển Uyển làm nũng vang lên phía trước.
“Mẹ, con sai rồi, mẹ là quan trọng nhất trong lòng con…” Tần Uyển Uyển vươn tay kéo tay Thượng Tuế, làm nũng: “Còn lâu con mới chạy theo người khác, Tịch Sơn chúng ta chỉ có thể ở rể! Con biết mà!”
Nghe vậy, Giản Hành Chi đột ngột nhận ra chuyện gì: “Sư phụ, ngài ở rể à?”
“Cái này sao có thể gọi là ở rể chứ?”
Vẻ mặt Thái Hằng nghiêm túc, Giản Hành Chi đột nhiên cảm thấy lời này đúng là hơi khó nghe, lập tức nghe Thái Hằng nghiêm túc đáp: “Đây là đổi đời.”
Giản Hành Chi: “…”
Bốn người trò chuyện một lúc, rốt cuộc cũng đi tới Nam Thiên Môn.
Đến trước Nam Thiên Môn, một hàng thiên binh thấy Giản Hành Chi quay về, lập tức xốc lại tinh thần.

Thiên binh mới bắt đầu canh cửa chỉ vào Giản Hành Chi, mách cấp trên: “Trưởng quan, người lúc nãy xông vào Nam Thiên Môn là y!”
Trưởng quan nhìn bốn người, nuốt nước bọt.
Sơn chủ Tịch Sơn vừa nóng nảy vừa bao che, vừa giàu vừa mạnh trong truyền thuyết.
Người ở rể – Thái Hằng chân quân, mặc dù hay cười nhưng hở một tí là thích rút kiếm.
Người có sức chiến đấu mạnh nhất – Giản Hành Chi, sau khi phi thăng đánh khắp tứ hải bát hoang, khiến Tiên giới gà bay chó nhảy.
Cùng với tiên nữ mạnh nhất Thiên giới – Tần Uyển Uyển, vừa mạnh vừa đẹp vừa bí ẩn.
Nhìn tổ hợp này, đừng nói trưởng quan Nam Thiên Môn cỏn con là hắn, cho dù là Thiến Đế cũng phải biết im lặng.
Thượng Tuế nhìn bọn họ chỉ vào Giản Hành Chi, lạnh nhạt lướt mắt qua trưởng quan: “Sao hả?”
“Không có gì.”
Trưởng quan lập tức dẫn đám người đi, kính cẩn nói: “Hoan nghênh bốn vị trở lại, ta nhớ người quá nên hơi xúc động tí.”
“Biết rồi.”
Thượng Tuế gật đầu, gọi thần thú ra, kéo Tần Uyển Uyển và Thái Hằng lên, quay đầu chạy về phía Tịch Sơn.
Giản Hành Chi chỉ kịp hô một tiếng “này” , người đã biến mất tăm.
“Giản Hành Chi.” Giọng Tần Uyển Uyển vang lên, dè dặt nói: “Mẫu thân ta còn đang tức giận, mấy ngày nữa người hẳn tới.”
Nghe thấy Tần Uyển Uyển truyền âm, Giản Hành Chi ngẫm nghĩ rồi thở dài, cúi đầu nhìn Nam Phong trong lòng, quyết định về đạo cung trước.
Tạm thời y cải tạo cơ thể cho Nam Phong trước, dọn dẹp sửa soạn sao cho trông thể diện một chút rồi lại đến gặp họ.
“Ta biết rồi.” Giản Hành Chi truyền âm, ngẫm nghĩ, không nhịn được nói thêm: “Liên lạc nhiều một chút.”
Nói xong, y ôm Nam Phong trở về đạo cung của mình.
Vừa về tới, y đã nhìn thấy đạo đồng ùa ra.

Vẻ mặt đạo đồng hưng phấn, phấn khích hỏi: “Chân quân, đánh thắng không? Tịch Sơn nữ quân có lợi hại không?”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi nghẹn họng, mất cả nửa ngày mới đáp: “Đừng hỏi nữa, Tịch Sơn nữ quân đệ nhất thiên hạ.”
Dứt lời, y căn dặn: “À… Kiểm kê tài sản của ta một chút, lên danh sách lễ vật cho ta.”
“Hả?”
Đạo đồng hoang mang: “Chân quân định làm gì?”
“Ta…” Giản Hành Chi nghẹn hồi lâu mới đáp: “Ta muốn đề thân.”
Giản Hành Chi đào cổ mộ và thu phí bảo kê quá nhiều, dù trên dưới đạo cung tăng ca cũng phải thống kê tới mười mấy ngày.
Mười mấy ngày này, Giản Hành Chi thường xuyên truyền âm với Tần Uyển Uyển.

Cuộc sống của Tần Uyển Uyển khá phong phú, hiện tại nàng đã có thể tu luyện, mẫu thân chỉ ước gì không thể bổ túc hai trăm năm trước cho nàng, mỗi ngày giục nàng học bù.
“Hu hu hu… Giản Hành Chi, ta mệt quá đi…”
Mỗi ngày Tần Uyển Uyển đều khóc lóc kể lể, Giản Hành Chi nghe vào tai, đau trong lòng, sau đó lại cảm thấy Thượng Tuế cũng có lý.
Không tu luyện cho giỏi, tương lai bị người ta ăn hiếp thì phải làm sao?
Chỉ có một biện pháp duy nhất, y cưới nàng, tiến lên, bảo vệ nàng cả đời!
Hợp lý.
Giản Hành Chi chờ kiểm kê xong tài sản xong liền mời Ti mệnh tinh quân có uy tín nhất Tiên giới, lại vừa dỗ vừa uy hiếp một loạt lão thần tiên đức cao vọng trọng, dẫn người khiêng lễ vật, đích thân cầm danh mục quà tặng đi lên Tịch Sơn.
Ngày hôm đó, y cố ý ăn diện, lam bào bạch hạc hoa văn bạc, ngọc quan bạch sam, trông tiên khí ngời ngời, hệt như một thân tiên vừa chững chạc vừa tao nhã.
Y dẫn người cưỡi mây đạp gió mà đến, khiến tiên nữ dọc đường hét lên inh ỏi.

Đợi đến lối vào Tịch Sơn, y đã thấy một đám đông tập hợp tại cửa núi đòi đánh đòi giết từ đằng xa.
Giản Hành Chi cau mày.

Đợi sau khi đáp xuống đất, y tóm đại một người: “Làm gì vậy hả?”
“Thì… thì gần đây có lời đồn, bảo tu vi Thái Hằng mất hết…” Người bị tóm lắp bắp: “Thượng Tuế cũng bị thương… Tần Uyển Uyển có tiếng không có miếng, cho nên rất nhiều người muốn đến đây… mượn gió bẻ măng.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi lạnh mắt quay đầu nhìn người đang hô to “Tần Uyển Uyển ra đây tiếp chiến!” tại lối vào, giơ tay chém ầm một kiếm.
Đám người tức khắc bị chém ngã rạp, Giản Hành Chi cầm kiếm bước lên cao: “Đám các người ầm ĩ gì đấy?”
“Tuế… Tuế Hành chân quân?”
Nhìn thấy người tới, đám đông lắp bắp một hồi mới đọc đầy đủ đạo hào của Giản Hành Chi.

Đến lúc đọc xong, cả đám sực nhớ.
Lúc trước, Giản Hành Chi mới đánh nhau với Tần Uyển Uyển, mặc dù giữa đường tự nhiên bỏ chạy, nhưng nghe nói bởi vì Tần Uyển Uyển quá yếu, đến mức Giản Hành Chi chẳng sinh nổi hứng thú đánh lộn.
Về sau có tin đồn sức chiến đấu của Tần Uyển Uyển đều là thổi phồng, bọn họ bèn chạy tới cửa thăm dò.
Tóm lại, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển là địch không phải bạn.

Thấy y xuất hiện tại đây, đám đông mặc dù lấy làm lạ nhưng vẫn mở miệng đáp thật.
“Tuế Hành đạo quân, chúng ta tới khiêu chiến Tịch Sơn nữ quân, phiền ngài nhường đường.”
“Khiêu chiến nàng?” Giản Hành Chi nghe vậy, rút kiếm ra: “Vậy phải đánh thắng ta trước.”
“Hả?”
Đám đông hoang mang: “Tại sao?”
“Tại sao?” Giản Hành Chi nhướng mày cười, giơ tay lên chỉ vào mình: “Bởi vì Giản Hành Chi ta sau này sẽ là con rể của Tịch Sơn, đạo lữ tương lai của Tần Uyển Uyển, hiểu chưa?!”
Nghe nói thế, cả đám im bặt.
Một lát sau, cửa núi Tịch Sơn rầm một cái, mở bung ra.
Tất cả mọi người quay đầu, nhìn Thượng Tuế dẫn theo Thái Hằng và Tần Uyển Uyển đứng ở lối vào.
“Giản Hành Chi.”
Thượng Tuế lạnh giọng gọi, Giản Hành Chi lập tức đổi sắc mặt, bước nhanh tới, kính cẩn lễ chào: “Sơn chủ Thượng Tuế.”
“Cậu vừa nói cái gì?”
Giọng Thượng Tuế rất lạnh.
Giản Hành Chi không thốt nên lời, y vẫn chưa có gan nói thẳng trước mặt Thượng Tuế rằng mình là con rể tương lai Tịch Sơn.
Thượng Tuế lườm y: “Cậu tới Tịch Sơn làm gì?”
“Ta…” Giản Hành Chi căng thẳng chẳng nói nên lời.

Y nhìn đội ngũ dẫn đến đề thân sau lưng, cả nhóm bị dọa đến nỗi trốn dưới chân núi không dám bước lên.

Y nhìn Tần Uyển Uyển đang nháy mắt với mình sau lưng Thượng Tuế, biểu cảm của Tần Uyển Uyển quá phong phú, y không lý giải nổi.

Y chỉ đành cầu cứu nhìn sang Thái Hằng, vẻ mặt Thái Hằng tỉnh bơ, hoàn toàn đứng về phía bà xã.
“Nói đi, câm hả?”
Thượng Tuế thấy y không đáp thì thúc giục.
Giản Hành Chi không dám mở miệng, cuống quít ra hiệu mắt với Thái Hằng.

Thái Hằng đứng sừng sững bất động, Thượng Tuế thấy y không đáp, rốt cuộc bực mình.
“Tới làm gì?!”
“Ta tới đề thân!”
Cuối cùng Giản Hành Chi bị dọa hết hồn hô to.

Thượng Tuế liếc nhìn y, dưới ánh mắt kinh ngạc viết rõ “Cậu mà cũng có gan chó đó”.
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Thượng Tuế, lấy danh mục lễ vật trong tay áo ra.
Nói thẳng ở rể hơi ngượng mồm, y dâng danh mục lễ vật, hành đại lễ.
“Tiểu tế(*) muốn đến Tịch Sơn đổi đời, hi vọng hai vị đại nhân Thái Sơn đồng ý!”
(*) Con rể
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Thượng Tuế là nhìn về phía Thái Hằng.
Nụ cười của Thái Hằng cứng đờ.

Một lát sau, mọi người chợt nghe thấy tiếng hét sợ hãi, cả đám nhìn thấy Giản Hành Chi bị Thái Hằng đá một cước lăn xuống cửa núi.
Giản Hành Chi lăn một mạch hết sức trôi chảy, đám đông nhường đường cho y lăn đồng loạt bùi ngùi.
“Một cước đã đạp Tuế Hành chân quân xa như vậy, thực lực của Thái Hằng chân quân thật chẳng giảm sút so với năm đó!”
“Xem ra đều là lời đồn…” Đám đông tổng kết: “Thôi chúng ta đi nhanh lên, chuồn thôi, chuồn thôi.”
Dứt lời, đám đông giải tán, rốt cuộc Giản Hành Chi lăn đến bậc thang cuối cùng.

Đạo đồng trong cung y ào ào nhào tới, gấp gáp hỏi: “Chân quân, ngài ổn không? Không sao chứ?”
“Không sao.” Giản Hành Chi khoát tay, đỡ lấy ngọc quan bị lệch: “Ngày mai, chúng ta lại tới.”
“Còn tới?”
Mọi người sửng sốt, Giản Hành Chi gật đầu: “Đương nhiên, cưới vợ nào có dễ dàng như vậy?”
“Đạo quân…” Ti mệnh tinh quân nhìn dáng vẻ chẳng để bụng của Giản Hành Chi, không nhịn được hỏi: “Ngài không buồn sao? Không thấy mất mặt hả? Ngài bị từ chối rồi đó!”
“Thế này đã là gì!” Giản Hành Chi khoát tay, vỗ vai Ti mệnh chân quân: “Ông đúng là trải đời còn ít lắm, nếu có một ngày ông cầm kịch bản ăn bám, ông sẽ biết —— loại mặt mũi này…” Giọng Giản Hành Chi thâm trầm: “Không hề tồn tại.”
Dứt lời, Giản Hành Chi xua tay: “Đi thôi, đi thôi, ngày mai quay lại.”
Đám đông thở dài, Giản Hành Chi thì cực kỳ vui vẻ.

Y đi vài bước rồi ngoảnh đầu, nhìn hoa dại Tịch Sơn nở rộ khắp núi, Tần Uyển Uyển đứng bên đầu tường len lén vẫy tay với y.
Y nhếch khóe môi.
Y có gì phải buồn?
Thứ tốt đẹp nhất trên đời cũng đã dành cho y.

Thứ tốt đẹp hơn nữa, tương lai đang chờ y.
Cuộc đời Giản Hành Chi, kiên cố bất hoại, cầu tất phải được.
Cuộc đời này của mình, y cảm thấy rất đẹp, rất trọn vẹn, rất vui vẻ.
Không còn gì đẹp hơn.

 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui