Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên


Tần Uyển Uyển không nói, Giản Hành Chi cau mày: “Sao không nói? Tự biết đuối lý à?”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển hơi tủi thân: “Người xem xem, bây giờ rốt cuộc cần ta cứu người hay là người cứu ta?”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên chỉ một vòng: “Một đêm không gặp, người đã thành thủ lĩnh tổ chức sát thủ.

Nếu năng lực cỡ này mà người còn chết ở đây, ta tới thì làm được gì? Ta tới chẳng phải chịu chết sao? Nhưng ta vẫn tới mà!”
Tần Uyển Uyển xoay chuyển lời nói, nhớ đến hành động vĩ đại của mình mà tự bội phục bản thân: “Biết rõ nếu sư phụ xảy ra chuyện, ta tới chẳng qua chỉ là chịu chết, nhưng ta vẫn lo lắng cho người, tới Phong Nhã Lâu thăm dò thế nào.

Hành động như vậy đúng là sinh tử tương giao, đôi bên cùng hướng, anh dũng tột cùng! Sư phụ.” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, giơ nắm đấm giữa không trung: “Ta có dũng cảm không?”
Giản Hành Chi bị Tần Uyển Uyển nói đến ngu người, tất cả kỹ nam tại đây đều bắn ánh mắt sùng bái về phía Tần Uyển Uyển.
Nếu không hải lúc nãy thấy bộ dạng cắm đầu chạy vun vút của nàng, bọn họ cũng suýt tin rồi.
“Con…”
Giản Hành Chi cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không nói ra được.

Y ngập ngừng chốc lát rồi nhìn Hoan Hỉ vội vã chạy vào: “Chủ nhân, mau chuẩn bị, hai người nữa là tới ngài rồi.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi lập tức đổi sắc mặt, nhìn người bên cạnh, lạnh giọng ra lệnh: “Sắp xếp đi.”
Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng đã thấy Giản Hành Chi xách vạt áo, dẫn người vội vã chạy vào phòng, gọi Tần Uyển Uyển: “Bắc Thành, vào đây.”
Tần Uyển Uyển nhanh nhẹn chạy vào, sững sờ nhìn Giản Hành Chi ngồi trước bàn trang điểm, đám đàn ông mặt mày sát khí vừa nãy bắt đầu chưng diện cho y.

Y đưa chân cho một người sơn móng, vươn tay cho hai người khác đeo vòng, ngẩng đầu cho một người đánh phấn mắt, tóc được một người khác giữ trong tay, dùng gậy sắt nung nóng uốn tóc.
“Đợi lát nữa, Hoan Hỉ dẫn con xuống sảnh, ta sẽ đoạt lấy hoa khôi để quản gia phủ Thành chủ nhìn trúng, tiến vào phủ Thành chủ.

Lúc đó, con phải chạy ra ngăn cản.”
“Sau đó thì sao?” Tần Uyển Uyển nghiêm túc lắng nghe kịch bản của mình.

Giản Hành Chi ngậm son giấy, nghiêng mặt cho người khác đánh má hồng, nghiêm túc căn dặn: “Sau đó, con bị người ta đả thương, nhanh chóng chạy trốn.

Trước khi chạy, con nhớ hô to con nhất định sẽ trở lại cứu ta.”
“Ta kêu như vậy…” Tần Uyển Uyển khó hiểu: “Nhằm mục đích gì?”
“Để bọn họ tăng cường phòng thủ!” Giản Hành Chi nói một cách đương nhiên, không hề cảm thấy bên trong có bất cứ vấn đề logic nào: “Chờ sau khi ta vào được phủ Thành chủ, con lại tới cứu ta, sau đó bị họ bắt, trở thành tù nhân của họ!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta sẽ cố gắng cứu con.

Con yên tâm, ta sẽ không để con chết đâu.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nàng biết mà, nàng lại phải úp nồi rồi.
Nói xong, Hoan Hỉ lại vọt vào: “Chủ nhân.” Y vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt Giản Hành Chi: “Đi thôi, sắp tới rồi.”
“Đi!”
Giản Hành Chi đứng dậy, xách váy dẫn đám người xông ra ngoài.
Tần Uyển Uyển ngây người chốc lát, vội vã đuổi theo Giản Hành Chi ra ngoài: “Sư phụ, chúng ta lăn lộn như thế nửa ngày, rốt cuộc để làm gì?”
“Vào phủ Thành chủ đó.” Giản Hành Chi nhìn nàng: “Ta lẩn vào trước, con vào sau.”
Bằng phương thức bị bắt bỏ tù hả???
Tần Uyển Uyển đầu đầy chấm hỏi, đề xuất chất vấn đối với tình tiết bất hợp lý này: “Vậy chúng ta vào thẳng đó không được sao? Sao phải quanh co như thế?”
“Con hỏi tiểu tinh linh ấy.” Giản Hành Chi dẫn nàng đến hậu đài, nhìn người đàn ông đang đánh đàn trên sân khấu.
Tần Uyển Uyển biết y cũng vì làm nhiệm vụ, nàng nhìn lên sân khấu, cố gắng lấy thêm thông tin: “Được rồi, vậy chúng ta chia binh hai hướng.

Nhưng sư phụ, thuộc hạ này của người phải xử lý thế nào?”
“Xử lý?” Giản Hành Chi quay đầu, dàn kỹ nam phía sau y lập tức quỳ một hàng, rưng rưng nước mắt nhìn y: “Chủ… chủ nhân…”
“Ôi trời, câm miệng, ta không giết các người.” Giản Hành Chi khoát tay, xoay mặt nhìn sân khấu: “Chờ ta lấy được hoa khôi rồi nói.”
“Hoa khôi?”
Rốt cuộc Tần Uyển Uyển nhận ra chuyện gì không hợp lý, nàng xoay đầu nhìn người đàn ông đánh đàn phong nhã trên bục, đột nhiên nhớ ra: “Sư phụ, người định biểu diễn cái gì để đoạt lấy hoa khôi?”
“Đương nhiên là tuyệt kỹ độc môn của ta.

Con yên tâm.” Giản Hành Chi vỗ vai Tần Uyển Uyển: “Mỗi lần ta biểu diễn, cả sảnh đường đều reo hò.

Sư phụ làm cái gì cũng mạnh, đoạt lấy hoa khôi chỉ là một cái nhấc tay.

Hoan Hỉ.” Giản Hành Chi ra hiệu bằng mắt với Hoan Hỉ bên cạnh: “Đưa Cố tiểu thư xuống, sắp xếp vị trí đẹp.

Đợi lát nữa…” Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Cứu ta, tuyệt đối không thể thành công.”
Nói giống như nàng có thể thành công vậy.
Nhưng thành công không dễ, thất bại thì dễ, nàng lập tức gật đầu: “Sư phụ yên tâm, ta chắc chắn thất bại.”
Sau khi hai người trao đổi xong, Hoan Hỉ dẫn Tần Uyển Uyển rời đi.

Trước khi đi, Giản Hành Chi đột nhiên gọi nàng: “Đợi đã.”
Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn Giản Hành Chi quan sát nàng từ trên xuống dưới, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Váy mới?”
Tần Uyển Uyển sững sờ gật đầu: “Vâng”
Giản Hành Chi nhướng mày: “Cũng được, trở về sư phụ mua thêm cho con hai bộ.”
Tần Uyển Uyển nhất thời không kịp phản ứng, chợt nghe thấy trên sân khấu đọc đến tên Giản Hành Chi: “Vị tiếp theo, Phong Nhã Lâu – Giản Hành Chi.”
Giản Hành Chi nâng vạt váy dài thườn thượt chạy lên, Hoan Hỉ nhắc nhở nàng: “Cố tiểu thư, đi thôi.”
Tần Uyển Uyển hoàn hồn.

Hoan Hỉ dẫn nàng đi về phía khách quý ngồi.
Dường như 38 nhận ra gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, cô giúp y nhiệm vụ này sao?”
“Giúp.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Nể mặt y phục xinh đẹp, ta không giúp y, điểm tích lũy của y chắc cứ âm mãi.”
“Chủ nhân thật lương thiện!” 38 vội nịnh nọt: “Cô giúp y cũng là giúp chính mình.

Y là nhân vật quan trọng trong cơ duyên của cô, giúp y giải quyết vấn đề, cô sẽ lấy được thứ mình muốn.”
Ha ha.
Tần Uyển Uyển không muốn lý luận với hệ thống ngu ngốc này.

Không giúp y, nàng không biết làm gì chắc?
Có điều Tần Uyển Uyển không muốn tính toán, nàng theo Hoan Hỉ đi lên trên.
Phong Nhã Các có hai tầng, khách quý ngồi tại lầu hai.

Hoan Hỉ vừa dẫn nàng đi lên lầu hai, vừa nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Đại nhân Thúy Lục cũng ở phòng kế bên tiểu thư.

Chúng tôi đã đục một lỗ bí mật trong phòng, tiện cho tiểu thư quan sát đại nhân Thúy Lục.”
“Cậu thật chu đáo.” Tần Uyển Uyển mang tinh thần giúp người làm việc tốt, bèn khen ngợi Hoan Hỉ: “Nhóm sát thủ các cậu sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.”
Nghe nói thế, động tác Hoan Hỉ cứng đờ, y xấu hổ cười: “Tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng ta… chúng ta đều là kỹ nam trong lâu, không phải sát thủ gì cả.”
“Hả?” Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng: “Các cậu… Dáng vẻ các cậu như vậy mà không phải sát thủ?”
“Thật không dám giấu…” Hoan Hỉ vừa nhắc tới chuyện này, đôi mắt đã ửng đỏ, bắt đầu nũng nịu tố khổ theo bản năng: “Trước đây nô không phải thế này, là phụ thân… À không, sau khi chủ nhân tới đã ép chúng nô mang bộ dạng hán tử thô lỗ kia.

Tiểu thư…”
Hoan Hỉ vừa nói vừa cúi đầu gạt lệ: “Người có thời gian, có thể nói với chủ nhân không? Chúng ta chỉ biết mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thật sự không làm được đại sự gì.

Hôm nay, chủ nhân đích thân dạy dỗ trong sân viện, đã có mười mấy huynh đệ phải vào y quán rồi…”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi, thật không hổ là người.
Hoan Hỉ nói xong, ý thức được mình nói nhiều, vội lau nước mắt, khụt khịt mũi nói: “Không nói nữa, chủ nhân đã lên sân khấu rồi, tiểu thư xem trước đi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng cũng chẳng giỏi an ủi kiểu đàn ông mít ướt thế này.

Tiễn bước Hoan Hỉ, nàng bước vào phòng, bên trong đã có một người hầu đang đợi.

Tần Uyển Uyển đi vào, người hầu bèn hành lễ châm trà cho nàng, kính cẩn nói: “Tiểu thư, ngồi bên này.”
Tần Uyển Uyển ngồi bên cửa sổ, quay đầu nhìn gian kế bên, dùng thần thức cảm giác được bên trong có ba người, trong đó một người đang ngồi, hai người đang đứng.

Người phụ nữ đang ngồi tu vi Hóa Thần, hai người đứng đều là Nguyên Anh.
Tần Uyển Uyển thăm dò bằng thần thức, biết đại khái tu vi đối phương liền rút về, quay đầu nhìn sân khấu.
MC trên sân khấu đang giới thiệu Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi đứng một bên, vẻ mặt vô cùng tự tin, chẳng hề có chút luống cuống, tựa như đã quen với cảnh tượng này.
Tần Uyển Uyển tựa nghiêng cửa sổ, bốc nắm hạt dưa, đợi Giản Hành Chi biểu diễn, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi hứng thú.
MC giới thiệu Giản Hành Chi xong, quay đầu nhìn y: “Vậy hôm nay, Giản công tử muốn biểu diễn tài nghề gì cho chúng ta, lại muốn dùng cái gì để đả động đến trái tim tân khách tại đây, khiến họ dâng phiếu đề cử quý giá cho ngài? Xin phép nhường sân khấu lại cho Giản công tử!”
Dứt lời, tiếng vỗ tay bên dưới vang dội.
Dẫu sau trong loại trường hợp này, thứ quan trọng nhất chính là gương mặt.

Giữa đám đông phàm nhân, khuôn mặt Giản Hành Chi đúng là hoành hành bá đạo.
“Tên nhóc hoạt bát này.”
Tần Uyển Uyển cắn hạt dưa, nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói, dường như là người tên Thúy Lục, giọng điệu tán thưởng: “Đẹp mà không tục, đại nhân Thành chủ thích đứa trẻ có sức sống như vậy.”
Dĩ nhiên rồi.
Tần Uyển Uyển trợn mắt, dù tướng mạo Giản Hành Chi đã làm xấu, nhưng dù sao cũng là Giản Hành Chi, ai mà không thích?
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui