Vi Quân Cuồng

Triệu Băng nghĩ đến đây, cảm giác đáy lòng truyền đến một trận bén nhọn đau đớn.

Hắn lúc trước nghe Vô Ảnh hoài nghi thân phận của Như Mặc, chỉ cảm thấy buồn bực vạn phần, thẳng đến giờ phút này xác nhận chân tướng, lại truyền đến một trận đau đớn khác.

Trước kia mặc dù hiểu được Như Mặc lòng dạ vô tình, nhưng ít ra y là toàn tâm toàn ý hướng về hắn .

Hiện tại…

Hiện tại mới biết được ngay cả điều này cũng đều là giả .

Ái mộ yêu say đắm người kia, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Nhưng là, đã thích đến như vậy rồi.

Hắn đối với bộ dáng ngơ ngác kinh ngạc của Như Mặc thật sự vừa yêu lại vừa hận, cho dù đoán được rằng người này một ngày kia sẽ tỉnh táo lại, cũng đành phải miễn cưỡng buông tay .

Triệu Băng cảm thấy ngực nặng nề rầu rĩ, cơ hồ không thở nổi, mơn trớn hai má Như Mặc, ngón tay lại cực kỳ mềm nhẹ, mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào hắc y thanh niên đang ở trong vòng tay mình, trong mắt thủy quang liễm diễm, ẩn tình đưa tình.

Như Mặc vồn là trì độn, cũng nhìn ra có điều gì đó bất ổn, vội hỏi: “Vương gia, xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, ngươi không cần để ở trong lòng.” Triệu Băng biết Như Mặc nhất định sẽ lại lo lắng chuyện thích khách linh tinh, nhịn không được câu thần cười cười, ngón tay vẫn như cũ ở hắn phát gian lưu luyến “Chính là cùng Vô Ảnh nói chuyện lâu như vậy, có chút đói bụng.”

“Vương gia muốn ăn cái gì? Thuộc hạ đi phân phó phòng bếp làm.” Nói xong, liền đứng dậy.

Triệu Băng tâm trung vừa động, vội vàng kéo lấy cánh tay y, chặt chẽ đem người ôm vào lòng, buồn thanh nói: “Như Mặc, ta chỉ muốn ngươi.”

Nói nói ra lúc sau, đột nhiên rất muốn nghe Như Mặc nói “Thích”

Thích nghe nhất câu nói kia, tùy tiện ra mệnh lệnh liền có thể nghe được, nhưng Triệu Băng lúc này lại do dự. Không nên như thế mới có thể nghe được Như Mặc nói thích, chẳng lẽ không phải quá mức đáng buồn sao?

Hắn nghĩ như vậy, quả nhiên cưỡng chế khát vọng ở đáy lòng xuống, chính là như vậy ôm Như Mặc không buông, mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trông mặt trời đang từ từ lặn xuống, tim đập lúc nhanh lúc chậm, nói không nên lời là tư vị gì.

Hắn mặc dù là Vương gia tôn quý, lại có thứ luôn luôn cầu mà không được

Cho dù không chiếm được tâm của Như Mặc, cũng ít nhất… phải bảo hộ y chu toàn.

Triệu Băng vừa hạ quyết tâm, trên mặt tự nhiên lại có ý cười, nhưng trong mắt vẫn điểm thêm nét u sầu, trông rất mệt mỏi.

Hắn về sau lại đi tìm Vô Ảnh hàn huyên vài lần, thời gian còn lại liền đều cùng Như Mặc ở cùng một chỗ, hai người cùng ăn cùng ngủ, chỉ với một vài ngày nỗ lực, Như Mặc xưa vốn gầy yếu nay dường như lại béo lên một ít.

Triệu Băng mừng rỡ mặt mày hớn hở, lại càng thích cọ dụi trên người y. Như Mặc tắc khó xử nhíu nhíu mày, tựa hồ nếu cứ như vậy sẽ làm chậm trễ việc luyện công.

Đáng tiếc, hạnh phúc như vậy cũng không có duy trì bao lâu.

Vô Ảnh rất nhanh liền chủ động tìm tới cửa, Triệu Băng đành bảo Như Mặc li khai, lại ở trong phòng cùng với tên kia cãi nhau một trận. Ai cũng không biết bọn họ hai người đến tột cùng nói chuyện gì, chính là cuối cùng Vô Ảnh lại đập nát vách tường, trực tiếp ra ngoài rồi đi đâu không biết, mà Triệu Băng lại ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn, mày nhanh nhíu lại, sắc mặt âm tình bất định.

Đám hạ nhân đều sợ hãi, không biết như thế nào cho phải.

Như Mặc thái độ vẫn không hề thay đổi, mặt không chút biến sắc đi đến bên cạnh Triệu Băng, thùy mâu hỏi: “Tường hỏng rồi, Vương gia muốn hay không đổi phòng?.”

Triệu Băng cắn răng, không hề phản ứng.

Như Mặc vì thế lại gọi một tiếng: “Vương gia?”

“A ” Triệu Băng lúc này mới giật mình tỉnh lại, mỏi mệt đến cực điểm, khoát tay áo, nói: “Không cần để ý tới, cứ mặc kệ đi.”

Dừng một chút, ngược lại vọng Như Mặc liếc mắt một cái, thanh âm phóng nhu rất nhiều: “Ngươi đã nếm qua cơm chiều?”

Như Mặc lắc đầu.

Triệu Băng liền sai người mang đồ ăn tới cùng Như Mặc dùng cơm xong sau, lại buộc Như Mặc nằm trên giường ngủ, sau đó tiếp tục ngồi trở lại bên cạnh bàn ngẩn người.

Như Mặc thấy hắn không ngủ, chính mình làm sao có khả năng này? Rồi lại không dám làm trái lời Vương gia, chỉ biết trợn to hai mắt, để cho hình dáng của Triệu Băng phản chiếu lên con ngươi đen huyền.(chỗ này là chém a)

Cả hai người đều là một đêm vô miên.

Thẳng đến khi sắc trời đã sáng, Triệu Băng liền liếc mắt nhìn bức tường đã bị Vô Ảnh đập nát kia, ngón tay khấu khấu mặt bàn, chậm rãi đứng lên.

Vừa thấy hắn động, Như Mặc liền tự động xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi: “Vương gia…”

Triệu Băng mỉm cười, cũng không nói thêm lời nào, cận là lấy ra quần áo bên giường, tỉ mỉ thay Như Mặc mặc vào. Hắn đã nhiều ngày đều luôn luôn cố gắng luyện tập, hiện giờ đã có thể thắt vạt áo kia tốt lắm. Cuối cùng, lại tìm lược đem ra, thật cẩn thận chải vuốt mái tóc đen của Như Mặc.

Như Mặc thân thể có chút cứng ngắc, cũng vẫn ngoan ngoãn mặc hắn bày bố.

Trên mặt Triệu Băng biểu tình ôn nhu như nước, bên môi lại hơi hiện lên nụ cười, mất nhiều công sức mới đưa tóc Như Mặc vấn lên, chính mình gở xuống ngọc trâm ở trên đầu rồi cố định lại. Tiếp theo lui về phía sau vài bước, cao thấp tả hữu đánh giá một hồi, cảm thấy vừa lòng mới nở nụ cười nơi khóe miệng, khanh khách cười gọi: “Như Mặc.”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi một lát nữa đi tới chỗ quản gia lấy chút ngân lượng, hôm nay liền rời nơi này đi.”

Như Mặc ngẩn ngơ, hỏi: “Vương gia có chuyện gì phân phó thủ hạ?”

Triệu Băng lắc lắc đầu, vẫn là cười, thản nhiên nói: “Từ nay về sau, ngươi liền không còn là thị vệ vương phủ, về sau cũng không cần đi theo bảo hộ ta .”

Nghe vậy, Như Mặc đột nhiên mở to hai mắt, cách hồi lâu, mới lộng hiểu được ý tứ trong lời nói kia, liền vội vàng rời khỏi giường, phanh một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng hỏi: “Vương gia có phải muốn đuổi thuộc hạ đi?”

Triệu Băng đôi mắt vừa chuyển, ngữ khí thật yên lặng, nói: “Bản lĩnh của ngươi cũng không tính quá kém, chính là hơi chút ngây ngốc, sau khi ra ngoài, nhớ rõ hảo hảo chiếu cố chính mình.”

“Vương gia, thuộc hạ đã làm sai điều gì?” Như Mặc trên mặt thủy chung không có biểu tình, thân thể bắt đầu run lên, cúi đầu nói “Ta lập tức liền sửa.”

Y một mặt nói, một mặt đi lên phía trước vài bước, thùy đầu quỳ gối bên chân Triệu Băng.

Triệu Băng lại không để ý tới, chỉ nói: “Ngươi ngay cả chính mình sai ở nơi nào đều không hiểu được, còn có thể sửa được sao ?”

“Vương gia, thuộc hạ nhất định sẽ sửa.” Như Mặc tay nắm lại càng chặt, đầu khớp trở nên trắng bệch, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa, không ngừng lặp lại câu nói này.

Triệu Băng thấy y như vậy, khuôn mặt lại càng thống khổ vặn vẹo, nhưng lập tức khinh cười ra tiếng, lười biếng nói: “Ta chơi đã thấy chán, hiện giờ vừa thấy ngươi liền phiền, còn không mau cút đi!”

Dứt lời liền một cước đá vào ngực Như Mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui